← Ch.668 | Ch.670 → |
Lúc này, nữ tử bắt đầu chậm rãi tiến gần Lưu Phong và Ngô Chi Vinh. Thân thể nàng uốn éo, hai tay vỗ nhẹ lên ngực, gương mặt thập phần mị hoặc. Làm người người ba hồn sáu phách thất tán.
"Tiểu tình nhân, có sát khí! "Đột nhiên trong óc Lưu Phong xuất hiện âm thanh của Bạch Khiết.
Lưu Phong dùng ý niệm hỏi: " Ngươi biến mất nhiều ngày như vậy sao hôm nay tự nhiên xuất hiện, làm ta sợ muốn chết a."
"Nếu ta không cảnh tỉnh ngươi thì cái đồ tiểu sắc lang này hơn phân nửa sẽ gặp độc thủ "Bạch khiết tức giận nói.
Lưu Phong không cho là đúng: " Ta đã biết buổi đưa lễ vật hôm nay sẽ gặp Hồng môn yến. Nên gặp sát thủ không tác động tới ta, tuy nhiên chính ngươi làm ta sợ muốn chết ".
Trong khi hai người đang trao đổi suy nghĩ với nhau thì Tuyết cơ đã từ từ tiến đến bàn yến của Ngô Chi Vinh và Lưu Phong. Hai mắt Ngô Chi Vinh ngây ngốc ngắm nhìn, hận không thể dán được mắt lên người vũ nữ.
"Không tốt, có sát thủ khác hiện thân ".
Lưu Phong phát sinh cảnh giác, vội vàng lùi lại một bước. Lát sau chỉ thoáng nghe phanh một tiếng, cái bàn phía trước mặt đã bị một luồng chất lỏng màu đen như mực đánh trúng. Cái ghế cũng bị chất lỏng ăn mòn, nháy mắt biến thành một luồng khói đen bay mất.
Lưu Phong âm thầm chắt lưỡi chất độc này cũng thật là lợi hại a.
"Có thích khách!".
Ngô Chi Vinh đột nhiên hô to một tiếng. Lập tức trong đại sảnh loạn thành một đoàn, tướng sĩ bản bộ cầm binh khí hướng về phía Ngô Chi Vinh bảo vệ, lạnh lùng nhìn ra tứ phía.
Lưu Phong cũng đồng dạng lạnh lùng nhìn tứ phía, tìm kiếm trước khi thích khách ra tay tiếp. Trực giác cho hắn biết, có thích khách ẩn trong đám quân sĩ này. Chỉ cần hắn ra tay tiếp là Lưu Phong có thể xác định khí tức tỏa ra mà bắt giữ.
Lúc này, Hắc Vân và mấy cao thủ hắc ám võ sĩ bí mật đi theo Lưu Phong đã đứng sau Lưu Phong đồng thời khống chế Tuyết Cơ.
Lưu Phong cho rằng Tuyết Cơ có chuyện. Mặc dù nàng chưa ra tay nhưng quả thật có chuyện. Lúc trước nàng rõ ràng làm phân tán sự chú ý của hắn tạo điều kiện cho thích khách ra tay.
"Đại soái, hãy lệnh cho người giữ cửa trước, thích khách chắc chắn còn ở đại sảnh, không thể để cho nó tẩu thoát ". Lưu Phong hừ một tiếng, nhuyễn kiếm cầm trong tay, chỉ mũi kiếm vào Tuyết Cơ quát: " Tiện nhân, sát thủ chính là đồng bọn của ngươi, ta giết ngươi trước khỏi cần nói thêm nữa.".
Đúng lúc này từ ba phía khác nhau có vài đạo chất lỏng màu đen nhằm hướng Lưu Phong phóng tới.
Lưu Phong dùng thất tinh bộ chuyển thân dễ dàng tránh được chất lỏng màu đen công kích, lập tức hướng tới kẻ gần nhất đâm tới. Nháy mắt đã giết được một gã thích khách ngụy trang thành thân binh.
Đồng thời, hắc ám võ sĩ cũng nhanh chóng bắt được hai tên thích khách khác. Nhưng thích khách đều là kẻ anh dũng sử dụng thuốc độc giấu trong miệng tự xử.
Cả đại sảnh giờ chỉ còn một gã thích khách chiến đấu. Theo bộ dáng hẳn là võ sĩ hắc ám tu chân, hơn nữa tu vi không thấp.
"Các ngươi lui ra, để hắn cho ta!".
Lưu Phong coi thường quát một tiếng, xuất kiếm nghênh chiến thay cho mấy tên võ sĩ hắc ám, để bọn chúng lược trận bên ngoài.
"Thả Tuyết Cơ ra!". Gã thích khách đang mặc quân phục Hoa Hạ, mày rậm, mắt to, mặt vuông. Khuôn mặt âm trầm, ánh mắt lộ vẻ sát khí.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng hỏi: "Các hạ là ai, vì sao phải giết ta?".
"Nhận tiền của người, thay người trừ họa, tại hạ Thu Nguyên Trạch nhận lệnh người hôm nay đến đây lấy đầu ngươi. Tuy nhiệm vụ hôm nay đã hỏng một nửa, nếu như hầu gia thả Tuyết Cơ ta có thể bỏ nhiệm vụ này. Nếu không, ngọc nát ngói lành.
Lưu Phong cười nhẹ một tiếng rồi nói: "Ngươi là Thu Nguyên Trạch? Tuy ngươi là hắc ám tu chân, nhưng với tu vi của ngươi mà đòi lấy mạng ta thì xem ra vẫn còn xa lắm".
"Nếu ngươi nói cho ta biết kẻ thuê ngươi thì ta có thể cho ngươi được chết thống khoái. Nếu không ta cho các ngươi hưởng thần hình cụ diệt.". Nói đến câu này, Lưu Phong hữu ý liếc nhìn Ngô Chi Vinh một cái. Nghe vậy hắn thấy tim đập một trận, sắc mặt tựa hồ rất mất tự nhiên.
Ngô Chi Vinh lần này chỉ kỳ vọng Thu Nguyên Trạch giết được Lưu Phong, còn sự tình sau đó hắn tự xử lý.
"Cuồng vọng!" Lưu Phong cố ý thu liễm khí tức. Bởi căn bản Thu Nguyên Trạch không cách nào phát hiện tu vi của hắn nên tưởng Lưu Phong cùng lắm chỉ là Kim đan hậu kỳ, thực ra hắn đã đạt mức tứ Nguyên anh.
"Rượu mời không uống thì uống rượu phạt".
Lưu Phong lạnh lùng cười một tiếng, mũi kiếm chỉ về Thu Nguyên Trạch.
Kiếm quang tỏa ra không ngừng, quang mang bao trùm Thu Nguyên Trạch. Trong nháy mắt đã xuất chiêu đâm tới.
Thu Nguyên Trạch không dám chậm trễ vội vàng nghênh thân chống đỡ.
"Phanh".
Một tiếng nổ lớn khi hai kiếm chạm nhau, lại có một âm thanh hung ác rất nhỏ kèm theo.
Thu Nguyên Trạch cảm thấy một cỗ lực lớn từ thân kiếm truyền đến. Thân thể chấn động mạnh, ngực như bị một chùy giáng xuống, liên tiếp lui về phía sau mười bước, khó khăn lắm mới đứng vững.
Hắn tuy hóa giải được một kích dũng mãnh này của Lưu Phong. Nhưng do coi thường địch thủ không dùng hết thành công lực nên thân thể thụ thương không nhỏ.
Nhưng tu chân hắc ám có khả năng khôi phục công lực cường hãn nên trong nháy mắt đã lấy lại công phu không còn ngại thương thế nữa.
Lưu Phong cười khinh miệt, trường kiếm trong tay như lớp sóng biển nhằm địch thủ công kích.
Ngay từ đầu Thu Nguyên Trạch đã bị Lưu Phong kích một chiêu mạnh không thể phản kích. Hắn phải lùi về phía sau, đôi mắt sáng ngời nhìn Lưu Phong chằm chằm đặng tìm kiếm sơ hở của đối thủ.
Tuy nhiên, tu vi sử dụng kiếm đạo của Lưu Phong sao có thể để cho Thu Nguyên Trạch tìm ra sơ hở.
Đột nhiên, kiếm quang chợt lóe, một đạo quang mang vàng nhạt như tia nắng, âm thanh như xé rách không khí, như lớp màn bao quanh nhằm hướng Thu Nguyên Trạch giết tới không gì ngăn cản.
Trong sát na đó, Thu Nguyên Trạch nổi chiến ý mãnh liệt. Cũng giây phút đó hắn tựa hồ có cảm giác tử thần đang gọi hắn, lúc này hắn mới thấy bản thân mình không có khả năng thắng được vị hầu tước trẻ tuổi trước mặt.
Kiếm đạo như có thần nhập vào như vậy thì Thu Nguyên Trạch mới là lần đầu tiên trông thấy.
Trong mắt Thu Nguyên Trạch đột nhiên lóe lên một đạo tinh quang, toàn thân bay lên tránh được mũi kiếm của Lưu Phong, lập tức lăng không nhảy về phía sau.
"Thu Nguyên Trạch, bây giờ ngươi còn có tia hi vọng thắng sao?" Lưu Phong vừa rồi hoàn toàn có thể giết hắn. Sở dĩ lưu tay thứ nhất là muốn thử kiếm nghệ của hắn, thứ hai là muốn từ chính miệng hắn truy ra kẻ đứng đằng sau. Dù hắn đoán chính là Ngô Chi Vinh, nhưng cần chứng cứ để nói cho đúng.
Thu Nguyên Trạch kiếm chúc xuống, đối mặt Lưu Phong đáng mặt cao thủ. Dù đã lâm vào tuyệt vọng, nhưng lúc này vẻ mặt hắn càng bình tĩnh, nhàn nhạt nói: "Ngươi quả nhiên cao cường, chỉ là muốn ta nói người thuê thì tuyệt không có khả năng.".
Ngừng lại một chút, hắn khôi phục nhãn thần nhìn qua Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Động thủ đi. Nếu có chết thì ta cũng chẳng có tiếc".
Trong mắt Lưu Phong hiện lên một tia tán thưởng, lập tức lại tràn ngập sát khí.
Lưu Phong cười lạnh một tiếng, bước lên một bước. Chậm rãi nâng mũi kiếm dùng lực mạnh hơn nhằm hướng Thu Nguyên Trạch chẻ thẳng xuống.
Kiếm thế Lưu Phong tốc độ rất nhanh. Thu Nguyên Trạch không cách nào né được, dùng kiếm đỡ một đòn của Lưu Phong.
Đến khi cước bộ ổn định lại thì miệng hắn đã búng ra ngụm huyết.
Lưu Phong trong mắt hiện ánh hàn quang, kiếm mang lóe lên không chút lưu tình. Đợt công kích mới lại ngập tràn không gian.
Thu Nguyên Trạch nhìn thoáng qua mắt Tuyết Cơ, mắt hắn hiện lên một đạo tinh quang, dụng sức chống đỡ. Chẳng qua so ra lực lượng của hắn hơi yếu nên làm thế nào mà chống đỡ được.
"Phanh"
Một tiếng. Lưu Phong đi tới đá Thu Nguyên Trạch sắp ngã xuống đất bay văng ra ngoài. Thu Nguyên Trạch nằm trên mặt đất miệng phun ra một ngụm máu.
"Có nói không?" Lưu Phong lạnh lùng hỏi. Âm thanh như từ chín tầng địa ngục vọng về.
Thu Nguyên Trạch thoáng nhìn Tuyết Cơ, cuối cùng vẫn lắc đầu.
"Hừ!"
Lưu Phong thấy Thu Nguyên Trạch thà chết không khai. Mặc dù có chút khâm phục, nhưng hạ thủ không lưu tình. Cổ tay rung lên, nhất thời một đạo kiếm quang xuyên qua ngực hắn.
Thu Nguyên Trạch hét thảm một tiếng tuyệt khí bỏ mình.
Lúc này, thân binh Ngô Chi Vinh đột nhiên xông tới dùng binh khí chém loạn trên người Thu Nguyên Trạch. Trong chớp mắt thi thể Thu nguyên Trạch biến thành một đống nát nhừ.
Tuyết Cơ trông thấy, trong mắt lóe lên một tia uất hận, không đành lòng nhìn thảm trạng vội vàng quay đầu.
"Bảo vệ Hầu gia, bảo vệ nguyên soái!" Sau khi chém Thu Nguyên Trạch thành bùn, thân binh vây quanh Tuyết Cơ cùng Hắc Vân.
Ngô Chi Vinh vừa tức vừa mừng. Tức là vì Thu Nguyên Trạch cuối cùng lại bị thất bại, mừng là vì hắn chết đi nên Lưu Phong không thể biết ai đứng đằng sau.
Rốt cục là Tuyết Cơ, nhìn bộ dạng hẳn là người tình của hắn, nàng hẳn là không biết chuyện nhiều lắm.
Tuy nhiên, bảo đảm nhất vẫn là đem nàng giết đi để tuyệt trừ hậu họa.
Lưu Phong quát lạnh một tiếng: " Lui ra".
Một đám lạp ngập (rác rưởi khốn nạn), vừa rồi không thấ các ngươi anh dũng thế này. Nay phiền toái đã được giải quyết bây giờ chúng lại đầy vẻ anh hùng.
Mặc dù bọn họ theo ám lệnh của Ngô Chi Vinh, tìm biện pháp giết Tuyết Cơ. Nhưng mà sau khi Lưu Phong uy nghiêm bác bỏ nên chúng rút lui ý định bước xuống.
"Nguyên soái, Tuyết Cơ bị nghi ngờ mưu sát bổn hầu, ta muốn dẫn đi thẩm vấn". Không muốn để hiểu sai ý mình Lưu Phong trầm giọng khác thường.
"Hầu gia, như vậy có ổn không" Ngô Chi Vinh cười nói: "Chuyện này xảy ra tại soái phủ, đúng ra ta nên tự mình điều tra để cấp cho Hầu gia một cái công đạo. Hơn nữa Tuyết Cơ là do ta gọi tới, ta xem để Tuyết Cơ ở lại soái phủ so ra tốt hơn".
"Không được!" Lưu Phong quả quyết cự tuyệt.
Ngô Chi Vinh nghe vậy, sắc mặt âm trầm cực điểm.
Lập tức tướng sĩ có mặt tại đây đều biến sắc. Cho tới giờ tại Phúc thành không ai cãi trước mặt nguyên soái.
Nhất thời, giữa sân yên lặng tới cực điểm.
Tất cả nín thở xem Ngô Chi Vinh hành xử thế nào.
"Hầu gia!" Ngô Chi Vinh trầm giọng nói: "Thích khách là do ta mời tới, hiện ta là tướng lĩnh tối cao tại Phúc thành. Việc lớn thế này ta xem sự vụ phải điều tra nghiêm túc, kỹ càng. Nếu ngươi không đồng ý để Tuyết cơ lại, ta nghĩ có biện pháp dung hòa. Tuyết Cơ sẽ do ngươi và người của ta cùng quản, cùng thẩm tra, ngươi xem thế nào?" Ngô Chi Vinh bây giờ cũng là lùi mà chờ bước tiếp theo. Đợi đến khi cùng liên hợp quản lý thì để cho thuộc hạ của mình âm thầm giết chết.
"Không được!".
Lưu Phong tỏ thái độ rất kiên quyết, không chút nhượng bộ.
"Nguyên soái, người cũng thấy chuyện ám sát hôm nay đều là nhằm vào bổn hầu, cho nên Tuyết Cơ phải do bổn hầu mang đi". Lưu Phong lạnh lùng nói: "Đồng thời, hy vọng nguyên soái cho ta một cái giải thích hợp lý".
Ngô Chi Vinh nghe vậy, ngẩng đầu liếc nhìn Lưu Phong một cái, miễn cưỡng nở nụ cười trên mặt: "Hầu gia, ý ngươi muốn nói sát thủ hôm nay vì bổn hầu mà đến. Vừa rồi ngươi cũng thấy ta cũng là mục tiêu của sát thủ". Bởi vì trong lòng có quỷ nên tim Ngô Chi Vinh đập có hơi nhanh, có chút loạn.
Lưu Phong mỉm cười nói: "Nguyên soái quá lời, người thân là trọng thần đế quốc, nguyên lão trong quân, đức cao vọng trọng. Sao lại có thể làm ra cái việc ti bỉ hạ lưu hẹp hòi như vậy. Ta xem ra, hơn phân nửa là do tiểu nhân an bài. Bất quá tuy nói như vậy, bổn hầu thân là quý tộc đế quốc lại kiêm nhiệm tiên phong quân viễn chinh. Có người định âm mưu ám sát ta cho nên bổn hầu định mang Tuyết Cơ đi".
"Hầu gia, ngươi làm như vậy sợ là để bổn gia khó khăn sao?". Ngô Chi Vinh mỉm cười.
Lưu Phong không tức giận nở nụ cười, đột nhiên chất vấn: "Nguyên soái có ý gì vậy. Ngươi định dùng sức giữ Tuyết Cơ lại, nếu ta kiên trì mang đi thì sao?".
Sắc mặt Ngô Chi Vinh hơi đổi, trong mắt lóe lên một tia sát ý, lập tức che đi nói: "A a, chỉ là một vũ nữ tầm thường như vậy, Hầu gia hà tất nghiêm trọng như vậy, nếu hầu gia kiên trì mang Tuyết Cơ đi thì bổn soái cũng không nhiều lời làm gì".
"Thế là tốt!" Lưu Phong lạnh nhạt nói: "Nguyên soái còn thiếu ta một cái giải thích?".
Ngô Chi Vinh cười nói: "Hầu gia yên tâm, việc này ta nhất định triệt để điều tra. Nếu có kết quả nhất định sẽ thông báo kịp thời cho ngươi. Ở đây ta tỏ rõ thái độ, bất kể là ai mưu bày bổn soái tuyệt đối không buông tha".
← Ch. 668 | Ch. 670 → |