← Ch.506 | Ch.508 → |
Lưu Phong mỉm cười nói: "Ngược lại, ta càng ngày càng chán ghét ngươi. Uổng cho ngươi thân là cao nhân, chỉ biết lấy mạnh hiếp yếu. Nói thật, người như ngươi vậy ta chỉ có thể nói bằng hai chữ: Khinh bỉ".
Ánh mắt sắc bén Vô Cực Thần Quân sáng lên, một hồi lâu sau hắn mới từ từ nói;"Ngươi thật sự ngày càng giống hắn. Các ngươi đều là tiểu quỷ mà ta thích, đáng tiếc các ngươi đều giống nhau, không lựa chọn lão phu. Đây là sự khởi đầu cho bi kịch của bọn ngươi vậy."
Lưu Phong lớn mật, sắc mặt bình thản, lạnh lùng nói: "Tiền bối, nếu để ta tra ra được, ngươi hại chết Thái tử, ta sẽ không buông tha cho ngươi" Nói xong trong mắt Lưu Phong hiện lên một đạo sát khí.
Vô Cực Thần Quân cười lớn: "tốt lắm, ngươi luôn làm cho ta ngạc nhiên. Trong thiên hạ có thể lộ ra sát khí trước mặt ta, ngươi là người đầu tiên đó".
"Ngươi sợ sao?" Lưu Phong khinh thường nói: "Nếu ngươi thật sự sợ hãi, còn có thể thừa dịp ta bây giờ còn chưa đủ thực lực, giết ta đi?"
"Đùa sao?" Vô Cực Thần Quân hừ lạnh một tiếng: "Tiểu quỷ, ngươi tưởng ngươi là ai? Với tu vi của ngươi, ngay cả trăm năm nữa, cũng không đủ tư cách giao đấu với ta".
"Đã như vậy, ta và ngươi đánh cuộc không, mười năm sau, ta chắc chắn sẽ giết được ngươi" Lưu Phong lạnh giọng nói.
Vô Cực Thần Quân nghe vậy, im lặng trong phút chốc, lập tức cười to lên ha hả: "Tiểu quỷ, ngươi thật có ý tứ. Mặc dù ta biết ngươi đang khích tướng. Bất quá, ta cũng đáp ứng ngươi. Hảo, trong vòng mười năm, lão phu tuyệt đối không xuống tay với ngươi. Độc Cô Nhất Ma lão phu cũng không tìm hắn nữa. Hy vọng ngươi có thể sống được mười năm. Được rồi, ngươi phải cẩn thận Huyết Ti ám sát. Ta thật không hy vọng trong vòng mười năm ngươi bị người khác giết chết".
"Tiền bối yên tâm, ta chưa hoàn thành sứ mạng, không chết được đâu. Nhưng mà người phải cẩn thận là ngươi. Hy vọng trong vòng mười năm, ngươi không bị thiên kiếp phủ xuống."
"Tiểu quỷ, hy vọng ngươi không làm ta thất vọng" Vô Cực Thần Quân cười hắc hắc: "Đã nhiều năm rồi, ngươi là ngươi đầu tiên làm ta cảm thấy thích thú đó."
"Tốt lắm, ngươi đi đi." Vô Cực Thần Quân cười nói: "Nguyên Thần của Bạch Khiết sớm muộn cũng vào tay ta. Ngươi nói cho nàng biết, nàng không chạy được bao lâu đâu".
Lưu Phong cũng thản nhiên: "Ta cũng không biết ai là Bạch Khiết"
"Hẹn gặp lại sau" Lưu Phong thấy Vô Cực thần Quân không hề căn cản mình nữa, vội vàng xoay người rời khỏi.
Nhìn thân ảnh của Lưu Phong biến mất, Vô Cực Thần Quân cười hắc hắc: "Cuộc sống tu chân thật nhàm chán, có tiểu tử này bồi tiếp. thật cũng không tệ."
Bất quá Vô Cực thần Quân cũng không nghĩ ra được, một tiểu quỷ chỉ là Kim Đan sơ kỳ thì làm sao có thể trấn áp uy thế của hắn xuống được, làm sao có vẻ thong dong như Lưu Phong được.
"Có lẽ đây là chỗ thần kỳ của hắn."
Sau khi quay trở lại Thiên Thượng Nhân Gian, Lưu Phong liền toát mồ hôi lạnh.
Nói thật, bị khí thế của một gã tu chân Thiên Nhân Kỳ trấn áp, thật là khổ cực.
Lúc ấy, Nguyên Anh và Kim đan trong cơ thể Lưu Phong hầu như đã vận dụng đến cực độ, nhất là Kim đan, thiếu chút nữa đã tan vỡ luôn.
Lúc trước không để ý, giờ tĩnh tâm suy nghĩ kỹ lại, Lưu Phong mới thấy chuyện này có chút quái dị. Kim Đan và Nguyên Anh trong lúc đó tựa hồ có chút liên lạc. Năng lượng của một Đan một Anh tựa hồ tương đối hỗ trợ cho nhau, bổ sung cho nhau, tuần hoàn cho nhau. Nếu không phải thế, hắn cũng không thể kiên trì trước mặt Vô Cực Thần Quân lâu như vậy.
Lưu Phong vốn muốn cùng Bạch Khiết trao đổi một chút về chuyện Vô Cực Thần Quân, nhưng bất kể hắn làm gì, cảm ứng như thế nào cũng không thể cảm ứng được một chút khí tức nào của Bạch Khiết.
Bất đắc dĩ lắm, Lưu Phong cũng đành phải bỏ qua.
"Xin lỗi, ta không thể giúp ngươi." Đan Hùng gục đầu ủ rũ, hắn vốn vẫn đi theo Lưu Phong, phụ trách an nguy của hắn. Chỉ là vừa rồi sau khi Vô Cực Thần Quân xuất hiện, khí tức của hắn đều đông cứng lại, ngay cả một chút khí lực cũng tiêu tan hết, chỉ trơ mắt nhìn Lưu phong bị khi dễ như vậy thôi. Làm một gã bảo tiêu, việc này tuyệt đối là trách nhiệm của hắn. Cho nên giờ phút này, tâm trạng của hắn không được tốt, thậm chí có chút áy náy với Lưu Phong.
Lưu Phong lắc đầu nói: "Ta không trách ngươi, lão tặc này tu vi đạt đến Thiên Nhân kỳ, ngay cả sư tôn của ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, huống chi là ngươi".
"Vậy làm sao bây giờ?" Đan Hùng lo lắng hỏi: "Không nghĩ tới lão bất tử này cũng còn sống. Vô Cực Thần Quân và Độc Cô Nhất Ma, không ai dễ đối phó cả".
"Không cần khẩn trương" Lưu Phong ngạo nghễ nói: "Hai lão tặc này đều là người trong tà phái. Nếu cao thủ tà phái còn sống, thì chắc cao thủ chính phái cũng còn tồn tại. Bọn họ chắc chắn không đứng nhìn Vô Cực Thần Quân và Độc Cô Nhất Ma lộng hành đâu" Xét tình huống bây giờ cho thấy, truyền ngôn về giới tu chân lúc trước toàn là tin tức chó má. Cái gì mà chưởng giáo Huyền Tâm Chánh Tông mới Nguyên Anh kỳ mà xưng là thiên hạ đệ nhất. Thật chó chết. Bây giờ ngay cả lão bất tử Thiên Nhân kỳ cũng đã xuất hiện rồi, Nguyên anh kỳ là cái chó gì.
"Thúi. hoắc." Lưu Phong bất bình mắng chửi.
Đan Hùng nghe thấy Lưu Phong chửi đổng một câu, vội vã hỏi: "Làm sao vậy?"
Lưu Phong đem chuyện lúc trước tu chân giới truyền tụng kể lại cho Đan Hùng nghe.
Đan Hùng cười nói: "Truyền thuyết này vị tất không có đạo lý. Sự thật thì người tu chân rất cô đơn, một đời tu chân đến Nguyên anh kỳ quả thật rất lợi hại rồi. Về phần giống như sư tôn ta, sư thúc, còn có cao thủ như Vô Cực Thần Quân, bọn họ nhất định đều là tu luyện mấy trăm năm, thậm chí tu chân hơn một ngàn năm. Những người này đều ẩn thế lánh đời, thời gian đã lâu, cũng dần dần bị tu chân giới quên lãng đi. Bây giờ là thời điểm phi thường, khoảng cách đến đại kiếp của tu chân giới cũng còn không xa, một số lão quái vật cũng đã xuất thế rồi. Bất quá ngươi yên tâm, bình thường mà nói, những đại nhân vật này sẽ tuyệt đối không tự mình gia nhập vào tranh đấu của thế tục đâu. Nếu không khi tạo nghiệt đến một mức nào đó, sẽ bị thiên lôi trừng phạt, đánh thành tro bụi, hình thần cụ diệt. Mấy lão bất tử này đã sống lâu như vậy, càng quý trọng tính mạng hơn nữa, bọn họ tuyệt đối sẽ không."
"Nguyên lai là như vậy" Lưu Phong tâm tình có chút thoải mái hơn"Nếu là như thế, cũng không cần lo lắng quá mức".
Ta phải đi thám thính hoàng cung. Có cơ hội nhất định phải xâm nhập vào Phong Linh Cung một phen. Lần này phỏng chừng Bạch Khiết cũng không thể giúp gì. Thanh Long và Huyền Vũ để cho ngươi ứng phó?" Lưu Phong suy nghĩ một chút nói.
Đan Hùng suy nghĩ một chút: "Đối phó hai tên ấy, không có vấn đề gì lớn, bất quá ta phỏng chừng không thể kiên trì được bao lâu thôi"
"Yên tâm, ta sẽ thám thính nhanh thôi".
Hai người thương lượng một chút, rồi nhắm thẳng hoàng cung đi đến.
Bất quá, bọn họ cũng không thể tiến vào Phong Linh Cung.
Không biết tại sao, bên ngoài Phong Linh Cung đột nhiên có rất nhiều thị vệ, thậm chí có cả cao thủ của Chân Long vệ và Thiên Sư Đạo nữa. Lưu Phong không muốn kinh động bọn này, không thể làm khác hơn là bỏ qua ý định ban đầu.
Quay lại tẩm cung của Ân Quý Phi, Lưu Phong phát hiện Ân Tố Tố đang cùng Thái Tử Phi tâm sự tại tẩm cung.
Thấy Lưu Phong lại, Ân Tố Tố vội vàng bắt chuyện: "Phu quân, tốt quá, chàng lại đến thăm ta ư."
Thái tử phi cũng nhẹ nhàng bước đến, nhẹ giọng nói: "Hầu gia, chúng ta lại gặp mặt".
Lưu Phong lạnh lùng nói: "Vi thần xin ra mắt điện hạ".
"Trong lúc này, cần gì phải khách khí thế" Thái tử phi mỉm cười nói: "Hôm nay gặp lại ngươi, cũng là duyên phận, nếu ngươi không ngại, ta muốn cùng ngươi nói chuyện một chút".
Quay đầu lại, Thái Tử Phi nói với Ân Tố Tố: "Tố Tố, ta và Hầu gia có một số chuyện cần bàn, ngươi không phản đối chứ?"
Ân Tố Tố hai mắt sáng lên, nhìn Lưu Phong nói: "Hết thảy đều theo ý phu quân."
Lưu Phong thoáng do dự một chút: "Được rồi, muốn nói cái gì, ngươi cứ nói đi".
"Ân Quý Phi không ở đây, ngươi theo ta vào đây" Thái Tử Phi đi đến trước mặt Lưu Phong, thấp giọng nói: "Ta nghĩ có một số chuyện, ngươi cũng không muốn cho Tố Tố biết".
Lưu Phong hơi nhíu mày, trên mặt hiện lên một chút khó xử, bất quá hắn cuối cùng cũng đi vào theo Thái Tử Phi.
"Ta nói cho ngươi biết, ngươi không nên đụng chạm đến Tố Tố, nếu không đừng trách ta trở mặt" Sau khi vào phòng, Lưu Phong căm hận nói.
Thái Tử Phi mỉm cười, tựa hồ không thèm để ý đến thái độ của hắn, nói: "Nhìn ngươi kìa, Tố Tố nói như thế nào cũng là con dâu của ta, ta thương nói còn không hết, nói gì đến hại nó".
"Được rồi, ta nghe nói ngươi vài ngày nữa sẽ đi Phong Thành?" Thái Tử Phi tùy ý hỏi.
"Quan hệ gì đến ngươi?" Có lẽ lại bị ký ức của Chu Phong tác quái, mỗi lần nhìn thấy Thái Tử Phi, Lưu Phong đều có vẻ rất khó chịu.
"Theo tin tức ta thu được, có tổ chức thần bí sẽ ám sát ngươi trên đường đi Phong Thành, bản thân ngươi nên cẩn thận một chút. Nếu ngươi cần, ta có thể phái một ít thuộc hạ trợ giúp ngươi" Thái Tử Phi vẻ mặt ân cần, đôi mắt xinh đẹp như ngấn nước. Nếu không biết sự tình, người ta còn tưởng là mẫu tử tình thâm.
"Cảm ơn hảo ý của ngươi?" Lưu Phong cười cười khinh miệt: "Tổ chức kia không phải là ngươi thuê đó chứ???"
Thái Tử Phi nghe vậy, biến sắc mặt, thậm chí có chút phẫ: "Hài tử, ngươi sao lại nói như thế. Ngươi biết ngươi nói như vậy, ta đau đớn biết chừng nào không?"
← Ch. 506 | Ch. 508 → |