← Ch.231 | Ch.233 → |
Lưu Phong không đáp, hỏi lại: "Tiểu muội, muốn ta gả cho ngươi, ngươi nghĩ xem có thể không?"
Bạch Vũ hừ một tiếng nói: "Ngươi muốn gả, còn ta không muốn. Ngươi là đại sắc lang, già trẻ cũng quơ. Đừng tưởng ta không biết, ngươi bây giờ ít nhất có bốn người đàn bà. Ta muốn kết hôn, cũng phải kiếm nam nhân chung tình, hắn đối với ta phải thật tốt."
"Vừa có năng lực, lại vừa chung tình." Lưu Phong cười nói: "Tiểu muội, ta xem nam nhân của ngươi ở địa cầu này không có đâu, ngươi lên hỏa tinh tìm đi nha"
"Địa cầu, hỏa tinh?" Bạch Vũ tức giận"Đại ca, ngươi nói cái gì vậy, người ta đang bàn chánh sự, ngươi có thể tập trung hay không?"
Lưu Phong không thể nhịn cười, chính mình cũng thiệt là, thời này ai biết địa cầu, hỏa tinh là cái quái gì đâu.
"Tiểu muội, không phải ta không nghiêm túc, mà là ngươi giao cho ta nhiệm vụ quá khó khăn, dù sao chỉ có một ứng viên phù hợp đang đứng trước mặt ngươi, ngươi xem có phù hợp không đi nha" Lưu Phong bộ dáng ra vẻ bức bách
"Đại ca, nói thật ngươi nguyện ý gả cho ta sao?" ngữ khí của Bạch Vũ đột nhiên trở nên rất nghiêm túc, chăm chú nói: "Đại ca, nếu ngươi nguyện ý gả cho ta, sau này mỗi ngày buổi tối ta cùng ngươi ngủ. Thanh Nghi tỷ tỷ có thể làm gì, ta cũng có thể, nàng ta không thể, ta cũng có thể Ngươi xem được không? Tiếng rên rĩ của ta so với Thanh Nghi tỷ tỷ còn lớn hơn nữa đó."
Lưu Phong trừng con mắt, ánh mắt nhìn Bạch Vũ từ trên xuống dưới, đánh giá kỹ nàng một phen, nuốt một ngụm nước miếng, thầm nghĩ, tiểu nương bì này không phải đang muốn hấp dẫn ta sao? Nghĩ đến cảnh một cô gái hơn mười tuổi lớn tiếng rễn rĩ, thật kích thích cỡ nào. Nghe xong lời nói Bạch Vũ, tiểu phúc Lưu Phong thậm chí muốn cương cứng lên.
Bạch Vũ thấy Lưu Phong không nói tiếng nào, nhìn hắn khẽ thở dài"Đại ca, kỳ thật ngươi nếu không phải quá háo sắc, quả nhiên là người quá phù hợp, quá lý tưởng"
"Tiểu muội" Lưu Phong tới gần bên người nàng, nghiêm túc nói: "Nếu ngươi không phải nữ cường nhân, kỳ thật ta cũng muốn thu ngươi vào cung" Thu vào cung, ý Lưu Phong muốn nói thu vào hậu cung.
"Vào cung? Ngươi muốn làm hoàng đế à?" Nghe lời nói hắn kinh thế hãi tục, Bạch Vũ kinh hãi.
Lưu Phong vội vàng nói: "Tiểu muội, không thể nói bậy, ta nói chính mình muốn làm hoàng đế lúc nào. Ta nói hậu cung và cái ngươi tưởng tưởng không giống nhau. Nói đơn giản một chút là quan hệ tình nhân"
"Tình nhân?" Bạch Vũ nghe vậy sắc mặt hơi đổi, bộ ngực phập phồng kịch liệt, khẽ ưỡn ngực nói: "Đại ca, ngươi thật là đại sắc lang"
"Nói thật nha tiểu muội, chúng ta là tình nhân đi nha" Có lẽ tiểu phúc đăng cương cứng lên, kích thích tiểu phong quá, nên lời nói hắn dần dần có chút bất nhã.
Bạch Vũ tức giận nhìn hắn, liếc mắt một cái nói: "Đại ca, ngươi là nam nhân, là đại sắc lang, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ gì. Mấy ngày nay ngươi giúp ta rất nhiều, ta rất cảm kích. Tới nay, ta vẫn muốn báo đáp ngươi. Vốn ta muốn cho ngươi một chút bạc, nhưng ta biết ngươi không thiếu tiền"
Ngừng một chút, Bạch Vũ cắn môi nói: "Nếu ngươi nguyện ý, hôm nay ta có thể cho ngươi thân thể ta, xem như là báo đáp ngươi"
Lưu Phong nhìn thần sắc Bạch Vũ như vậy, trong lòng có chút động tâm, tiểu phúc lại càng căng cứng hơn.
"Tiểu muội." sự thay đổi sinh lý làm cho Lưu Phong nhịn không được, vươn tay ra. Đột nhiên trong đầu một thanh âm mang âm điệu đùa cợt, cười khẩy vang lên"Phôi đãn tiểu tử, ta biết ngươi không nhịn được mà, ngay cả Bạch Vũ cũng muốn."
Lưu Phong nhất thời cả kinh, sinh lý đang xúc động lập tức chùng xuống.
"Bạch Khiết."
Gặp quỷ, lão bà này sao lại xuất hiện giờ này.
"Không có việc gì, muốn làm cái gì thì làm đi." Bạch Khiết tiếp tục nói: "Mặc dù ta là tổ tông Bạch Vũ, nhưng ta cũng không ngại nàng cùng ngươi phát sinh quan hệ."
Mẹ kiếp, ta gặp qua đàn bà vô sĩ nhưng chưa thấy qua tổ tông nào vô sĩ như vậy. Lão bà này dám miễn phí đưa hậu nhân của mình lên giường nam nhân.
Thôi, Lưu Phong thở dài, thu hồi tay lại, tâm thần bình tĩnh lại.
"Làm sao vậy, tiếp tục đi. Không nên bận tâm đến sự tồn tại của ta. Kỳ thật lúc trước ngươi làm chuyện này ta xem qua không ít lần rồi." Bạch Khiết khẽ cười một tiếng nói: "Tiểu nha đầu này thật sự rất thích ngươi, làm tiếp đi nha."
Làm cái đầu của ngươi. Ngươi đứng một bên nhìn ta cùng hậu nhân của ngươi, có thể làm được sao? Ngẫn lại chính mình bị người nhìn lén, dục vọng Lưu Phong toàn bộ biến mất.
Bạch Vũ vốn thấy Lưu Phong động tình, đột nhiên đứng đắn nghiêm chỉnh, trong lòng có chút thoải mái, lại có chút thất vọng nói: "Đại ca, làm sao vậy? Chẳng lẽ ta không đủ hấp dẫn hay sao? Hoặc là ngươi không phải nam nhân?"
Không phải nam nhân? Lưu Phong nhất thời nổi giận"Tiểu muội, ngươi nói cái gì, ta có phải là nam nhân hay không chẳng lẽ ngươi không biết. Mỗi ngày ban đêm ngươi nghe tiếng rên rĩ, chẳng lẽ là Thanh Nghi tỷ nhàn rỗi, không có việc gì làm, rên rĩ chơi hả"
"Tiểu tử thúi, bị đàn bàn khinh bỉ ra sao hả? Cảm giác khó chịu không? Khó chịu thì sao?" Bạch Khiết tất cả nhìn thấy, ngữ điệu có chút hả hê.
Lưu Phong dùng ý thức đáp lại: "Được rồi ta không có hứng thú cho ngươi xem biểu diễn kích dục đâu."
Phục hồi lại tinh thần, Lưu Phong nghiêm túc nói: "Tiểu muội, ngươi đi đi"
"Tại sao?" bạch Vũ có chút không cam lòng.
Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Tiểu muội, ta và ngươi là huynh muội, không thể làm chuyện loạn luân như vậy. Đừng quên ta còn là gia đinh của Bạch Gia. Chuyện của Bạch gia các ngươi cũng là chuyện của ta. Mặc dù ta không có quan hệ đó, nhưng ta cũng sẽ giúp ngươi. Còn việc phụ cừu của ngươi, ta có cơ hội cũng sẽ giúp ngươi báo thù. Ngươi đi đi, ra khỏi cửa này, chúng ta sau này vẫn còn là huynh muội"
Bạch Vũ liếc mắt nhìn Lưu Phong một cái, cắn cắn môi, xoay người rời đi, trong nháy mắt đã đến cửa, nàng đột nhiên xoay người quay đầu về phía Lưu Phong nói: "Cảm ơn"
"Hối hận rồi sao?" Bạch Vũ đi rồi, Bạch Khiết nhanh chóng xuất ra khỏi Quy Nguyên Đan.
"Đương nhiên không hối hận, chúng ta là huynh muội sao lại làm ra chuyện như vậy" Lưu Phong nghiêm túc nói.
Bạch Khiết cười khúc khích, diễm lệ như hoa, vũ mị nhìn hắn một cái nói: "Được rồi, giả là giả, thật là thật. Nói thật cho ngươi biết, mấy ngày nay chuyện quan hệ của ngươi, ta đều nhìn thấy tất cả. Ngươi là người như thế nào, ta hoàn toàn hiểu rõ."
"Được rồi, ta hỏi ngươi vấn đề nghiêm túc. Ta đẹp không?" bạch Khiết nhẹ xỏa mái tóc, bộ ngực ưỡn cao, ánh mắt khẽ chuyển hấp dẫn, kiều diễm động lòng người.
Ánh mắt Lưu Phong chuyển đến phần trên thân thể tuyệt với của Bạch Khiết, cười nói: "Chổ cần to thì rất to, chổ cần nhỏ thì nhỏ, chổ cong thì rất cong, rất đẹp a."
"Ta muốn làm tình nhân của ngươi, ngươi đồng ý không" Bạch Khiết khẩu khí bạo dạn.
"Ngươi có âm mưu gì?" Lưu Phong nghiêm túc nói: "Nói đi, ngươi dùng hoa chiêu gì"
Bạch Khiết nói: "Mọi người đều cho rằng ngươi rất tệ. ta nghĩ ngươi cũng tốt, cho nên đã nghĩ cho ngươi chiếm chút tiện nghi."
Ngực quả thật là lớn ghê. Kim Vận phu nhân so với ngươi còn nhỏ hơn a. Lưu Phong ánh mắt quan minh chính đại nhìn thẳng vào ngực Bạch Khiết. không hiểu nàng có âm mưu gì mà chủ động hy sinh như vậy.
"Được rồi. cùng ngươi nói chuyện nghiêm túc đây" Bạch Khiết đột nhiên nói: "Ta muốn dạy Bạch Vũ tu chân"
Lương Phong mấp máy môi, cười nói: "Ta đã nói rồi, nếu không phải có chuyện ngươi cũng không hiện ra mà. Nói đi, muốn ta giúp gì?"
Bạch Khiết nói: "Ngoại trừ ngươi, người khác nhìn không thấy ta, cũng không nghe được ta. Ta muốn mời ngươi thay ta truyền thụ tu chân pháp quyết cho Bạch Vũ."
"Muốn dạy Bạch Vũ tu chân sao?" Lưu Phong tò mò hỏi.
Bạch Khiết thở dài một tiếng nói: "Bất kể như thế nào, nó cũng là người Bạch gia, ta trong lòng rất cảm động, ta nghĩ muốn giúp nó"
"Nàng lớn tuổi như vậy rồi, bây giờ tu chân còn kịp không?" Lưu Phong có chút lo lắng hỏi.
"Không sao" Bạch Khiết tự hào nói: "Nếu là người khác dạy, tuổi lớn như vậy ta không dám chắc. Nhưng ta thì khác"
Lưu Phong khẽ động tâm, vội vàng nói: "Ta có thể giúp ngươi, nhưng ta có điều kiện"
Bạch Khiết khẽ cười một tiếng, bộ ngực phập phồng nói: "Ngươi không phải là muốn ta dạy ngươi cách tu chân sao?"
"Sinh ta là cha mẹ, hiểu ta là tỷ tỷ." Lưu Phong đột nhiên miệng lưỡi ngọt ngào, ngay cả cách xưng hô cũng đều thay đổi."Tỷ tỷ, nàng nói đúng tim của ta. Ta đang có ý ngày. Không biết nàng có chịu không?" Lưu Phong là tu chân, mà Thanh Nghi và Ân Tố Tố là người bình thường, mặc dù hắn không đem chuyện này nói ra ngoài, nhưng trong lòng vẫn lo sợ. Sợ rằng hai nàng trăm năm sau chết đi, trong lúc mình vẫn vậy. Hắn vốn đã nghĩ từ Bạch Khiết tham khảo chút vấn đề này, vừa đúng lúc hôm nay Bạch Khiết đề cập đến. Lưu Phong tự nhiên muốn nhờ vã.
"Đương nhiên là được. Một đám cũng được. Đối với ta mà nói dạy một ngươi hay dạy một trăm người cơ hồ không có gì khác nhau. Ta có thể đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Nhưng mà phải có thêm một điều kiện phụ" Bạch Khiết chớp chớp con mắt, khóe miệng có vẻ giảo hoạt.
"Có điều kiện gì nàng cứ nói. Cho dù có kêu ta lấy thân báo đáp, ta cũng không chút chối từ" Lưu Phong cố ý phóng đại, chảy nước miếng, bộ dáng trông rất háo sắc.
"Tốt cho ngươi à." Bạch Khiết nhìn Lưu Phong nói: "Ta muốn ngươi giúp ta tìm hai phần Quy Nguyên Đan còn lại"
Quả nhiên là thiên hạ không có gì dễ ăn cả. Điều kiện phụ này của Bạch Khiết thật sự làm Lưu Phong cảm thấy khó khăn, vẻ mặt đau khổ hỏi"Không phải ngươi nói chờ ta đạt Nguyên Anh Kỳ sau này hãy nói sao?"
"Bất quá ta đã nói qua, nhưng bây giờ không giống, ngươi đã được kiếm tiên truyền nghệ, lại được Hạo Thiên Kiếm. Dĩ nhiên lực lượng của ngươi bây giờ còn chưa đủ để đảm nhận trọng trách" Bạch Khiết giải thích một chút.
"Ta có thể cự tuyệt sao?" Lưu Phong cẩn thận hỏi.
"Đương nhiên là có thể" Bạch Khiết cười bất hảo nói: "bất quá, chờ đàn bà của ngươi từ từ chết đi."
Mẹ kiếp, đúng là độc phụ. Những lời này quả nhiên không sai. Lưu Phong cắn răng nói: "Ta đáp ứng ngươi. Giao dịch."
"Ta đã biết là ngươi sẽ đáp ứng mà" Bạch Khiết đắc ý cười nói.
"Làm thế nào có thể tìm được chúng?" Lưu Phong bây giờ muốn biết hai phần còn lại ở đâu.
Bạch Khiết nhíu mày nói: "Ta giờ cũng không biết, chỉ có thể tin vào duyên phận. Ta tin rằng ngươi có thể một lần tìm thấy thì cũng có thể tìm thấy lần nữa"
"Vạn nhất vô duyên thì làm sao bây giờ?" Lưu Phong cố ý hỏi.
"Biểu ngươi tìm thì ngươi tìm đi, nói nhiều như vậy làm gì" bạch Khiết trừng mắt nói: "Dụng tâm của ngươi, ta đã đáp ứng lời hứa của ngươi, tương lai chỉ cần tam nguyên quy nhất, ta nhất định cải tạo gân mạch cho ngươi, trong vòng trăm năm đắc đạo thăng thiên"
"Thăng thiên" Lưu Phong vội vàng nói: "Không được, ta không muốn nhanh chết như vậy"
Bạch Khiết dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Lưu Phong"Ta xin ngươi, ai kêu đắc đạo thành tiên là chết. Đó là mơ tưởng của tất cả những người tu chân đó"
Tu chân thật sự có khả năng bay lên trời, trên đời này thật sự tồn tại tiên giới sao? Tu chân tính mạng có thể vĩnh hằng sao? Lưu Phong có chút giật mình, vốn hắn tưởng chuyện đắc đạo thành tiên là truyền thuyết, nhưng từ ngữ khí bây giờ của Bạch Khiết, xem ra hơn phân nữa là thật rồi.
Bạch Khiết nghiêm mặt nói: "Ta có thể chắc chắn nói cho ngươi biết, chuyện đắc đạo thành tiên là thật. Nhưng mà cụ thể bí mật ta còn không thể nói. Nếu không, tiết lộ thiên cơ có thể bị trời phạt"
"Thôi, đừng nói, dù sao ta không tin" Một người sinh trưởng ở thời hiện đại, theo lý luận mà nói, Lưu Phong cho tới bây giờ vẫn là theo chủ nghĩa vô thần. dù sao tại kiếp trước, vũ trụ bay lên trời tại Mỹ, Nga, đều có thể đi bộ lên cung trăng, cũng gọi là thần tiên.
". bất kể có đúng sự thật hay không, ta cũng không muốn thăng thiên, ta nghĩ cuộc sống trên mặt đất tốt hơn. Ngươi đổi điều kiện khác cho ta đi"
Bạch Khiết suy nghĩ một chút nói: "Như vậy đi, đến lúc đó ngươi đề ra yêu cầu gì, ta cũng đều đáp ứng"
"Cái gì cũng có thể?" Lưu Phong cười bất hảo.
"Đương nhiên" Bạch Khiết trả lời chắc chắn.
"Ta nếu muốn." Lưu Phong rất muốn nói cùng Bạch Khiết lên giường, nhưng là lại có chút ý tứ, dù sao cũng biết xấu hổ.
"Tưởng ta không biết sao?" Bạch Khiết lớn mật nói ra suy nghĩ trong lòng Lưu Phong.
"Không thành vấn đề" Bạch Khiết thành thật nói: "Chỉ cần ngươi giúp ta hoàn thành tam nguyên quy nhất, ta sẽ cùng ngươi lên giường. đến lúc đó ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là lên mây."
"Ta muốn ngươi trả tiền thu lao trước" Lưu Phong chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào bộ ngực bạo mãn của Bạch Khiết nói: "Ta bây giờ muốn lên mây, muốn chết đây."
← Ch. 231 | Ch. 233 → |