Truyện ngôn tình hay

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 609

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 609: Giải cứu mộ dung phu nhân
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Đây là một sơn cốc có cảnh sắc cực đẹp.

"Hầu gia, ngươi quả thật không thất hứa, mộ dung phi nhân ở ngay trong cốc đó, ngươi vào đi." Ngay khi Lưu Phong đang ngây người ra thì trong sơn cốc truyền đến

Lưu Phong tài cao lớn mật không hề do dự bước vào trong.

"Không ổn."

Lưu Phong vừa bước vào sơn cốc trong tâm đã cảnh giác, nơi này tựa hồ bị người ta đặt cấm chế.

Giờ phút này thì cảnh sắc của sơn cốc đã hoàn toàn khác lúc trước. Bây giờ chung quanh tràn ngập một làn sương mù màu hồng nhạt, hắn vội vàng nín thở để phòng ngừa sương mù có độc.

Rất nhanh hắn đã bị mất phương hướng.

Thật đáng chết. Mấy con dơi này rốt cuộc muốn làm cái gì đây?

Mẹ nó, làm cái mịa gì vậy, có bản lĩnh thì ra đây đánh với lão tử." Lưu Phong để tránh bất trắc đã rút hạo thiên kiếm ra.

Đột nhiên, ở phía trước truyền đến một tiếng đàn du dương.

"Phía trước có người?"

Trong lúc ngẩn ngơ Lưu Phong không kìm được mà bước theo tiếng đàn. Xung dần tràn ngập hương thơm ngào ngạt, sắc thái diễm lệ, khiến cho đầu óc Lưu Phong trở nên mù mờ.

"Công tử, người đã đến rồi!" Cũng không biết đã đi bao lâu, trước mặt Lưu Phong đột nhiên xuất hiện một nữ tử mặc váy màu trắng, lúc này nàng đang ngồi trước một cây đàn tranh, những ngón tay trên dây đàn đang gảy ra những khúc nhạc nhẹ nhàng như nước.

Thấy Lưu Phong đi tới, nữ tử đứng dậy lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trân, một cơn gió nhẹ thổi qua, làn váy màu trắng bay phất phơ theo gió, thậm chí còn lộ ra cây cỏ rậm rạp.

Aiiii, nữ nhân này hạ thân lại không mặc gì.

"Công tử, ta có đẹp không?" Nữ tử thấy Lưu Phong hai mắt hau háu nhìn hạ thân mình thì miệng nở một nụ cười ám muội, cất giọng ôn nhu hỏi.

Lưu Phong nghe vậy không khỏi thấy ngây người, nữ nhân này da thịt trắng nõn mịn màng, cánh tay trắng ngần như ngọc, Hai trái đào tiên tròn trịa trước ngực lộ phần lớn ra ngoài, thậm chí ngay cả nụ hoa màu hồng phấn cũng có thể thấy được. Thật sự đẹp đến mức người khác phải phụt máu mà. (ướt ji ta đc như hắn)

"Đẹp, rất đẹp." Lưu Phong trả lời một cách cứng nhắc, tựa hồ đã mê mẩn vậy.

"Vậy thì ngươi tới đây." Nữ nhân đảo mắt, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng mà kiều mị.

Lưu Phong máy móc làm theo, ánh mắt vẫn không rời khỏi thân thể của nữ tử.

Ngay lúc Lưu Phong đến gần nữ tử, bộ váy trắng trên người nữ tử trôi dần xuống, da thịt trắng như tuyết, ngọc thể lung linh nhất thời hiện ra trước mắt hắn.

"Đẹp quá!"

Đầu óc Lưu Phong tựa hồ đã hoàn toàn tê liệt.

Giờ trong mắt hắn, trong đầu hắn chỉ có toàn hình ảnh nữ tử khỏa thân kia thôi.

"Công tử, Xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng, người mau tới đi a."

Trong lúc ngây ngây ngô ngô, Lưu Phong vô thức đi tới, ôm lấy thân hình mêm mại nõn nà của nữ nhân, hôn lấy bờ môi anh đào.

Nữ tử trong mắt hiện lên sự khát máu.

Lưu Phong không hề phát hiện ra hai bàn tay của nàng đã biến thành lợi trảo đỏ như máu.

Ngay lúc này thì trong đầu Lưu Phong đột nhiên vang lên tiếng quát: " Tiểu tình nhân, cẩn thận!"

Là thanh âm của Bạch Khiết. Lưu Phong đột nhiên bị cảnh tỉnh, cả kinh mở bừng mắt ra.

Đập vào mắt hắn lúc này là nữ nhân lõa thể tuyệt vời khi nãy đã biến thành biển mao súc sanh, một quái vật mình dơi.

"Mẹ nó, lớn lên xấu như vậy không phải là lỗi của ngươi. Nhưng ngươi muốn hôn lão tử là ngươi sai rồi." Lưu Phong giận dữ quát một tiếng. Thoi một đấm vào ngực quái vật.

"Bịch!"

Quái vật kia không nghĩ rằng lưu phong lại có thể tỉnh táo lại được, vốn còn đang muốn thưởng thức một món mỹ thực nên không phòng bị một chút nào, nhất thời bị lưu phong đánh bay ra ngoài.

Lập tức hóa thành một luồng khói xanh mà biến mất.

"Ha ha, hầu gia quả nhiên là danh bất hư truyền, không nghĩ được ngay cả huyết ngục tu la nữ địa mê hồn thuật cũng thất bại. bất qua, ngươi đừng có đắc ý vội, bây giờ tiếp tục thủ huyết độc của chúng ta."

Trong sơn cốc truyền ra một trận cười quái dị, sau đó bốn phía đột nhiên tản ra một đám huyết vụ tanh hôi.

Đám huyết vụ này tản tới đâu. Cây cối hoa cỏ, thậm chí cả động vật nhỏ chung quanh nhất thời đều hóa thành đều hóa thành máu tanh hết.

Tiểu tình nhân ngươi cũng đừng có mà khinh thường, đám huyết vụ này độc tính rất mạnh. Ngay cả thân thể của tu chân cũng không thể chống cự." Lúc này, Bạch Khiết đã từ trong tam phân quy nguyên đan xuất hiện bên cạnh Lưu Phong. Nàng là nguyên thần linh thể nên dĩ nhiên không sợ đám huyết vụ này.

"Để ta giúp ngươi một tay." Vừa nói đôi bàn tay trắng nõn của Bạch Khiết đã đặt ở sau lưng lưu phong.

"Tĩnh khí ngưng thần, bão nguyên thủ nhất, ta đoán rằng đám huyết vụ này không duy trì được lâu đâu." Từ phía sau truyền đến thanh âm dịu dàng của Bạch Khiết.

Lưu Phong không nhịn được cảm thấy trong lòng nóng lên, Nạch Khiết MM này lại có thể thấy lại ánh mặt trời. Sau này, bên người hắn lại có thêm một cao nhân túc trí đa mưu nữa.

Chẳng biết tại sao. Trong đầu Lưu Phong đột nhiên nhớ lại cảnh ướt át lúc trước, nhưng nữ tử kia đã thay bằng bạch khiết.

Trời ơi, thân thể thiên niên thục nữ(con gái đã trưởng thành ngàn năm) a.

Lưu Phong tâm thần trở nên kích động, linh khí trong cơ thể chạy loạn cả lên.

"Xú tiểu tử, ngươi nghĩ bậy cái gì đấy." Bạch Khiết thấy tình thế không ổn, nôn nóng quát lên, ngay cả tiểu tình nhân cũng không gọi nữa.

Trên thực tế là không phải do Lưu Phong háo sắc, mà là do lúc trước bị huyết ngục Tu La nữ mê hoặc, hơn nữa sau khi nhìn thấy Bạch Khiết, tâm tình kích động cho nên mới sinh ra ảo giác.

Bạch Khiết rất nhanh biết được tình trạng của Lưu Phong, gia tăng lượng linh khí đưa vào. Tận lực khống chế linh khí đang chạy loạn trong người lưu phong.

Lưu Phong nhanh chóng thấy thần trí tỉnh táo trở lại, ruốc cuộc tâm tình cũng bình tĩnh trở lại.

"Chúng ta hợp lực đem đẩy dâm độc kia ra khỏi người ngươi."

Lưu Phong nghe vậy thì không dám chậm trễ, vội vàng thúc dục nguyên anh lực cùng với linh lực của Bạch Khiết hòa vào làm một, chậm ra ép dâm độc kia ra khỏi cơ thể.

"Phụt!" một tiếng, Lưu Phong há miệng phun ra một ngụm độc huyết màu phấn hồng, cả người thư thái hơn nhiều.

Thu hồi tâm thần, Lưu Phong thân thể mềm nhũn, thiếu chút nữa là ngã luôn ra mặt đất. Bạch Khiết nhanh tay lẹ mắt vội vàng đỡ ngang eo hắn.

Mềm mại quá a, không hổ là thục phụ ngàn năm.

Được mĩ nữ ôm vào lòng khiến Lưu Phong cảm thấy một cỗ khoái cảm lạ thường, linh thể co dãn đàn hôi thế này thiếu chút nữa làm máu hắn sôi cả lên.

"Tiểu tình nhân, đừng nghĩ bậy nữa. trước tiên phải ứng phó với nguy cơ trước mắt đã, còn muốn thân thể của ta thì sau nay vẫn còn cơ hội mà. Dĩ nhiên, điều kiện đầu tiên là ngươi không sợ bị ta hút cho thành xác khô." Bạch Khiết cười chế nhạo.

Nghe đến cái từ xác khô, hạ thân Lưu Phong ngay lập tức rơi vào trong im lặng.

"Ta hộ pháp giúp ngươi, ngươi ngồi yên điều tức đi, ta nghĩ đám huyết vụ này sắp tan rồi."

Lưu Phong nghe lời khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại điều tức. Nguyên anh lực từ đan điền chảy ra, làm lắng lại tâm thần đang xao động.

Rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại. Tiến vào trạng thái tâm lặng như nước, tất cả trước mắt tựa hồ không còn quan hệ gì với hắn.

Không biết đã trải qua bao lâu, Bạch Khiết mới dùng tâm thần phương pháp đánh thức hắn lại.

Sau khi mở mắt ra, sơn cốc lúc nãy lại khôi phục lại sự yên tĩnh, huyết vụ cũng đã sớm tan đi.

"Hầu gia, chúc mừng ngươi, ngươi đã vượt qua được hai cửa ải." Trong sơn cốc lại truyền ra thanh âm khó nghe kia.

Lưu Phong không quan tâm bĩu môi cười lạnh nói: " Các hạ cần gì phải dối trá như vậy, nói thẳng ra là ngươi không giết được ta cho nhanh. Nếu có bản lãnh thì thò mặt ra đây, mấy cái trò trẻ con này ta không để vào mắt."

Trên thực tế thì huyết ti ti chủ cũng kinh ngạc không thôi.

Hắn đã dày công sắp đặt hai cái bẫy chết người, vốn hắn đoán rằng ít nhất cũng nắm chắc được 7 phần giết được lưu phong, chỉ là không nghĩ tới được cuối cũng vẫn bị người ta phá giải dễ dàng.

Nói đâu xa, Huyết ngục tu la nữ kia là hắn đã hy sinh một trăm tên thuộc hạ từ gọi từ dị giới huyệt ngục về. Vốn nàng không thể thất bại được, nhưng.

Huyết ti ti chủ bọn họ không nhìn được Bạch Khiết.

Vì thế cho tới bây giờ chúng vẫn nghĩ rằng tất cả những chuyện này đều do một mình lưu phong làm ra.

Cho nên giờ phút đánh giá của hắn về lưu phong lại tăng thêm. Thậm chí hắn còn mất cả dũng khí đối chiến với Lưu Phong.

"Tiểu tình nhân, ta có thể phát hiện được người nọ đang ẩn trốn ở đâu." Bạch Khiết thản nhiên cười, bách mị hoành sinh.

Lưu Phong không còn thời gian đâu để tán thưởng vẻ quyến rũ của bạch khiết nữa mà vội vàng hỏi tới: " Nói nhanh lên xem, hắn ta đang ở chỗ nào?"

Bạch Khiết chớp chớp mắt ra hiệu cho Lưu Phong.

Lưu Phong hiểu ngay lập tức, cười nói: " Các hạ, ta nghĩ ta đã biết ngươi đang ở đâu rồi? Ngươi muốn tự mình chui ra hay là."

"Lưu Phong, ngươi quả thật rất mạnh, nhưng ta phải cảnh cáo ngươi. Ngươi đừng có làm bậy, nếu không Mộ Dung phu nhân sẽ tiếp tục bị chúng ta bắt giữ đó."

Lưu Phong nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, hét lên: " Cái lũ điểu nhân vô sỉ kia, nạp mạng đi."

Vừa nói hắn vừa đạp thất tinh bộ phóng ra như tia chớp, tay phải nắm chặt hạo thiên kiếm. Kiếm quang bắn ra ầm ầm nhằm thằng vào vách nham thạch ở phía trước.

"Bùng!" một tiếng, kiếm khí như cầu vồng, kim quan cuồn cuộn. Chỗ vách đá nọ bị kiếm quang đánh trúng bỗng vỡ ra thành vô số mảnh.

Ngay sau đó thì một đạo nhân ảnh thì trong khe hở nhảy vọt ra.

Lưu Phong nhìn kĩ một chút. Không phải là nam tử yêu dị ngày trước.

"Gọi thân vương các ngươi đến đây. Nếu không ta san bằng nơi này thành bình địa." Lưu Phong quát một tiếng, hai tay giơ kiếm lên cao, trông giống như một thiên thần vậy.

"Tại hạ Tát Khoa. Là sứ giả cho thân vương điện hạ. Ngươi cần phải vượt qua ta mới có thể gặp được điện hạ và Mộ Dung phu nhân." Người kia tự giới thiệu mình.

Mẹ nó, cư nhiên là một hoàng mao quỷ tử.

Lưu Phong giận dữ quát lên một tiếng, nói: " lão tử rất kiên nhẫn rồi mà các ngươi vẫn cứ lừa ta. Nói cho các ngươi nghe này, nếu các ngươi đủ can đảm làm hại đến một sợi tóc của phu nhân. Ta thề sẽ đem lũ huyết tộc các ngươi nhổ cỏ tận gốc. Đừng có nghi ngờ, với thế lực của ta, tuyệt đối nói được là làm được."

Kẻ sĩ có thể nhẫn, thì còn gì không thể nhịn nữa. Nhưng Lưu Phong lần này quả thật là chịu không nổi nữa rồi.

Tát Khoa kinh sợ vô cùng, thuận thế bay vọt lên trời, nhe nanh múa vuốt kêu gào: " Cuồng đồ vô tri!" Vừa nói huyết kiếm trong tay hắn vừa bắn ra vạn đạo huyết quang, mang theo khí thế nghiêng trời lệch đất ập đến chỗ Lưu Phong.

Lưu Phong không né tránh mà cười phá lên: " Ánh sáng đom đóm mà cũng dám tranh sáng cùng nhật nguyệt(cái câu này vốn là hạt gạo cơ, nhưng cho thành đom đóm cho hợp hơn). Dựa vào chức sức đấy của người mà cũng đòi đấu với ta, buồn cười đến chết mất." Lưu Phong có ý bộc lộ năng lực ra tạo lực uy hiếp, khiến cho bọn chúng cố kỵ, không dám xuống tay với Mộ Dung phu nhân.

Chỉ thấy hắn tay cầm hạo thiên kiếm khua vài cái đã háo giải hết công kích của tát khoa.

Đồng thời, kháp động(bấm đốt tay) kiếm quyết, hạo thiên kiếm kiếm quan nhanh như điện xẹt, bắn lên ào ào về phía Tát Khoa đang không phòng bị.

Tát Khoa chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, một cỗ khí lãng(sóng khí) điên cuồng vô cùng đã đánh tới trước ngực.

Kiếm thế của lưu phong tốc độ quá nhanh, Tát Khoa căn bản là không kịp phản ứng lại, dù có vội vàng thì cũng chỉ kịp xoay ngang huyết kiếm ra ngăn đỡ. Chỉ là lần này lưu phong lại xuất thủ toàn lực, kiếm thế mạnh mẽ như vậy thì tát khoa chống đỡ thế nào được.

"Ầm!" Một tiếng, Tát Khoa máu huyết dâng trào, cả người bị đánh bay ra ngoài, đập đánh "bịch" một cái vào tảng đá cách đó không xa. Dù cho thân thể huyết tộc có mạnh mẽ như thế nào nhưng va chạm mạnh như thế thì cũng chỉ còn nước xương tan máu phụt mà thôi.

Còn chưa kịp kêu đau, thêm một kích nữa của Lưu Phong rít gào ập đến.

kiếm quang như tia chớp tựa hồ không có chạm vào hắn, nhưng tiên huyết phun ra như suối. Thân thể hắn chỉ trong nháy mắt thủng lỗ chỗ như tổ ong.

Tát Khoa kêu gào thảm thiết, cả người máu me đầm đìa nhưng vẫn chưa có chết.

Bạch Khiết ở một bên rất kinh hãi, quái vật này cư nhiên lại không có sinh mệnh khí tức, thật là quá kỳ quái.

"Cứu ta, cứu ta với." Tát Khoa là thân truyền đại đệ tử của huyết ti ti chủ, vốn hắn nghĩ lần này được lập công, nhưng không tưởng được lại gặp phải kết cục như thế này. Bản năng cầu sinh đã khiến hắn phải kêu gào cứu mạng.

Lưu Phong thấy Tát Khoa vẫn chưa chết, không cho hắn một cơ hội để nghỉ ngơi, kiếm quang nhanh như chớp lại ập tới.

*****

Tát Khoa kêu lên thảm thiết, thê lương không dứt, lúc sắp chết vẫn hung ác trừng mắt nhìn Lưu Phong, cuối cùng mới chịu tắt thở lìa đời.

Lưu Phong lạnh lùng tà ác nhìn ngắm sơn cốc, lạnh lùng mỉm cười: "Huyết tộc hôn vương, ngươi nghe cho rõ đây, nếu không muốn cả tộc bị diệt, hãy đem phu nhân giao ra đây. Còn nếu như trái ý ta, sẽ diệt toàn tộc.

Bạch Khiết mỉm cười. Âu yếm nói với Lưu Phong: "Tiểu tình nhân, bộ dáng của người vừa rồi thật đáng yêu, tràn đầy khí khái nam tử hán đại trượng phu, ta thích."

Lưu Phong một trận buồn bực, bộ dáng giết người của mình như thế nào có thể sử dụng hai từ "đáng yêu" để hình dung được chứ. Thục nữ ngàn năm có lối suy nghĩ quả nhiên không như người thường.

"Tiểu tình nhân, ta biết người ngươi muốn tìm được giấu ở địa phương nào. Bất quá ta cảm giác được nơi đó có nguy hiểm rất lớn. Nhất định phải đi sao? "Bạch Khiết ôn nhu nói.

Có thể không đi sao?

Nàng kia chính là trượng mẫu của mình à.

Lưu Phong gật đầu, nghiêm trang nói: "Ân, nhất định phải đi."

"Con đường phía trước hung hiểm vạn phần, ngươi nhất định phải chuẩn bị tâm lý đề cao cảnh giác a. Không phải lúc vạn bất đắc dĩ, ta sẽ không dễ dàng ra tay giúp ngươi đâu."Bạch Khiết là con người như vậy, sinh tử chiến đấu có thể rèn luyện người..

"Ân! Ta hiểu! "Lưu Phong cầm trong tay Hạo Thiên Kiếm, cười to nói: "Hôm nay ta muốn mở một màn đại khai sát giới."

"Lưu Phong. Huyết tộc thánh địa. Không cho phép ngươi làm càn!"

Có lẽ là bị Lưu Phong khinh miệt quá mức đã chọc giận đám huyết tộc nhân, đang khi nói chuyện đã có hơn hơn mười huyết tộc nhân nhất thời xuất hiện trước mắt hắn. Cầm trong tay huyết kiếm, lạnh lùng nhìn hắn.

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nhìn mười mấy tên huyết tộc trước mắt, trong lòng sát khí dâng trào, huy kiếm hét vang. Tay phải nắm chặt Hạo Thiên Kiếm, ánh sáng vàng rực từ thanh kiếm phát ra chiếu rọi một góc trời.

"Hô! "Hạo Thiên Kiếm ầm ầm lao ra, xoay tròn bay múa, nhô lên cao ánh sáng rực rỡ, kiếm quang chói lòa, nhất thời khiến cho đang huyết tộc nhân cam đảm trở nên rét run.

"Đi tìm chết! "

Ngay sau tiếng hét lớn vừa rồi, Lưu Phong ra sức đem Hạo Thiên Kiếm huy vũ cực mạnh, quang huy lóe ra rực rỡ, hơn mười tên huyết tộc đã bị kiếm quang chém ngang eo, đứt đoạn mà chết.

"Chống ta là chết! "

Lưu Phong bay lên tận trời, Hạo Thiên Kiếm mở rộng quang huy sáng chói. Ra chiêu không cần đẹp, chỉ cần giết được kẻ địch, lập tức có mấy tên huyết tộc mạng vong dưới kiếm.

"Ha ha, thật thống khoái! "

Lưu Phong ha ha cười to. Lòng hiếu sát đã lâu tĩnh lặng giờ đã được thức tỉnh, theo lưỡi kiếm tàn bạo giết người không chớp mắt, hắn cảm giác tâm lý sung sướng, vô cùng thống khoái.

Lưu Phong tay trái kiếm quyết biến hóa, tay phải Hạo Thiên Kiếm nhô lên cao tung hoành phi vũ, từng đạo quang huy màu vàng chiếu sáng một vùng. Hắn tựa như một tử thần hung bạo đang, vô tình thu hoạch tánh mạng của huyết tộc nhân.

"Tiểu tình nhân. Cần lưu ý một điểm, bọn họ là muốn dựa vào trứ đông người, khiến ngươi sức cùng lực kiệt..."-Bạch Khiết nhắc nhở.

Lưu Phong không cho là đúng, đối phó với lũ tạp nham này, sao có thể sức cùng lực kiệt được. Hơn nữa hôm nay tam đại nguyên anh đã tăng cường, nguyên anh lực không ngừng tuần hoàn, trừ phi là gặp phải cùng cấp cao thủ, nếu không lực lượng hắn sẽ không thể bị tiêu hao được.

"Lưu Phong ngươi giết quá nhiều huyết tộc đồng bào của ta quá rồi. Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi."Đột nhiên một tiếng quát chói tai vang lên, một bóng người đột nhiên xé gió xuất hiện, huyết kiếm hồng quang giận bạo, hóa thành một biển máu, khí thế như sấm đình vạn quân, hướng Lưu Phong kéo tới, sát khí đằng đằng.

Cách xa nhau có hơn thập trượng nhưng mùi máu tanh đã bay tới tận mũi của Lưu Phong. Ép Lưu Phong tới mức nghẹt thở, hô hấp vô cùng khó khăn.

Điện quang thiểm điện bay tới, Lưu Phong thần sắc rùng mình hét to một tiếng, Hạo Thiên Kiếm uy vũ rồng ngâm chói sáng. Trong nháy mắt kiếm quang bắn ra muôn vạn kiếm ảnh, hướng thẳng nơi có biển máu bốc ra, kiếm thế như phá trúc, dũng mãnh phi thường. Xông thẳng tới địch thủ, gào thét tựa gió bão gầm rú, tựa quỷ khóc sói tru.

Ngày lúc Lưu Phong đang đánh nhau thì tên yêu dị nam tử lại xuất hiện, chỉ thấy hắn đứng giữa không trung, cầm trong tay Khô Huyết Kiếm, rất là uy phong.

"Ngươi rốt cục đã xuất hiện! "

Lưu Phong cười lạnh một tiếng, lập tức xoay người bay lộn, phí thân tới kẻ địch, Hạo Thiên Kiếm một lần nữa bắn ra quang huy vàng chóe.

Yêu dị nam tử không hề kinh hoảng, giơ kiếm đâm tới.

Hai kiếm nhất thời chạm vào nhau, tia máu, kim quang bùng cháy cực mạnh, Lưu Phong, yêu dị nam tử đồng loạt chấn động.

Mũi kiếm gắt gao chạm nhau khiến rồng ngâm không dứt, chung quanh sát khí ngập trời, thanh thế to lớn trước đó chưa từng có.

Lưu Phong ha ha cười to: "Ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ, muốn dùng xa luân chiến đối phó ta, bây giờ như thế nào lại hiện thân đấu trực diện với ta hử? "

Hạo Thiên Kiếm bạo vũ khôn lường, kim quang cuồn cuộn giận dữ, bỗng dưng đem yêu dị nam tử bức lui mấy bước.

"Lưu Phong, ngươi khi dễ huyết tộc ta không người sao? "Yêu dị nam nhân quát lớn một tiếng, hắn nói: "Tại hạ Huyết Ti ti chủ, hôm nay thề nhất định giết ngươi chết không có chỗ chôn."

Lưu Phong âm thầm rùng mình. Tên bạch diện thư sinh ái ái này là Huyết Ti ti chủ.

Mẹ kiếp, người nầy nhất định tên đứng đầu đám huyết tộc phá hoại Phong Thành của ta.

Mẹ kiếp, nguyên lai là oan gia.

Nợ mới nợ cũ đồng thời phải tính toán cho rõ, lão tử nhất định diệt hết gia địa của ngươi.

Nghĩ tới đây Lưu Phong quyết không lưu tình nữa, tức khắc sử dụng toàn lực hạ sát đối thủ.

Trong một thời gian không dài, hai người giữa không trung đã đối chiến hơn mười hiệp.

Hai người trong tay vũ khí đều là thần binh lợi khí, gắt gao va chạm, hoàn toàn lấy lực lượng đối quyết, dựa vào sự cường hãn của bản thân mà quyết sinh tử, chẳng phân biệt được thắng bại tuyệt không dừng lại.

Cả hai chiến đấu không nghĩ đường lui cho mình, nhất định dùng kiếm khí xông thẳng vào đối phương, mặc dù may mắn không chết, sơ ý cũng có thể trọng thương.

Bạch Khiết sợ Lưu Phong có việc, huyền ảo bay giữa không trương, khẩn trương nhìn kỹ cuộc tranh đấu giữa hai người.

Chung quanh vẫn còn rất nhiều huyết tộc nhân đang nhìn trận đấu, nóng vội muốn động thủ, muốn thừa cơ hội này tiến lên đánh lén, nhưng ngại mệnh lệnh của Ti chủ đại nhân, thế nên không dám tự tiện hành động.

Dần dần. Huyết Ti ti chủ có chút không địch lại, dù sao nhân gia Lưu Phong đã tam đại nguyên anh, linh khí tụ hợp, cuồn cuộn không ngừng. Mặc dù, tuần hoàn tốc độ không phải rất nhanh, nhưng cũng đủ chống đở với tên ti chủ này.

Đương nhiên, Huyết Ti ti chủ cũng không hề liều mạng.

Nếu Huyết Ti ti chủ dùng đấu pháp liều mạng thì Lưu Phong sử dụng tam anh tuần hoàn tốc độ căn bản là theo không kịp tốc độ linh lực của tên ti chủ.

"Tất cả cùng tiến lên."Huyết Ti ti chủ hiện thân với mục đích muốn cho Lưu Phong tiêu hao linh lực. Hắn thấy một mình hắn không cách nào chống cự, cũng bất chấp thể diện, vội vàng hạ lệnh thuộc hạ cùng tiến lên.

Mười mấy tên huyết tộc cùng kêu lên hô ứng, tất cả nhằm phía Lưu Phong ra sức đâm chém.

Lưu Phong thầm hô không ổn, cười lạnh nói: "Các ngươi đúng là lũ tạp chủng, chỉ biết dùng chiến thuật biển người. Bất quá các ngươi cũng đừng đắc ý quá sớm, lão tử cũng có trợ thủ."Nói xong, Lưu Phong đem thần điểu Phi Nhi thả ra.

Phi Nhi kêu to một tiếng, nhất thời hiện ra thân pháp, đánh về phía đám huyết tộc nhân xung quanh.

Cùng lúc đó, Lưu Phong trong tay Hạo Thiên Kiếm đột nhiên bắn nhanh, giữa không trung oanh long kịch chấn, kiếm quang phiêu đãng, một đạo kim mang như điện xẹt ngang bầu trời.

Huyết Ti ti chủ vội vàng ra lệnh thuộc hạ lui về phía sau, nhưng vẫn có những huyết tộc nhân chưa kịp tránh né Hạo Thiên Kiếm, bị kiếm khí xuyên thủng ngực, hóa thành bột phấn.

"Một đám chẳng biết sống chết là gì, hôm nay các ngươi đã giúp gia gia sát một lần thật thống khoái."Lòng sát phạt của hắn đã điên cuồng tăng mạnh, Lưu Phong hai tròng mắt đỏ đậm trừng trừng tràn đầy sát khí, tia sáng dị thường làm ai ai cũng phải sợ hãi..

Tiếp sau đó là một tiếng quát nhẹ, một đạo kiếm quang có thể so với ánh nắng chiếu sáng giữa trời chiều một lần nữa bắn mạnh tới trước. Đại bộ phận huyết tộc nhân chỉ cảm thấy tai ù hoa mắt, tất cả đều bị đánh trúng trọng thương, đều lảo đảo xiêu ngã, một ít tên thực lực tương đối kém cỏi thậm chí còn bị xương cốt nát vỡ, tan xác giữa không trung.

Lưu Phong trong lòng vui sướng, cười nói: "Các ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình, lũ súc sanh hôi hám."

Mắt thấy thần uy của Lưu Phong quá mạnh, huyết tộc tứ phía đều kinh hãi chấn động. Sĩ khí đại suy, nhất thời không dám tiến lên.

Lưu Phong sát tính đại phát, không đợi cho lũ huyết tộc nhân có phản ứng, hắn đã xông thẳng tiến đánh, giống như hổ vào bầy dê, trong tay Hạo Thiên Kiếm mặc sức tung hoành phi vũ, khắp nơi tiếng kêu thảm thay nhau vang lên, huyết nhục tung bay tứ tung. Đám huyết tộc kinh sợ đều đồng loạt lui về phía sau.

Sau nửa canh giờ, tứ phía máu chảy thành sông, không dầy đặc mùi máu tanh tử khí, ngửi mà chỉ muốn ói, kinh tâm ghê sợ.

Mắt thấy sát nghiệt càng ngày càng nặng. Bạch Khiết vô cùng hân hoan, sắc mặt vui mừng, muốn thành đại sự thì phải giết vạn người. Lưu Phong tương lai sẽ làm đại sự, nhưng sát tâm của hắn vẫn còn chưa đủ ác, nhân cơ hội này rèn luyện thêm chút sự khát mau của hắn. Cũng hay!

Lưu Phong lúc này sát đến đôi mắt đỏ ngầu, Hạo Thiên Kiếm chém giết không ngừng. Khí lãng lôi đình, trong phút chốc chém liên tiếp mấy đầu lâu, máu tươi như chảy mãi giữa không trung.

"Lưu Phong, nếu ngươi còn giết người nữa thì chúng ta sẽ giết Mộ Dung phu nhân! "Huyết Ti ti chủ có chút sợ, vội vã lùi lại, thuộc hạ của mình đã bị Lưu Phong giết sạch cả.

"Hừ, nếu ngươi dám động vào một cọng tóc của phu nhân, sẽ tru diệt các toàn bộ huyết tộc của ngươi."Lưu Phong không hề e ngại uy hiếp của Huyết Ti ti chủ mà trái lại còn uy hiếp ngược lại Huyết Ti ti chủ.

Mẹ kiếp. Chỉ còn mình ngươi thôi. Ngươi đã chọc phải sát thần rồi.

Huyết Ti ti chủ hối hận không thôi, sớm biết ra như vậy thì hắn tự dưng trêu chọc Lưu Phong làm cái gì.

Chính là chuyện tới hôm nay hắn đã không còn đường lui, Lưu Phong phải tử, nếu không tất cả công sức của hắn bao lâu nay đều uổng phí.

Bây giờ biện pháp duy nhất có thể giết chết Lưu Phong chính là dụ hắn tới huyết tộc cấm địa, nơi đó có thể phong ấn tất cả lực lượng, đến lúc đó bằng vào thân thể cường hãn của huyết tộc nhân, đối phó với một người mất đi pháp lực như Lưu Phong tự nhiên là rất dễ dàng.

Vì phòng ngừa việc ngoài ý muốn, bọn họ bây giờ mới tìm cách giới hạn sức mạnh của Lưu Phong, đợi đến khi dụ hắn vào cấm địa mới thu thập hắn.

Huyết Ti ti chủ ánh mắt lãnh lệ như đao, ánh mắt căm hờn, quanh thân tản mát ra một cổ sát khí lẫm liệt, thanh âm lạnh lùng nói: "Lưu Phong, bất kể như thế nào, hôm nay ngươi nhất định phải chết."

"Tất cả mau thành trận pháp."

Huyết Ti ti chủ dựa vào sự ủng hộ của thuộc hạ huyết tộc kết thành trận hình, đối với Lưu Phong triển khai liễu công kích. Trong lúc nhất thời, hơi mười đạo công kích từ mười hướng, lấy bất đồng góc độ đồ sát Lưu Phong.

Huyết quang chói lòi, sát khí sắc bén ghê người.

Lưu Phong hơi thở cứng lại, khẽ cau mày, trong cơ thể nguyên anh lực nhanh chóng vận hành, tất cả khí lực dồn vào trong Hạo Thiên Kiếm. Hạo Thiên Kiếm kim quang giận dữ, đột nhiên biến ảo đầy trời như Lưu Tinh chiếu sáng kiếm quang vạn ảnh, cùng đám huyết tộc chung quanh công kích chạm nhau một phen kịch liệt.

"Oanh. oanh. oanh."

Không trung tỏa ra vô số tia sáng kim quang, như kim xà cuồng vũ.

Lưu Phong hơi thở hơi gấp, Hạo Thiên Kiếm kêu lên ong ong. Hiển nhiên, sau khi đám huyết tộc kết thành trận hình lực thì lực công kích tăng lên rất nhiều.

Thoáng chốc, giữa không trung không khí căng căng đến nghẹt thở, hung bạo không ngừng, điếc tai nhức óc, thiên địa rung động.

Giữa không trung gần trăm tên huyết tộc chỉ cảm thấy cánh tay tê dại, trận thế nhất thời đại loạn, trong lòng hoảng hốt. Vừa mới hình thành trận thế giờ lại loạn bậy vô phương.

"Sát! Sát! "

Lưu Phong toàn thân tràn đầy sát khí, thấy huyết tộc trận hình tán loạn thì hét lớn một tiếng, Hạo Thiên Kiếm bạt địa bay lên, vạn ngàn đạo kim quang phá vũ bắn ra như mưa. Đại địa chấn động, giữa không trung đám huyết tộc nhất thời hoảng loạn chạy trốn, tất cả hoảng loạn.

Rất nhiều thanh âm hoảng loạn, tiếng kêu sợ hãi. Thanh âm ầm ĩ, kiếm minh nổ tung ồn ào chói tai, chỉ là vừa xuất một kích cũng đã có hơn mười tên huyết tộc huyết nhục tứ tung.

"Tất cả rút lui."

Huyết Ti ti chủ trong lòng hoảng hốt, một bên ra lệnh cho thuộc hạ chạy trốn, một bên đối với Lưu Phong nói: "Nếu muốn cứu Mộ Dung phu nhân, ngươi hãy theo chúng ta lại đây."

Vừa dứt lời, giữa không trung đột nhiên tuôn ra một đạo huyết vụ bao trùm lấy đám huyết tộc nhân.

Lập tức. Hồng quang chợt lóe. Những người có cánh đột nhiên biến mất vô ảnh vô tùng.

Lưu Phong nao nao, bất chợt cảm thấy đau đầu, lại nghe Bạch Khiết nói: "Bọn họ thi triển huyết độn thuật, đã đào xa, bất quá ta có thể cảm ứng được hành tung của bọn họ."

"Ngươi đi theo ta! "

Lưu Phong liền dựa vào chỉ dẫn của Bạch Khiết đi theo hành tung của lũ huyết tộc nhân.

Trải qua một thời gian không dài, hai người đi tới một hắc động u thâm thần bí.

Bạch Khiết có chút nhíu mày, nói: "Tiểu tình nhân, người ngươi muốn cứu Mộ Dung phu nhân đang ở ngay bên trong."

Lưu Phong vội vàng nói: "Chúng ta hãy đi vào! "

"Chờ một chút! "

Bạch Khiết vội ngăn cản Lưu Phong, nói: "Ta cảm giác được bên trong động có một cổ lực lượng rất kỳ quái, vẫn nên cẩn thận xem xét cho thỏa đáng."

Lưu Phong cao ngạonói: "Không cần suy nghĩ nhiều như vậy, nơi này khẳng định là một bẩy rập hại người, bên trong động nhất định có sát chiêu mai phục. Bất quá nếu phu nhân ở bên trong, biết rõ là bẩy rập, ta cũng phải đi xuống."

"Đừng đi nghen, nếu ngươi đã quyết định, ta cùng ngươi đi vào! "Nói xong, Bạch Khiết lại lẩn trốn vào tam phần quy nguyên đan.

Lưu Phong cũng không do dự, bay người vào trong.

Crypto.com Exchange

Chương (1-952)