← Ch.727 | Ch.729 → |
Hứa Tiên nói:
- Hắn nói chuyện này cũng không phải là vì hoàn toàn xuất phát từ hắn tự nguyện. Mà là có một giáo phái tên là Bái Hỏa Giáo tổ chức ra. Mà Lĩnh nhân phản loạn bất quá là một bộ phận của toàn bộ kế hoạch. Bọn họ còn liên hệ người Hồ phương bắc, Oa nhân mặt đông muốn cùng nhau làm loạn, cộng phân thiên hạ. Mặc dù là ở trong triều, cũng có quan to hiển quý là nội ứng của bọn hắn.
Trên triều đình yên lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, văn võ bá quan thậm chí Hoàng hậu nương nương đều bị tin tức này làm cho chấn động nói không ra lời. Loại đại âm mưu phá vỡ thiên hạ này quả thực là chưa từng nghe thấy, bọn họ theo bản năng cảm thấy đây không phải sự thực.
Chỉ có tiểu hoàng đế chăm chú nói:
- Sau đó thì thế nào?
- Ta nói cho hắn, không nên lại làm như vậy, ngươi làm như thế là tự tìm đường chết.
- Hắn nghe được không?
- Hắn đương nhiên không nghe, còn muốn giết ta.
- Vậy phải làm thế nào bây giờ?
Hứa Tiên xòe tay nói: nguồn
- Còn có thể làm sao bây giờ, ta vẫn dùng thiết quyền chính nghĩa giáo huấn hắn, để hắn từ đó trở lại đường cũ, sau đó bọn họ đã lui binh!
Phen lời nói này đã khiến Lương Tướng Quốc trong lòng sợ hãi, mở miệng trách cứ nói:
- Hứa Hán văn, lại dám ở trên triều đường tung tin giật gân, đánh cắp đại công cái thế, ngươi cho là bệ hạ sẽ tin tưởng loại lời nói dối hoang đường này sao?
Bách quan cũng đồng tình, Hứa Tiên nói như vậy sợ rằng chỉ có tiểu hài tử mới có thể tin tưởng.
Tiểu hoàng đế vỗ đùi nói:
- Lợi hại a! Khó trách phụ hoàng ta coi trọng ngươi như vậy, Hứa Tiên ngươi quả nhiên là bậc lương đống của quốc gia. Trẫm sẽ có phần thưởng hậu trọng, ân, sau này ngươi chính là Tướng Quốc.
Lương Tướng Quốc thoáng cái sửng sốt, văn võ bá quan càng là không có phản ứng kịp lại, cái gì với cái gì, Hứa Tiên đã từ trở lại kinh đợi thẩm tội, biến thành Tướng Quốc.
- Tạ ơn bệ hạ!
Hứa Tiên không chờ bọn hắn phản ứng lại kịp, đã lập tức khấu tạ một tiếng thật lớn, rồi quỳ bái xuống phía dưới.
Hoàng hậu nương nương lớn tiếng nói:
- Hoàng còn không ngừng nói xong, Hứa Tiên không cho ngươi quỳ.
Hoàng đế xuất khẩu, đó chính là kim khẩu kim ngôn, lời đã nói ra, sẽ không thể không tính, nếu là Hứa Tiên tuân mệnh, đó thực sự là tiến thối lưỡng nan.
- Được ạ.
Hứa Tiên lại đứng thẳng dậy.
- Trẫm sẽ không câm miệng, Hứa Tiên, còn không tạ ơn.
Nhiều người như vậy bị Hoàng hậu nương nương răn dạy trước mặt nhiều người, lập tức cảm thấy rất không có mặt mũi.
Hứa Tiên vẻ mặt vô tội nhìn về phía Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương lại hung hăng trừng mắt với hắn một cái. Thật sâu cảm nhận được cái gì là sứt đầu mẻ trán, từ lúc Hứa Tiên vừa vào đại điện, cục diện đã bị dăm ba câu nói của hắn dẫn tới hoàn cảnh không thể khống chế được. Hết lần này tới lần khác hoàng nhi không biết tranh cãi của mình, dĩ nhiên lại nghe theo những lời nói sở hở chồng chất này. Bất quá hôm nay nàng đương triều nghe chính sự, nghe được đại sự như thế, cũng không thể không cẩn thận đối đãi, nhân tiện nói:
- Hứa Tiên, ngươi nói đều là thực sao? Ngươi biết ở trên triều đường nói loạn, có ý nghĩa gì không?
Hứa Tiên nói:
- Đương nhiên, ý nghĩa bất luận ta nói cái gì, cũng không thể lại thay đổi.
Chuyện hắn có khả năng đề tỉnh cũng không hơn thế này, có thể khiến cho triều đình coi trọng hay không, vậy thì không phải hắn có khả năng quyết định.
- Ngươi... !
Hoàng hậu nương nương nổi giận, thái độ không quan tâm "ngươi thích tin hay không thì tùy" đó của Hứa Tiên khiến nàng phi thường căm tức, hận không thể lập tức sai người đem hắn kéo xuống chém đầu.
Tiểu hoàng đế lại không như vậy, hắn đã quen với văn võ bá quan thai độ cẩn thận sợ hãi đối với mẫu hậu của hắn ở trên triều hội, bộ dáng có vẻ đặc biệt lỗi lạc kia của Hứa Tiên khiến hắn rất bội phục.
Vương Văn Thụy hoà giải nói:
- Bệ hạ, sứ tiết người Hồ và Đông Doanh đều ở bên ngoài, không ngại tuyên bọn họ tiến điện, nghe xem bọn hắn nói cái gì, nếu là trong đó thực có âm mưu, thì cần cẩn thận phòng bị.
Sứ tiết Người Hồ trước hết bị tuyên vào điện, vẫn như trước là muốn cùng Đại Hạ hòa thân, lấy Hồng Tụ quận chúa. Sứ tiết người Hồ này tinh thông tiếng Hán, cực lực nói ngọt thay Nhã Mộc Trà Khả Hãn của bọn họ, nói hắn có thành ý cỡ nào.
Phan Vương nói:
- Nếu là thật có thành ý, ngoài Nhạn Môn Quan, đại quân tiếp cận, lại là có ý gì, lẽ nào dự định dùng võ lực bức bách chúng ta đồng ý sao?
- Đại nhân có điều không biết, tái ngoại giá lạnh khủng khiếp, không thể so với vùng Trung Nguyên giàu có, vừa đến mùa đông, đồng cỏ héo rũ, bách tính đều không có áo cơm, xâm phạm biên cảnh quý quốc, đúng là cử chỉ cầu sinh bất đắc dĩ. Mặc dù là Khả Hãn của chúng ta cũng không có biện pháp ngăn cản. Nhân tâm thích yên ổn, ai lại nguyện ý để binh sĩ nhà mình ra trận chém giết. Đại Hạ thiên triều thượng quốc, đất rộng của nhiều, nếu có thể hòa thân giúp đỡ, ban thưởng đồ vật sống qua mùa đông, Đại Hãn chúng ta cũng nguyện dâng lên dê ngựa, hóa can qua thành ngọc bạch, vĩnh viễn bảo vệ bên ngoài Trường Thành, không gây việc binh đao.
Phen lời nói đường hoàng, có vẻ rất có đạo lý này, khiến người ta không khỏi huyễn tưởng ra cảnh tượng hòa bình hoài ái như vậy.
Lương Tướng Quốc nói:
- Thần cho rằng có lý, bộ binh hàng năm hao phí rất lớn, mà tướng sĩ biên ải càng khổ không nói nổi. Hiện tại chỉ cần lấy một phần mười trong đó ban cho người Hồ, không để cho bọn họ đông lạnh, đói mà chết, là có thể miễn đi việc binh đao, cớ sao mà không làm đây?
Hứa Tiên rốt cục minh bạch mục đích của những người Hồ này, cũng không chỉ là vì hòa thân, càng vì lừa gạt tài vật. Đại bộ phận thời gian trực tiếp cấp tiền xác thực so với hao phí động viên chiến tranh còn muốn tốn kém hơn nhiều.
Nguyên bản trên lịch sử, Tống triều hàng năm cùng cấp cho dân tộc thiểu số phương bắc cái gọi là "Tiền mừng tuổi" cũng gọi là "Tuế tứ" Cũng không phải Tống triều thực sự không có một chút năng lực chống lại. Bằng không vô luận Kim hay là Liêu đều có thể trực tiếp đem Tống diệt quốc, cũng không chỉ muốn chút tiền này, trong đó lại có lo lắng như vậy.
Nhưng theo Hứa Tiên xem ra, loại hành vi này khó thoát khỏi hai chữ "Nuôi địch". Những man di cúi đầu xưng thần kia, khi quốc lực đang suy nhược thì an tĩnh, tiếp thu Tống triều "ban thưởng". Khi quốc lực cường thịnh sẽ hung hãn xâm lấn, để đạt được thu hoạch lớn hơn nữa. Ừm lấy của cải hữu hạn thỏa mãn dục vọng vô tận của kẻ xâm lược, quả thực là một việc không có khả năng làm được.
Lương Vương ủng hộ, Phan Vương tự nhiên muốn phản đối, triều thần chia làm hai phái lại là tranh luận không ngớt.
Hoàng hậu nương nương trầm ngâm không nói, nếu là tốn hao một chút tiền bạc liền có thể kéo dài bước tiến tấn công của người Hồ, đợi được hoàng trưởng thành, những man di này tự nhiên có thể tiêu diệt, hơn nữa không cần mao hiểm để đại tướng nắm binh ở bên ngoài.
← Ch. 727 | Ch. 729 → |