← Ch.476 | Ch.478 → |
Vũ Quy nghe vậy, sắc mặt rõ ràng rất tức giận, nhưng mà không biết nên nói như thế nào.
Hoa Hạ đại đế hừ lạnh một tiếng: "Người Phù Tang các ngươi hay dối trá, nói đi, các ngươi rốt cuộc muốn gì? Không phải là nghe nói đại quân ta sắp tấn công, đến đây để cầu xin tha thứ đó chứ"
Lời này vừa nói ra, trong đại điện quần thần cười rộ lên.
Tựa hồ là giống như đã. sắp. đặt kịch bản trước rồi, quần thần cười rộ lên rất đồng loạt, thậm chí còn mang theo những tia giễu cợt, khinh bỉ.
Lưu Phong đột nhiên hiểu được đây là kế sách được sắp đặt trước rồi.
Không trách được tại sao có nhiều đại thần cùng tiến lên điện như vậy, cảm nhận được sự tình, người nào cũng lớn tiếng, rõ ràng là mọi người đều có chuẩn bị trước.
Vũ Quy bị quần thần cười to chế nhạo làm cho thân thể run rẩy, bất quá hắn nhanh chóng tỉnh táo lại, trong nháy mắt đã khôi phục vẻ bình thường, hơn nữa rất có lễ phép hướng Hoa Hạ đại đế nói: "Bệ hạ, người thật hài hước và hóm hỉnh".
"Hài hước, hóm hỉnh?" Hoa Hạ đại đế nghe vậy, lập tức ngẩn người ra, hừ lạnh một tiếng quát: "To gan!"
Vũ Quy thấy Hoa Hạ đại đế tức giận, sắc mặt thất kinh, vội vàng quỳ xuống đất nói: "Bệ hạ, xin bớt giận, ta cũng không có ý tiết mạn người."
"Hừ." Hoa Hạ đại đế hừ lên một tiếng nói: "Đứng lên đi, ngươi quỳ như vậy, người ta nói Hoa Hạ đế quốc ta không có lượng bao dung. Nói đi, các ngươi rốt cuộc đến đây có việc gì?"
"Bệ hạ, ta phụng mệnh Thiên Hoàng bệ hạ đến quý quốc để nhận lại tam vương tử của Cao Lệ" Vũ Quy cung kính nói ra nguyên nhân mình đến đây.
Hoa Hạ đại đế khinh miệt cười: "Nếu ngươi cũng biết đó là Cao Lệ tam vương tử, ta dựa vào cái gì mà giao cho người Phù Tang các ngươi mang đi? Chẳng lẽ Cao Lệ tam vương tử là con của Thiên Hoàng các ngươi hay sao?"
Nghe Hoa Hạ đại đế nói như vậy, trong điện quần thần nhất thời cười to không thôi, nhất là những tên đại thần đứng gần Vũ Quy, chúng cười đến rũ rượi.
Vũ Quy nghe vậy trong mắt hiện lên một đạo sát khí. Hắn biết là bọn họ đang xúc phạm Thiên Hoàng. Nhưng hắn cũng biết rất rõ ràng, những tên đại thần này căn bản không thể làm ra chuyện ám muội này.
Hoa Hạ đại đế ho khan vài tiếng, dung mạo giận dữ trầm giọng nói: "Không được cười nữa, nói như thế nào Phù Tang cũng phái sứ giả đến, từ xa đến là khách. Đối đãi với khách phải có lễ phép. Truyền lệnh xuống, thiết yến thết đãi quý khách tại Nghiễm Đức điện".
Lưu Phong âm thầm cười trộm. Trong đám người này, dối trá nhất phải là lão hoàng đế, rõ ràng hắn là đầu trò trong việc chế nhạo Ô Quy, thế nhưng bây giờ lại giả bộ làm người tốt.
Nghiễm Đức điện quả thật không hổ danh là cung điện lớn nhất của đế quốc, tửu yến hơn một ngàn người tham dự cũng không chật chội.
Bởi vì chuẩn bị trước rồi, thời gian không lâu, một thịnh yến đã nhanh chóng được bày ra.
Cứ mười người chia thành một bàn, phóng nhãn cả đại điện có chừng khoảng hơn 100 bàn.
Vũ Quy vốn còn muốn tiếp tục nói về chuyện Cao Lệ tam vương tử, nhưng Hoa Hạ đại đế lại không đề cập tới, chỉ phân phó bày tiệc yến, bất đắc dĩ lắm hắn cũng chỉ biết quay về hoàng đế hoành lễ đáp tạ, rồi cùng với Lễ bộ thị lang ngồi xuống bàn, cách Hoa Hạ đại đế một cái bàn.
Nhanh chóng, Vũ Quy và thuộc hạ tùy tùng tách ra, mỗi người Phù Tang đều ngồi đối diện với một gã kim giáp vệ sĩ.
Sau khi thấy Vũ Quy ngồi xuống, Hoa Hạ đại đế từ xa xa giơ chén rượu lên, lớn tiếng cười nói: "Này, chư vị ái khanh, uống cạn chén này. Mặc dù ta và Phù Tang quốc không phải là bang quốc chi giao, nhưng Hoa Hạ đại quốc ta biết lễ nghi, Ô Quy sứ giả là khách từ xa đến, chúng ta không được chậm trễ."
Vốn là chúc tửu, nhưng vừa nghe lão hoàng đế nói hai chứ Ô Quy, ngữ điệu còn rất nhấn mạnh, các vị đại thần lại cười rầm lên chế nhạo, làm hại Ô Quy đại nhân tức đến xanh mặt, đặt chén rượu xuống.
"Ô Quy sứ giả, cạn chén này, đây là hảo tửu trong cung. Nghĩ đến các ngươi chỉ là một đảo quốc nho nhỏ chắc cũng không có hảo tửu gì ngon, nhân cơ hội này hay là uống thêm vài chén đi nha. Được rồi, nếu ngươi không biết uống rượu thì nên uống một chút, dù sao nam tử đảo quốc các ngươi cũng không thể so bì với dũng sĩ của đế quốc chúng ta được." Lão hoàng đế lại uống cạn chén rượu.
"Ha. ha. !"
Trong đại điện, thần tử cười rầm rộ, vẻ mặt đều rất là khinh bỉ.
Vũ Quy sắc mặt thâm trầm, giơ chén rượu lên một hơi uống cạn, sau đó lớn tiếng nói: "Bệ hạ, Vũ Quy là dũng sĩ của Thiên hoàng, ta có thể uống" Nói xong bản thân uống liên tục mấy chén, như là muốn chứng minh bản thân mình cũng có thể uống.
Liên tiếp uống mấy chén, tùy tùng của Vũ Quy đồng loạt vội vàng vỗ tay, nhưng đổi lại các đại thần đế quốc đều im thin thích. Rất nhanh, những tiếng ca ngợi của bọn chúng cũng nhanh chóng biến mất.
"Bệ hạ, thỉnh nghe ta nói, Vũ Quy lần này phụng mệnh Thiên Hoàng đến đây là muốn nhận lại." Vũ Quy trong lòng thủy chung vẫn nhớ đến sứ mạng của mình.
Không đợi Vũ Quy nói xong, Hoa Hạ đại đế đã hừ lạnh một tiếng, cùng với trọng thần xung quanh nâng chén uống tiếp.
Lưu Phong và Trương Tử Ngưu ngồi tại một bàn, hơn nữa còn ngồi bên trái hắn, hắn thấp giọng hỏi: "Cao Lệ tam vương tử bị đế quốc bắt khi nào vậy? Ta sao chưa từng nghe qua."
Trương Tử Ngưu thấp giọng nói: "Ta cũng mới vừa biết, nghe nói Cao Lệ tam vương tử và vài tên Phù Tang đồng lõa, ý đồ đến đế quốc ta dọ thám quân tình, kết quả bị vệ binh của thất sát quân đoàn bắt được. Nhưng mà tin tức của người Phù Tang cũng quả thật quá nhanh nhạy, người còn chưa giải về kinh đô, bọn họ đã phái sứ giả đến rồi."
"Bệ hạ, xin hãy nghe ta nói." Không thể không nói. Vũ Quy tính kiên nhẫn quả thật tốt, bị cự tuyệt hơn mười lần, nhưng hắn vẫn cứ bất khuất như trước, nhất quyết không buông tha, hy vọng Hoa Hạ đại đế nghe hắn nói.
Hoa Hạ đại đế vẫn không để ý như thường, tự mình uống rượu, khen ngon, vỗ tay nói: "Này, tấu nhạc lên, để cho mọi người và Ô Quy xem vũ kỹ của đế quốc ta."
Mỗi lần Hoa Hạ đại đế hô lên Ô Quy, quần thần tự nhiên cùng phối hợp cười to vài tiếng, chế nhạo và khinh bỉ.
Vũ Quy trong lòng lửa giận đã sớm như thiêu đốt, nhưng hết lần này đến lần khác cũng không dám phát tác, phải cúi đầu, hắn lần này đến đây nói trắng là là xin thả người.
Nếu là cầu khẩn, tự nhiên phải hạ mình.
Vũ Quy đã quyết định, chỉ cần Hoa Hạ đại đế không muốn cái mạng của hắn, còn muốn cái gì, kể cả nhục mạ hắn, đều có thể chấp nhận. Nhưng mà trong tương lai, hắn sẽ đem sự sỉ nhục này hoàn trả cho Hoa Hạ đế quốc gấp trăm lần, ngàn lần.
Đáng tiếc hắn còn chưa biết, rất nhiều đại thần, kể cả Hoa Hạ đại đế căn bản không nghĩ đến việc để hắn còn sống trở về.
Hai nước giao tranh, không chém sứ giả. Nhưng mà bây giờ hai nước còn chưa giao chiến a. Mặc dù Hoa Hạ đại đế trong quá khứ muốn thôn tính nhưng còn chưa có điều kiện.
Hiện nay thống soái đế quốc, thậm chí còn muốn đem Ô Quy đại nhân ra chém để tế cờ.
Trong lúc này, âm thanh lại vang lên, trong khoảnh khắc xuất hiện mười mấy nữ tử xinh đẹp, mặc áo lụa mỏng toanh đang biểu diễn vũ kỹ, thật là tuyệt vời.
"Ô Quy sứ giả, hãy xem đi, đây là nữ tử của đế quốc ta, còn hơn đảo quốc nho nhỏ của ngươi rất nhiều." Hoa Hạ đại đế khẽ cười một tiếng, ánh mắt nhình thẳng vào Vũ Quy.
Vũ Quy sửng sốt một hồi, vội vàng hỏi: "Bệ hạ vĩ đại, nữ tử của bổn quốc cũng không kém, bất quá ta thừa nhận, vũ kỹ của các nàng không thể so với những vũ cơ xinh đẹp này. Nhưng mà. nếu nói về vũ lực, nữ tử của đế quốc ta cũng là mạnh hơn so với đế quốc."
Hoa Hạ đại đế biến sắc, nhìn chằm chằm vào Vũ Quy một hồi, đột nhiên cười to: "Ô Quy sứ giả, nghe khẩu khí của ngươi, hình như nam nhân quý quốc chết sạch rồi hay sao mà phải cần đàn bà xuất chiến, giỏi võ."
"Một đám tạp chủng." Thị vệ tổng quản Mã Đằng, ngồi cùng bàn với Vũ Quy không nhịn được lạnh giọng thốt.
"Tạp chủng."
Trong lúc nhất thời, quần thần đế quốc đều hưởng ứng đánh giá này.
Vũ Quy đỏ mặt, thân thể toàn thân run rẩy, hắn và vài tên thuộc hạ thậm chí tay đã đặt lên cán đao. Đối với Phù Tang võ sĩ mà nói, nhục mạ như vậy chính là sự khiêu chiến. Tuyệt đối là khiêu chiến.
Nếu là ngày thường, bọn họ dám chắc là đã sớm liều mạng rồi. Nhưng mà hôm nay lại không được. Bọn họ phải hoàn thành sứ mạng được giao. Trước khi đi, trước mặt Thiên Hoàng bệ hạ, chúng đã phát thệ, nếu không thể thành công cứu Cao Lệ Tam vương tử trở về, tộc nhân của chúng sẽ bị xử tử. Mà bản thân bọn chúng cũng chỉ còn mỗi con đường là tự sát mà thôi.
Tỉnh táo lại một chút, Vũ Quy ngẩn đầu lên nói: "Bệ hạ, ta không đồng ý lời nói của người. Tại nước ta, mỗi một con dân đều là chiến sĩ. Nước ta nữ tử không nhường nam giới, nhưng nam tử càng là nhất đẳng, đều là chiến sĩ cường đại"
Mã Đằng uống một chén rượu, lấy tay xoa xoa khóe miệng, chầm chậm nói: "Phải vậy không, võ sĩ đảo quốc các ngươi thật sự rất cường đại sao? Ta hỏi các ngươi, tại sao võ sĩ cường đại của các ngươi gặp binh lính của chúng ta, ngay cả quần chiến cũng không chịu đựng được, phải bị bắt làm tù binh."
Vũ Quy nghe vậy liền nao nao, hiểu được Mã Đằng thốt ra lời này có chút vô sỉ, các ngươi hàng vạn binh lính, còn chúng ta có hơn mười võ sĩ, ngươi nói bọn họ làm sao chiến.
Tuy nhiên, bỏ qua điều này, Cao Lệ tam vương tử cũng thật là hồ đồ, dám đương nhiên xâm nhập vào tứ đại quân đoàn thần bí của Hoa Hạ đế quốc để dọ thám quân tình, không phải muốn chết sao?
Vũ Quy ngước cổ lên, không nhịn được nói: "Vị đại nhân này, nếu số lượng tương đương, ta dám nói võ sĩ của đế quốc ta tuyệt đối mạnh hơn binh lính quý quốc"
Mã Đằng đang muốn nói tiếp, nhưng không nghĩ đến lão Hoàng đế lại xen vào: "Có thật vậy không?"
← Ch. 476 | Ch. 478 → |