← Ch.616 | Ch.618 → |
"Toàn quân Huyết ti đã bị diệt, hiện nay chỉ có thể hi vọng vào Thái tử phi, ngươi mau quay về, nhất định phải thúc giục nàng ta giết chết Lưu Phong. nếu không, kế hoạch tiếp theo của chúng ta không thể tiến hành được."
Hắc Phượng Hoàng sau khi nhận lệnh, vội vàng quay người rời đi.
Trung niên nam tử khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Đại ca, xin lỗi huynh, không phải ta muốn giết nhi tử của huynh, mà là vì hắn dám cản đường đi của ta, cũng giống như huynh năm đó."
Lưu Phong cùng Mộ Dung phu nhân an toàn trở về, khiến cho Thiên Thượng nhân gian cùng Mộ Dung thế gia không ngừng vui vẻ. Nhất là sau khi tộc nhân của Mộ Dung thế gia biết được Mộ Dung phu nhân tu thành Nguyên Anh, càng hoan hỉ hơn nữa, hưng phấn không ngớt. Ngay cả Mộ Dung Thiên mặt mày cau có cả mấy ngày qua cũng săng khoái không thôi.
Chỉ có điều Mộ Dung Uyển Nhi lại không như vậy, lòng nàng chất chứa sầu lo, nhất mực suy nghĩ, rốt cuộc nói tình hình thực tế cho mẫu thân về tình trạng thực của phụ thân như thế nào.
"Đại ca, cổ huynh bị sao vậy, hình như bị người nào đó cắn?" Mộ Dung Uyển Nhi lúc tiễn Lưu Phong ra cửa, bỗng nhiên thấy trên cổ Lưu Phong mấy dấu răng màu đỏ tươi.
Mộ Dung phu nhân đang đi cùng nghe thấy vậy không khỏi có chút chột dạ, sắc mặt hơi đỏ lên, vội vàng nói: "Uyển nhi, Lưu Phong đại ca của con, mấy ngày nay đã khổ cực lắm rồi, còn không cho người ta sớm quay về nghỉ ngơi đi."
Mộ Dung Uyển Nhi nhận định dấu răng kia nhất định là do nữ nhân cắn, trong lòng có chút ghen tuông, không nghe chịu lời, hỏi tiếp: "Đại ca, huynh nói cho muội biết, có chuyện gì xảy ra vậy?"
Lưu Phong liếc mắt nhìn Mộ Dung phu nhân đầy thâm ý, lập tức cười nói: "Không có việc gì, mấy dấu răng này là bị huyết tộc cắn, ban đầu thương thế trầm trọng. Mấy ngày nay, huynh vận công chữa thương, vết thương mới đỡ nhiều, chỉ còn lại vài dấu thế này."
"Huyết tộc nọ nhất định là nữ nhân rồi." Mộ Dung Uyển Nhi đến gần hơn, khẽ vuốt một cái, nói: "Đại ca, huynh trở về dưỡng thương cho tốt đi, vài hôm nữa muội sẽ đến thăm." Mộ Dung phu nhân bị huyết tộc bắt đi. Cho nên Mộ Dung Uyển Nhi cũng không có hoài nghi lời Lưu Phong nói. Nàng đâu biết rằng, dấu răng nọ là do mẫu thân nàng cắn.
Mộ Dung phu nhân cũng nghiến răng oán hận. Tiểu tử chết tiệt này, lại còn nói ta là huyết tộc, quá trêu ngươi mà, sau này ngươi coi chừng ta đấy.
Sau khi tiễn Lưu Phong, hai mẹ con dắt tay nhau đi vào phòng, dọc theo đường đi, Mộ Dung Uyển Nhi cứ muốn nói lại thôi. Mấy lần đều muốn nói ra tình huống của phụ thân, thế nhưng trong lòng lại không đành.
"Uyển nhi, con hình như có tâm sự?" Mộ Dung phu nhân vô cùng thông minh, hiển nhiên có thể nhìn ra con gái mình có tâm sự.
"Thật sự không có việc gì?" Mộ Dung phu nhân thấy nữ nhi thần sắc khác thường, càng cảm thấy trong lòng nàng đang có tâm sự.
"Mẫu thân, thời gian tới đây, dạy cho con xử lý mọi chuyện của gia tộc đi. Mẫu thân dành thời gian chăm sóc phụ thân." Mộ Dung Uyển Nhi trước sau vẫn cố giữ kín không nói ra sự thật.
Mộ Dung phu nhân dường như đoán ra điều gì đó, vội vàng truy hỏi: "Uyển nhi, có đúng hay không thương thế của cha con."
"Mẫu thân, người không nên nghĩ bậy, phụ thân không có việc gì, mẫu thân bây giờ đi trước nhé. con có việc không đi cùng người được." Mộ Dung Uyển Nhi quay người đi chỗ khác, trong đôi mắt mỹ lệ đã ngập tràn nước mắt.
Mộ Dung phu nhân nhíu mày, trong lòng bỗng nhiên dấy lên một dự cảm chẳng lành.
"Phu quân." Nàng vội vàng xoay người bước nhanh tới thư phòng của Mộ Dung Thiên.
Do Lưu Phong an toàn trở về, Thiên Thượng nhân gian cử hành nghi thức ăn mừng long trọng. Lúc này, cả lão hoàng đế còn sai người đem lễ vật tới nữa.
Đêm khuya, Lưu Phong có chút choáng váng đầu óc do uống rượu. Say khướt đi tới phòng của Mộ Dung Tuyết. Đóng cửa phòng lại, hắn nghe được có tiếng dội nước. Hắn đoán rằng quá nửa là Mộ Dung Tuyết đang tắm, do Lưu Phong bày mưu đặt kế, Thiên Thượng nhân gian giữa mỗi phòng ngủ đều xây dựng một nhà vệ sinh hiện đại đặc sắc.
WOA, đúng lúc tắm uyên ương.
Lưu Phong cười cười mập mờ, Nguyên Anh lực vừa chuyển (vận công), cho rượu bốc hơi hết, đầu óc tức khắc trở nên tỉnh táo. Vì để cho Mộ Dung Tuyết bất ngờ, hắn lại thi triển thất tinh bộ, không một tiếng động lách vào.
Cởi quần áo, nhảy vào bồn, ôm người. toàn bộ quá trình, Lưu Phong hành động như mây trôi nước chảy.
Trong thoáng chốc hắn đã ở giữa phòng tắm phủ đầy hơi nước, ôm chầm lấy nữ nhân đang tắm vào ngực.
Nữ nhân kia đang nhắm hờ mắt hưởng thụ, ai dè đột nhiên bị người ta ôm lấy, không đợi nàng kinh hãi, người nọ đã hôn lên môi nàng.
Nữ tử vội vàng ra sức giãy dụa, thế nhưng người nọ sức lực mạnh gấp mấy lần nàng, căn bản không thể giãy ra, chỉ đành mím chặt môi lại.
"Tuyết nhi, là ta." Lưu Phong cảm thấy hành động của Mộ Dung Tuyết có chút khác thường, vội vàng buông lỏng miệng.
Ngay lúc này, hắn thấy rõ nữ nhân trong lòng, con mắt nhất thời lộ ra một kia kinh ngạc, ai ya, như thế nào lại là tứ sư tôn.
"Là ngươi?"
"Là ngươi?"
Một nam một nữ, gần như cùng lúc hô lên một tiếng.
"Còn không buông ta ra." Trương Mỹ Nhân hừ một tiếng, trong đôi mắt mỹ lễ tràn ngập tức giận.
Lưu Phong dưới sự bối rối, bàn tay lại đặt trên bầu ngực của Trương Mỹ Nhân làm nàng sợ hãi kêu lên một tiếng, vội vàng giãy ra. Hai người vẫy vùng lên như vậy càng khiến cho nước bên trong bồn tắm trào lên. Trương Mỹ Nhân thậm chí còn bị sặc nước.
Lưu Phong sửng sốt một chút, sau đó kéo Trương Mỹ Nhân ôm lấy, Trương Mỹ Nhân thừa dịp nép vào người Lưu Phong, trong đôi mắt lộ vẻ cực kỳ hoảng loạn.
"Còn không buông ta ra!" Trương Mỹ Nhân nói to một tiếng, đẩy Lưu Phong ra, vừa định đứng lên, đột nhiên cảm thấy không ổn, bản thân đang trần như nhộng. Do kinh hoàng, chân nàng bị trượt, bọt nước văng khắp nơi, cơ thể mất trọng tâm, lại ngã sấp xuống. Lưu Phong nhanh mắt, đưa tay ôm lấy nàng một lần nữa. Hai tay vừa vặn choàng quanh bầu ngực đầy đặn cao vút kia.
Woa, to như vậy, trắng mịn như vậy. Cực phẩm à nha.
"Bốp!"
Ngay lúc Lưu Phong thầm đánh giá, Trương Mỹ Nhân cũng đã xoay người sang chỗ khác, đưa tay tát một cái lên mặt hắn.
Lưu Phong chỉ cảm thấy trên mặt một vết nóng bừng, trong lòng nhất thời tức giận.
Con mẹ nó, lão tử cũng là có ý tốt đỡ ngươi.
Trong đôi mắt Trương Mỹ Nhân tràn đầy xấu hổ cùng bực dọc, tức giận nói: "Tiểu tử thúi, ngươi muốn làm cái gì?"
Mẹ kiếp, lão tử còn muốn hỏi ngươi đây, ngươi muốn làm cái gì? Đây đúng là phòng Mộ Dung Tuyết, Lưu Phong cho rằng bản thân mình không sai, nhưng Trương Mĩ Nhân thế nào lại tắm ở đây?
"Chờ một chút, không đúng, lẽ nào nàng cùng Mộ Dung Tuyết." liên tưởng tới sở thích của Trương Mỹ Nhân, Lưu Phong tựa hồ phát hiện ra điều gì.
"Tứ sư tôn, người như thế nào lại ở trong phòng Mộ Dung Tuyết?" Lưu Phong chất vấn.
Trương Mỹ Nhân nghe vậy, sắc mặt đỏ lên, chuyện này thật khó trả lời mà. Lưu Phong suy đoán là đúng, Trương Mỹ Nhân đúng là đang quyến rũ Mộ Dung Tuyết. Lưu Phong thấy nàng chột dạ, càng thêm khẳng định suy đoán của mình, mẹ kiếp, nữ nhân của lão tử ngươi cũng không buông tha, xem ta thu thập ngươi như thế nào.
Nghĩ vậy, Lưu Phong ôm lấy Trương Mỹ Nhân, thò tay sờ loạn trên bầu ngực căng tròn của nàng, trong miệng khẽ nói thầm, ngươi dám quyến rũ nữ nhân của ta, ngươi mà dám quyến rũ nữ nhân của lão tử.
Trương Mỹ Nhân nhất thời lo sợ, vội vàng giãy dụa, nhưng sức lực của nàng, tu vị của nàng há lại có thể là đối thủ của Lưu Phong.
Lăn qua lăn lại hơn nửa ngày, Trương Mỹ Nhân đã sớm bị Lưu Phong sờ soạng cho thở hồng hộc, đôi mắt đẹp đầy vẻ kinh hoàng, toàn bộ thân thể mềm mại yếu đuối ngã vào trong lòng Lưu Phong.
"Ngươi. Ngươi lớn mật." Trương Mỹ Nhân bị Lưu Phong ôm, trong lòng vừa tức vừa thẹn, trong đôi mắt đầy xấu hổ, buồn bực, hận ý. Ngũ vị đan xen.
Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, không cho là đúng, cũng không có nói gì, nhưng vẻ mặt biểu hiện ai bảo ngươi dám quyến rũ nữ nhân của ta.
"Ta là sư tôn của ngươi, ngươi có thể nào đối xử với ta như vậy, sắc lang, hạ lưu."
Trương Mỹ Nhân nghiến răng oán hận, uy hiếp:
"Ngươi còn không buông tay, ta nhất định đi nói cho Tam tỷ."
Lưu Phong nghe vậy rất nhức đầu, vội vã nói: "Không được, ngươi không thể nói cho tam sư tôn." Ai ya, việc này nếu để tam sư tôn biết được, trời mới biết nàng sẽ nghĩ thế nào. Lưu Phong cũng không muốn cho tam sư tôn hiểu lầm mình đùa giỡn sư tôn. Thời gian gần đây, hắn cố gắng lắm mới tạo được chút hình tượng tốt đẹp trong mắt Nghê Thường.
"Hừ, tiểu tử thúi, ngươi hiện tại đã biết sợ, vậy ngươi vì sao đối với ta.." Trương Mỹ Nhân lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, trong con mắt hiện lên vài tia ranh mãnh.
Lưu Phong vội vàng nói:
"Ta tưởng là Mộ Dung Tuyết, ai mà biết là ngươi."
"Được, xem như ngươi không phải là cố tình, ngươi bây giờ có thể đi ra." trong đôi mắt Trương Mỹ Nhân ánh qua một tia xấu hổ, lên tiếng quát lớn.
Lưu Phong đang định đi ra ngoài, bất chợt ý thức được mình đang loã thể, vội vàng nói:
"Tứ sư tôn, không bằng ngươi quay đầu tránh đi một chút.."
Trương Mỹ Nhân cũng không nói lời nào, vội vàng quay đầu đi. Nhưng mà trong lòng có chút tò mò, rất muốn nhìn xem nam nhân loã thế tột cùng là như thế nào. Chỉ nghe tiếng nước ở phía sau, Lưu Phong đã nhảy ra khỏi bồn tắm, dùng Nguyên Anh lực làm bốc hơi nước dính trên người, nhanh chóng mặc quần áo vào.
← Ch. 616 | Ch. 618 → |