← Ch.574 | Ch.576 → |
"Được rồi, ngươi gọi tên vô dụng kia ra đây, ta có vài lời muốn nói trực tiếp với hắn" Lưu phong nhịn không được nói.
Thái tử phi có chút khẩn trương, vội vàng nói: "Hài tử, thân phận ngươi hiện tại không nên cho hắn biết, hắn giờ vẫn chưa biết, nếu biết ta sợ hắn chịu không nổi"
Lưu phong hừ một tiếng rồi nói: "Xem ra trong lòng ngươi hiện tai tên mạo danh kia vẫn quan trọng nhất, nhưng ngươi yên tâm, thân phận ta sẽ không nói cho hắn biết, nhưng ta phải nói cho hắn biết giới hạn là gì, nếu quá coi chừng tính mạng khó giữ"
"Hài tử, hắn không phải giả mạo, ngươi là Thái tôn, hắn cũng là Thái tôn, hai ngươi là huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần không nên hại tính mạng hắn, nếu không ngươi sẽ hối hận." Thái tử phi rất rõ thủ đoạn và thực lực của Lưu phong, nói thật nếu hắn muốn mạng của Hoàng thái tôn chắc chắn không phải việc khó.
"Thôi, thu lại sự thương cảm của ngươi đi, ngươi là dạng đàn bà nào ta là người rõ ràng nhất, ta nói lại một lần nữa, chỉ cần hắn không chọc ta, ta sẽ không nhằm vào hắn, tính mạng là hắn tự giữ trong tay" Lưu phong nhàn nhạt nói.
"Nói nhảm, Đông cung là nơi ngươi có thể tới làm càn sao" tới đây thì Hoàng thái tôn xuất hiện tại cửa, tay vừa chỉ Lưu phong vừa nói.
Thái tử phi thấy Lưu phong sắc mặt giận giữ vội vàng nói: "Súc sinh, ngươi nhanh câm miệng cho ta"
Hoàng thái tôn nhất thời chết trân, hắn vạn lần không nghĩ tới Thái tử phi vì một nam nhân khác mà mắng mình, hắn hết sức tức giận chỉ Thái tử phi mắng: "Mẫu thân, người." hắn đang muốn gào lên thì trong đầu nhớ tới lời dặn của Hắc Phượng Hoàng nên cố gắng kìm tức giận đang bừng bừng trong lòng.
"Triệt nhi, lại đây xin lỗi Hầu gia" Thái tử phi quát lên, sau đó tiến lại kéo Hoàng thái tôn lại quát mắng: "Hỗn trướng, ai kêu ngươi sáng sớm tinh mơ đã chạy lại chỗ Ân quý phi làm loạn hả, ngươi không biết hầu gia được hoàng thượng ân tứ long bài, có thể tiến vào cung Ân Qúy phi bất kì lúc nào sao?"
Hoàng thái tôn do dự một lức, vẻ mặt cực kì không tình nguyện hướng Lưu phong nói: "Xin lỗi, là ta quá lỗ mãng."
Lưu phong hừ lạnh nói: "Xúc động nhiều lúc chính là ma quỷ, sau chuyện này ta hi vọng ngươi biết rõ ràng."
"Còn không cảm ơn Hầu gia dạy bảo" Thái tử phi đẩy Hoàng thái tôn.
"Thôi đi, cảm ơn cái gì, chỉ cần sau này ngươi không chọc tới ta, ta đã phải thắp hương cám ơn trời đất rồi." Lưu phong lưu lại một câu nói, xoay người rời đi.
"Hầu gia, sau này rảnh ta mời ngươi ăn cơm" Thái tử phi vội chạy lại chỗ Lưu phong"Khi có thời gian, ta sẽ bảo thái giám tới mời ngươi, hi vọng ngươi tới".
Nhìn Lưu phong thân ảnh rời đi, Hoàng thái tôn chịu không nỗi quát lên: "Tại sao, tại sao. ta là con người a. Ngươi vì một nam nhân mà mắng ta là súc sinh"
Thái tử phi thản nhiên nói: "Chính vì ngươi là con ta, ta mới chửi mắng như thế, nếu không ngươi ngay cà tính mạng sợ cũng là khó giữ, ngươi biết Lưu phong hiện tại thế nào không? Nhìn khắp nhân gian, tìm được vài người đánh ngang tay với hắn cũng là khó rồi, nếu thật sự hắn muốn mạng ngươi ngay tại Đông cung này cũng là chuyện dễ dàng thôi. Hắn là nguyên anh tu chân cao thủ đó."
Hoàng thái tôn nghe được câu cuối nhất thời cả người chết sững.
Lúc này Hắc Phượng Hoàng xuất hiện, Thái tử phi lạnh giọng nói: "Hắc Phượng Hoàng, dắt hắn đi"
Hắc Phượng Hoàng mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Điện hạ, ta vẫn bảo lưu ý kiến của chủ công, đem Lưu phong giết đi."
"Được rồi, chuyện ta ta tự biết lo lắng, không cần ngươi nói, ngươi đem Triệt nhi ra đi" Thái tử phi nhịn không được nói.
Sau khi cảnh cáo Hoàng thái tôn, Lưu phong ở lại tẩm cung Ân quý phi vài ngày, ban đêm một nam hai nữ hoan cuồng, ban ngày cùng Ân tố tố và Ân quý phi nói chuyện tình yêu hiện đại.
Qua đi hơn mười ngày cuộc sống nhàn hạ trôi đi, Lưu phong mới hài lòng trở về Thiên thượng nhân gian
Lần này trở lại kinh thành Lưu phong trong lòng vẫn còn lưu ý đến chuyện Phong linh cung. Hôm nay hắn đã hình thành song anh, lợi hại tới mức nào hắn cũng không rõ, nhưng trực giác cho hắn biết, trước tu chân giả cực mạnh như Vô cực thần quân vẫn không có chút cơ hội thắng lợi. Cho nên hắn quyết định sẽ bế quan một đoạn thời gian, xem có cơ hội sớm hình thành được tam anh hay không.
Ba ngày sau, Lưu phong trong đầu chợt có một tia linh quang, hơi thở trong cơ thể trở nên sôi trào, song anh trong đan điền chắp hai tay, nguyên anh lực không ngừng luân chuyển, không ngừng sinh sôi.
Năm ngày sau, song anh gần như hòa vào nhau, có dấu hiệu như nhập thành một thể, nhưng Lưu phong rất nhanh nhận ra hắn suy đoán sai, song anh không có cùng nhau dung hợp, chỉ là nguyên anh lực của chúng hợp lại với nhau thành một cỗ nguyên anh lực màu vàng tinh khiết hơn mà thôi. Lực lượng mới hình thành, Lưu phong không cách nào cầm cự nổi Thiên xu, Thiên tuyền nguyên anh lực vận chuyển, lúc này Thái âm thất tinh quyết tự động vận chuyển, hấp thu Bắc đẩu tinh thần lực.
Thiên tượng bởi vậy mà dị biến, kinh động rất nhiều tu chân giả tại Hoa Hạ đế quốc, chỉ là không ai có thể giải thích tại sao mà thôi.
Bất quá, có một người, Tu duyên, đang tu luyện tại Long đỉnh biết được nguyên nhân nhưng hắn sẽ mở miệng nói cho ai đây? Trương thiên sư đã nói rõ trong di thư, bảo hắn không tiếc hết thảy giúp đỡ cho Lưu phong. Đoạn thời gian tế thiên chiêm bốc, chính là hắn đã cố ý bày ra kết cục như thế, hắn cố ý nói cho lão hoàng đế biết Tử vi đế tinh suy sụp không cách nào tranh giành cùng Thất tinh đế vương ấn của Hòang thái tôn. Hắn muốn Hoàng đế đem Hoàng thái tôn giả mạo phế đi.
Hôm nay hắn quả nhiên thấy Lưu phong có thể dẫn động được cả Bắc đẩu tinh thần lực, lòng càng kiên định ý nghĩ Lưu phong là chân long thiên tử.
Thẳng tới ngày thứ mười, trong phòng Lưu phong đột nhiên phát ra tiếng nổ cực mạnh, Kim vận và mọi người vội chạy tới coi, chỉ thấy phòng Lưu phong hoàn toàn đổ nát, hắn lơ lửng ngồi thiền giữa không trung toàn thân linh khí điên cuồng vận chuyển, quang mang màu vàng chói mắt từ thân hắn phát ra làm toàn thân hắn chìm trong ánh sáng thần thánh.
Ước chừng sau hai canh giờ, tới tận khi mặt trời lặn, kim quang trong người hắn mới từ từ thu liễm.
Lúc này hắn mở mắt, nhảy dựng lên, hắn chỉ cảm thấy lực lượng trong người mênh mông vô tận. Lưu phong hai tay huy động kiếm khí, từng đoàn từng đoàn kiếm khí vọt lên trời, kim quang thậm trí có thể át cả ánh trăng. Lưu phong khích động không thôi, Thái âm thất tinh quyết đã luyện tới tầng thứ năm, Thiên xu Thiên tuyền song anh lực lượng càng thêm tinh thuần, càng thêm mãnh liệt, ngay cả Thiên cơ kim đan cũng được hắn luyện ra thành công. Bề ngoài mà nhìn, thì hắn chỉ có lực lượng của kim đan sơ kì, nhưng thực tế với song anh nhất đan, trừ tu chân cao thủ thiên nhân kì ra thì thiên hạ này không có ai là đối thủ của hắn.
Lực lượng tăng mạnh, lòng Lưu phong nổi lên hào tình vạn trượng.
Lãnh Nguyệt mấy ngày này luôn cảm thấy bất an. Hắn luôn có cảm giác bị ai đó bí mật nhìn chằm chằm vào hắn, cực kì khó chịu. Nửa đêm tỉnh giấc toát mồ hôi lạnh. Lãnh Nguyệt biết mình đã đụng chạm phải thứ gì đó. Hắn còn nhờ vài bằng hữu thỉnh cho vài đạo linh phù, nhưng cảm giác vẫn như vậy, vẫn cảm giác được có người nhìn mình chằm chằm.
Hôm nay là trong bốn tháng có một ngày âm nguyệt, ngày này âm khí dày đặc, trực giác nói cho Lãnh Nguyệt biết cái thứ nhìn mình bữa giờ nhất định có hành động. Lãnh Nguyệt còn muốn tìm vài tu chân cao thủ trợ giúp, nhưng hắn lại nghĩ: "Chính mình tâm không có quỷ, sao lại sợ quỷ gõ cửa" nên cũng chẳng có gì sợ hãi, lẳng lặng chờ đợi.
Hắn còn có chút trông chờ xem thứ gì mấy hôm nay quấn lấy mình. Nửa đêm, cửa phòng Lãnh Nguyệt bị một trận âm phong thồi tung ra.
"Lãnh Nguyệt tiên sinh, còn nhớ ta không?" ngay khi Lãnh Nguyệt còn đang kinh ngạc, trong phòng xuất hiện một đám khí mờ mịt, chờ khi đám khí tan hết trong phòng xuất hiện một nữ tử trẻ tuổi mặc trang phục nô tỳ, mắt phượng mày ngài, da tay trơn láng, khuôn mặt trong suốt. Người con gái hình như có biết hắn.
"Ngươi, ngươi là Tiểu Thiến sao?" sau khi quan sát nữ tử cẩn thận, Lãnh Nguyệt thảng thốt nói.
"Là ta, Tiểu Thiến, ngài nói nhỏ thôi" người con gái nhẹ nhàng hai tay huy vũ đóng của phòng vừa nhắc nhở.
"Tiểu Thiến, ngươi không phả đã." Hắn muốn nói không phải ngươi đã chết sao, nhưng lời tới miệng thì không phát ra, đúng là khó nói.
Tiểu Thiến lạnh nhạt cười nói: "Tiên sinh không cần cố kị, đúng là ta đã chết rồi, ngài đang nhìn thấy đây là Tiểu Thiến quỷ hồn thôi"
"Tiểu Thiến, mấy ngày hôm nay là ngươi theo ta sao?" Lãnh Nguyệt nói ra nghi vấn trong lòng.
Tiểu Thiến gật đầu nói: "Đúng, chính ta, ta theo tiên sinh cũng một thời gian dài rồi"
"Thế vì sao hôm nay ngươi mới hiện thân? Ngươi có chuyện gì cần ta giúp đỡ sao?" Lãnh Nguyệt tựa như đoán được mục đích của Tiểu Thiến.
Tiểu Thiến chăm chú nói: "Không sai, ta có chuyện rất quan trọng muốn cho tiên sinh biết, chỉ là ta không chắc tiên sinh còn trung thành với Thái tử hay không? Hôm nay ta mới biết tiên sinh trung tâm không đổi nên mới hiện thân."
Lãnh Nguyệt vội vàng nói: "Tiểu Thiến, ngươi có chuyện gì mau nói cho ta biết."
"Là chuyện về Thái tử điện hạ" Tiểu Thiến suy nghĩ một chút rồi nói: "Thái tử đã tu thành Quỷ tiên, nhưng vẫn bị giam trong Phong linh cung, cần có Hoàng thái tôn trợ giúp."
Lãnh Nguyệt nghe thế tâm động, vội hỏi: "Tiểu Thiến ngươi nói ta nghe, chuyện năm đó Thái tử điện hạ chết thảm có phải có liên quan đến Thái tử phi không?"
Tiểu Thiến nghe thế cau mày nói: "Thái tử điện hạ không cho chúng ta nói, nhưng nói cho tiên sinh nghe chắc điện hạ không trách tội ta" ngừng một chút Tiểu Thiến nói tiếp"Thái tử điện hạ mất hoàn toàn là do một tay Thái tử phi làm ra. Mụ đã bỏ vào thức ăn một loại độc dược mãn tính vô cùng mãnh liệt"
"Quả nhiên là độc phụ" Lãnh Nguyệt cắn răng nói: "Năm đó ta đã hoài nghi, lâu nay vẫn chú ý tìm chứng cớ, nhưng không có kết quả, hôm nay thì rõ rồi, ta phải giết độc phụ đó, trả thù cho Thái tử."
"Tiên sinh, không nên kích động, Tiểu Thiến còn có việc muốn nói cho ngươi nghe"
"Tiểu Thiến. Xin nói đi"
"Hoàng thái tôn hôm nay cũng không phải thật" Tiểu Thiến trầm giọng nói: "Thái tử nói Hoàng thái tôn hiện nay là do Thái tử phi và nam nhân năm đó sinh ra, còn cốt nhục của Thái tử có lẽ đã bị tống ra khỏi cung, Thái tử hi vọng ngươi có thể tìm được Hoàng thái tôn thật sự, dắt hắn đi Phong linh cung, nếu không có Hoàng thái tôn trợ giúp, Thái tử thật không hoàn thành bước cuối cùng, phi thăng tiên giới."
Lãnh Nguyệt nghe thế đột nhiên nói: "Tiểu Thiến, ta cũng từng nghi ngờ thân phận của Hoàng thái tôn, hơn nữa. ta nghĩ tới một người, rất có thể hắn là thiếu chủ"
"Có đúng không, là ai?" Tiểu Thiến kích động hỏi.
"Lưu Phong"
Tiểu Thiến nhất thời kinh hãi: "Tiên sinh nói Lưu Phong rất có thể là thiếu chủ sao?"
"Ngươi cũng biết Lưu phong?" Lãnh Nguyệt ngạc nhiên hỏi lại.
Tiểu Thiến vội vàng nói: "Như thế nào không biết chứ, nói đúng ra quỷ mệnh của ta hoàn toàn là do hắn cứu, vài ngay trước ta còn ở một chỗ với hắn, nhưng vì tìm ngươi ta len lén bỏ đi, một câu cũng không lưu lại, nhớ lại thật xấu hổ."
"Tiên sinh sao dám chắc Lưu Phong là thiếu chủ?" Tiểu Thiến bán tín bán nghi nói.
← Ch. 574 | Ch. 576 → |