Vay nóng Tima

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 256

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 256: Thánh chỉ
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Shopee


Lưu Phong thở dài, nhìn ánh mắt của Hắc Vân. Sau đó hội ý, một kiếm của Hắc Vân đã cắt đi đầu người đó.

Lưu Phong hiểu rõ, người này coi thường sự sống chết của mình, mặc kệ ngươi dùng bất kỳ thủ đoạn nào hắn cũng sẽ im lặng. Tố chất cũng như tâm tính này của sát thủ Lưu Phong đều đã gặp qua. Huống hồ dù là hắn có khai ra người sai hắn đi nữa thì đã sao? Lưu Phong dù sao cũng đã biết người đứng sau chuyện này chắc chắn là vị Vương gia mặt mũi từ bi, nhân hậu vừa nói chuyện với mình lúc nãy.

Thời cơ chưa chín muồi, giờ là thời gian xem ai có da mặt dày hơn. Ít nhất Lưu Phong vẫn chưa chiếm được sự tín nhiệm cũng như sủng ái của hoàng đế Hoa Hạ. Có được sự sủng ái của quân vương thì mới có quyền thế thật sự. Chỉ cần sự sủng ái của Hoa Hạ hoàng đế đối với Yến Vương và Hoàng Thái Tôn không đổi thì Lưu Phong không thể cùng với họ xảy ra xích mích công khai được.

Về Di Hồng Viện, Bạch Thọ biết việc của Lưu Phong đã mang theo một đội cẩm y vệ chạy tới hỏi han sự tình, sau đó lại chỗ Lưu Phong ngộ hại để kiểm tra. Mặc dù biết việc này là vô ích nhưng có những chuyện phải ra sức mới được.

Lưu Phong chỉ lo lắng một chuyện, mục đích ám sát của Yến Vương, cũng không phải vì mình mà có lẽ có mục đích gì khác. Hắn suy nghĩ chuyện Trương Thiên Sư chết có hay không quan hệ với Yến Vương.

Nhưng hắn nhanh chóng phủ nhận giả thuyết đó, Yến Vương và Hoàng Thái Tôn tình thế như nước với lửa, bọn họ tuyệt không có khả năng. Tất nhiên thế giới to lớn này, trước khi mọi chuyện được sáng tỏ thì đều có khả năng xảy ra.

Chuyện đáng cười là Yến Vương sau khi biết chuyện Lưu Phong bị ám sát thì phái một vị cận vệ mang theo lễ vật thăm hắn.

Biết người biết mặt mà không biết lòng, biết rõ hắn là địch nhân nhưng Lưu Phong vẫn khách khí tiếp đón gã cận vệ, hơn nữa còn gởi lời cám ơn Yến Vương.

Lưu Phong ngồi suy ngẫm từ chiều cho tới tối mịt, đến lúc gọi hắn đi ăn cơm hắn mới phục hồi lại tinh thần.

Ân Tố Tố nhìn Lưu Phong cau mày tư lự thì trong lòng có chút lo lắng, vốn nghĩ cùng hắn chia sẻ một ít phiền muộn nhưng lại không biết hắn vì sao mà buồn.

Trực giác của phụ nữ nói cho nàng biết, lão công có rất nhiều bí mật. Có rất nhiều chuyện hắn giữ trong lòng không cho nàng biết. Ân Tố Tố là loại người thông minh, nếu Lưu Phong không nói thì nàng cũng không truy hỏi. Mặc dù là vợ chồng nhưng cũng để đối phương một không gian tự do nhất định.

Có đôi lúc Lưu Phong cũng muốn nói cho Tố Tố tất cả mọi chuyện nhưng chuyện nào cũng kinh thế hãi tục. Nói ra chỉ làm cho đàn bà của mình gia tăng gánh nặng, không bằng một mình mình trước mắt gánh chịu. Đợi đến thời cơ chín mùi nói cho nàng biết cũng không muộn.

Ăn cơm chiều xong, Ân Tố Tố vì để Lưu Phong vui vẻ, cùng Liễu Thanh Nghi cùng nhau kéo Lưu Phong lên giường chuẩn bị nhất long hí song phụng.

Nghĩ đến bắt đầu 3P, tâm tình của Lưu Phong quả nhiên sảng khoái hơn nhiều. Còn cách hai lớp quần áo của hai nàng. Sờ bên này một cái, sờ bên kia một cái, quả nhiên không tiện chút nào.

Ân Tố Tố gắt gao hỏi: "Sắc lão công, tối nay thân thể ta không thoải mái chỉ có thể sờ không thể."

Ân Tố Tố muốn nói không thể làm, nhưng ngại có Liễu Thanh Nghi bên cạnh nên không nói ra.

Lưu Phong hiểu được ý của Tố Tố, chuyển mục quang lại hướng Liễu Thanh Nghi, Liễu Thanh Nghi có chút kinh hoàng, mặc dù dạo này mỗi đêm đều là nàng cùng Tố Tố phục thị Lưu Phong nhưng người được sủng hạnh đầu tiên đều là Tố Tố. Hôm nay chỉ mình nàng phục thị thì trong lòng có chút bối rối.

"Thanh Nghi, đêm nay tùy thuộc vào nàng." trên mặt Lưu Phong hiện ra một nụ cười dâm đãng. Thanh Nghi đỏ mặt, cắn răng nói: "Ta. công tử, thân thể ta cũng." Lưu Phong biết nàng thẹn thùng, nắm tay nàng cười nói: "Ta mặc kệ, hai nàng đều phải ở lại ngủ với ta"

Ân Tố Tố cười nói: "Chàng quả là đại sắc lang, dù sao hôm nay thân thể thiếp cũng không thoải mái, chàng không thể "ấy" thiếp được." Tố Tố lo Liễu Thanh Nghi xấu hổ xoay người lấy chăn mền quấn lấy người lại.

Liễu Thanh Nghi bị Lưu Phong ném lên giường vội vàng kéo chăn che lại. Lưu Phong dùng sức kéo, cởi luôn áo quần của mình ra, chỉ chừa lại nội khố.

Lúc này Liễu Thanh Nghi chỉ mặc một quần ngủ màu bạc bằng vải. Lưu Phong tiến vô trong chăn, hai thân thể tiếp xúc với nhau, thậm chí hắn còn cảm nhận được sự ấm áp từ người nàng chuyền sang. Liễu Thanh Nghi khẽ liếc qua nhìn Ân Tố Tố đang giả vờ ngủ, bất giác hai tai đỏ ửng lên, khẽ thở ra một hơi như lan như ngọc, vẻ mặt tràn đầy xuân tình.

Hai tay của Lưu Phong nhẹ nhàng vuốt ve thân trên Liễu Thanh Nghi, từ từ tiến tới chỗi nội khố tam giác màu trắng thì cho bàn tay vào vuốt ve ngọc đồn phong mãn.

Lưu Phong dùng tay nhào nặn, hưởng thụ cảm giác ngọc đồn co dãn của Liễu Thanh Nghi. Hiểu được ý của Lưu Phong, Liễu Thanh Nghi tách hai đùi ngọc ra để hắn nhân cơ hội xâm chiếm lãnh địa bí hiểm nhất của đàn bà.

"Liễu Thanh Nghi hạ người thấp xuống một chút." Lưu Phong dâm đãng nói

Liễu Thanh Nghi thẹn thùng giận dỗi nói: "Công tử, người."

Bên cạnh Ân Tố Tố giả bộ ngủ, vểnh tai lên chuẩn bị nge âm thanh kích thích của hai người.

Động tác của Lưu Phong càng lúc càng kịch liệt. Hô hấp của Liễu Thanh Nghi càng lúc càng dồn dập, rốt cục nàng không thể khống chế được khoái cảm của mình, bất chấp sự có mặt của Ân Tố Tố, xuất ra thanh âm sảng khoái.

Giờ này, chăn mền đã bị Lưu Phong giật ra, thân hình loã thể của Liễu Thanh Nghi hiện rõ trước mặt Lưu Phong. Cảm giác được Ân Tố Tố đang nge lén, Liễu Thanh Nghi vội lấy tay che miệng lại, không để mình phát ra tiếng rên. Nhưng thân thể khoan khoái như vậy cho dù có lấy hai tay che miệng lại thì cũng không có khả năng chặn được tiếng rên, âm thanh này cứ thế mà phát ra.

"Ah, ư. ứ" dưới sự kích thích của Lung Phong, sự ý tứ của Liễu Thanh Nghi hoàn toàn biến mất, nàng luôn miệng rên rỉ không ngớt.

Ân Tố Tố không biết khi nào đã mỉm cười, ánh mắt dâm đãng nhìn lão công và Liễu Thanh Nghi kích thích triền miên.

Lưu Phong phát hiện ánh mắt dâm dục của Ân Tố Tố, hiểu rằng lý do thân thể không khỏe chỉ là cái cớ cho Liễu Thanh Nghi lên trước. Liễu Thanh Nghi rên to một tiếng thỏa mãn. nàng đã lên tới đỉnh. Sau lúc cao triều, lúc này nàng mới ý thức được trạng thái vừa rồi của mình đã bị Ân Tố Tố nhìn thấy, hận không có lỗ nào để chui vào.

"Thanh Nghi tỉ tỉ, thanh âm người thật kích thích àh"Ân Tố Tố ngồi dậy cười trêu nói.

Liễu Thanh Nghi sắc mặt đỏ bừng, ôm lấy cánh tay của Lưu Phong ủy khuất nói: "đều là tại công tử làm hại hết."

"À, yên tâm. Bây giờ ta sẽ cho nàng nghe Tố Tố rên"Lưu Phong rời khỏi Liễu Thanh Nghi, chui vào chăn của Tố Tố, không biết là Tố Tố đã khỏa thân từ trước, lập tức quấn lấy Lưu Phong, kích thích những điểm nhạy cảm trên người hắn.

Cả căn phòng tràn ngập trong xuân tình vô hạn. Một nam hai nữ trải qua bao nhiêu lần lên đỉnh rồi ôm nhau ngủ.

Đến trưa thì ba người mới thức dậy. Lại một phen loan điên phụng đảo nữa tiếp diễn.

Nhưng tại thời điểm này, tại thủ bị phủ Giang Nam, bầu không khí tràn đầy áp lực.

Vương gia ba người sáng sớm đã nhận được tin giữa trưa nay thánh chỉ của bệ hạ đến để bọn họ chuẩn bị tiếp chỉ.

Mặc dù chưa thấy thánh chỉ nhưng Vương Đức Vọng đã đoán được nội dung, hơn nữa là lành ít dữ nhiều.

Vương Đông Đông phát giác ra vẻ mặt kỳ lạ của cha, chuẩn bị ra ngoài tìm Lưu Phong nhưng lại bị Vương Đức Vọng ngăn lại"Không cần đi nữa, thánh chỉ của bệ hạ đã ban, không ai có thể thay đổi. đó là sự thật, chuyện này trọng đại, ngươi không được can dự vào"

Vương ĐứcVọng đã tính tới chuyện không làm quan nữa, Vương Đức Vọng cả đời làm quan, đối với quan trường có chút chán nản, bây giờ rời đi cũng là chuyện tốt. Hơn nữa quan trọng nhất là hai đứa con, con trai Vương Bảo Nhi giờ theo Lưu Phong, không chỉ là Thiên hộ Cẩm Y Vệ mà còn là lão bản của Thiên Thượng Nhân Gian, chỉ bằng hai thân phận này đã đủ rồi. Còn về phần con gái nếu Lưu Phong đáp ứng chiếu cố chu toàn, thì tự nhiên cũng không có gì phải lo lắng nữa.

"Cha, đại ca nói sẽ không để cho Vương gia của ta xảy ra chuyện gì." Vương Bảo Nhi vẻ mặt kiên định nói, thật khó làm cho người ta có thể tin được đây là một gã đã suýt bỏ đi vì hư hỏng.

Ngoài cửa lúc này truyền đến một tiếng hô to: "Thánh chỉ đến, Giang Nam thủ bị Vương Đức Vọng tiếp chỉ."

Cuối cùng cũng đến rồi, Vương Đức Vọng run run, áp chế sự căng thẳng trong lòng, sửa lại y phục chuẩn bị tiếp chỉ.

Trong đại sảnh, hương án đã được chuẩn bị sẵn.

Ba gã thái giám và một nhóm thị vệ bước vào. Gã thái giám đi đầu cất cao giọng nói: "Giang Nam thủ bị Vương Đức Vọng tiếp chỉ."

"Thần Vương Đức Vọng cung nghinh thánh chỉ." Vương Đức Vọng cùng gia quyến dập đầu tiếp chỉ.

Lão thái giám lập tức đọc thánh chỉ: "Thủ bị Giang Nam là Vương Đức Vọng, tại Giang Nam trấn thủ bất lực, quân đội kém cỏi, không được lòng quân. tội lớn vốn phải bãi quan nhưng niệm tình nhiều năm làm quan đồng thời tiễu phỉ lập công. Nay cách chức Vương Đức Vọng giáng xuống làm tri phủ Cam Châu-Lương Túc. Lập tức thi hành."

Vương Đức Vọng vội vàng tiếp nhận thánh chỉ, cung kính nói: "Tội thần tiếp chỉ, tạ ơn."

Ngẩng đầu lên đã thấy trong mắt lão rơm rớm nước mắt. Mặc dù đã tiên liệu trước nội dung của thánh chỉ nhưng khi trực tiếp nghe đọc thì trong lòng lão cũng cảm thấy chua xót. Cả đời lão chinh chiến, lập nhiều chiến công hãn mã, không nghĩ đến cuối cùng lại bị buộc vào tội như vậy. Cách chức, thậm chí là bãi quan, lão cũng không quan tâm nhưng một đời thanh danh tướng quân của lão đã trôi theo dòng nước. Lão thật không cam lòng.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-952)