← Ch.807 | Ch.809 → |
"Hầu gia, người quá phận rồi đó!" Tư Mã Hạo Kiệt lạnh lùng nói: "Đừng có quên, không thuộc quyền quản lý của Phong thành thì người không có quyền."
"Ý ngươi là, Long Vệ quân của Tư Mã Hạo Kiệt ngươi có lý do để coi trời bằng vung ở Phong Thành?" Khuynh Thành nhảy khỏi bàn, đi đến trước mặt Tư Mã Hạo Kiệt, lạnh lùng nói: "Trong mắt bản tiểu thư ngươi không đáng một hạt cát, đừng có mà đùa với ta. Mười ngày sau, nếu như ngươi không làm theo ý của tỷ phu ta, ta sẽ đem hai mươi vạn Long Vệ quân của ngươi toàn bộ giết hết."
"Ngươi. To gan, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Nếu y theo pháp luật của đế quốc, ngươi đã bị tội chém đầu rồi." Tư Mã Hạo Kiệt bị Khuynh Thành chọc giận đến mức sắp phải hộc máu.
"Chém đầu, ngươi muốn giết ta?" Khuynh Thành nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường: "Tư Mã Hạo Kiệt, đừng tưởng rằng cái đám Long Vệ quân của ngươi có gì đặc biệt hơn người, ta nếu muốn giết chúng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay."
"Ngươi. Ngươi dám uy hiếp bản soái?" Tư Mã Hạo Kiệt không nói lại được Khuynh Thành, đành phải kháng nghị với Lưu Phong: "Hầu gia, người sao lại không quản chứ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nàng ta sớm muộn cũng bị bệ hạ chém đầu."
"Hừ!" Lưu Phong hừ lạnh một tiếng nói: "Nàng có bị chém đầu hay không, ta không biết. Có điều kẻ nào dám làm xằng làm bậy ở Phong Thành của ta thì chắc chắn sẽ bị chém."
"Tư Mã nguyên soái, ta mong ngươi tự giải quyết cho tốt đi!" Sắc mặt Lưu Phong trông không được tốt lắm. Ban đầu thực ra Lưu Phong cũng không định vạch trần bí mật, ai biết được lại bị Khuynh Thành quấy loạn cả lên, không vạch trần cũng không được nữa. Có điều thế cũng tốt, nói rõ mọi chuyện ra như vậy lại dễ giải quyết. Dù sao thì Lưu Phong cũng không định để đám Long Vệ quân này tiếp tục lưu lại Phong thành, cái bọn hỗn đản này đúng là sâu mọt, lưu bọn chúng lại thì chỉ càng có hại thêm thôi.
Trước đây Lưu Phong sở dĩ đồng ý cho Long Vệ quân tiến vào, đó là vì sợ lão hoàng đế mượn cơ hội mà nhổ cỏ tận gốc khi thực lực chưa vững nên không dám ý kiến ý cò. Nhưng giờ thì khác rồi, Phong thành giờ đã phát triển nên hình nên dáng, quân chính, nông nghiệp. Mọi phương diện đều có những bước tiến to lớn.
Hơn nữa còn có Giang Nam Phượng viên, Ma giáo, Mộ Dung thế gia, Bách Dã Trường Thanh. Hơn nữa còn có sự ủng hộ của quân bộ nữa. Thế lực như vậy, Lưu Phong đã đủ tư cách để nói chuyện với lão hoàng đế rồi.
Mấu chốt nhất chính là lão hoàng đế còn phải đề phòng cả Yến vương với Đông cung, làm gì còn thừa tinh lực để mà chú ý đến hắn chứ.
Tư Mã Hạo Kiệt mặt tái mét, Lưu Phong đã nói toạc ra cả rồi, y cũng không thèm giả bộ nữa, kiên trì nói: "Hầu gia nếu đã nói thật rồi thì ta cũng nói thẳng ra, không sai, lần tiểu phỉ trước đích xác có một nhóm quân sĩ lén nhân cơ hội đánh cướp. Chuyện này về sau ta mới được biết, thế nhưng của cải đánh cướp được quả thật đã bị bọn chúng tiêu xài hết, ta bây giờ căn bản không có biển pháp nào để trả lại cả? Nếu không thì như này vậy, chúng ta đem chuyện này tấu lên bệ hạ, để cho bệ hạ xử lý có được không?"
Mẹ nó, các ngươi vốn là cá mè một lứa. Tấu lên bệ hạ chỉ vô dụng, lão già ấy chắc chắn sẽ giải vây cho các ngươi.
Lưu Phong đứng dậy, liếc nhìn Tư Mã Hạo Kiệt một cái, thản nhiên nói: "Ngươi muốn tấu lên bệ hạ ta mặc kệ, nhưng của cải cướp đoạt phải trả lại. Thời gian mười ngày, không thương lượng."
Sắc mặt Tư Mã Hạo Kiệt cực kỳ âm trầm, trong lòng gã rất căm tức, thầm chửi Lưu Phong khinh người quá đáng, Phong thành lớn như vậy, ngươi ăn thịt, ta húp chút canh cũng không được, thật quá đáng quá mà.
"Hầu gia, người không phải đang làm khó ta đấy chứ?" Tư Mã Hạo Kiệt bất mãn nói.
"Chúng ta đi!" Lưu Phong cười lạnh một tiếng rồi phất áo rời đi.
"Tư Mã Hạo Kiệt, ngươi tự mình giải quyết đi!" Khuynh Thành cáo mượn oai hùm, trước khi đi còn quẳng lại một câu hung ác.
Khi bước đến cửa, Lưu Phong lại quay đầu lại, cười cười thâm ý nhìn Tư Mã Hạo Kiệt, trịnh trọng nói: "Nhớ kỹ nha, ngươi chỉ có mười ngày thời gian thôi đấy, hoặc là giao người, hoặc là giao tiền."
"Chờ đã, không được đi!" Tư Mã Hạo Kiệt hiển nhiên đã bị Lưu Phong ép đến cuống lên, ánh mắt trầm xuống, tựa như muốn bắt giữ đám Lưu Phong. Dù sao bọn họ chuyến này đến cũng chỉ có bốn người, dưới trướng mình bây giờ có cả một đại quân a.
Hắn đuổi đến, nói với Lưu Phong: "Hầu gia, không bằng lưu lại tiếp tục thương lượng có được không?"
Đan Hùng cười lạnh nói: "Tư Mã Hạo Kiệt, ngươi không phải muốn giữ chúng ta lại đấy chứ?"
Khuynh Thành cười khinh thường, đánh mắt cho tiểu Linh nhi một cái. Tiểu nha đầu hiểu ý, liền bay lên lơ lửng giữa không trung, hai tay bấm pháp quyết. Đột nhiên, thiên địa phong vân biến sắc, bầu trời vốn trong xanh nhất thời trở nên âm u, từng đám mây đen nhanh chóng che lấp cả bầu trời.
"Ầm ầm!" Theo pháp quyết biến ảo của tiểu Linh nhi, một đạo thiểm điện to cỡ cánh tay từ trên trời đánh xuống, bổ rụng luôn ngọn soái kỳ (cờ soái) dựng trước cửa.
Tư Mã Hạo Kiệt cuống cả lên, ngẩng đầu nhìn đám mây giữa trời không, nếu mỗi đám mây đều đánh xuống một đạo thiểm điện thì gã chết chắc rồi.
Gã vội vàng chạy tới, mặt cười cười nói với Lưu Phong: "Hầu gia, người xem đấy. Tất cả mọi người đều là triều thần của đế quốc, cần gì phải gây chiến như vầy."
"Linh nhi, không được làm bậy!" Lưu Phong quát nhẹ một tiếng. Có điều trong lòng hắn lại vô cùng mừng rỡ, giờ mới biết nữ nhi của mình lại có bản lĩnh kinh người như thế. Nhớ đến lần ở Phúc thành, nàng còn chưa biểu hiện ra bên ngoài, nhưng lần này lại chân chính gọi được thiên lôi đến. Có điều theo con mắt phán đoán của Lưu Phong, thiên lôi tiểu Linh nhi triệu hồi lúc trước đã là cực hạn của nàng. Mây đen đầy trời thế này thực ra cũng chỉ là một cảnh dọa người mà thôi. Dù vậy, chiêu thức này của tiểu Linh nhi cũng đủ kinh thế hãi tục rồi, nàng dù sao cũng chỉ mới có mấy tuổi thôi a.
Tiểu Linh nhi gật gật đầu, lúc này mới thu hồi pháp quyết lại.
Bầu trời phía trên quân doanh lại trở nên sáng sủa. Không chỉ Tư Mã Hạo Kiệt, mà ngay cả các tướng sĩ trong quân doanh đều trợn tròn mắt, đây còn là người sao?
"Nguyên soái, chúng ta đi trước, nhớ kỹ lời ta nói đấy." Lưu Phong cười nhạt, cầm tay tiểu Linh nhi rồi xoay người rời đi.
Khuynh Thành đắc ý làm mặt quỷ với Tư Mã Hạo Kiệt, sau đó vội vàng chạy theo, cầm lấy bàn tay còn lại của Lưu Phong.
"Phó tướng, mau tấu lên cho bệ hạ!" Bây giờ muốn giải quyết chuyện này, Tư Mã Hạo Kiệt cũng chỉ có thể trông chờ lão hoàng đế có thể đứng ra can thiệp. Hắn nghĩ, Lưu Phong dù có to gan thế nào đi nữa, thì bây giờ cũng không thể nào công khai chống đối lại bệ hạ được. Chỉ cần bệ hạ dựa vào điểm ấy mà hòa giải, Lưu Phong chắc chắn không dám làm ra chuyện gì quá phận đâu. Chỉ là cũng vẫn phải có một vài tên chịu tội thay thì mội chuyện mới dễ ăn dễ nói.
Rời khỏi quân doanh của Tư Mã Hạo Kiệt, Đan Hùng hỏi: "Lão đại, Tư Mã Hạo Kiệt khẳng định sẽ cầu viện lão hoàng đế, ngươi thấy chúng ta có nên ngăn lại không?"
Lưu Phong nghe xong, trong lòng suy nghĩ một chút, gật đầu, nói: "Dặn dò thủ hạ, phong tỏa tất cả các con đường đến kinh đô."
"Lão đại yên tâm, khi trở về ta sẽ đi phân phó." Đan Hùng cười hắc hắc.
Khuynh Thành khinh thường nói: "Tỷ phu, nghe ta nói này, ngươi sao không đam thẳng Long Vệ quân ra tiêu diệt toàn bộ. Ngươi lưu bọn họ lại chuyện càng thêm rối. Nếu không, ngươi đem việc này giao cho ta, ta bây giờ sẽ phát lệnh cho mấy tên gia hỏa ở hắc ám sở tài phán mau chóng đến đây, đem Tư Mã Hạo Kiệt và đại tướng dưới trướng của gã giết sạch toàn bộ. Còn lại mấy tên lính đầu to hiểu chút chuyện, chỉ cần ngươi phát lương thì ai cũng sẽ đi theo thôi."
"Cho là ngươi thông minh đi, nhưng ngươi cho rằng người khác ai cũng là kẻ ngu sao." Lưu Phong nhịn không được gõ một cái lên đầu Khuynh Thành, bất mãn nói: "Ta nếu làm như vậy, ngươi cho là lão hoàng đế còn có thể tiếp tục dễ dàng tha thứ cho ta sao?" Lưu Phong từ lúc biết được thái độ của lão hoàng đế đối với mình, làm mọi việc đều trở nên rất cẩn thận. Vạn nhất làm quá mức, vượt quá ranh giới chịu đựng của lão hoàng đế, nói không chừng không đợi biết được thân phận của Lưu Phong lão đã khai chiến rồi. Vì vậy trong khoảng thời gian này, hắn phải cố gắng hết sức để không trêu chọc vào lão hoàng đế, mọi người sống yên ổn với nhau là tốt rồi.
Khuynh Thành sờ sờ chỗ bị gõ, hầm hừ nói: "Không được đánh tiếp nữa, ngươi tại sao lại luôn đánh người thế."
Trở lại hầu tước phủ, Đan Hùng quay trở về quân doanh làm việc, Tiểu Linh Nhi và Khuynh Thành cũng bị đuổi đi, còn Lưu Phong thì sai người gọi Alice (Ái Lệ Ti) cùng Barbara (Ba Ba Lạp) đến.
Trước đó không lâu, Lưu Phong vừa nhận được một mỏ sắt từ chỗ Túc vương, Lưu Phong muốn tìm hai nàng trao đổi một chút, xem có thể mượn kỹ thuật tây phương làm một lò rèn sắt hay không. Phương thức tinh luyện kim loại Hoa Hạ đế quốc đang dùng có hiệu suất quá thấp, lại rất lãng phí, chất lượng cũng không được tốt. Bây giờ, Lưu Phong đã không dám đem thời đại này so sánh với vương triều Đại Minh mà bản thân được học trong lịch sử nữa.
Hiển nhiên, ngoại trừ một số sự việc giống nhau một cách kinh người ra, hai vương triều tựa hồ không phải là một. Cho nên, hắn cũng không biết trình độ khoa học kỹ thuật của các quốc gia phương tây nước ngoài bây giờ đã đạt đến mức nào rồi.
Hoa Hạ đế quốc cùng các quốc gia chung quanh đang ở thời đại vũ khí lạnh, Lưu Phong muốn biết, quốc gia phương tây bây giờ có thể sản xuất ra khoái thương bắn đạn (Khoái thương: súng bắn đạn bằng cách nổ thuốc nổ chứa trong viên đạn, có thể bắn nhiều viên đạn một lúc) hay chưa. Nếu quả thật có khả năng ấy thì Lưu Phong quyết định thành lập một công binh xưởng ở Phong thành. Nếu như quốc gia phương tây thực sự sở hữu kỹ thuật như vậy, quân đội của Lưu Phong ngày sau sẽ được trang bị toàn vũ khí nóng. Đương nhiên, đây chỉ là một ý tưởng mơ mộng viển vông của Lưu Phong thôi.
Chí ít thì đến hiện giờ, ở thời đại của Lưu Phong bây giờ cũng chỉ có thể có hỏa dược thương (Hỏa dược thương: Súng bắn đạn kim loại tròn nhưng bằng cách nổ thuốc súng được mồi vào súng trước khi bắn. Bắn từng viên một, bắn xong lại phải nạp thuốc súng mới) mà thôi. So sánh với khoái thương, hỏa dược thương chỉ là cặn bã.
Alice và Barbara biết Lưu Phong muốn đặc biệt gặp các nàng, nhất thời vui vẻ mãi không thôi. Hai người sau khi chăm chút trang phục một phen mới vội vàng ngồi xe ngựa đi tới.
"Hầu gia, người rốt cuộc cũng nhớ tới hai tỷ muội chúng ta!"
*****
Vừa thấy mặt, hai nàng đã một trái một phải ôm lấy cánh tay Lưu Phong, núi đồi vĩ đại còn cố ý va chạm với cánh tay Lưu Phong.
Ý tứ nữ nhân như thế nào Lưu Phong dĩ nhiên là hiểu được. Có điều Lưu Phong gọi các nàng đến không phải vì nhục dục, mà là có chuyện trọng yếu cần trao đổi.
"Trước tiên đừng vội!" Lưu Phong dắt hai nàng cùng ngồi lên giường, thản nhiên nói: "Ta tìm các nàng là có chuyện quan trọng muốn hỏi."
"Bằng hữu mà các nàng gọi là Robert có còn ở Phong Thành không?"
"Robert hả? vẫn còn, đúng rồi, hầu gia người quên rồi à? Tố Tố tỷ để hai tỷ muội chúng ta phụ trách mở rộng tuần tra về các nông phẩm triển vọng mới. Trước đó vài ngày Robert vừa trở về từ Ireland đại lục, lại còn mang theo một ít giống ngô mới nhất, hắn bây giờ đang ở đang ở buổi tọa đàm phổ biến kiến thức cho người nông dân ở Phong Thành." Người trả lời là Alice, tiểu ny tử này mấy tháng nay không biết nhục vị, hôm nay vất vả lắm mới có cơ hội được gặp Lưu Phong, cho nên không dễ dàng bỏ qua. Nàng một mặt vừa trả lời, một mặt liên tục dùng bộ ngực đầy đặn của mình ma sát với cánh tay của Lưu Phong. Nói rõ ra là muốn câu dẫn dục hỏa của Lưu Phong ra.
"Hầu gia, người tìm Robert có việc gì vậy?" Barbara cô nàng này lại càng bạo hơn, bàn tay nhỏ bé đã dần lần mò đến khu giữa hai chân của Lưu Phong.
Lưu Phong vội vàng nói: "Barbara, nhẹ một chút, chậm một chút." Ra tay quá nhanh như vậy, Lưu Phong biết mình sẽ không thể nào nhịn được nữa.
"Ta cũng muốn sờ!" Alice nhiên không muốn chịu thiệt, bàn tay đang ở trên người Lưu Phong kia cũng tiến hành do thám, hai tỷ muội tiến hành rất ăn ý, ngươi một chút, ta một chút.
"Các nàng không thể đứng đắn một chút được sao?" Lưu Phong cười hỏi.
"Không thể!" Hai nàng trăm miệng một lời đáp lại: "Hầu gia, người thu nhận hai tỷ muội chúng ta, nhưng lại ở Phong Thành lâu như vậy mà chẳng quan tâm đến chúng ta. Hôm nay vất vả lắm mới nhìn thấy người, chúng ta sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt này chứ."
Alice tiếp tục nói: "Nữ nhân cũng có nhu cầu sinh lý chứ."
Mẹ nó, đúng là phụ nữ phương tây, thật can đảm a.
"Được, được. ta sai rồi được chưa. Hai tiểu yêu tinh. Hôm nay ta nhất định khiến các nàng thoải mái. Có điều các nàng trước tiên phải trả lời ta một vài vấn đề." Lưu Phong biết trận nhục chiến hôm nay không thể tránh khỏi được rồi. Nhưng cũng phải nói thật, Lưu Phong cũng muốn nghe một chút tiếng rên tỉ của nữ nhân phương Tây. Đổi khẩu vị một chút thực ra lại rất tốt.
"Hầu gia, người hỏi nhanh lên đi, hỏi xong, chúng ta còn phải bàn chính sự a." Barbara vội vàng nhắc nhở. Đối với nàng mà nói, còn có chuyện gì so với make love còn cần thiết hơn. Nghĩ kỹ đi, mấy tháng liền không làm rồi, đối với nữ nhân liệu có dễ chịu không? (xịt máu mũi: 93:)
Lưu Phong trầm giọng hỏi: "Các nàng nghe này, ở quốc gia của các nàng, bây giờ đã có thể sản xuất ra khoái thương (súng liên thanh) chưa? Có những lò luyện thép cỡ lớn chưa?"
Alice suy nghĩ một chút, nói: "Lò luyện thép thì có, có điều khoái thương người nói thì chúng ta không rõ lắm, người hỏi Robert đi. Hắn tương đối hiểu biết về phương diện này."
"Ngày mai thay ta hẹn Robert." Lưu Phong vội vàng căn dặn một tiếng.
Sau đó, hắn lại hỏi: "Vậy quốc gia của các nàng có quân đội kiểu gì. Toàn bộ được trang bị hỏa thương, hay vẫn như trước cầm đại đao, trường mâu?"
Hai người mù quân sự lại lắc lắc đầu: "Không biết, đi hỏi Robert được không?"
Lưu Phong vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: "Vậy quốc gia các nàng bây giờ có chế độ gì, nói đơn giản một chút nhé, quốc gia các nàng có còn hoàng đế không? Đã xuất hiện nội các chấp chính chưa?"
"Không biết, ai mà quan tâm đến chuyện này chứ, chúng ta chỉ quan tâm đến nước hoa, trang phục. thôi" Alice thành thật nói: "Hầu gia, ta thấy người hay là tìm Robert để hỏi rõ ra một chút, chúng ta dù sao cũng chỉ là nữ nhân, hơn nữa còn rời khỏi quốc gia vài năm rồi. Có rất nhiều chuyện căn bản là không biết, cũng không hiểu nổi."
"Đúng vậy đúng vậy, người đi hỏi Robert đi." Barbara ở một bên phụ họa theo.
Lưu Phong cảm thấy buồn bực, ngọn lửa nhiệt tình đang bùng cháy đã bị sự kém hiểu biết của hai nàng dập tắt hoàn toàn.
"Thực sự phục các nàng rồi!" Lưu Phong bất đắc dĩ nói: "Nếu các nàng cái gì cũng không biết, ta cũng chỉ còn cách chờ ngay mai đi hỏi Robert cho rõ vậy."
"Tốt tốt. chúng ta bây giờ có phải là nên đi giải quyết một chút nhu cầu sinh lý không." Alice một tay đẩy ngã Lưu phong, Barbara bên kia cũng đã bắt đầu xé rách quần hắn.
"Đừng nóng vội, từng bước từng bước thôi!" Đối mặt với đôi hoa tỷ muội ngoại quốc như lang như hổ này, Lưu Phong thấy hơi nhức đầu. Đã từng thấy chủ động, nhưng chưa bao giờ thấy chủ động như vậy, nữ nhân ngoại quôc có đôi lúc thật sự rất điên cuồng, rất cởi mở.
"Ta tới trước!" Alice giành ôm Lưu Phong trước, giống như một con bạch tuộc cuốn chặt lấy Lưu Phong. Barbara bên kia thấy mình bị giành mất tiên cơ, cũng đành phải tạm thời buông tha.
"Barbara thân ái, nàng đành phải chờ một lát rồi." Lưu Phong cười hắc hắc, đem Alice đặt ở dưới người, nguyên anh lực nhất thời đổ vào thân thể Alice.
Dưới kích thích của nguyên anh lực, Alie nhất thời không cưỡng lại được, dục vọng kìm nén hồi lâu tức khắc bạo phát.
"Ha ha, trong thời gian này có nghĩ đến ta không?" Lưu Phong một bên khiêu khích, một bên hỏi.
Alice lúc này cả người đã mềm nhũn ra, vừa nghe Lưu Phong hỏi như thế, thân thể mềm mại run rẩy, thanh âm cũng run run: "Cục cưng, ta hàng ngày, hàng đêm đều nghĩ về chàng, hôm nay người đừng làm ta thất vọng a." Vừa nói hai đùi nàng vừa kẹp chặt lấy Lưu Phong, vặn vẹo liên tục.
Cục cưng? Mẹ ơi, xưng hô thế nào mà nghe như mấy nữ nhân ra ngoài yêu đương vụng trộm quen dùng vậy.
Kiếp trước Lưu Phong đã từng xem qua một bộ phim điện ảnh, nói về chuyện yêu đương vụng trộm của các bà quý tộc Pháp. Những thâm khuê oán phụ này khi thấy tình nhân thì đều mở miệng nói cục cưng.
Không cần quan tâm nhiều như vậy vì dục hỏa đã dần dần bừng cháy, Lưu Phong cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của Alice rồi bắt đầu mút vào. Cái lưỡi đinh hương của nàng nhất thời cũng dây dưa cùng với đầu lưỡi Lưu Phong, cực kỳ vui sướng, cả người ôm rất chặt, yêu phúc cong về phía trước, hai đùi kẹp chặt lấy eo của nam nhân. Hương đồn đầy đặn vặn vẹo liên tục, hy vọng có thể ma sát với "gốc rễ" của nam nhân.
"Cục cưng, mau tiến vào đi, ta muốn!" Alice vốn ít được mưa móc thấm nhuần, nay lại bị Lưu Phong đưa vào cơ thể nguyên anh lực chưa dục ma chân khí, cho nên bây giờ nàng đã không thể nào chịu được nữa rồi.
Lưu Phong cười hắc hắc, một tay tách hai đùi nữ nhân ra, hoàng long đâm thẳng, nhất thời tiếng rên rỉ không thể ngăn chặn bắt đều truyền ra từ miệng nữ nhân.
Nữ nhân phương Tây bởi nguyên nhân thể chất, năng lực và nhu cầu ở phương diện này vốn lớn, Alice càng là người xuất sắc được bồi dưỡng từ nhỏ để hầu hạ nam nhân, lúc này cao trào lại không ngừng ập đến. Run rẩy, rên rỉ, động tình cực kỳ, thật là hiếm thấy. Ngay cả Barbara ở một bên xem trò vui lúc này cũng bị tiếng rên rỉ nóng bỏng của vị tỷ muội này khiến cho hạ thân xuất thủy không ngừng.
Alice hình thể khỏe đẹp, eo thon vai nhỏ, trên lớn dưới to. Mái tóc màu vàng kim như tỏa sáng chiếu rọi lên làn da trắng mịn tinh tế, làm tăng thêm mấy phần phong vận.
Lưu Phong trong lúc ở trên người nữ nhân ra sức cày cấy cũng không quên tu luyện. Chỉ cần Lưu Phong không cố ý đơn phương thải bổ thì trong lúc tu luyện bí quyết Thất Tình Lục Dục, nữ nhân sẽ không phải chịu tổn thất gì. Ngược lại, tu luyện như vậy còn là song phương cùng có lợi.
Alice đối với Lưu Phong mà nói thì còn có tác dụng rất to lớn, hắn còn muốn trông mong nhờ hai nàng làm cầu nối, không ngừng lấy được khoa học kỹ thuật tiên tiến của phương tây.
Rất nhanh, dưới tác dụng của bí quyết Thất Tình Lục Dục Alice được mưa móc thấm nhuần, như đóa hoa tươi được tưới cam lộ vậy, càng làm tăng thêm vẻ xinh đẹp.
"Cục cưng, dùng sức "làm" ta đi!" Alice ở trên giường như một con thú phát dục, yêu đồn liên tục vặn vẹo. Một đầu tóc dài màu vàng kim điên cuồng vùng vẫy, tiếng rên rỉ trong miệng cao vút lên. Hơn nữa còn là tiếng kêu mang đượm vẻ dị quốc phong tình, khiến Lưu Phong thể nghiệm đủ mười phần một loại kích thích khác lạ.
Dưới sự kích thích của bí quyết Thất Tình Lục Dục, âm khí trong cơ thể Alice bắt đầu tăng tốc độ lưu chuyển, điên cuồng đổ vào trong cơ thể Lưu Phong. Sau khi lưu chuyển khắp kinh mạch, tất cả đều hội tụ lại ở tiểu phúc đan điền. Ngũ Đại Nguyên Anh bắt đầu tham lam hấp thục lấy nguyên âm lực được thất tình lục dục bí quyết chuyển hóa thành, màu sắc trên người càng ngày càng trở nên rực rỡ.
Đồng thời, cùng lúc hấp thu lực lượng này, Ngũ Đại Nguyên Anh cũng có đi có lại, chậm rãi phát ra nguyên anh lực để có thể bổ sung cho Alice.
Cảm nhận được khoái cảm khác thường, Alice càng thêm hưng phấn, ngẩng chiếc cổ tuyết bạch lên thở dốc, thét lên: "Cục cưng! ta muốn lên trời. !"
"Ha ha, nàng thật là lẳng lơ." Lưu Phong đưa tay phát vài cái trên hương đồn trắng như tuyết của nữ nhân, bắt đầu tấn công dữ dội hơn.
Mái tóc vàng của Alice rối loạn, tuyết đồn đung đưa, không chút cố kỵ hô to: "Nhanh lên một chút! Nhanh lên một chút, ta không được rồi. Muốn bay. bay lên."
.
Sau một trận rên rỉ dồn dập, Alice đạt đến đỉnh cao của dục vọng, đổ gục xuống giường, cả người không nhúc nhích, chỉ có tuyết đồn vểnh cao lên.
"Cục cưng, đến lượt ta!" Thấy Alice đã sảng khoái, Barbara giống như một con sư tử cái hung mãnh bổ nhào người về phía Lưu Phong.
Lưu Phong một rồng năm phượng còn đã trải qua, tự nhiên là sẽ không e ngại gì hai nữ tử dị quốc này. Đưa tay ra ôm lấy nàng, hai bàn tay to đã bắt đầu ở bộ phận mẫn cảm của nàng thám hiểm. Barbara ở tràng cảnh kích tình lúc trước bị kích thích, sớm đã tiến hành "tự sờ", cho nên thân thể đã cực kỳ mẫn cảm.
Tay Lưu Phong vừa chạm vào, nhất thời cả thân thể mềm mại run lên. Làn da vốn trắng mịn lúc trước giờ giống như được bôi son, trông đỏ hây hây, cực kỳ xinh đẹp. Thậm chí so với Alice càng thêm thú vị.
Cho đến lúc liên tục tiết thân hai lần, nàng mới buông Lưu Phong ra. Khiến Lưu Phong cảm thấy mừng rỡ là hai cô nàng ngoại quốc này nguyên âm lực trong cơ thể lại cực kỳ hùng hậu. Mặc dù thua kém Mộ Dung Uyển Nhi nhưng cũng không tồi.
Đáng tiếc là Lưu Phong đã sớm phá thân hai nàng, nếu như bây giờ phá thân, đoán chứng hắn còn được lợi nhiều hơn nữa.
Đợi thỏa mãn được hai dục nữ điên cuồng này thì đã là đêm khuya, cho nên Lưu Phong liền ôm lấy hai cô nàng ngoại quốc này mà ngủ luôn.
Sáng hôm sau, sau khi hầu hạ Lưu Phong rời khỏi giường, một người ở lại giúp Lưu Phong chuẩn bị bữa sáng kiểu Tây, một người khác thì đi mời Robert đến.
Đối với việc hôm qua không thể trả lời được những câu hỏi của Lưu Phong, hai nàng trong lòng thấy hổ thẹn, cũng thấy hơi hối hận. Thầm phát thệ sau này nhất định thông qua Robert để ý tới tình hình phát triển thay đổi ở phương tây, để có thể trả lời được bất cứ câu hỏi nào của Lưu Phong.
Hai nàng đều là người thông minh, các nàng biết, Lưu Phong thích loại nữ nhân vừa thông minh vừa tài giỏi, đương nhiên cái chữ "giỏi" này không đơn giản chỉ là "giỏi" trên giường. Mấu chốt chính là ngươi còn phải giỏi cả trong sự nghiệp.
Robert biết được Lưu Phong mời đến, nhất thời hưng phấn mãi không thôi, hắn biết cơ hội phát tài của hắn đến rồi.
"Hầu tước đại nhân thân ái, ta chính là Robert!" Luôn buôn bán ở Hoa Hạ đế quốc nên Robert cũng có thể nói tiếng Hoa Hạ, chỉ là hơi gượng gạo một chút mà thôi.
"Robert, gặp được ngươi ta thật cao hứng!" Lưu Phong mỉm cười.
Sau khi chào hỏi, ngồi vào chỗ xong, Lưu Phong nói thẳng vào chính đề, hỏi thăm một chút tình hình gần đây của các quốc gia phương tây.
Từ cuộc nói chuyện với Robert mà Lưu Phong biết được, khoa học kỹ thuật của các quốc gia phương tây cũng không phát triển xa quá như hắn tưởng tưởng. Hiện giờ trang bị quân sự của các quốc gia này cũng chỉ mới là hỏa dược thương (súng kíp). Khoái thương hắn chờ mong còn chưa có ra đời. Có điều, theo tin tức cho thấy, đã có nhân viên nghiên cứu sớm đã có mục tiêu nghiên cứu phát triển cái kia.
Thấy Lưu Phong hơi thất vọng, Robert mặt ủ mày chau tiu nghỉu cúi đầu, trong miệng thầm chửi: "Quân hỏa thương (súng ống đạn dược) chết tiệt, khiến ta uổng mất cơ hội phát tài."
Lưu Phong cười nói: "Robert tiên sinh, đừng nản chí. Mặc dù các quốc gia phương tây bây giờ còn chưa sản xuất ra khoái thương, nhưng giữa chúng ta còn có thể nói sang buôn bán thứ khác. Tỉ như nói một chút về kỹ thuật luyện thép, tây y." Lưu Phong liên tiếp nói ra liền mấy ý đồ hợp tác.
← Ch. 807 | Ch. 809 → |