← Ch.718 | Ch.720 → |
Hơn nữa không phải tùy tiện tìm cung nữ giả mạo công chúa là có thể lừa dối qua được, người Hồ chỉ tên nói họ, cầu hôn chính là dòng họ hoàng tộc phương danh lan xa Hồng Tụ quận chúa.
- Sự tình chính là như vậy!
Phan Ngọc một thân y sam lông cừu hắc sắc hiếm thấy, môi tựa tô son, mắt giống như điểm nước sơn, càng lộ ra vẻ ung dung. Xung quanh hơi nghiêng ngả, bọn họ đang ở trong mã xa, đang hướng tới đào viên của Doãn Hồng Tụ chạy đi.
Hứa Tiên nói:
- Hoàng hậu nương nương sẽ không đáp ứng đi! Hòa thân nếu là hữu dụng, quốc gia nuôi quân có tác dụng gì?
Hòa thân loại sự tình này, tuy là một loại hình thức bang giao của quốc gia cổ đại, nhưng hơn phân nửa là có chứa tính chất thỏa hiệp khuất nhục. Nhưng hiệu quả của nó hơn phân nửa không được tốt lắm, như năm đầu Tây Hán hòa thân chính là nhục thoái nhượng đối với Hung Nô. Kết quả ngược lại khiến Hung Nô càng thêm ngang ngược kiêu ngạo mấy năm liên tục xâm lược.
Lý Thế Dân để Văn Thành Công Chúa hòa thân, trong đồ cưới mang theo đại lượng công tượng, hạt giống, càng là một số việc như nuôi địch. Sau này Đường triều cùng Thổ Phiên đại chiến không ngừng, cuối cùng Thổ Phiên khống chế cả Tây Vực. Dù sao muốn dựa vào bán đứng mấy nữ tử đến bang trợ chính trị quốc gia là không thực tế chút nào.
Phan Ngọc nói:
- Đương nhiên không đáp ứng, nhưng lại chính diện bác bỏ. Bất quá hôm qua người Hồ đã lần thứ hai cầu thân, đồng thời quân báo quan ngoại quân đội người Hồ đã tập kết. Ta xem ra, Hoàng hậu nương nương đã đang do dự. Bởi vì hòa thân cũng không phải là ngươi nói vô dụng như thế. Hôm nay quốc quân tuổi nhỏ thế cục chưa ổn định, hòa thân cũng chỉ là kế sách tạm thời. Nếu là có thể lừa gạt người Hồ, kéo dài một chút thời gian, đợi được quốc quân trưởng thành, tự nhiên có thể báo được đại cừu này. Hoàng hậu nương nương đại khái chính là suy nghĩ như vậy đi!
- Nếu là có thể hợp tung liên hoành, xa giao công gần, có thể khiến man di phân liệt, tự đem công phạt lẫn nhau. Ngược lại cũng vẫn có thể xem là một đạo lương sách. Bất quá hôm nay người Hồ nhất thống, sợ rằng ngay cả tác dụng kéo dài cũng không nhất định có thể tạo được. Còn may là ngươi đã bình định Lĩnh Nam, bằng không nam bắc dưới giao công, thế tất muốn hòa thân để hòa hoãn chiến trận.
Hứa Tiên nói:
- Nếu Lĩnh Nam thực không thể bình định, sợ rằng người Hồ liền không phải đến hòa thân, mà là trực tiếp tiến quân đánh cướp đi sao!
- Đó ngược lại cũng đúng, bất quá kết quả cuối cùng vẫn còn đang chờ Hoàng hậu nương nương, thậm chí trên người vị Doãn quận chúa kia. Nói đến có chút kỳ quái, vị Doãn quận chúa đó phảng phất như cũng không có phản đối kịch liệt, ngược lại mở ra đào viên hội, mơ hồ có chút lưu luyến. Bỏ đi, đây đều là chuyện nhỏ, Hán văn ngươi thực không quan hệ, bằng không vẫn là trước tới chỗ Ngư đạo trưởng, thỉnh nàng bói toán cho ngươi đi!
Trên nét mặt của Phan Ngọc có chút sầu lo, so với thiên hạ hưng vong, nàng tất nhiên là càng quan tâm Hứa Tiên an ổn hơn.
Hứa Tiên nói:
- Không cần lo lắng, sau đó ta sẽ đi. Nếu sư phụ cũng nói có thể kéo dài một chút thời gian, ta cũng không cần quá mức sốt ruột, thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, chung quy sẽ có biện pháp giải quyết.
Phan Ngọc cúi đầu, bấm ngón tay:
- Ta biết hiện tại khuyên ngươi cũng không có tác dụng gì, nhưng ta thật sự có chút hối hận, năm xưa không thể mang ngươi rời khỏi Hàng Châu. Như vậy ngươi sẽ không gặp được những người này, cũng không cần chịu đựng nhiều nguy hiểm đáng sợ như thế. Không cần mạo hiểm tính mạng cùng những cường địch kia chiến đấu. Ta lại cái gì cũng đều không giúp được ngươi.
Hứa Tiên cúi người cầm bàn tay mềm mại của nàng, nhìn vào đôi mắt của nàng:
- Minh Ngọc, năm xưa ta cũng không tín mệnh số gì cả, đã cho rằng ta chính là vì cải biến mệnh số mà sinh ra. Nhưng trải qua nhiều thời gian như vậy, ta bỗng nhiên cảm thấy đây đều là tiền duyên đã định trước. Cùng ngươi gặp mặt, cùng các nàng gặp gỡ, rất nhiều nhân duyên kiếp trước kiếp này dây dưa với nhau, cũng không biết tương lai sẽ là thế nào, nhưng ta tin tưởng, ta nhất định có thể tìm được kết quả kia.
Trong lòng Phan Ngọc ấm áp, trong đôi mắt của hắn phảng phất như chớp động ánh dương quang, luôn luôn có thể đơn giản xua tan vẻ lo lắng trong lòng. Nghiêng đầu tựa cười như không cười nói:
- Kết quả gì? Giai Lệ ba nghìn, đều được cùng giường sao?
Ánh dương quang trên mặt tiêu tán, vẻ mặt đau khổ nói:
- Uy, ngươi luôn nói lời này, ta rất khó ứng phó a!
Đây là áy náy hắn không thể bù đắp, cho dù bầu không khí cổ đại như vậy, nhưng đối mặt với giai nhân toàn tâm toàn ý với bản thân, làm sao có thể nói ra được loại lời nói "Đại trượng phu tam thê tứ thiếp, bất quá là chuyện bình thường" đây! Phan Ngọc mở chiết phiến trong tay che khuất miệng cười nói:
- Chính là biết ngươi ứng phó không được, ta mới nói!
Biết một khi cùng nam nhân này nói đến chuyện kia, hắn sẽ lập tức trở nên rất yếu khí. Kỳ thực nàng từ nhỏ tai nghe mắt thấy đã nhiều, đối với loại nếp sống này so với Hứa Tiên càng thêm tập mãi thành thói quen. Dù sao ngay cả phụ thân Phan vương của nàng cũng có bảy tám phòng thiếp thất. Nhưng nàng từ nhỏ đã bị giáo dục đều là chủ nghĩa đại nam tử chuyên quyền độc đoán, mà không phải tiểu nữ tử tam tòng tứ đức, bỗng nhiên có một người nàng yêu không thể hoàn toàn thuộc về nàng. Trên tâm tình tự nhiên có chút không thể tiếp thu, nhưng trên lý trí ngược lại không cảm thấy Hứa Tiên có làm sai cái gì.
- Hán văn, nếu như ngươi là nữ tử thì tốt rồi. Ta đây lấy ngươi, nhất định phải đem ngươi nhốt ở nhà, không cho phép ngươi được xuất môn nửa bước. Đúng rồi, lão ni cô kia nếu có thể đem nữ tử biến thành thân nam nhi, nói không chừng cũng có biện pháp đem nam nhân biến thành nữ nhân, chỉ cần len lén cho ngươi một chút thuốc, như vậy mà nói liền vẹn toàn đôi bên. Năm xưa ta sao lại không nghĩ tới chuyện này đây!
Phan Ngọc dùng chiết phiến kích lên bàn tay một cái, vạn phần tiếc nuối cảm khái.
Hứa Tiên nhân tiện nói bông đùa theo:
- Ta mới không cần đấy!
Hắn hiện tại thân cao tám thước, khí lực cường kiện, tuy rằng vóc người cân xứng, không phải loại cơ thể nam nhân cương mãnh, nhưng là một nam tử hán đại trượng phu tràn ngập dương khí.
Trong thùng xe trầm mặc một hồi, nhiệt độ hình như lại giảm xuống vài phần, mùa đông Trường An thực sự là lạnh a!
Phan Ngọc tưởng tượng giống như tiêu tan, lấy chiết phiến đặt lên trán:
- Hình như trở nên có chút buồn chán!
Hứa Tiên vô lực nói:
- Đúng vậy!
- Nếu như cả ngày đối với một thê tử nói lời này, bản công tử cũng không dám bảo chứng có thể thay lòng đổi dạ hay không nữa?
Phan Ngọc nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
- Đừng thay lòng đổi dạ a! Còn không phải là ngươi đem ta hại thành như vậy, để cho ta chịu trách nhiệm a!
Hứa Tiên thở dài nặng nề:
- Ta cảm giác so với những nguy cơ sinh tử kia, loại kinh lịch quá khứ này còn muốn đáng sợ tàn khốc hơn nhiều.
← Ch. 718 | Ch. 720 → |