← Ch.568 | Ch.570 → |
Mộ Dung Uyển Nhi thấy Lưu phong kéo tay mình sắc mặt hơi đổi nhưng chẳng biết làm sao, trong lòng nàng lại không thấy chút phản cảm nào, ngược lại còn có một cảm giác khác thường.
"Hầu gia, nam nữ thụ thụ bất thân, người lại." Cho dù nam nhân trước mắt là đối tượng tranh thủ thân thích, nhưng lúc trước nàng cũng chưa hạ quyết tâm, trong lòng nàng không muốn cho nam nhân nào chiếm tiện nghi của mình.
Lưu phong là loại người chẳng biết tốt xấu gì, thấy sắc mặt Mộ Dung Uyển Nhi có chút hờn giận thì cười hắc hắc, vẻ mặt không đổi nhẹ thả tay nàng ra. Trong lòng hết sức vui mừng, nữ tử như thế mới có ý tứ chứ.
"Hầu gia, người nghĩ Mộ dung thế gia ta như thế nào?" Mộ Dung Uyển Nhi bị Lưu phong nhìn cả người có chút không tự nhiên, vội vàng thay đổi để tài.
Lưu phong lạnh nhạt cười: "Rất tốt."
"Có thể nói cụ thể một chút không?" Mộ Dung Uyển Nhi chớp đôi mắt to, không nhúc nhích nhìn Lưu phong, con mắt xinh đẹp như mang theo một làn thu thủy.
Lưu phong nhẹ giọng cười nói: "Căn cứ theo ta biết, Mộ dung thế gia thậm chí có thể sánh ngang với Giang Nam Phượng Viên, ở một số địa phương thậm chí còn mạnh hơn Giang Nam Phượng Viên."
"Nghe xong lời khích lệ của hầu gia như vậy, Uyển Nhi thật cao hứng." Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười, nụ cười như nụ hồng hé nở, xinh đẹp dụ nhân.
"Uyển nhi muội muội, nàng thấy ta là người như thế nào?" Lưu phong đột ngột hỏi lại.
Mộ Dung Uyển Nhi lập tức nghiêm túc nói: "Hầu gia theo ta thấy là thanh niên tuấn kiệt vĩ đại nhất."
"Ha ha, nghe Mộ dung muội muội tán tụng như vậy ta thật rất là vui vẻ đó." Lưu phong cười to một trận, ánh mắt thì lại nhìn chằm chằm nàng.
Mộ Dung Uyển Nhi không khỏi trống ngực đập liên hồi một trận, chẳng biết tại sao, mặc dù là lấn đầu tiên gặp Lưu phong nhưng nàng lại thấy trên người hắn có một cảm giác rất quen thuộc.
Cảm giác đó khiến cho nàng không tự giác được muốn thân cận cùng Lưu Phong, thậm chí Lưu phong gọi nàng là muội muội, nắm tay nàng thì trong lòng nàng cũng không cảm thấy khó chịu gì.
"Hầu gia, Mộ dung thế sắp phục xuất, hiện tai cần một minh hữu, ngài biết không?" Mộ Dung Uyển Nhi nhắc tới chánh đề.
Lưu phong giật mình thầm nghĩ, cuối cùng cũng tới rồi.
"Có biết chút ít, nghe nói các ngươi đã nhắm tới ba nơi, hiện tại chắc vẫn đang lưỡng lự." Lưu phong nhàn nhạt nói.
Mộ Dung Uyển Nhi nhấp nhẹ một ngụm trà, nhe nhàng cười nói với Lưu phong: "Hầu gai, người nghĩ chúng ta sẽ lựa chọn ra sao?"
"Tất nhiên sẽ là bên mạnh nhất" Lưu phong cũng chẳng nghĩ nhiều nói luôn.
"Mạnh nhất?" Cặp mắt đẹp nhìn chăm chăm Lưu phong nói: "Chẳng lẽ hầu gia không nghĩ mình là bên mạnh nhất sao?"
Lưu phong khẽ cười: "Ít nhất từ tình huống trước mắt mà nói thì ta còn chưa có tư cách so sánh cùng Yên vương và Đông cung, mà ta cũng không có dã tâm như của họ."
"Hầu gia nói đùa." Mộ Dung Uyển Nhi nhẹ giọng nói: "Nghe cha nói, hầu gia tại Phong thành tương lai mới là mạnh nhất, hơn nữa về dã tâm, hầu gia cũng nói không thật, đế quốc bây giờ rất nhiều người thấy dã tâm của ngài, chỉ là bọn họ không biết ngài ỷ vào cái gì mà thôi."
Dùng một chút Mộ Dung Uyển Nhi tiếp tục nói: "Yến vương và thái tôn đều là hoàng tộc, nhưng hầu gia ngài là ngoại thần. ngay cà Uyển nhi cũng rất là tò mò, ngài tới cùng là."
Lưu phong ánh mắt thâm ý nhìn Mộ Dung Uyển Nhi một cái rồi cười nói: "Mọi người đều người hiểu biết, như lời nàng nói đến chỗ dựa ta cũng không gạt, tất nhiên là có."
"Ồ." Mộ Dung Uyển Nhi hơi kinh hãi: "Ngài có thể nói không?"
"Không thể nói được." Lưu phong cự tuyệt thẳng thừng. Hiện tại chưa rõ lòng nàng thế nào trước, Lưu Phong tuyệt không dễ dàng bại lộ thân phận mình trước mặt nàng.
"Hầu gia, Uyển Nhi còn có vấn đề muốn hỏi." Mộ Dung Uyển Nhi sắc mặt đột nhiên đỏ lên, thẹn thùng nói: "Nghe nói hầu gia đã thành thân, không biết hôn nhân có hạnh phúc mĩ mãn không?"
"Ân, rất hạnh phúc, rất mĩ mãn." Lưu phong thành thật trả lời.
Mộ Dung Uyển Nhi nghe thế con mắt lơ đãng hiện ra vẻ thất vọng.
Lưu phong nhìn bằng mắt, nhưng vui trong lòng. thầm nghĩ chẳng lẽ nữ nhân này động tình với ta.
Mẹ nó, lão tử mị lực càng ngày càng lớn mà.
"Uyển nhi muội muội, nàng đừng cứ một tiếng hầu gia hai tiếng hầu gia, nếu không chê ta thì gọi một tiếng đại ca được rồi." Lưu phong mập mờ nói.
Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười phong tình vạn chủng, ánh mắt lướt qua Lưu phong nhẹ gật đầu: "Uyển Nhi cung kính không bằng tuân mệnh."
"Lưu đại ca, nếu Mộ Dung thế gia chúng ta cùng người kết minh thì ý người thế nào?" Nói đế đây nàng dừng lại một chút sao đó khẽ cười: "Lưu đại ca, nếu Phượng viên có thể công khai ủng hộ người thì Mộ dung thế gia cũng không do dự giúp đỡ người"
Lưu phong nhất thời không biết trả lời như thế nào, trầm mặc trong chốc lát rồi cười nói: "Phượng viên tuy là sư môn của ta nhưng chuyện này cũng không dễ dàng mà làm được, nguyên ủy trong đó hiện tại ta cũng không thể nói cho nàng." Từ những gì Nghê Thường nói Lưu phong cũng đoán ra Tần Thủy Dao cũng đã có ý giúp hắn, nhưng vẫn đang chờ đợi, khi thế lực hắn còn chưa so được với Yến vương và Đông cung thì nàng sẽ tuyệt không mạo hiểm, hơn nữa nàng cũng muốn biết chỗ dựa của Lưu Phong.
Mộ Dung Uyển Nhi mở miệng đang muốn nói gì.
Ngay lúc này ngoài cửa phòng có người gõ cửa, Mộ Dung tổng quản tiến đến khom người bẩm báo, nói yến tiệc đã xong, đại sanh đã tập trung đông đủ mọi người trong gia tộc muốn cùng Hầu gia gặp mặt.
Trong đại sảnh cuối cùng Lưu phong cũng thấy được đại biểu cho quyền lực cao nhất của Mộ Dung gia tộc, gia chủ Mộ Dung Thiên cùng Mộ Dung phu nhân.
Mộ Dung phu nhân làm cho người ta cảm giác rất kinh diễm (đẹp đến mức sợ hãi???), một thân váy dài màu tím cao quý trang nhã phối hợp với khuôn mặt tuyệt mỹ, thật sự còn đẹp hơn hoa, dù nàng gần bốn mươi nhưng vóc người so với Mộ Dung Uyển Nhi không kém bao nhiêu, thân thể đầy đặn, bộ ngực sữa cao ngất kiêu hãnh, eo thon gọn đủ để khuynh đảo nam nhân trong thiên hạ, phía dưới là ngọc đồn cùng chân ngọc thon dài vẽ lên một đường cong hoàn mỹ càng thêm kinh người.
Lưu phong âm thầm cảm khái, lão Mộ Dung Thiên thật có phúc khí a, cư nhiên có được vưu vật như thế.
Lưu Phong cũng không biết Mộ Dung phu nhân không những sắc đẹp tuyệt mỹ mà tri tuệ cũng không kém bậc tu mi nam tử, ngay cả Mộ dung thiên rất nhiều chuyện cũng nghe nàng nói, hoàn toàn không phải loại vú to không não.
Nhìn lại Mộ Dung Thiên sắc mặt hồng nhuận, trên mặt không nếp nhăn, mày kiếm uy mãnh, râu dài phiêu phiêu, vóc người gọn gàng quả thật là bậc mỹ nam tử.
Lưu phong âm thầm tán tụng, chỉ có cặp phu thê như thế mới có thể sinh ra Mộ Dung Uyển Nhi nữ nhân như thế.
Quả nhiên rồng sinh rồng, phượng sinh phượng
Mộ Dung Tuyết từ lúc Lưu phong xuất hiện thì ánh mắt không lúc nào rời khỏi thân thể hắn, trên mặt lộ ra vài phần ngượng ngùng, nhưng trong ánh mắt ngoài sự ngượng ngùng ra, còn ẩn giấu một tia khẩn trương.
Ngoại trừ vợ chồng Mộ Dung, Lưu phong còn chú ý tới một người khác nữa.
Mộ Dung Bác, lão nhị trong Mộ Dung gia, cũng là cha Mộ Dung Tuyết, người này dù là cùng với Mộ Dung Thiên là anh em cùng mẹ, nhưng tướng mạo lại kém xa nhau.
Lưu phong phỏng chừng hắn có thể sinh ra nữ nhi như Mộ Dung Tuyết thì mười phần hết chín là đột biến hoặc là mẫu thân Mộ Dung Tuyết hết sức xinh đẹp, nữ nhi giống mẹ mà.
Chỉ là hắn có chút kì quái, hắn thấy tại hiện trường không có thấy mẫu thân của Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Bác nhìn Lưu phong bằng ánh mắt không chút nhiệt tình nào, thậm chí Lưu phong còn mơ hồ cảm giác được hắn đối với mình còn có vài tia địch ý.
Ngay cả khi chào hỏi âm thanh cũng không mặn không nhạt, mang theo một tia địch ý mơ hồ.
Ta sợ à, lần đầu tiên gặp ta mà như thế hả, có tin lão tử không lão tử câu dẫn nữ nhi ngươi lên giường? Lưu Phong liếc hắn một cái, sau đó không thèm để ý đến hắn nữa.
Sau khi yến tiệc giải tán, Mộ Dung Bác gọi nữ nhi mình vào phòng hỏi: "Ngươi thấy Lưu phong là người như thế nào?
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một tia xấu hổ, mặt đỏ lên thấp giọng trả lời: "Cũng tốt."
"Ngươi có tự tin cùng Mộ Dung Uyển Nhi cạnh tranh không?" Mộ Dung Bác thản nhiên nói.
Mộ Dung Tuyết gật đầu, sau lại lắc: "Phụ thân, Tuyết nhi không phải địch thủ của tỷ tỷ, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức."
Mộ Dung Bác nghe thế sắc mặt phát lạnh, thanh âm lạnh lùng nói: "Ta bất kể ngươi dùng biện pháp gì, tóm lại ngươi phải câu dẫn cho được Lưu phong, tuyệt đối không được để hắn và Mộ Dung Uyển Nhi dây dưa."
"Phụ thân, chẳng lẽ người còn không chịu buông tay sao?" Mộ Dung Tuyết do dự một chút rồi cẩn thận hỏi.
"Buông tay?" Mộ Dung Bác sắc mặt có chút không vui nói: "Tuyết nhi, ngươi không hiểu, Mộ Dung gia hết thẩy vốn nên thuộc về ta, Mộ Dung Thiên chỉ là sinh sớm hơn so với ta một năm, dựa vào cái gì mà làm gia chủ, nói về tu vi và tài tri, ta Mộ Dung Bác không biết mạnh hơn hắn bao nhiêu lần."
Dừng một chút Mộ Dung Bác dặn dò: "Ngươi phải nắm được Lưu phong, có hắn ủng hộ ta sẽ có hi vọng."
"Ân, ta sẽ làm."
Cùng lúc đó, vợ chồng Mộ Dung Thiên gọi Mộ Dung Uyển Nhi vào phòng nói chuyện.
"Uyển Nhi, ngươi đối với Lưu phong có hài lòng không?" Người hỏi câu này là Mộ Dung phu nhân, nàng trong bữa tiệc chú ý thấy nữ nhi của mình hình như rất có hảo cảm với Lưu phong.
Mộ Dung Uyển Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: "Mẫu thân, hầu gia quả là người rất vĩ đại, hơn nữa trên người hắn nữ nhi thấy có một cảm giác rất quen thuộc, nếu phải tiến hành hôn nhân chính trị, ta tình nguyện chọn hắn, chỉ là hắn đã có gia thất, hơn nữa hôn nhân lại hạnh phúc mỹ mãn, ta."
"Nam nhân tam thê tứ thiếp thì có gì không được." Mộ Dung phu nhân nhẹ giọng nói: "Nếu Lưu phong có khả năng cho mọi người thấy chỗ dựa của hắn thì ta rất ủng hộ hôn sự của các người."
Mộ Dung Thiên nãy giờ không nói bây giờ mới nói thầm: "Nghe nàng nói thật nhẹ nhàng, nhưng sao không cho ta nạp thiếp."
"Cái gì? Ngươi muốn nạp thiếp?" Mộ Dung phu nhân nghe thế bật lên như con cọp cái hướng Mộ Dung Thiên rống lên một câu.
Mộ Dung Thiên vội vàng nói: "Phu nhân, xem người kìa, ta chỉ nói chơi mà thôi."
"Ngươi nói ra thì chứng tỏ trong lòng ngươi có suy nghĩ, ngươi nói cho ta biết, Mộ dung gia chủ, chỉ có một thê tử có phải rất ủy khuất cho ngươi không?" Mộ dung phu nhân giọng nói sặc mùi giấm chua.
"Không có, tuyệt đối không có." Mộ Dung Thiên có chút xấu hổ ánh mắt chuyển qua nữ nhi cầu cứu.
Mộ Dung Uyển Nhi nói đỡ phụ thân: "Mẫu thân, bây giờ là đang nói chuyện của ta mà."
Mộ Dung phu nhân liếc trượng phu một cái, lúc này mới quay đầu lại nói: "Nữ nhi, ngươi không cần lo lắng về lão bà của hắn, với thủ đoạn của ngươi còn lo không được hắn sủng ái sao?"
Rời khỏi phòng, Mộ Dung Uyển Nhi tự mình tiễn Lưu phong đi ra ngoài.
Lưu phong do dự một chút rồi nói: "Uyển nhi muội muội, ta có chút chuyện xưa muốn nói cho ngươi nghe nhưng không biết ngươi có hứng thú không?"
← Ch. 568 | Ch. 570 → |