Vay nóng Tima

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 650

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 650: Dã tâm đáng sợ
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


Vốn Bất tử dược giúp xác chết sống lại thì cũng chỉ là cái xác không hồn, không còn suy nghĩ, ý thức của bản thân nữa. Nhưng Á Đương lại là ngoại lệ, có lẽ bởi vì hắn là Tu chân, hoặc sinh ra biến dị gì đó. Tóm lại, sau khi Á Đương sống lại vẫn kế thừa đầy đủ trí tuệ và ý thức như lúc hắn còn sống. Ngoại trừ bây giờ có cái sở thích hút máu ra thì mọi phương diện còn lại trông chẳng khác gì người thường cả.

Mấy năm nay đều Thái Tử Phi rất cẩn thận, hơn mười năm cũng chỉ bí mật triệu kiến Á Đương có bốn lần, hôm nay mới là lần thứ năm.

Trong quá khứ, Á Đương theo chỉ thị của Thái Tử Phi đã ở một căn cứ bí mật, ngầm đầo tạo một đại đội Bất tử chiến sĩ.

Những Bất tử chiến sĩ này có lúc là luyện chế xác chết, lại có lúc trực tiếp lấy người sống ra luyện chế. Hơn nữa mỗi người đều là cao thủ võ lâm. Thậm chí cá biệt còn có một ít người Tu chân.

Trong đó có mấy tiểu đội trưởng của vài phân đội là luyện chế Tu chân Kim Đan sơ kỳ còn sống.

Lực lượng này, có thể nói chính là chỗ dựa cuối cùng của Thái Tử Phi.

Vốn nàng không nghĩ tới phải sử dụng Á Đương sớm như vậy. Nhưng bây giờ mọi chuyện đã phát triển tới mức không còn đường lùi nữa rồi. Ngay cả nhi tử ruột còn có thể phản bội mình thì Thái Tử Phi biết mình ngoại trừ Á Đương ra mình không còn người nào khác có thể tín nhiệm được cả.

"Á Đương, ngươi cần phải đẩy nhanh tốc độ luyện chế Bất tử chiến sĩ hơn." Thái Tử Phi chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Chỗ dựa duy nhất của ta bây giờ chính là ngươi, ta hy vọng ngươi đừng khiến ta thất vọng."

Á Đương cung kính quỳ xuống nói: "Điện hạ an tâm, Á Đương cả cái mạng này đều là của người, ta sẽ không khiến người phải thất vọng."

"Hừ, thế gian này xem ra thực sự không có cái gọi là tình thân, nếu bệ hạ muốn giết ta, ta cũng không khách khí với ông ta nữa. Muốn chơi thì để mọi người cùng chơi nào, xem ai có thể chơi đến giờ phút cuối cùng đây."

"Ân, ngẫm lại thì thật ra rất thú vị đấy." Trong mắt Thái Tử Phi xuất hiện ánh mắt điên cuồng.

Á Đương lẳng lặng đứng nhìn nụ cười ở khóe môi Thái Tử Phi. Nhưng hắn không cảm thấy thú vị mà ngược lại còn hơi khiếp sợ nữa. Mặc dù hắn cũng từng giết người như điên. Nhưng giờ phút này vẫn cảm giác được nỗi sợ hãi trong lòng.

Bất quá hiện giờ Á Đương hoàn toàn trung thành với Thái Tử Phi, là quyết định của Thái Tử Phi thì hắn sẽ không phản lại. Có khác thì cũng chỉ là hắn sẽ lo lắng suy nghĩ xem dùng biện pháp nào là tốt và thực tế nhất để hoàn thành mệnh lệnh mà thôi.

Đương nhiên Á Đương cũng khác với những cái xác không hồn kia, hắn có suy nghĩ của riêng mình, trí tuệ của hắn cũng không bị ảnh hưởng. Hắn phải nói cho điện hạ đề nghị của mình.

Hắn nhìn vào mắt Thái Tử Phi, cung kính nói: "Điện hạ, ta nghĩ rằng chúng ta tạm thời không nên khinh cử vong động. Chúng ta bây giờ còn chưa có nắm rõ lực lượng bí mật của bệ hạ. Hy vọng người có thể cho ta một chút thời gian."

"Ta biết, ta bây giờ cũng chưa muốn làm gì cả. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, chúng ta nên đẩy nhanh tốc độ phát triển thế lực lên." Thái Tử Phi chậm rãi nhắm mắt lại, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Ta cần bốn tên Bất tử chiến sĩ cấp hoàng kim làm hộ vệ."

"Điện hạ an tâm, ta đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi." Á Đương vẫn quỳ như trước cung kính nói.

Thái Tử Phi nhìn Á Đương đang quỳ trên mặt đất, miệng mỉm cười. Trong lòng lại thầm nghĩ, một ngày nào đó, ta sẽ khiến tất cả nam nhân trong đế quốc đều phải phủ phục dưới chân ta.

"Điện hạ, về phía Lưu Phong thì chúng ta nên làm gì bây giờ?" Á Đương thỉnh kỳ (xin ý kiến, xin chỉ thị).

Nghe đến tên Lưu Phong, trong mắt Thái Tử Phi hiện lên vẻ hưng phấn: "Lưu Phong là hài tử của ta, cũng là thiếu chủ nhân tương lai của các ngươi. Đừng có đụng chạm đến hắn, cũng đừng coi hắn là địch. Thậm chí không nên cho hắn biết sự tồn tại của các ngươi. Kẻ địch của các ngươi là bệ hạ."

Nói đến đây, Thái Tử Phi đột nhiên mở mắt, nở một nụ cười vui vẻ: "Ta muốn tìm một cơ hội thích hợp đem sự tồn tại của các ngươi nói cho Lưu Phong, tin tưởng rằng hắn sẽ rất hài lòng a."

Á Đương trầm mặc một hồi, đột nhiên cười nói: "Điện hạ thích Lưu Phong?"

"Bất quá, ta đích thực thích Lưu Phong, ta muốn hắn làm nam nhân của mình." Ở trước mặt Á Đương, Thái Tử Phi không hề giấu diếm gì cả. Đây là nô tài trung thành nhất của nàng.

"Trên người hắn có bóng dáng của thái tử. Không. không hẳn là như vậy, hắn so với thái tử còn xuất sắc hơn, nam nhân như vậy mới là bạn đời ta chờ mong." Thái Tử Phi cười hòi: "Á Đương. Đối với thái tử điện hạ trong lòng ngươi có cảm nhận gì?"

Á Đương nghe vậy thì mìm cười: "Trí nhớ khi còn sống của Á Đương vẫn còn. Nhưng điện hạ an tâm, Á Đương sau khi sống lại đã đoạn tuyệt tất cả quan hệ với trước kia, ta chỉ là nô tài của người."

Thái Tử Phi tựa hồ rất vừa lòng về thái độ của Á Đương, mỉm cười trầm giọng nói: "Rất tốt, ngươi có thể nghĩ như vậy thì cũng không uổng công ta cứu sống ngươi."

Á Đương cung kính nói: "Đối với thái tôn điện hạ, người định giải quyết như nào?"

"Lũ phản bội đều là những kẻ đáng xấu hổ." Thái Tử Phi cười lạnh một tiếng rồi nói: "Ta sẽ không để cho người phản bội ta được sống dễ chịu đâu, ta sẽ không tha cho hắn, đáng lẽ hắn không nên phản bội ta mới phải Ta đã dành hết tâm huyết cả đời cho hắn, nhưng hắn lại phản bội ta, không thể tha được, tuyệt đối không tha được."

Á Đương thở dài một tiếng, nói: "Thái tôn điện hạ thật không nên như vậy."

Ngừng một chút, Á Đương đột nhiên nói: "Điện hạ, ta nghe nói quốc vương Phù Tang đã đưa năm vạn người đi cúng tế đánh thức Thiên Chiếu ma thần, Lưu Phong liệu có nguy hiểm gì không?" Tin tức này là Á Đương vừa mới được biết, vốn nó đối với Thái Tử Phi chẳng có giá trị gì cả, dù sao cuộc viễn chinh này cũng không liên quan gì nhiều đến bản thân nàng. Nhưng giờ lại khác, Thái Tử Phi vừa mới nói muốn Lưu Phong làm nam nhân của mình. Vì thế Á Đương nghĩ mình cần phải nhắc nhở Thái Tử Phi.

Thái Tử Phi hơi nhíu mày, hỏi: "Thiên Chiếu ma thần? Lợi hại lắm sao?"

Á Đương suy nghĩ một chúy rồi nói: "Hồi bẩm điện hạ, Thiên Chiếu ma thần nghe nói là Hắc Ám tu chân thời thượng cổ của Phù Tang, bị thượng tiên tru sát, chỉ là nguyên thần hắn trốn thoát. Sau đó hắn nuốt chửng mười vạn người Phù Tang, luyện thành ma thể, tự xưng là ma thần. Vì tránh bị thượng tiên truy sát tiếp, hắn đã chìm vào giấc ngủ say mấy ngàn năm. Lần này quốc vương Phù Tang vì muốn chống đỡ đại quân của đế quốc, không tiếc hết thảy, trả một cái giá lớn đánh thức hắn dậy. Theo như ta được biết thì sức mạnh của hắn đã đạt tới Thiên Nhân hậu kỳ. Là cảnh giới cao nhất bây giờ."

Thái Tử Phi cảm thấy hứng thú, mỉm cười hỏi: "Nếu Thiên Chiếu ma thần có thể giết chết được bệ hạ thì tốt quá!"

Á Đương hạ giọng nói: "Điện hạ, ta thấy người bị nguy hiểm nhất chính là Lưu Phong."

Thái Tử Phi nhíu mày nói: " Như vậy đi, ngươi phái người đưa tin này cho Lưu Phong, hơn nữa phải nhắc nhở hắn cẩn thận một chút. Nhưng ngàn vạn lần đừng để hắn biết người là do ta phái đến."

"Điện hạ yên tâm, ta sẽ nghĩ biện pháp khác, sẽ không để Bất tử chiến sĩ đưa tin." Á Đương cung kính nói.

"Á Đương, ta hỏi ngươi, nếu ta làm nữ hoàng. Ngươi cảm thấy như thế nào?" Ngừng một chút, Thái Tử Phi đột nhiên hỏi.

Á Đương nghả vậy, hơi sửng sốt một chút, lập tức nói ngay: " Điện hạ, với tài hoa và đức hạnh của người. Làm nữ hoàng của đế quốc là hoàn toàn xứng đáng."

"A a!"

Thái Tử Phi cười một cách vô sỉ rồi nói: " Ta cũng nghĩ như vậy."

"Bệ hạ đã già quá rồi, lão sớm muộn gì cũng chết." Thái Tử Phi lạnh nhạt nói: " Thái tôn vô đức vô năng không thích hợp. Còn về phần Yến Vương. hắn không có tư cách tranh đoạt với ta."

"Điện hạ, người ở trong đế quốc muốn làm hoàng đế rất nhiều. Không chỉ có thái tôn và Yến Vương thôi đâu?" Á Đương nhắc nhở.

Thái Tử Phi cười nói: " Không sai, rất nhiều, ta đều biết cả. Nhưng có tư cách tranh đoạt với ta lại không có mấy người."

"Lưu Toàn." Á Đương mấy năm nay mặc dù rất ít gặp mặt Thái Tử Phi, nhưng không ảnh hưởng gì đến hoạt động của Bất tử tổ chức. Mặc kệ là tình báo, hay là sự phát triển thế lực, Á Đương đều quản lý rất tốt. Đối với tình hình của đế quốc, hắn nắm rõ như lòng bàn tay.

"Ngoại trừ Lưu Phong ra, mấy con cóc khác thì ngươi có thể động thủ trước. Đương nhiên, Yến Vương, Túc Vương đông người như vậy. Tốt nhất là không nên đánh rắn động cỏ." Thái Tử Phi thầm nghĩ trong lòng, Lưu Phong à Lưu Phong, ngươi là của ta, khi bổn cung lên làm nữ hoàng rồi thì ngươi chính là diện thủ(trai bao. ) của ta a."

Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng lại nở một nụ cười ám muội.

Lưu Phong nằm mơ cũng không nghĩ được chỉ vì hắn xin tha mà giúp cho Thái Tử Phi được thả, giúp nàng có cơ hội liên lạc với Á Đương, giúp cho Thái Tử Phi càng sinh ra những ý niệm điên cuồng trong đầu.

Đương nhiên, đối với Lưu Phong mà nói chuyện này chưa chắc đã là chuyện xấu.

Thái Tử Phi sẽ càng làm tình hình của đế quốc loạn xị ngậu cả lên.

Thời loạn xuất anh hùng. Thế cục càng hỗn loạn càng có lợi cho Lưu Phong.

Nếu Thái Tử Phi thật sự có thể thao túng thế cục, thật sự là rất tốt.

Đối phó với nữ nhân thì Lưu Phong lành nghề lắm rồi, cho dù nàng ta đã điên đi chăng nữa.

Mộ Dung Uyển Nhi tràn đầy nhựa sống đứng trước cửa sổ, làn gió nhẹ thổi tung bay mái tóc nàng, thật sự là xinh đẹp nói không nên lời.

Lưu Phong đẩy cửa ta, lẳng lặng ngắm bóng lưng nàng, trong lòng nổi lên một cảm giác ngọt ngào, trong đông đảo nữ nhân của hắn thì Mộ Dung Uyển Nhi và Liễu Thanh Nghi giống nhau đều là loại nữ nhân thích hợp để làm hiền thê lương mẫu (vợ hiền mẹ tốt).

Mộ Dung Uyển Nhi ánh mắt xa xăm, đứng lặng yên nhìn cảnh sắc bên ngoài cửa sổ, chẳng biết là đang suy nghĩ cái gì.

Thật lâu sau, nàng quay người lại, thấy Lưu Phong đang ngơ ngác nhìn mình thì không khỏi mỉm cười, ôn nhu nói: " Chàng đến lúc nào vậy, mà sao lại ngẩn ngơ ở đây thế?"

Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, cười cười: "A a, nàng thật quá xinh đẹp, khiến ta phải ngẩn người ra. Nhất là cái đại kiều đồn (bộ mông to) kia thật tuyệt vời a, không bằng để cho ta sờ vài cái đi?"

"Đáng ghét, đại sắc lang!" Mộ Dung Uyển Nhi che miệng cười khẽ, liếc Lưu Phong một cái, sóng mắt lưu chuyển, kiều mỵ vô cùng

Lưu Phong tâm hơi động, tiến lên phía trước ôm lấy nàng vào lòng.

Mộ Dung Uyển Nhi nhu thuận nằm trong lòng ngực Lưu Phong. Để mặc cái tay lợn của hắn sờ loạn trên người mình, hơi thở phát ra hơi dồn dập.

Đang lúc tay Lưu Phong hướng tới khoảng nằm giữa hai đùi, Mộ Dung Uyển Nhi lại dùng sức khép hai đùi lại, thấp giọng nói: " Không nên a. Mẫu thân nói rằng phải lúc động phòng mới được."

Lưu Phong nghe vậy mà thấy một trận buồn bực. Hay cho Mộ Dung phu nhân cư nhiên lại.

"Uyển Nhi, ta chỉ sờ một chút thôi." Trước tiên cứ thỏa mãn cái bàn tay nghiện ngập này đã rồi nói sau.

Mộ Dung Uyển Nhi vẫn lắc đầu không chịu: " Ta. sợ rằng sẽ không chịu nổi."

"Xin lỗi a." Mộ Dung Uyển Nhi áy náy nói: " Mẫu thân nói rằng, đó là thứ quý giá nhất của đời con gái, nhất định phải lưu giữ đến thời khắc hạnh phúc nhất. Ta nghĩ chàng không phải loại nam nhân chỉ chú trọng đến tình dục không thôi đó chứ?"

Hưởng thụ tinh thần ta cũng muốn mà tình dục ta cũng muốn.

Lão tử là loại người phát triển toàn diện về mặt này.

Nhưng cuối cùng Lưu Phong vẫn cắn răng gật đầu: " A a, Uyển Nhi nàng xem nàng nói cái gì kìa, ta là cái loại người như vậy sao? Suy nghĩ của ta và nàng rất giống nhau, cái gì quý nhất thì cũng phải giữ gìn đến giờ phút đẹp nhất. Ta đáp ứng với nàng, tới đêm động phòng hoa chúc ta mới lại "ăn" nàng."

"Tướng công, chàng thật tốt." Mộ Dung Uyển Nhi mỉm cười, ôm lấy cổ Lưu Phong, hôn lên trán hắn một cái rồi nói." Chàng là nam nhân tốt nhất trên đời. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ gọi chàng là tướng công, tướng công."

"Dừng lại!"

Lưu Phong mỉm cười, sửa lại lời Uyển Nhi nói: " Uyển Nhi, nàng hay là gọi ta là lão công đi, ta thích nàng gọi ta như vậy."

Mộ Dung Uyển Nhi hơi do dự: " Được rồi, nghe ngươi vậy. Dù sao đều là gọi chàng, đều có chung ý nghĩa, chàng thích được gọi như thế nào, ta sẽ gọi chàng như thế."

"Uyển Nhi, sau này không nên chuyện gì cũng nghe theo mẫu thân nàng." Lưu Phong cảm thấy mình phải nhắc nhở Uyển Nhi một chút, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn nghe lời mẹ thì thật quá kỳ cục a. Lưu Phong nếu không dạy dỗ Uyển Nhi một chút, trời mới biết được Mộ Dung phu nhân có lợi dụng Uyển Nhi để uy hiếp hắn không. Lão bà ta sẽ không như cây đèn cạn dầu đấy chứ (ý nói là đồ vô dụng).

"Ai." Mộ Dung Uyển Nhi thở dài một hơi, đôi mắt mang theo vẻ thê lương: " Lão công, mẫu thân chỉ còn lại mình ta là thân nhân, ta như thế nào có thể nhẫn tâm."

Nói cái gì vậy, gia tộc ngươi không phải còn rất nhiều tộc nhân đó sao?

Mộ Dung Uyển Nhi tựa hồ nhìn thấu được tâm tư của Lưu Phong, chủ động giải thích với hắn: " Lão công, gia tộc mặc dù còn lại nhiều người, nhưng lại không có thân tình gì. Từ sao khi phụ thân mất, mẫu thân trở nên rất cô đơn, ta giờ rất ít thấy được nụ cười của bà nữa. lão công, mẫu thân một người phải lo liệu cho tất cả công việc của gia tộc thật quá mệt mỏi, sau này chàng giúp đỡ bà nhiều hơn nữa được không?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-952)