← Ch.840 | Ch.842 (c) → |
Hiển nhiên là trí tuệ của vị đạo tổ này cũng không phải là khoa học kỹ thuật đơn thuần, mà là dung nhập đạo pháp của mình chế tạo ra sự vật mới, văn minh khoa học kỹ thuật có thể vận dụng cho nhiều người.
Đạo tổ nói:
- Ngọn núi này là do công ngọc tạo thành, những khoa học kỹ thuật này làm cho ta rất kinh hỉ. Nhưng đây chỉ là một bộ phận của nguyên nhân, phải trải qua nguy hiểm thử mới được, muốn cải biến hướng đi của vận mệnh, kết quả ngay cả ta cũng không thể đoán trước, nhưng may mắn là ngươi thành công.
- Ta thành công sao?
Hứa Tiên không biết đây là thành công thế nào, xếp đặt thiết kế này chính là âm mưu của Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ a.
- Đương nhiên, ngươi ngăn cản thời đại mạt pháp, ngươi là người đầu tiên cải biến hướng đi của vận mệnh.
Đạo tổ nhìn qua Hứa Tiên thật sâu, giống như không phải là nhìn người sống, mà là đang tìm kiếm nguy nhân khiến hắn chưa hiểu.
- Lúc trước Chư Cát Khổng Minh cũng không cải biến vận mệnh sao?
Hứa Tiên kỳ quái nói, hắn biết lịch sử, cùng lịch sử của thế giới, từ điểm này mà bắt đầu phát sinh biến hóa, cho dù như thế nào hắn cũng không tính là đầu tiên.
- Tuy thiên cơ tinh cũng rất được, nhưng không thể cải biến vận mệnh trường hà, người trong vận mệnh cho dù cố gắng làm gì cũng không thể làm được bước này, cho nên thời đại mạt pháp không thể tránh né. Nhưng chỉ có nhảy ra khỏi dòng sông vận mệnh, mới có cơ hội chính thức cải biến dòng sông vận mệnh.
- Cho nên mới có ta!
- Đúng, với tư cách ước định, ngươi lĩnh ngộ cảnh giới rất cao, cũng trở thành người giữ cửa.
- Ngươi là người giữ cửa? Mà cửa gì?
Hứa Tiên rất là kỳ quái, lúc trước Đông Nhạc đại đế giao Địa Phủ, trả giá lớn như thế, bốc lên phong hiểm như vậy, cũng chỉ muốn trở thành người giữ cửa.
Rốt cuộc cánh cửa gì mà quý giá như vậy? Đáng giá một vị Thiên Tiên trông cửa? Mà đó là cánh cửa ở đâu?
Trong nội tâm Hứa Tiên tràn ngập nghi hoặc, đạo tổ lại nói:
- Thời điểm không sai biệt lắm, bọn họ cũng đã đến.
Trong nháy mắt hai người đã đi tới cuối con đường, ngăn ở trước mặt mọi người là một cái tháp cao.
Hai người đi tới tháp cao, Hứa Tiên lập tức nhìn qua cánh cửa kia, một cánh cửa lớn cao mấy trăm trượng, cạnh cửa khắc đầy phù văn huyền ảo, mặc dù Hứa Tiên hiện giờ cũng không thể hoàn toàn lý giải được ý tứ trong đó, trên cánh cửa này khắc Âm Dương Thái Cực Đồ.
Thái Cực Môn này, đám Thiên Tiên cùng nhìn qua cánh cửa này, Hạo Thiên Đại Đế cảm khái, nói:
- Rốt cục... Hoàn thành!
Chẳng lẽ đám Thiên Tiên này tốn hao thời gian làm cánh cửa này sao?
Trong nội tâm Hứa Tiên hiện ra y niệm này, liếc trông thấy Bạch Tố Trinh đang ở cách đó không xa, đang nhìn chằm chằm vào Quan Thế Âm Bồ Tát -- Đại Tự Tại Thiên Ma Chủ.
Không biết vì nguyên nhân nào, vậy mà tiêu mất địch ý, ánh mắt Thiên Tiên nhìn qua nàng cũng trở nên bất thường.
Hứa Tiên tiến lên phía trước, nói:
- Nương tử, ngươi không sao chớ!
Bạch Tố Trinh ôn nhu cười nói:
- Quan nhân, ta không sao!
Ánh mắt lại nhìn qua Thái Cực Môn cực lớn, nói ra:
- Bọn họ phải rời đi!
- Rời đi? Đi đâu?
- Tự nhiên là đi thế giới thiên ngoại!
Âm thanh của Tử vi Đại Đế vang lên.
- Cho dù thời địa mạt pháp không có tiến tới ngay lập tức, nhưng mà linh lực của thế giới này đã biến mất phân nửa, linh lực càng ngày càng mỏng manh, hơn nữa loại tình huống này còn tiếp tục duy trì mãi, bởi vì nhân loại tồn tại.
- Nhân loại?
- Ngươi là người thành lập Địa Phủ có lẽ rõ ràng nhất, tiêu hao linh lực không chỉ là người tu hành, mỗi một sinh linh, đặc biệt là tạo ra linh hồn của nhân loại đều tiêu hao linh khí rất lớn, mà số lượng nhân loại không ngừng tăng vọt, Địa Phủ không phải vì ứng phó tình huống này mới tạo ra sao?
Trong nội tâm Hứa Tiên hiểu ra, lúc trước thành lập Địa Phủ sở dĩ được đạo tổ khẳng định, thậm chí ban thưởng ba pháp bảo cái thế, đương nhiên không chỉ đơn giản là dương thiện trừng ác.
Tác dụng của Địa Phủ giống như giải quyết một đáp nước đen, đem vong hồn người sau khi chết tẩy rửa, tiết kiệm linh lực tiêu hao, để thế giới tu hành tiếp tục.
Tử vi Đại Đế nói tiếp:
- Tóm lại, thế giới này đã không hề thích hợp chúng ta sinh tồn, phải mở thế giới mới như long tộc, nhưng mà nhân loại lại không có tuổi thọ giống như long tộc, Thần Tiên cũng không đủ chèo chống lữ hành như vậy, cho nên chúng ta chế tạo ra cánh cửa này.
Tử Vi Đại Đế vĩnh viễn bình tĩnh không gợn sóng, cũng xuất hiện một tia tự hào cùng kích động.
Thì ra bọn họ cùng tu kiến cánh cửa truyền tống trong truyền thuyết, Hứa Tiên kinh ngạc nhìn qua đại thủ bút của đạo tổ và phật tổ, lại có chút kỳ quái, cửa đã xây xong thì chờ cái gì chứ?
Thời điểm này Ma Chủ trong đám người kia đi tới trước cánh cửa.
Phật tổ mở miệng nói:
- Ta sẽ đi!
Ma Chủ cười nói:
- Đã ước định thì phải tuân thủ, lúc trước là đồ nhi muốn đánh bạc với hai vị sư tôn, tiền đặt cược cũng đã nói rồi, nếu ta thua thì lợi dụng thân hiến tế mở cửa này, hôm nay ta nguyện đánh bạc chịu thua.
Hứa Tiên hiểu vì sao thái độ của nương tử và đám Thiên Tiên lại cải biến, không truy cứu hành vi của Ma Chủ, điều kiện mở cánh cửa này là hiến tế một Đại La Kim Tiên.
Đây cũng là nguyên nhân đạo phật hai tổ không ra tay, mặc cho nàng làm cái gì thì làm trên thế gian, thời điểm này không cần kẻ nào ra tay, kết cục đã được định rồi.
Ma Chủ nói xong, liền hóa thành một đạo cầu vồng bay vào trong cánh cửa, Âm Dương Thái Cực Đồ chậm rãi xoay tròn, dần dần tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, hai màu đen trắng chuyển động.
Cánh cửa mở ra, trong cửa phát ra vô số quang điểm, giống như ngân hà xoay tròn, lại sụp đổ vào trung tâm.
Cửa đã mở ra.
Bên kia cánh cửa là một thế giới khác của tinh không.
Trong thế giới kia có tồn tại gì?
Phải chăng cũng có rừng rậm rập rạp, thảo nguyên to lớn? Hoặc là một tính mạng khác với nhân loại, hay là thế giới của thần minh? Đối với bọn họ là khách tha hương mới tới, rốt cuộc là hữu hảo hay đối địch?
Không có ai biết!
Mặc dù là đạo tổ phật tổ, cũng chỉ suy diễn ra tọa độ của tân thế giới, biết rõ chỗ đó là thế giới linh khí đầy đủ, có thể cho bọn họ sinh tồn được.
Cánh cửa này chỉ là truyền tống đơn giản, một khi tiến vào trong thì không có cơ hội quay về.
Không biết luôn làm người ta sợ hãi.
Nhưng Hứa Tiên cũng cuồng nhiệt như mọi người, tất cả gần như cuồng nhiệt hướng tới, nếu không có tâm tính như vậy thì bọn họ cũng không thể tu thành Thiên Tiên.
Đạo tổ cùng Phật tổ không tốn thời gian nói thêm cái gì, liền dẫn đầu đi vào trong cánh cửa.
Đám Thiên Tiên thì dặn dò Hứa Tiên vài câu, đơn giản là thỉnh hắn chiếu cố môn nhân, an bài bọn họ sau đó tiến vào cánh cửa này, sau đó không thể chờ được mà biến mất trong cánh cửa.
Tây Vương Mẫu cười nói:
- Bọn đàn ông cũng có người tốt.
Nhìn Hứa Tiên nói một câu:
- Đừng quên đi thăm Côn Lôn Sơn!
Cuối cùng vừa tiến vào trong cửa.
← Ch. 840 | Ch. 842 (c) → |