Vay nóng Homecredit

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 192

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 192: Đẳng Cấp Kiếm Tiên
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Shopee


"Là ngươi nói đó. Đến lúc đó nhất định phải cứu ta." Có Bạch Khiết bảo vệ, hắn cảm thấy tự tin hơn một chút. Nguyên Thần kỳ là cái quỷ gì cơ chứ? Tiểu Bạch Khiết năm đó cũng là nhân vật Nguyên Thần kỳ vậy.

Vì vậy hắn cảm thấy vững tin hơn trước nhiều. Bất quá hắn quên một vấn đề trọng yếu. Bạch Khiết ngày đó đã đạt đến Nguyên Thần kỳ nhưng bây giờ nàng chỉ là nguyên thần thể hơn nữa chỉ là một phần ba của bản thể.

Hai người chỉ dùng tâm thần để trao đổi cho nhau cho nên nói thì nhiều nhưng thực ra mọi chuyện diễn ra chỉ trong tíc tắc. Thần bí nhân mặc dù là cao thủ Nguyên Thần kỳ nhưng Bạch Khiết và Lưu Phong đối thoại hắn cũng không thể biết được. Thậm chí ngay cả khí tức của Bạch Khiết hắn cũng không cảm ứng được.

"Mau ra tay, nếu không đừng trách ta không khách khí." Thần bí nhân đã không còn kiên nhẫn nữa.

"Kiếm tiên tiền bối. Người tột cùng là muốn gì đây?" Lưu Phong cố ý nói thẳng thân phận của thần bí nhân ra.

Thần bí tu chân khẽ run lên, như có chút ngạc nhiên, âm thanh lạnh lùng cất lên: "Ngươi làm sao biết được thân phận của ta?"

"Vãn bối còn biết người đã đạt đến cảnh giới Nguyên Thần kỳ." Lưu Phong trên miệng lộ ra một nụ cười cao thâm khó lường.

"Chẳng lẽ ngươi."

Thần bí tu chân còn tưởng Lưu Phong che dấu thực lực của bản thân, thật ra tu vi của hắn cao hơn mình. Nhưng vừa nghĩ như vậy lại bác bỏ ngay lập tức. Tu vi hắn làm sao hơn bốn vị sư tôn của hắn được.

"Tiểu tử, nói cho ta biết vì sao ngươi biết được tu vi của ta?"

"Đoán mò thôi." Lưu Phong cười hì hì nói: "Vãn bối bất quá là đoán mò một chút thôi, không nghĩ ra lại nói trúng. Được rồi, Kiếm tiên tiền bối. Người vẫn chưa trả lời, là mục đích cuối cùng của người là gì?"

"Toàn lực xuất thủ, nếu không ngươi chỉ có con đường chết." Thần bí tu chân, ngữ khí đã trở nên lạnh lẽo, thù địch.

 

Đánh thì đánh, ta sợ sao? Tiểu gia còn có một chỗ dựa vững chắc sau lưng. Có sự cam đoan của Bạch Khiết, Lưu Phong bất giác trở nên không còn sợ như lúc đầu nữa.

Khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười, nhìn Kiếm tiên trước mắt nói: "Kiếm tiên tiền bối, vãn bối muốn hỏi người một câu. Lão nhân gia cuối cùng là muốn gì? Vạn nhất khi chúng ta động thủ, vãn bối lỡ tay làm tiền bối bị thương thì thật là có lỗi."

Thần bí tu chân khẽ mỉm cười, mặt lộ ra vẻ khinh thường: "Thân là tu chân giả, ngươi hẳn phải biết Kim Đan kỳ và Nguyên Thần kỳ chênh lệch như thế nào?"

Mẹ nó, dọa cái gì mà dọa. Nguyên Thần kỳ có gì là lạ. Tiểu Bạch Khiết của ta cũng là nhân vật như vậy. Ai có thể đánh bại chúng ta được chứ.

"Kiếm tiên tiền bối, đã như vậy thì vãn bối không khách khí nữa."

"Ngươi nói nhảm nhiều lắm." Thần bí tu chân khẽ hừ một tiếng, không thấy động đậy gì cả nhưng cả bầu trời đêm nhất thời khởi phát một trận gió, nhanh như thiểm điện mang theo khí thế như lôi phong, vang lên âm thanh ầm ầm bên tai tựa như lôi thần trên chín tầng trời cao phẫn nộ vậy.

Vô số tia chớp bắt đầu hình thành, ánh lên trên trời cao, chiếu sáng cả bốn phía.

Lưu Phong giật nẩy mình. Người này thật là quá mạnh. Có thể bất động mà tạo thành tia chớp. Hắn có phải là người không nhỉ?

"Xem ra trời sắp mưa." Thần bí tu chân nhìn bầu trời, bình thản nói.

Lưu Phong nghe vậy, chút xíu nữa đã lăn ra mà ngất, vội hỏi: "Nãy giờ không phải tiền bối tạo ra hay sao?"

Thần bí tu chân dùng loại ánh mắt khinh bỉ nhìn Lưu Phong ngu ngốc: "Có bản lãnh thì ngươi tạo ra đi. Tu chân cũng chỉ là tu chân. Ngươi tưởng tu chân là thần à? Lát nữa trời sẽ mưa." (cười vãi)

Mẹ ơi, ta đã bị lừa. Sợ hãi đến thất thần nguyên do là vì trời mưa.

"Kiếm tiên tiền bối, thì ra là người cũng tầm thường. Vãn bối đã hoàn toàn an tâm. Bây giờ đánh nhau nhé." Lưu Phong khinh thường nhìn đối phương.

Thần bí tu chân lạnh lùng im lặng, ánh mắt đột nhiên bắn ra hai đạo sát ý: "Chẳng biết trời cao đất rộng gì cả."

Ngu, vô văn hóa, không có tri thức. Ta dùng chiến lược khinh bỉ, trêu chọc ngươi để gây áp lực cho ngươi. Ngươi lại tưởng ta tự cao tự đại. Thật là vô lại, lưu manh.

Thời khắc cuối cùng cũng xảy ra. Thần bí tu chân tế xuất kiếm tiên, toát chỉ thành kiếm, vũ lộng kiếm quyết, chỉ kiếm nhất thời bắn ra đạo đạo kim quang, bao phủ bên ngoài thân thể của hắn. Một tiếng quát nhẹ vang lên, vô số đạo kình khí đột nhiên từ khối kim quang bạo phát, gào thét bắn ra bốn phía. Long quyển phong hung dữ, phong cuồng như trời long đất lở. Trước mắt Lưu Phong sáng chói, một đoàn kim sắc quang mang phóng lên cao sau đó nhanh chóng hạ xuống. Một đạo kim sắc kiếm mang chém xuống ngọn núi lớn không xa.

"Ầm ầm!"

Một âm thanh vang rền nổi lên. Ngọn núi cao lớn nhất thời nổ tung. Thần bí tu chân hú lên một tiếng chói lói, lăng không đứng trên vùng đất vừa xuất hiện. Ngọn núi cao trăm trượng lúc nãy đã biến thành một đống đất đá vụn nhỏ.

Lưu Phong tận mắt nhìn thấy thực lực của Kiếm tiên cường đại như vậy, trong lòng chấn kinh, biến thái như vậy làm sao mà đánh được? Người này chỉ một kiếm cũng đủ làm cho mình biến thành cát bụi.

Chênh lệch! Không phải. Cái này phải gọi là cách biệt.

Thần bí tu chân nhìn Lưu Phong trợn mắt, há hốc mồm. Cố ý lộ ra thân thủ, hai tay nhất thời vẽ lên trong không gian, lập tức bốn phía bắn ra một pháp kiếm mờ mờ, kiếm thể hoàn toàn có thể thấy rõ một màu sáng chói.

"Ngươi cứ biểu diễn đi. Đợi lát nữa tiểu Bạch Khiết của ta sẽ dạy cho ngươi biết thể nào là biểu diễn."

Ngay lúc này thì thần bí tu chân, vận khởi kiếm quyết, tế xuất ra Pháp kiếm từ trong mi tâm (điểm giữa hai lông mày). Kiếm khí bắn ra có thể so với năng lượng mặt trời, tiếng rít chói tai vang lên. Chỉ nghe một tiếng nổ nữa. Đống đất đá vừa rồi cũng biến mất không thấy đâu nữa.

 

Lưu Phong lại trợn mắt há hốc mồm. Nhất kiếm này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi hiểu biết của hắn. Theo hắn cảm nhận thì ngay cả khi bản thân tu luyện đến cảnh giới tối cao của Thái Âm Thất Tinh kiếm pháp cũng không có uy lực mãnh liệt như vậy được.

Thần bí tu chân ánh mắt khẽ nhướn lên. Thu hồi pháp kiếm vào trong mi tâm. Tùy ý tế xuất kiếm tiên trong tay. Một ngón tay điểm lên. Kiếm quang bạo thiểm, một đạo kim sắc kiếm khí bắn tới Lưu Phong.

Lưu Phong tự nhiên không dám coi thường. Quát lên một tiếng. Nhuyễn kiếm trong tay vươn thẳng, bắn ra mấy đạo thực thể màu trắng nghênh đón.

Tiên kiếm uy vũ như lôi thần, kiếm khí phát ra như cuồng phong bạo vũ. Kim quang đại thịnh, kiếm quang chói sáng lên tận trời cao. Một tiếng nổ đột ngột vang lên.

Từ lúc đánh nhau cho đến bây giờ thì hiện trường chỉ là thế cục một chiều. Bạch sắc kiếm quang của Lưu Phong hoàn toàn bị kiếm tiên áp chế. Cũng may là thân pháp hắn cực nhanh nên tuy bị áp đảo nhưng vẫn chưa thua.

Thần bí tu chân lạnh lùng quan sát, trong lòng có chút đánh giá. Tiểu tử này tu luyện Thái Âm Thất Tinh kiếm pháp hiển nhiên là không phải kiếm pháp chân chính thoát thai từ Thái Âm Thất Tinh Huyền cho nên căn bản không thể nào phát huy được hết uy lực của Thái Âm Thất Tinh Huyền. Bất quá Thất Tinh bộ còn có chút lợi hại.

Lưu Phong chuyển động như gió, nhuyễn kiếm thỉnh thoảng lại bắn ra bạch sắc kiếm khí đầy trời.

Thần bí tu chân vũ lộng kiếm tiên nhất thời tạo thành một tấm lưới bao phủ Lưu Phong trong một phạm vi nhất định. Bạch sắc kiếm khí của hắn căn bản không có cách nào đột phá.

Tuyệt sắc kiếm tiên lúc này chỉ dùng ba thành lực lượng nhưng cũng không nên coi thường. Chỉ với ba thành lực lượng này sử dụng Kinh Thiên kiếm ý cũng đã làm cho rất nhiều tu chân giả kinh động, chú ý.

Trương Thiên Sư, Trương Mỹ Nhân, Phi nhi, Thánh nữ, Thánh sứ Ma giáo. ngay cả quái tăng Đạo Diễn vừa tới Giang Nam cũng truy theo khí tức này tìm đến. Xa đến ngay cả Đạo Đức chân nhân, Đình Nhi, Thiên Tâm đang ở kinh đô cũng cảm ứng được Kinh Thiên Kiếm Ý tại ngàn dặm, truy theo khí tức chạy đến.

Từ trước tới nay, Pháp kiếm của Huyền Tâm chánh tông và các môn phái khác đều không giống nhau. Bọn họ được thừa hưởng phương pháp luyện khí từ thời thượng cổ tu chân cho nên Pháp kiếm đều có linh tính. Vì vậy ba người dù ở tại kinh đô nhưng vẫn có thể thông qua Pháp kiếm cảm ứng được khí tức của tuyệt sắc kiếm tiên.

Lúc này thần bí tu chân quyết định nhanh chóng chấm dứt trận chiến này, hắn đã cảm ứng được vài cỗ khí tức của tu chân đang tiến đến. Chỉ thấy tiên kiếm trong tay bộc phát, ánh sáng chói lòa ngay cả đồi núi cũng bị bao phủ trong ánh sáng này, so với ánh sáng mặt trời còn mạnh hơn vài phần. Người đứng cách đó hàng trăm dặm cũng có thể thấy rõ.

"Ầm!" Một tiếng nổ vang lên, thần bí tu chân, phi thân, lăng không chém xuống một đạo kiếm quang vào Lưu Phong.

Lưu Phong sắc mặt xám như tro, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi, thân thể run lên. Bất quá hắn vẫn dùng toàn lực nắm chặt nhuyễn kiếm nghênh đón. Thái Âm thất tinh bộ đồng thời được phát huy đến cực độ, nhanh chóng dời đi khỏi phạm vi bao phủ của công kích đối phương.

Ầm ầm, vị trí Lưu Phong vừa đứng đã mọc lên một đám mây hình nấm do đất bụi và khói lửa tạo thành. Từ phía trên cao của cây nấm, một bóng người từ từ thoát ra.

Thần bí tu chân nhìn thấy rõ ràng Lưu Phong ngoại trừ tóc tai có phần bờm xờm thì thân thể không hề bị thương.

Ngay lúc này thì tại gần đó Trương Mỹ Nhân, Phi nhi, Đạo Diễn, Trương Thiên Sư cùng chạy đến.

Nhìn thấy thần bí tu chân, không ai dám tiến lên, bọn họ hoàn toàn bị khí thế như chiến thần từ thân thể người này làm cho khiếp sợ.

Phi nhi nhìn thấy bộ dạng xác xơ của Lưu Phong, không ngừng kêu lên, thân thể từ nhỏ đã biến thành đại điểu, đôi mắt to nhìn chằm chằm vào thần bí tu chân.

Trương Mỹ Nhân từ xa hô lên: "Phong nhi, chuyện gì vậy?"

Lưu Phong xoay người lại, lắc đầu nói: "Đồ nhi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa."

Thần bí tu chân lẳng lặng đứng ở chân núi, cảm thụ một làn gió thổi qua, hít một hơi thật sâu, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Không nghĩ tới thần điểu lại yêu thương ngươi như vậy. Xem ra đêm nay ta đánh giá ngươi đã sai."

Chờ một chút, người này không lẽ vẫn chưa từ bỏ ý định với thần điểu? Nghĩ vậy Lưu Phong nghiêm mặt nói: "Kiếm tiên tiền bối, người nói sao không giữ lời? Lần trước đã nói thần điểu ở bên vãn bối sẽ rất an tâm. Sao hôm nay lại muốn nuốt lời?"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-952)