← Ch.479 | Ch.481 → |
Kiều Bổn giãy giụa thân thể, còn nghĩ đến tái chiến nhưng mà lại bị khí thế của Lưu Phong đàn áp, ngã rạp xuống đất, thậm chí ngay cả sức đứng lên cũng không còn.
Ba gã Hắc Ám võ sĩ cũng bị trường hợp tương tự như vậy, bị khí thế của Lưu Phong đàn áp, phế đi một thân Hắc Ám lực lượng.
Đến lúc này bốn phế vật vừa mới được đản sinh.
Mà hết thảy cũng chỉ vì một câu nói của Ô Quy đại nhân mà thôi.
"Bệ hạ, may mắn thần không nhục mệnh!" Lưu Phong xoay người một cái tiêu sái, cung kính hướng Hoa Hạ đại đế bẩm báo.
Hoa Hạ đại đế nhất thời mừng rỡ, vỗ tay liên tục nói: "Hảo. hảo. Lưu ái khanh, ngươi làm tốt lắm."
Quay đầu đi, Hoa Hạ đại đế dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Vũ Quy cười nói: "Võ sĩ cái gì, tất cả đều là phế vật, căn bản là chịu không nổi một kích."
Vũ Quy cả người chết sững, nhìn chằm chằm Lưu Phong, đột nhiên té trên mặt đất chẳng biết sống chết thế nào. Bốn gã hắc ám võ sĩ một câu cũng không nói nên lời. Hắn thật suy nghĩ không rõ tại sao một người tu vi chỉ có Kim đan sơ kỳ, trong nháy mắt lại có tài đánh bại bốn gã Hắc Ám võ sĩ lực lượng tương đương. Huống hồ lực chiến đấu của Kiều Bổn còn mạnh hơn hắn.
"Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Vũ Quy lúc này khóc không ra nước mắt.
"Lưu ái khanh, ngươi vì đế quốc lập ra đại công, trẫm sẽ ban thưởng lớn cho ngươi. Ngoại trừ phần thưởng trước mắt đã nói ra, trẫm ban tứ cho ngươi thêm hai mươi mỹ nữ". Hoàng đế thưởng trứ, ngoại trừ quan chức, thì chính là tiền bạc, mỹ nữ. Lưu Phong đối với quan chức tựa hồ vừa mới được thưởng xong, về phần vàng bạc phỏng chừng hắn cũng không thiếu. Cho nên lão hoàng đế mới thưởng thêm cho hắn hai mươi mỹ nữ.
Lưu Phong mỉm cười vui vẽ tiếp nhận sự ban thưởng của lão hoàng đế.
Cái gì thì có thể bỏ được, chứ mỹ nữ thì nhất định phải thu.
Vì sao ư. ?
Dù không có thể hưởng dụng vì hắn đã có đủ đàn bà rồi, nhưng hắn muốn lấy những mỹ nữ mà hoàng đế ban tặng trên thực tế là dùng để phát triển Thiên Thượng Nhân Gian thêm mạnh hơn.
Thiên Thượng Nhân Gian phát triển đến bây giờ, cái thiếu duy nhất là nhân sự. Mỹ nữ trong cung dĩ nhiên đều là cực phẩm.
Hôm nay tiến cung cũng là thu được nhiều ích lợi. Trước sau tổng cộng được 40 mỹ nữ. Về điểm vàng bạc tự nhiên quên đi.
Lão hoàng đế vẻ mặt đắc ý, giương cao mặt nhìn Vũ Quy, trào phúng nói: "Ô quy đại nhân, thế nào, có phục không?"
Tài không bằng người, Vũ Quy cũng không biết nói gì hơn, đang muốn mở miệng nhận thua, nhưng một gã trung niên võ sĩ phía sau hắn đột nhiên hô lên: "Chờ một chút!"
"Thôn Chánh đại nhân." Vũ Quy hơi kinh hãi, vội vã nói: "Thôn Chánh đại nhân, ngươi muốn ra tay sao?"
Trung niên nhân có tên là Thôn Chánh chậm rãi đi ra, nhìn thoáng qua Lưu Phong, vẻ mặt rất căm hận.
"Thưa bệ hạ vĩ đại, ta Thôn Chánh thỉnh cầu người cho phép ta và vị dũng sĩ Hầu gia này quyết chiến".
Vũ Quy trong lòng mừng thầm, có vị đại nhân này ra tay, xem các ngươi còn có thể đắc ý hay không. Vốn Thôn Chánh đích xác không định ra tay, nhưng mà võ sĩ đế quốc phải chịu nhục, lại bị sỉ nhục không còn mặt mũi nào, chỉ có thể để cho Hoa Hạ đế quốc càng thêm kiêu ngạo, hơn nữa phỏng chừng chuyện Cao Lệ tam vương tử cũng không xong.
"Bệ hạ, người này rất nguy hiểm, ngay cả ta cũng nhìn không thấu tu vi của hắn. Tựa hồ là tu chân Hắc Ám" Hắc Ảnh trước tiên thông báo cho lão Hoàng đế biết.
"Hắc ám tu chân ư? Ta đây đáp ứng hay là không đáp ứng đây?" Lão hoàng đế lại do dự. Vốn ý nghĩ đấu tiếp là bản thân hắn, bây giờ lại đổi lại thành Phù Tang võ sĩ muốn tái chiến.
"Xin bệ hạ tự quyết định." Hắc ảnh ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, ngươi là hoàng đế hay ta là hoàng đế đây. Bản thân ngươi quyết định đi.
Ngay khi lão hoàng đế còn đang khó khăn quyết định thì Lưu Phong cười nói: "Bệ hạ, ta đồng ý" Đã lâu không gặp phải tu chân Hắc Ám, Lưu Phong hôm nay tu vi dũng tiến, muốn kiếm đối thủ tốt cũng không dễ dàng gì.
Lão hoàng đế do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu đáp ứng: "Hảo, trẫm chấp thuận"
Thôn Chánh đang chậm rãi đi ra, quay về Lưu Phong thi lễ.
Lưu Phong lạnh nhạt cười nói: "Cẩn thận!"
Nói xong, một đạo quang mang chói mắt bắn ra.
Thôn Chánh đúng là tu chân Hắc Ám, Lưu Phong tất nhiên không dám coi thường, cho nên ngay từ đầu đã xuất ra nhuyễn kiếm. Đương nhiên, chiến đấu với cấp bậc này cũng không cần xuất ra Hạo Thiên Kiếm.
Mấy ngày nay, Lưu Phong phát hiện được một chuyện kỳ quái, Hạo Thiên Kiếm linh tính ngày càng mạnh, giống như là bản thân nó có ý thức vậy. Nhiều khi, nó tựa hồ không tình nguyện xuất chiến.
Giống như lúc nãy, Lưu Phong vốn dĩ muốn dùng Hạo Thiên Kiếm ứng địch, nhưng mà trong đầu lại truyền đến một tia cảm ngộ, tựa hồ Hạo Thiên Kiếm hiểu được tu vi của đối thủ, không muốn xuất hiện.
Bất đắc dĩ, Lưu Phong đành phải sử dụng nhuyễn kiếm.
Vừa cầm nhuyễn kiếm, Lưu Phong tự nhiên nhớ đến Tam Sư Tôn Nghê Thường đã vì hắn luyện chế ra nhuyễn kiếm.
Đến lúc này hắn còn chưa biết, tam sư tôn mà hắn rất ái mộ hôm nay đã xuống núi đi tìm hắn, phỏng chừng vài ngày nữa sẽ gặp hắn.
Thôn Chánh thần sắc ngưng trọng, hai tay hợp nhất, trong bàn tay xuất hiện một đại đao đỏ như huyết thập phần kỳ dị.
Vũ Quy hơi kinh hãi, không nghĩ đến Thôn Chánh đại nhân lần đầu tiên cùng người đối địch đã xuất ra Yêu đao thập phần nổi tiếng của Phù Tang. Có thể thấy được chiến đấu lực của gã Hầu gia này cường đại nhường nào.
"Đáng chết. gã hầu gia đáng chết." Vũ Quy giương đôi mắt nhìn Vũ Phong giống như con cọp sắp ăn thịt heo.
Sự thật thì sự việc cũng có chút ủy khuất đối với Lưu Phong, hắn từ đầu đến giờ đâu có nói tu vi của mình là Kim Đan sơ kỳ đâu, tất cả cũng là do bọn họ tự nhận định mà thôi.
"Khai!" Một tiếng gầm vang lên, Thôn Chánh giơ thanh huyết yêu đao đỏ rực lên, khí thế thập phần cường đại, đón lấy kiếm quang của Lưu Phong.
"Choang. !"
Kình lực giao tiếp, đao mang cùng kiếm khí cùng lúc va chạm, phát ra một tiếng nổ cường đại, cũng may là cao thủ Thiên Sư Đạo và Chân Long Vệ trước khi hai người quyết đấu đã bố trí một kết giới, nếu không vụ nổ cường đại như vậy dám chắc sẽ đả thương mọi người xung quanh.
Lưu Phong ánh mắt lạnh lẽo, qua đụng chạm chiêu thứ nhất khiến cho hắn càng rõ thêm tu vi của đối thủ. Thôn Chánh này đúng là siêu cấp cao thủ, bất quá Lưu Phong cũng có chút kỳ quái, hắn vẫn không cách nào chẩn đoán chính xác được tu vi của Thôn Chánh.
Thôn Chánh đang nhìn Lưu Phong, trong ánh mắt rất kinh ngạc, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên" Nói xong, tứ phía thân thể của Thôn Chánh đột nhiên xuất hiện một tầng khí tức hắc sắc, nhanh chóng xoay tròn xung quanh.
Lưu Phong cười ngạo nghễ nói: "Ngươi cũng không tệ".
Ngữ âm cương quyết, nhuyễn kiếm trong tay Lưu Phong rung lên, một đạo Chấn Thiên Long Ngâm hướng thẳng chân trời, tầng tầng kiếm khí phát ra, xoay tròn cực nhanh, vô số kiếm quang trong nháy mắt hội tụ thành một đạo kiếm khí thực thể, khí thế như trảm thiên diệt địa.
Thôn Chánh nổi giận gầm lên một tiếng, từ tứ phía thân thể khí tức hắc sắc đột nhiên dũng khởi, trong nháy mắt luồng hắc sắc khí tức bao phủ toàn bộ thân thể hắn.
Chỉ thấy trong luồng khí hắc sắc đột nhiên bay ra một bộ xương đầu lâu hắc sắc quang mang, bộ xương há mồm thật to, gây cho người ta cảm giác thập phần sợ hãi, từ miệng đầu lâu không ngừng phun ra những luồng quỷ khí, khiến cho tứ phía nhất thời vô cùng âm sâm, quỷ dị.
Hắc Ảnh hơi kinh hãi, không nghĩ đến Thôn Chánh có thể thúc dục nội thần của Yêu Đao, xem ra trận đánh này Lưu Phong sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Luồng kim quang màu vàng và luồng hắc sắc từ đầu lâu va chạm, phát ra kình khí hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt cuống phăng hết tất cả.
Hai đạo khí tức quang hoa màu sắc bất đồng, lúc ẩn lúc hiện, không ngừng va chạm, công kích lẫn nhau, sau đó từ từ tan rã.
Quần thần chung quanh đều trợn tròn mắt theo dõi, không dám thốt lên tiếng nào, thầm nhủ đây mà là lực lượng của con người sao???
Nhất là Trương Tử Mưu, hắn kinh ngạc đến mồm miệng đều há hốc, không nghĩ đến Hầu gia có bản lãnh kinh người như vậy. Quả là chân nhân bất lộ tướng, lộ tướng phi chân nhân.
Trương Tử Ngưu âm thầm nói may mắn quá, mình thật là có nhãn lực tốt, ngay từ đầu đã quyết định cùng Lưu Phong giao hảo.
"Oanh. long. !"
Những tiếng nổ mạnh vang lên, lực lượng hai người hoàn toàn tiêu tan.
Trong tiếng nổ mạnh, thân thể của Thôn Chánh bị đẩy lui một trường, mà Lưu Phong cũng vững vàng đứng yên bất động tại một chổ
Sau một lúc giao chiến, mặc dù cả hai bên không có ai bị thương, nhưng từ tình thế lúc này mà xem, rõ ràng là Lưu Phong cao thâm hơn một bậc.
Hắc Ảnh càng phát ra tia nghi hoặc, khí tức trên người Lưu Phong rõ ràng là Kim Đan sơ kỳ, nhưng mà biểu hiện chiến đấu lực của hắn lại là Nguyên Anh Kỳ. Chuyện này rốt cuộc là sao chứ?
Sự thật thì trong lòng Thôn Chánh cũng đang có nghi vấn giống như vậy.
Thôn Chánh vẻ mặt kinh hãi nhìn Lưu Phong, trong ánh mắt mang theo vài phần khó tin.
Ánh mắt của Lưu Phong cũng mang vẻ kinh dị, cười lạnh nói: "Không tệ, tiếp tục nào!" Thôn Chánh càng cường hãn, lại càng kích thích chiến ý của Lưu Phong mạnh thêm.
Cao thủ vốn tịch mịch, Lưu Phong cũng không ngoại lệ. Tu vi của hắn đã tiến một bước dài, rất ít khi gặp được đối thủ ngang cơ.
Thôn Chánh mặc dù không theo kịp hắn, nhưng mà dùng làm đối tượng thử chiêu cũng đã đủ rồi.
"Trảm. !"
Một tiếng quát nhẹ, Lưu Phong trong nháy mắt công xuất ra một kiếm, nhanh như điện chớp, hướng đến quỹ đạo của Thôn Chánh đang di chuyển.
Thôn Chánh thần sắc rùng mình, hai tay kết ra thủ pháp chữ Huyền, toàn thân ẩn giấu trong luồng hắc sắc, thập phần quỷ bí.
So với hồi nãy, luồng hắc khí này tựa hồ có mang thêm vài phần sát khí và huyết khí.
← Ch. 479 | Ch. 481 → |