← Ch.065 | Ch.067 → |
Hơn nữa trong lòng Hứa Tiên càng có một cỗ từ bi chi niệm không cần thiết, cũng không mềm yếu, có thể làm kim cương trừng mắt (*bộ mặt hung ác giận dữ), Hàng Yêu Phục Ma. Hơn nữa chính mình tựa hồ còn cùng hắn có chút duyên thầy trò, quả nhiên là truyền nhân phù hợp.
Hiện tại ngộ tính có, căn cơ có, từ bi có, hàng ma có, duyên phận có, quả nhiên là đồ đệ cực phẩm ngàn năm khó gặp. Phẩm tính Hứa Tiên trong mắt Đạo gia còn có chút cổ hủ nhiều chuyện, không hợp vô vi chi đạo. Nhưng đến trong mắt Phật gia quả thực hận không thể nắm gáy cạo đầu mau chóng cho hắn quy y ngã phật.
Pháp Hải đứng ở bên ngoài hành lang, miệng nói một câu: "A di đà Phật " cảm tạ ngã phật từ bi, đánh xuống một người đệ tử tốt như vậy. Trong lòng nói:: Hứa Tiên, ngươi là người của bần tăng rồi!
Nhưng những cảm xúc này của Pháp Hải. Hứa Tiên vẫn không biết, hắn thấy lão hòa thượng kia bại lui, trong lòng có thể dương dương tự đắc, thầm nghĩ lời lẽ sắc bén của chính mình lại sắc bén thêm vài phần. Cũng quên hỏi tính danh hòa thượng kia lại không biết hắn là Boss mà chính mình nhận định là kẻ thù cuối cùng bấy lâu nay, so qua mấy chiêu lại còn chiếm chút thượng phong.
Nếu là biết rõ, hắn có lẽ có thể thi triển thêm mấy chiêu nữa.
Nhưng hắn nếu như biết mình đã bị BOSS cuối cùng nhận định là người kế nhiệm BOSS cuối cùng, có thể trở thành phiên bản Pháp Hải đời thứ hai thì chỉ sợ hắn sẽ chạy ngay xuống núi, không bao giờ lên nữa.
Đáng tiếc hắn hiện tại còn không biết, tâm trạng hiện giờ là chiến thắng một lão hòa thượng khiến hắn có chút lâng lâng.
Hứa Tiên nói:
- Này, Minh Ngọc, đi thôi, lại tham quan vài vòng nữa rồi chúng ta đi ngủ.
Phan Ngọc hồi thần lại, mà ngay cả Hứa Tiên cùng Pháp Hải biện luận cũng không có quá để ý, nàng được chứng kiến thủ đoạn của Hứa Tiên. Nàng có cảm giác Hứa Tiên bất cứ lúc nào đều nhất định có thể bảo hộ nàng, loại tự tin này đôi khi ngay cả chính nàng đều cảm thấy buồn cười.
Nàng hiện tại chỉ không ngừng muốn tiếp tục nằm mộng, tiếp tục được gả cho hắn. Chính là hắn mà không phải người khác, tuy rằng không nhớ rõ chuyện cũ đời trước, thân phận từng người trong mộng. Nhưng lời nói Hứa Tiên ở bên trong, nàng có thể minh bạch đúng là hắn đồng dạng ôn như, nhưng mà lại có chút oán hận, hắn lại nạp thiếp. Lại có chút u sầu, vì bị người ghen ghét mà hại hắn cửa nát nhà tan.
Trong lúc nhất thời tâm sự ngổn ngang, biết bao tư vị chạy lên não.
Mà lúc Hứa Tiên gọi nàng thì nàng mới bừng tỉnh lại, hai gò má đã khôi phục lại bộ dạng hồng nhuận phơn phớt.
Hắn ở trong mộng lấy mình không phải bởi vì hắn cũng ưa thích mình chứ? Lão hòa thượng kia nói người trong mộng tâm ý ta là gả cho hắn tâm ý của hắn là lấy ta sao? Trong lòng nàng có chút ngọt ngào, nhưng lại nghĩ tới tâm ý của hắn còn có vợ bốn thiếp a, bằng không thì trong mộng làm sao sẽ nạp thiếp đây? Có phải là do nữ tử kia mỹ miều hơn mình không? Thật sự là đáng hận. Nhưng ở trước giường bệnh triền miên an ủi mình, hắn thâm tình như thế, dù lưu vong trên đường cũng không nói nặng với mình nửa câu.
Bất quá mộng cảnh tổng làm không phải thật nếu như thật có thể như mộng cảnh thì làm mình có thể cúi đầu cho hắn lấy một vợ bốn thiếp được không? Mình nhất định không ghen là được, bằng sự thông minh của nàng trong lúc nhất thời cũng bất chấp chính mình sao có thể làm cho mình không ghen, chỉ muốn gả cho hắn. Cho dù thật sự nhiều thê thiếp hơn nữa thì cảm giác hắn săn sóc mình khi mình ốm, không phải bằng hữu đối với bằng hữu mà là trượng phu đối với thê tử đấy. Bất quá thật sự là xấu hổ chết người ta rồi.
Hứa Tiên cùng Phan Ngọc đồng thời đi tới, Phan Ngọc bên cạnh khi thì đỏ mặt khi thì nhíu mày mỉm cười khi thì tức giận. Có khi còn quay đầu trừng chính mình. Đủ mọi lại biểu lộ này khiến cho gương mặt thanh tú của nàng càng thêm sinh động.
Hứa Tiên tò mò hỏi:
- Minh Ngọc, ngươi mơ cái gì vậy?
Hắn không phải không có nghĩ tới Phan Ngọc cũng mơ làm cô dâu gả cho hắn, nhưng mà mỗi khi loại ý niệm này hiển hiện hắn lập tức lắc đầu, con người không thể biến thái đến loại trình độ này.
Bất quá Phan Ngọc chẳng lẽ cũng mơ tới kết hôn sau đó ngồi trong kiệu hoa. Hứa Tiên nghĩ tới đây như gặp phải địch, ngẫm lại chính mình vạch khăn cô dâu ra cười mà nổi da gà. Rốt cục nhịn không được nói:
- Minh Ngọc ngươi đến cùng mơ tới cái gì ah?
Phan Ngọc đỏ mặt cười nói:
- Đương nhiên là trong lòng đăm chiêu suy nghĩ một chuyện.
Hứa Tiên hiếu kỳ hỏi:
- Đó là cái gì? -
Phan Ngọc trầm lặng nói:
- Bí mật ah.
Hứa Tiên liếc mắt không thể làm gì.
Trong rừng cây có một nữ tử đang nhìn trộm hai người Hứa Tiên đi, nghe Phan Ngọc nói liền cắn răng ngà trong lòng lẩm bẩm: Bí mật cái gì chứ? Tiểu nương tử còn giả dạng làm một lang quân tuấn mỹ, còn.. Còn hại tướng công trong mộng gặp nạn, thật sự là đáng hận. Vừa nghĩ, một bên vừa nghiến răng nghiến lợi như hận không thể cắn cho Phan Ngọc một ngụm.
Bất quá trong mộng tướng công thật tốt. Tiểu Thiến đáng yêu ah, tướng công quả nhiên là ưa thích tiểu Thiến hì hì.
Tiểu Thiến xinh đẹp có chút vui sướng hài lòng nghĩ đến.
Bất quá từ rất xa thấy Hứa Tiên cùng Phan Ngọc nói giỡn trong lòng không hiểu sao lại có chút u sầu.
Tiểu Thiến ngồi xổm xuống trong rừng ôm thân thể thầm nghĩ: Tướng công à khi nào mới có khả năng đủ minh bạch đây? Tiểu Thiến còn phải đợi bao lâu nữa? Nếu Tiểu Thiến là người thì tốt biết bao, có thể như Phan công tử đồng dạng cùng ngươi cười cười nói nói cũng tốt ah. Cho dù ngươi không biết đây là điều tiểu Thiến nằm mơ cũng nghĩ đến. Nói xong nàng ngẩn ra, trên mặt mỉm cười như có suy nghĩ mới rất tốt.
Pháp Hải nếu như biết rõ hắn chẳng những xuất hết sức lực mà không thể độ được ai, ngược lại làm cho họ hãm sâu vào khổ ải hơn thì sẽ có bộ dạng gì? Nhưng tình chính là như vậy a, nếu như trong sinh tử chính là đau khổ thì sao?
Trong thiện phòng cùng phương trượng nói Phật pháp, Pháp Hải ở một bên nghe thấy Phan Ngọc ở một bên thì gật đầu liên tục, ngộ tính của Phan Ngọc không kém, đáng tiếc là khí tức trên người cao quý, không phải người đại phú đại quý thì cũng là đại nhân vật, chỉ là trên người còn có một đạo tử kiếp không biết như thế nào tiêu tan đi.
Ngược lại Hứa Tiên nhàm chán ngáp một cái rõ to, một chút hứng thú với kinh Phật đều không có. Pháp Hải thầm nghĩ ngươi nếu là đồ đệ của ta thì ngay lập tức được nếm món "măng tre xào thịt lươn" ngay.
Hứa Tiên thấy lão tăng kia hôm qua cũng ở đó, hắn cảm thấy mình hôm qua có hơi quá mức, dù sao người ta cũng vì muốn chính mình ngộ đạo, mà mình cũng không có tổn thất gì.
Trong đầu hắn cảm thấy kì quái chính là lão hòa thượng mặt mũi hiền lành này tại sao lại tới đây:
- Hôm qua tiểu tử mạo phạm rồi, xin đại sư chớ trách. Hứa Tiên xin ngồi cùng đại sư.
Pháp Hải lấy thanh âm cực kỳ to rõ nói:
- A di đà Phật lực vô biên hải liệt sơn băng.
Hứa Tiên gãi gãi đầu lời này như thế nào nghe quen tai thế nhỉ.. Đột nhiên trong đầu linh quang lóe lên chỉ vào Pháp Hải nói:
- Pháp Hải.
Thanh âm cực lớn không chút kiêng kị khiến cho Phan Ngọc cùng phương trượng cũng đều quay đầu nhìn.
Trong lòng Hứa Tiên giờ phút này khiếp sợ tột đỉnh, hắn đang có cảm giác mình vừa tay không bắt giặc, ngay cả một chút dụng cụ cũng không có, level thì mới cấp mười mấy mà boss cuối đột nhiên xuất hiện cản đường.
Trong lòng Hứa Tiên hoài nghi mình đã chiếm thượng phong hắn là thật hay giả?
Pháp Hải tán thưởng nói:
- Hứa thí chủ khá lắm. Ngộ tính vô cùng trác tuyệt, có thể một ngụm nói ra tên của lão nạp.
Hứa Tiên ổn định tâm thần, đại BOSS này không biết mình xuyên việt nên mới biết hắn đồng thời coi hắn là mục tiêu cuối cùng của cuộc đời.
Bạch Tố Trinh không đến thì hai người cũng chưa cần trở mặt làm gì. Hứa Tiên cười ha ha chào hỏi Pháp Hải, sau đó nắm ta Phan Ngọc nói rằng chúng ta còn có việc, hai vị đại sư ở lại mạnh khỏe. Nói xong hắn muốn dẫn nàng li khai.
Phan Ngọc bị hắn nắm lấy tay, tuy rằng bình thường hai người thân mật nhưng lại rất ít có thân thể tiếp xúc với nhau, giờ phút này mặc dù còn cách tấm vải mỏng, nhưng nhiệt lực của Hứa Tiên truyền tới khiến nàng như quên cả đi.
Hứa Tiên nắm lấy cánh tay Phan Ngọc, nhưng bất ngờ trong đầu hiện lên một ý niệm, Minh Ngọc không phải luyện võ sao? Cánh tay này như thế nào lại mềm vậy, hắn nhịn không được vuốt nhẹ một cái. Trên mặt Phan Ngọc lại càng đỏ hơn.
Hứa Tiên đột nhiên giống như bị điện 220V giật bắn người ra, ngay cả trước mặt Pháp Hải cũng chẳng quan tâm, lệ nóng lưng tròng. Pháp Hải là nhỏ. Nếu như chính mình thấy Bạch nương tử đã biến thành một kẻ thủy tinh(gay, bê đê) thì cho dù có làm hòa thượng hoàn tục cũng hết thuốc chữa.
Lúc đó Bạch nương tử thấy mình, gương mặt lạnh băng nói: Đồng chí, ngươi mạnh khỏe. Đồng chí chào tạm biệt gặp lại sau chào tạm biệt gặp lại sau.
Một ít tràng đại mộng cuối cùng đối với hắn sinh ra xúc động khó có thể dứt bỏ, những kí ức lúc hắn xuất khiếu đổ nhiên trở nên khó điều khiển.
Trong phòng chỉ có một người đoán được tâm tư của hắn hiện giờ, chính là Phan Ngọc. Trong lòng nàng có chút buồn cười, lại có chút đau đớn.
- Hai vị đại sư, bằng hữu của ta thân thể không khỏe. Chúng ta xin đi trước, Hán Văn, chúng ta đi thôi.
Phan Ngọc nói xong liền muốn kéo Hứa Tiên đi, nhưng nào ngờ Hứa Tiên như phản xạ có điều kiện tránh khỏi tay Phan Ngọc rồi nhảy dựng lên nói:
- Đúng vậy. Thân thể không tốt thực, chúng ta đi trước.
Nói xong Hứa Tiên giống như chạy trốn xông ra khỏi cửa phòng.
Phan Ngọc thấy không nắm được tay hắn thì trong lòng cũng trở nên buồn bực.
Thấy Hứa Tiên cũng không nắm tay nàng đi ra, mặc dù biết duyên có, tuy ngoài mặt không trách hắn, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn có chút đau khổ.
Hứa Tiên vội vội vàng vàng xuống núi, không dám cùng Phan Ngọc có bất kì hành vi nào thân cận. Trong đầu hắn dần dần hiện lên một giấc mộng kì quái, chẳng lẽ ta thường xuyên nằm mơ ý dâm hay sao? Cho dù nàng thật là rất đẹp nữa nhưng loại tình cảm trái với luân thường đạo lí này tại sao lại xuất hiện trên người ta chứ?
Trong đầu của hắn thường xuyên không hiểu hiện ra một hình ảnh giống như Phan Ngọc, mà Phan Ngọc thiên chân vạn xác chính là nữ tử.
Hắn lại không biết trong khoảng thời gian này theo kí ức của hắn dần dung hợp thì tu vi cũng biến đổi theo.
Bên trong Thần hồn màu hoàng kim dần dần hình thành một viên chủ tinh mới.
Tác dụng phụ của không ngừng đột phá bị sự kiên trì bền bỉ bù đắp. Lần này ngoài ý muốn mang hắn trở lại con đường nguyên bản.
Quang mang trong thần hồn đạt tới một tới trình độ nhất định cũng không có gì khác với viên thái dương tinh trước kia, mà còn càng thêm sáng ngời.
Không! Đây không phải chỗ mấu chốt nhất, trước kia chủ tinh phát ra quang mang là chiếu sáng Hắc Ám bên trong thần hồn, mà hiện tại mỗi một chỗ thần hồn đều giống như hô ứng lấy chủ tinh hình thành một chỉnh thể kỳ diệu.
Nhưng mà quang mang này trong hải dương dường như còn hơi vắng vẻ, có lẽ là một viên chủ tinh khác giống như tồn tại tinh cung bị hắn cường hóa, nhưng về sau ý tứ này lại bị Ngư Huyền Cơ bác bỏ một phen.
Càng là lực lượng đơn thuần thì càng cường đại giống như Trừng Kiếm Tiên Chu của Yến Xích Hà đạt tới mức cực điểm, thần thần lui tránh.
Nhưng thái dương chi lực của Hứa Tiên có thể thành đại đạo cũng là lực lượng của Thái Dương Chân Hỏa khiến con tép nhỏ như Hứa Tiên tu hành không tới mười năm có được lực sát thương cực lớn. Nhưng là đơn thuần lại khó có thể được thành đại đạo gặp được bình cảnh thì rất khó tiến một bước.
Tình huống hiện tại của Hứa Tiên đúng là như thế, một cái bình cảnh khoác trên vai bị hắn dùng đức hạnh phá banh, nhưng đồng thời cũng lưu lại sơ hở rất lớn. Trong khoảng thời gian tu hành sau này mới có thể chậm rãi đền bù. Mà bình cảnh mới thì tựu không khả năng lặp lại chiêu cũ, bở vì càng làm như thế thì sơ hở lưu lại sẽ càng lớn.
Hứa Tiên có đôi khi hắn sẽ nhớ nếu như tại trong thần hồn thành lập mặt trời chủ tinh, vậy thì giống như Thái Dương hệ chiếu sáng các tiểu hành tinh ư? Điều này có thể suy đoán, nhưng còn cần có kính viễn vọng có khả năng quan sát.
Có khi hắn cũng cảm giác mình nên buông bỏ sự tình này đi làm chuyện khác đi.
Nhưng hôm nay cùng Pháp Hải tương kiến lại khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ lớn lao.
Thời điểm thời điểm không có đem hắn coi như địch nhân còn không xem xét kỹ cảm giác nhưng một khi đứng ở thế đối lập mới phát hiện khoảng cách của mình và hắn xa như thế.
Có thể tại bất tri bất giác đem chính mình vào trong họa bích, dùng pháp lực tu luyện một ngàn bảy trăm năm có thể nói là thâm sâu như biển.
Chính mình tối đa có thể ở miệng lưỡi chiếm chút thượng phong, nhưng nếu như hòa thượng này quyết tâm làm mọi chuyện thì cho dù mình có nói rã cả nước bọt hắn cũng không dễ thay đổi a. Cho dù đúng như kịch bản, hắn gạt Hứa Tiên vào Kim Sơn tự nếu như hắn hoặc là không làm hoặc đã làm thì cho xong một trảo tóm mình quăng vào đó. Sau đó Bạch Tố Trinh bị ép nước khắp Kim Sơn, bị trấn áp trong Lôi Phong tháp hai mươi năm, còn chính mình thì bị bức làm hòa thượng hai mươi năm.
← Ch. 065 | Ch. 067 → |