← Ch.623 | Ch.625 → |
"Phong nhi, ngươi đừng gạt ta, kỳ thật các ngươi không nói ta cũng đã đoán được, phu quân ta có thể đã không được." Mộ Dung phu nhân thở dài một tiếng, nàng nói: "Các ngươi không nói vì sợ ta thương tâm, khổ sở. Bất quá, ta cho các ngươi biết, ta không có yếu đuối như các ngươi tưởng tượng đâu."
Ngừng một chút, Mộ Dung phu nhân đột nhiên căm hận nói tiếp: "Mộ Dung Bác đã bị ta bầm thầy thành vạn đoạn rồi, hắn dám đánh lén ta."
Lưu Phong nghe vậy hơi kinh hãi: "Nàng đã biết cả rồi sao?"
Mộ Dung phu nhân gật đầu, chánh sắc nói: "Mặc dù các ngươi không nói thật nhưng ta vẫn đoán được. Mộ Dung Bác đã bị ta chem. thành từng mảnh nhỏ đem cho chó ăn rồi, ngay cả thần thức cũng bị ta đánh tan. Coi như là vì báo thù cho phu quân. Phu quân vì gia tộc mà vong mạng, hắn chết như vậy rất quang vinh, rất vĩ đại. Ta vì hắn mà cảm thấy tự hào."
Người ta hay nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, cuối cùng cũng đã lãnh giáo rồi, thản nhiên chém người thành hàng ngàn mảnh nhỏ cho chó ăn.
Đàn bà, quả nhiên không thể xúc phạm.
Mộ Dung phu nhân nhìn thấy vẻ mặt Lưu Phong cười một tiếng rồi nói: "Phong nhi, phu quân ta còn bao nhiêu thời gian?"
Lưu Phong có chút thở dài, hắn nói: "Ba ngày nữa thôi."
Mộ Dung phu nhân nghe vậy ánh mắt mờ đi rất nhiều, nàng cúi đầu xuống, hồi lâu không nói gì.
Qua cả nửa ngày trời, sau một hồi lâu nàng mới ngẩng đầu lên dốc một hơi sạch bầu rượu, sau đó liếc Lưu Phong một cái thật sâu nói: "Phong nhi, ngươi sau này chính là nam nhân của Mộ Dung gia, hy vọng người cố gắng nhiều hơn trợ giúp mẹ con chúng ta."
Lưu Phong gật đầu.
Đông cung.
Hoàng Thái Tôn sau khi được Hắc Phượng Hoàng dẫn đi gặp vị cường giả kia, tựa như gặp phải kích thích nào đó khiến hắn suốt hai ngày đêm liền đều ngồi một mình trong phòng không ăn không uống gì.
Cho đến sáng ngày thứ ba hắn mới mở cửa bước ra.
"Hắc Phượng Hoàng, ngươi nói cho ta biết, tất cả đều là sự thật sao?" Hoàng Thái Tôn có vẻ như rất đau khổ, đôi mắt thanh tú bị che kín bởi những tơ máu đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt dị thường, môi không ngừng chảy ra vết máu, hiển nhiên đây là do gã cắn môi mà tạo thành.
Hắc Phượng Hoàng yên lặng gật đầu, nói: "Tất cả đều là sự thật, người phải tiếp nhận sự thật. Chủ công đích thật là cha ruột của ngươi."
"Sự thật?" Hoàng Thái Tôn khóe miệng nhếch lên một tia giễu cợt: "Từ trước tới nay ta luôn vì thân phận của mình mà cảm thấy tự hào, bởi vì ta là con ruột của thái tử điện hạ, ta là thái tôn. Nhưng đến hôm nay ta mới biết ta chỉ là đứa con hoang, một tên nghiệt chủng."
"Điện hạ. Ngươi không thể nói về mình như vậy, thân phận chủ công so với thái tử cũng không." Hắc Phượng Hoàng có chút cau mày.
"Hừm." Hoàng Thái Tôn cười lạnh, hắn nói: "Hắn thật sự rất vĩ đại sao? Tại sao ngay cả chân diện mục cũng không cho ta xem?"
Hắc Phượng Hoàng giải thích: "Chờ người tâm tình bình phục, tiếp nhận sự thật, chủ công tự nhiên sẽ cho người biết thân phận thật sự của hắn."
Hoàng Thái Tôn lại cười lạnh một tiếng, gã khinh thường nói: "Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi. dựa vào cái gì tin tưởng lời hắn nói. không. ta là thái tôn, ta là thái tôn."
Hắc Phượng Hoàng lại cố tâm giải thích: "Điện hạ, xin người tỉnh táo một chút, đó là sự thật, hy vọng người dũng cảm tiếp nhận. Thật ra thế lực chủ công hôm nay còn siêu việt hơn xa so với thái tử năm đó. Ngươi vẫn có cơ hội trở thành cửu ngũ chí tôn của đế quốc như trước."
Ngừng một chút, Hắc Phượng Hoàng tiếp tục giải thích: "Người là con ruột của chủ công, điểm này không cần nghi ngờ. Chủ công đã cùng người làm ba loại kiểm tra. Tất cả đều đã hợp chứng tỏ chuyện này là thật. Đương nhiên, nếu người còn hoài nghi có thể đi hỏi Thái tử phi."
Hoàng Thái Tôn nghe vậy vội nói: "Đúng, mau đưa ta đi gặp mẫu thân, mẫu thân đại nhân nhất định sẽ nói cho ta rõ chân tướng sự thật."
Ngay khi Hoàng Thái Tôn đang thống khổ thì trung niên nam nhân ỷ vào tu vi của mình đã thuận lợi tiến vào lãnh cung đang giam giữ thái tử phi.
"Ngươi đã nói cho hắn tất cả? Đúng không?" Thái tử phi liếc mắt nhìn trung niên nam nhân, nàng đoán ngay được mục đích của hành động lần này của hắn.
Trung niên nam nhân cũng không giấu giếm, thản nhiên nói: "Không sai, ta đã nói cho hắn biết thân thế của hắn, hắn bâu giờ sợ rằng đã tiếp nhận toàn bộ sự thật."
"Triệt nhi còn kiên cường hơn so với tưởng tượng của ta." Trung niên nam nhân cười nói: "Sự thật là hắn cũng có nhiều điểm tốt."
Thái tử phi lạnh lùng nhìn trung niên nam nhân, nàng hung ác hỏi: "Thế ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Trung niên nam nhân bình tĩnh đáp: "Điềm nhi, lời nàng nói thật không lọt tai chút nào, nàng điên cuồng làm cho người ta thấy sợ hãi, vì sự nghiệp năm đó của chúng ta, vì tương lai Triệt nhi. Ta phải nói cho nó biết thân thể của nó, ta muốn nó và nàng lập rõ giới hạn. Chỉ có vậy kế hoạch của chúng ta mới không vì sự điên cuồng của nàng mà bị hủy diệt."
Thái tử phi nghe vậy mà sắc mặt phát lạnh, gương mặt xinh đẹp méo mó: "Không được, Triệt nhi là của ta, ta không thể để ngươi cướp nó đi. nó là của ta."
Từ khi thái tử qua đời, tâm huyết cả đời của thái tử phi đều dồn cả vào đứa con trai. Có thể nói Hoàng Thái Tôn chính là hy vọng duy nhất cũng là động lực sinh tồn của nàng. Nàng làm nhiều chuyện như thế, kể cả chuyện điên cuồng là mưu sát hoàng đế cũng đều là vì con mình. Nhưng giờ đây trung niên nam nhân lại muốn cướp đi đứa con trai ruột của nàng, nàng có thể không phẫn nộ sao?
"Điềm nhi, ngươi hãy tỉnh táo một chút." Trung niên nam nhân thở dài một tiếng, hắn nói: "Ta biết Triệt nhi đối với nàng rất quan trọng, nhưng tình huống của nàng bây giờ ra sao, nàng cho là lúc này nàng có thể giúp được nó cái gì?"
"Lấy trạng thái tinh thần của nàng bây giờ căn bản là không giúp được Triệt nhi, Triệt nhi nếu hết thảy đều nghe nàng, nếu nó cứ sống mãi trong sự điên cuồng của nàng thì chuyện của nó sẽ không thành, có lẽ còn vì nàng quá điên cuồng mà mất cả tính mạng." Trung niên nam nhân thản nhiên nói tiếp: "Ta sẽ cố tìm biện pháp cứu nàng ra ngoài, nhưng nàng phải đồng ý đoạn tuyệt quan hệ cùng Triệt nhi. Chỉ có như vậy phụ hoàng mới không nổi thịnh nộ mà hại Triệt nhi. Hơn nữa, ta sợ Triệt nhi đi theo nàng cuối cùng sẽ giống nàng, trở thành một tiểu phong tử (ng điên thế hệ 2 ^^!)."
"Điềm nhi, nếu nàng thật sự muốn tốt cho Triệt nhi, ta hy vọng nàng cùng nó nói cho rõ ràng, sau đó chủ động đoạn tuyệt với nó." Trung niên nam nhân kiên nhẫn khuyên bảo.
"Cút, ngươi cút đi cho ta, ta không muốn nghe ngươi nói."
Thái tử phi phẫn nộ quát: "Triệt nhi là của ta, ta sẽ không cho ngươi cướp nó từ bên người ta."
Trung niên nam nhân lắc đầu, sau đó hắn nói: "Lựa chọn đều nằm trong tay Triệt nhi, ta đã cùng hắn nói qua, tin tưởng hắn sẽ có lựa chọn sáng suốt."
Đây là sự thật, trung niên nam nhân làm ra quyết định như vậy cũng có chút bất đắc dĩ.
Trong lòng hắn thật sự thích Thái tử phi.
Nhưng Thái tử phi điên cuồng khước từ hắn lại làm cho hắn thấy sợ hãi.
Hôm nay hắn đã hoàn toàn thấy rõ bộ mặt thật của Thái tử phi, nàng đúng là một người điên. Triệt để là một người điên. Một mụ đàn bà điên cuồng, vô cùng kinh khủng.
Vì nghiệp lớn, vì đại cục. hắn không thể đành long buông tha giấc mông đế vương oanh oanh liệt liệt chỉ vì một người đàn bà xinh đẹp.
"Điềm nhi, nàng yên tâm, bất kể nói như thế nào, nàng đều là mẫu thân Triệt nhi, phụ tử chúng ta sẽ không để nàng chịu khổ. Nàng đã khổ cực suốt nửa đời người rồi, cũng nên hưởng phúc đi thôi." Trung niên nam nhân lưu lại những lời này xong liền xoay người bỏ đi.
Hắn chỉ để lại sự phẫn nộ cực điểm trong lòng Thái tử phi.
Nhưng chính nàng lại không thể tránh được thực tế. Hôm nay nàng hành động không tiện, dù bây giờ muốn đi tìm Hoàng Thái Tôn cũng là không thể.
Trong lúc nàng đang nghĩ biện pháp để chạy ra ngoài thì Hắc Phượng Hoàng đã đưa Hoàng Thái Tôn từ Đông Cung đến.
Khi nàng nhìn vẻ mặt của Hoàng Thái Tôn, trong lòng nàng đã hiểu được, mọi điều trung niên nam nhân nói hoàn toàn là thật, Hoàng Thái Tôn đã biết tất cả mọi việc.
"Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Thái tử phi nhìn Hắc Phượng Hoàng phẫn nộ quát.
Hắc Phượng Hoàng cũng không để ý đến thái độ Thái tử phi, ả chỉ mỉm cười. Xoay người rời đi.
"Triệt nhi. Nghe mẫu thân nói, tất cả đều không phải là sự thật, tất cả đều không phải sự thật. Cha con là thái tử điện hạ, con là thái tôn. Bọn họ đang lừa con, con không nên tin họ, mọi điều họ nói đều là dối trá." Thái tử phi kích động tiến lên, hai tay ôm lấy khuôn mặt Hoàng Thái Tôn, nói những câu rời rạc.
Hoàng Thái Tôn mặc cho Thái tử phi như thế nào giải thích, hắn lại không chịu nói gì.
Một lúc lâu sau khó khăn lắm mới mở miệng nói một câu: "Mẫu thân, con muốn nghe một lời nói thật? Nói cho con biết, tới cùng đã xảy ra chuyện gì?"
Thái tử phi nhìn vẻ mặt con mình một cách chăm chú. Nghe câu nói đó xong, đột nhiên không nói tiếng nào.
Hoàng Thái Tôn hình như đã từ thần sắc của Thái tử phi tìm được đáp án. Không biết tại sao, trong lòng hắn mơ hồ cảm giác có sự mất mát.
Sự thật là hắn vẫn hy vọng mình là con ruột của thái tử.
Không phải chỉ vì danh phận Hoàng Thái Tôn, mà là từ trước đến nay hắn đã nghe nhiều về sự tích của thái tử, hắn đã đem thái tử trở thành thần tượng sùng bái trong lòng hắn.
"Triệt nhi, con nghe lời ta đi." Thái tử phi thần sắc có chút bối rối, nàng cũng không biết nên nói như thế nào. Con mình đã lớn, không phải tiểu hài tử ba tuổi mà có thể dễ dàng lừa phỉnh.
Hoàng Thái Tôn cứng rắn cắt đứt câu nói của Thái tử phi, hắn lạnh nhạt nói: "Mẫu thân, người đừng nói gì nữa, con đã biết đáp án rồi."
"Tất cả đều là sự thật." Hoàng Thái Tôn tâm hồn đột nhiên bình tĩnh vô cùng, hắn thản nhiên nói: "Mẫu thân, người có biết không? Từ trước đến nay con đều hy vọng đây không phải là sự thật. Con chờ đợi kỳ tích phát sinh, nhưng khi ta liếc mắt nhìn người một cái, con đã biết tất cả đều là sự thật."
"Mẫu thân, nói cho con biết, tại sao lại như thế này, tại sao?" Hoàng Thái Tôn đột nhiên thống khổ hét lên, hắn giựt mạnh tóc của mình, khuôn mặt có chút dữ tợn.
"Tại sao? Tại sao?"
Thái tử phi tựa hồ rơi vào sự điên cuồng, nàng liều nàng giựt tóc của mình. Đồng dạng, nàng cũng muốn biết đáp án, nhưng lại không ai có khả năng nói cho nàng biết.
"Bởi vì sự ghen ghét hay là." Cho tới bây giờ Thái tử phi đã thật sự hối hận, nhưng trên đời này không có thuốc hối hận để chữa cho nàng.
"Mẫu thân, con đi đây."
Hoàng Thái Tôn không hỏi nữa, hắn lạnh nhạt nói: "Mấy ngày nữa con sẽ đến thăm người."
"Không muốn, không muốn, con không nên bỏ mẫu thân, con biết không? Con là hi vọng duy nhất của mẫu thân, con không thể bỏ mẫu thân được." Thái tử phi nắm được cánh tay của con mình, nàng cố cầu khẩn.
"Triệt nhi, mẫu thân sẽ giúp con ngồi lên ngôi vị hoàng đế, con không thể bỏ ta, nếu rời bỏ ta con sẽ mất hết tất cả." Thái tử phi nói: "Chỉ có ta mới có đủ khả năng giúp con đăng cơ làm hoàng đế."
"Như thế nào đăng cơ?" Hoàng Thái Tôn cười khổ một tiếng, hắn nói: "Giết hoàng gia gia sao?"
"Ân, giết hắn." Thái tử phi liều mạng nói tiếp: "Chỉ cần giết chết hắn, con sẽ trở thành hoàng đế của đế quốc."
Hoàng Thái Tôn mặt không đổi sắc, hắn giựt tay ra khỏi Thái tử phi, hắn nói: "Mẫu thân, có lẽ hắn nói đúng, người thật sự điên rồi."
"Súc sinh."
Thái tử phi đột nhiên phẫn nộ quát lớn một tiếng, nàng đưa tay ra tát Hoàng Thái Tôn một tát: "Ngươi là đồ tiểu súc sinh, xem ta đánh chết ngươi."
Khi Thái tử phi giơ tay định tát cái thứ hai, Hoàng Thái Tôn đã bắt được tay nàng, hắn nói: "Mẫu thân, ta không có nói sai. người thật sự điên rồi. Nếu không phải do người, Đông Cung sẽ không rơi vào khốn cảnh như bây giờ. hắn nói đúng, bây giờ người không còn thích hợp lãnh đạo Đông Cung nữa."
"Ngươi, ngươi là đồ tiểu súc sinh, chẳng lẽ ngươi thất sự muốn phản bội ta?"-Thái tử phi thanh tỉnh một chút, gương mặt bàng hoàng chất vấn con trai.
Hoàng Thái Tôn lắc đầu, hắn thở dài nói: "Không tồn tại vấn đề phản bội ở đây, mấu chốt là mẫu thân bây giờ đã không còn như người trước kia. Mẫu thân, người dạy ta làm nam nhân phải lấy đại cục làm trọng. Vì đại cục ta chỉ có thể tạm thời bỏ rơi người. Bất quá người yên tâm, chờ ta đăng vị làm hoàng đế, ta sẽ không quên người. Dù sao người mãi mãi là mẫu thuân của ta."
Thái tử phi nghe vậy mà nhất thời choáng váng, đây chính là đứa con mà cả đời nàng đã bảo bọc, yêu thương sao? Hắn lại nói ra những điều bất công như vậy ư.
"Súc sinh, ngươi đúng là đồ súc sinh, ngươi không thể đối xử với ta như vậy. Vì ngươi, ta đã nổ lực cả đời." Thái tử phi rít lên.
Hoàng Thái Tôn thống khổ nói: "Mẫu than, người nói ta phải làm sao bây giờ? Mọi chuyện đã đến nước này, chẳng lẽ người muốn ta cùng người ở cùng một chỗ chờ chết sao? Chẳng lẽ người muốn ta mất tất cả mọi thứ trên thế giới này sao?"
← Ch. 623 | Ch. 625 → |