← Ch.811 | Ch.813 → |
Nhìn nét mặt cô đơn cùng vẻ thành khẩn của lão Hoàng đế, nỗi nghi ngờ trong lòng Yến vương càng lớn, lão già rốt cuộc là đang tính giở trò gì đây?
Theo như cách hiểu của Vương về lão Hoàng đế, lão ta sao có thể dễ dàng nhận sai như thế. Lão là thiên tử cơ mà, lời nói, hành động của lão thì sao lại sai được chứ?
"Có âm mưu?" Yến vương đột nhiên trở nên cảnh giác.
"Lão Tứ, nhi tử không cần phải suy nghĩ nhiều. Những lời này trẫm nói với nhi tử là với tư cách của một người cha. Nếu không phải bây giờ ở đây chỉ có hai cha con chúng ta thì ta sẽ không nói như vậy đâu. Bởi vì trẫm là thiên tử, thiên tử thì không bao giờ sai. Tương lai nếu nhi tử có cơ hội làm Hoàng đế thì con sẽ hiểu được." Mấy câu này của lão Hoàng đế rõ ràng là có ẩn ý.
Yến vương nghe thế thì máu nóng sôi trào, cảm thấy lời lão Hoàng đế nói với mình tựa hồ ám chỉ điều gì đó.
"Lão Tứ, ngoài chuyện này ra thì chuyện ta không cam lòng nhất chính là việc ta hai lần viễn chinh đều thất bại. Ta mong con tương lai nếu có cơ hội thì hãy thay ta hoàn thành tâm nguyện, san bằng Cao Ly và Phù Tang." Lão Hoàng đế lại tiếp tục dụ dỗ.
Yến vương vội khom người nói: "Phụ hoàng yên tâm, tương lai mặc cho nhi thần có được ngồi lên ngai vị Hoàng đế hay không, nhi thần nhất định vẫn sẽ thay người hoàn thành tâm nguyện."
"Ha ha, tốt."
Lão Hoàng đế cười nói: "Lão Tứ, ta quả nhiên đã không nhìn lầm con"
"Phụ hoàng, nếu người cho phép thì bây giờ nhi thần có thể phát binh đánh Cao Ly, Phù Tang ngay, hoàn thành tâm nguyện cho người." Yến vương nói một cách chân thành.
Lão Hoàng đế mỉm cười, từ chối khéo lời đề nghị của Yến vương: "Ha ha, lão Tứ. Nhi tử vẫn luôn nôn nóng như vậy, đế quốc bây giờ đang thời buổi loạn lạc, không thích hợp cho ngoại chiến. Chuyện Cao Ly, Phù Tang, con chỉ cần ghi nhớ trong lòng là được rồi."
Ngừng lại một chút, sắc mặt lão Hoàng đế đột nhiên xám xịt: "Lão tứ, con còn nhớ Trịnh vương không?"
"Tam ca?" Yến vương hơi chột dạ, lão Tam trước đây đã bị chém đầu vì tột mưu phản.
"Đúng vậy, chính là tam ca của con"
Lão Hoàng đế dường như hơi đau đớn: "Lúc trước ta lỡ tin lời gièm pha, giết lầm tam ca của con. Sau này mặc dù đã rửa oan cho nó, nhưng trẫm vẫn cảm thấy rất áy náy. Từ trước đến giờ vẫn luôn mong được bù đắp phần nào. Nhưng tam ca của con đã bị giết rồi, trẫm không còn cơ hội nữa."
"Phụ hoàng, tam ca ở dưới suối vàng nếu biết trong lòng người nghĩ vậy thì chắc chắn sẽ thấy vui mừng lắm." Yến vương một bên đối đáp qua loa, một bên lại nghĩ xem lão già này nhắc đến cái chết của Trịnh vương để làm gì. Chẳng lẽ là để nhắc nhở mình sao?
Ngay lúc Vương vẫn còn đang suy đoán, lão Hoàng đế lại nói tiếp: "Nhưng bây giờ cơ hội đã đến rồi, có tin nói rằng Lưu Phong chính là Trịnh vương Thế tử, là cháu của ta. Vì thế trẫm muốn bù đắp chút ít cho nó"
Lưu Phong là cháu của lão Hoàng đế, điều đó không sai. Nhưng tiểu tử này không phải là Trịnh vương Thế tử gì cả mà chính là Thái tôn đích thực.
Về thân phận của Lưu Phong, Yến vương đã biết rõ quá rồi.
"Phụ hoàng, chuyện người đời đồn đại, không thể tin là thật được!" Yến vương cuối cùng cũng hiểu được, cái "bù đắp" trong miệng lão Hoàng đế rất có thể sẽ là cái ngai vị kia.
"Ha ha!"
Lão Hoàng đế đắc ý cười: "Trẫm cũng không phải là hôn quân, chuyện khiến người đời đồn đại sao có thể là chuyện đơn giản. Không gạt con, trẫm có biện pháp để tra rõ ra hắn có đúng là người thuộc Hoàng tộc hay không, chỉ là lúc này thời cơ chưa đến."
Lời vừa nói ra, Yến vương đã bị dọa sợ đến mức mồ hôi khắp người, nếu đúng như vậy, thân phận Thái tôn của Lưu Phong chẳng phải là sẽ được khám phá, âm mưu của mình năm đó chẳng phải sẽ bị bại lộ sao.
Nghĩ vậy, Vương cảm thấy sợ hãi. Cho dù Vương bao năm khổ tâm chuẩn bị, thế lực Yến vương phủ đã đủ để đấu với lão Hoàng đế. Thế nhưng nếu vụ việc năm đó mà được phơi bày, Vương sẽ mất hết dân tâm. Mất đi dân tâm, thuộc hạ ngài dù có trăm vạn đại quân thì cũng không thể nào làm được đại sự.
"Phụ hoàng, ý của người là tiến vào Hoàng lăng? Thế nhưng tổ tông có quy định, Hoàng lăng ngoại trừ là người của Hoàng tộc ra, người khác không được đi vào?" Vào Hoàng lăng kiểm chứng là biện pháp duy nhất mà Yến vương biết.
"Yên tâm, trẫm có biện pháp khác!" Lão Hoàng đế đầy tự tin nói.
"Phụ hoàng, rốt cuộc là biện pháp gì?" Yến vương hỏi tiếp, ngài muốn nhanh chóng biết được biện pháp để mà còn tìm cách đối phó.
"Đến lúc đó con sẽ biết!" Lão Hoàng đế tựa hồ cảm nhận được chút gì đó, thản nhiên trả lời.
Yến vương há hốc mồm, không dám tiếp tục hỏi nữa, nếu hỏi thêm sẽ khó tránh khỏi bị bệ hạ nghi ngờ.
"Lão Tứ, hôm nay trẫm nói với con nhiều rồi. Cứ yên tâm ở lại đây mà cẩn thận ngẫm lại những lời trẫm nói với con hôm nay. Chờ thêm vài hôm nữa, tinh thần trẫm tốt hơn thì sẽ lại đến tìm con" Mục đích của lão Hoàng đế thực ra rất đơn giản, lão cố ý tiết lộ việc mình đang tìm người kế thừa, đồng thời cũng tiết lộ những người được chọn ra. Lão chính là muốn khơi dậy lòng thù địch của Yến vương với hai phe còn lại. Lão muốn xem bọn chúng trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Thời hạn mười ngày đã hết, hôm nay là kỳ hạn cuối cùng Lưu Phong giành cho Tư Mã Hạo Kiệt và Long Vệ quân.
Vừa qua trưa, Tư Mã Hạo Kiệt đã chủ động đến hầu tước phủ xin gặp Lưu Phong.
Ngoài phòng tiếp khách, Lưu Phong ngồi bắt chéo chân trên một chiếc ghế bành, khoan thai nhìn Tư Mã Hạo Kiệt, nụ cười như có như không, nói: "Đại nguyên soái, ngài cuối cùng cũng đến rồi!"
Tư Mã Hạo Kiệt vội vàng nói: "Là hạ quan thất lễ, khiến hầu gia phải đợi lâu rồi." Thái độ quyết định tất cả, biểu hiện của Tư Mã Hạo Kiệt rất biết điều, dứt khoát tự gọi mình là hạ quan, để mong có thể giành được thiện cảm của Lưu Phong.
Lưu Phong thấy Tư Mã Hạo Kiệt biết điều như vậy thì rất hài lòng. Có điều hắn tuyệt đối sẽ không vì vậy mà bỏ qua nguyên tắc của mình.
Hôm nay, mục đích của hắn rất đơn giản, đó là làm thế nào mà bắt Tư Mã Hạo Kiệt nhả hết tất cả tiền tài, lương thực mà y cướp được ở Cam Châu ra.
"Ngồi đi!" Lưu Phong nhíu mày, xua xua tay nói.
Tư Mã Hạo Kiệt bình tĩnh ngồi xuống phía đối diện với Lưu Phong, y không nói một lời nào, đôi mắt hõm sâu bình tĩnh đánh giá Lưu Phong, mong có thể từ trong ánh mắt hắn mà biết được chút gì đó.
Hơn nửa ngày sau, Lưu Phong mới mở miệng nói: "Mọi thứ đã chuẩn bị tốt cả chưa?"
"Hầu gia, xin người hãy nghe thuộc hạ nói, hạ quan đã đem ba trăm quân lính tham gia cướp đoạt tống hết vào đại lao, chỉ còn chờ người xử lý thôi." Tư Mã Hạo Kiệt vội vàng bẩm báo.
Mịa ngươi chứ, ba trăm người cướp sạch cả Cam Châu. Ngươi cho rằng ba trăm thuộc hạ của ngươi đều là đệ tử của phật Di Lặc, tay cầm túi Nhân Chủng* có thể thu được vạn vật thiên hạ chắc.
"Tư Mã nguyên soái, nếu như ngươi là ta, liệu ngươi có tin tưởng lời giải thích này không?" Lưu Phong hỏi lại.
Tư Mã Hạo Kiệt trán lấm tấm mồ hôi, y vội vàng đáp: "Hầu gia có điều không hiểu, do thời gian người cho ta hơi ngắn nên vụ án còn đang trong vòng thẩm tra xử lý, mọi chuyện vẫn còn đang tiếp tục điều tra. Nếu hầu gia có thể thư thả thêm vài ngày nữa, thuộc hạ nghĩ có thể sẽ cho người được lời giải thích hợp lý hơn."
"Như vậy đi, mọi người đều là người làm quan, ta cũng không muốn gây khó dễ với ngươi. Hai trăm vạn lạng bạc, mọi chuyện coi như chưa phát sinh. Được rồi, tiện đây ba trăm tên lính tham gia cướp đoạt mà ngươi điều tra ra, giao hết tất cả cho ta xử lý." Lưu Phong lạnh nhạt nói.
Hai trăm vạn lạng?
Tư Mã Hạo Kiệt vừa nghe thấy thì đầu phình ra, ngày đó cướp hết đồ ở Cam Châu, tính hết ra cũng không đến hai trăm vạn lạng. Ngoại trừ phần đưa về kinh đô thì Long Vệ quân cũng sơ múi được năm mươi vạn lạng. Cướp được một chút nhưng phải đền bù hai trăm vạn lạng, hơn nữa lại còn mất thêm ba trăm huynh đệ nữa, thật sự là lỗ nặng a.
"Hầu gia, người xem có thể thương lượng một chút về số ngân lượng đền bù không?" Tư Mã Hạo Kiệt lau mồ hôi lạnh trên trán, cẩn thận dò hỏi.
"Không mặc cả."
Lưu Phong nghiêm túc nói: "Muốn chuyện này êm xuôi thì theo đúng số lượng ta vừa nói, không mặc cả."
"Hầu gia, người biết đấy, trong thời gian ngắn ta không thể nào kiếm được nhiều ngân lượng như vậy." Long Vệ quân hiện giờ tất cả vốn liếng cũng chỉ có hơn ba trăm vạn lạng. Phần lớn trong đó là cướp được ở Phong thành, nếu trong một lúc mà chi ra hai trăm vạn lạng thì sau này sẽ có nhiều phiền phức với vấn đề quân lương.
Tư Mã Hạo Kiệt không biết, Lưu Phong đúng là muốn cho Long Vệ quân của hắn hết tiền.
"Ta không cần biết!"
Lưu Phong xua tay, nói: "Gần đây bản Hầu nhận được rất nhiều thư tố cáo của dân chúng Cam Châu, tất cả đều trách mắng chuyện Long Vệ quân của nguyên soái ở Cam Châu tham gia cướp đoạt. Cho nên ta cần nhiều bạc để cho họ một lời giải thích."
Lưu Phong nói tưởng như tùy tiện, nhưng giọng nói lại hết sức nghiêm túc: "Nguyên soái, ta đã cho ngươi một cơ hội nên cũng mong ngươi đừng có làm khó ta."
Tư Mã Hạo Kiệt cười cười, cẩn thận nói: "Hầu gia, cần gì phải để ý đến đám dân đen hồ đồ này."
Lưu Phong nghe vậy, mặt liền trầm hẳn đi, cười lạnh nói: "Tư Mã Đại nguyên soái quyền cao chức trọng, dĩ nhiên là không để dân chúng trong mắt. Nhưng bản hầu lại không giống như vậy, dân chúng Phong Thành đều là áo cơm phụ mẫu của ta. Không có sự ủng hộ của họ, ta đào đâu ra cơm ăn. Tư Mã nguyên soái, việc này không cần thương lượng nữa, ngươi tự lo đi. Hôm nay trước khi mặt trời lặn sẽ là cơ hội cuối cùng của ngươi."
Tư Mã Hạo Kiệt mặc dù tức giận không thôi, nhưng lại không dám cãi lại.
Hôm đó sau khi Lưu Phong rời khỏi, hai mươi vạn Long Vệ quân đã bị Đan Hùng cho Thần Thánh Quân Đoàn bao vây, hơn nữa đường từ Phong thành đi kinh đô tất cả đều bị chặn lại. Y vốn định cầu cứu lão Hoàng đế, thế nhưng lại không cách nào rời khỏi Phong thành được. Y biết Lưu Phong làm việc luôn tàn nhẫn, y hiểu nếu không thể tìm ra được một phương pháp giải quyết ổn thỏa thì sợ rằng toàn bộ Long Vệ quân sẽ chôn xác ở Phong thành.
"Hầu gia, người xem như vậy có được không?" Tư Mã Hạo Kiệt Lưu Phong trầm ngâm một chút, nói: "Ta đưa cho người một trăm vạn lạng trước được không? Một trăm vạn lạng còn lại, ta viết giấy nợ cho người, coi như là Long Vệ quân vay của người, chờ khi nào có bạc sẽ lập tức trả lại cho người."
Lưu Phong xòe tay ra, nói: "Đề nghị của Tư Mã nguyên soái không phải là không thể được, có điều bạc không dễ cho mượn như vậy, hơn nữa giữa chúng ta cũng không có giao tình gì, công ra công, tư ra tư, vay tiền thì luôn phải có lãi đó."
Quỷ hút máu a?
Tư Mã Hạo Kiệt tức muốn ói máu, nhưng bây giờ lại không có cách nào khác, đành phải đồng ý với đề nghị của Lưu Phong, mỗi tháng phải trả tiền lãi.
"Mỗi tháng năm vạn lạng!" Lưu Phong thản nhiên nói.
Độc ác quá mức rồi, dù có cho vay nặng lãi cũng không lấy lãi cao như vậy. Tư Mã Hạo Kiệt mặc dù bây giờ vẫn hơi e ngại Lưu Phong nhưng cũng không phải loại người coi tiền như rác.
"Một vạn lượng?" Tư Mã Hạo Kiệt bắt đầu trả giá, mở miệng là hạ xuống chỉ còn một vạn lạng.
"Không được!" Lưu Phong không hề đổi giọng.
"Hầu gia, đừng vậy mà, chúng ta có thể từ từ thương lượng mà, nếu không thì như này vậy, hai vạn lạng, người thấy hai vạn lạng đã đủ chưa?" Tư Mã Hạo Kiệt cắn răng nói.
"Bốn vạn sáu, không được thiếu một xu, không thì không bàn nữa." Lưu Phong trầm giọng nói.
Trầm mặc một hồi, Tư Mã Hạo Kiệt nhìn Lưu Phong, Lưu Phong cũng đang liếc mắt dò xét đối phương.
"Hầu gia, ba vạn, nhiều hơn thì ta không vay nữa." Tư Mã Hạo Kiệt sau khi suy đi tính lại, lại nói ra một cái giá mới. Hai mươi vạn đại quân còn chờ ăn cơm, có thể bớt một lạng thì tốt một lạng.
"Ba vạn sáu, nếu ngươi còn không chấp nhận thì giờ ta sẽ tiễn khách." Lưu Phong trả giá cực kỳ dứt khoát.
"Được rồi!"
Xem cái điệu bộ bất hòa này, Tư Mã Hạo Kiệt cũng không dám tiếp tục ép giá nữa, đành phải cắn răng đồng ý.
Lưu Phong cười thầm, cuối cùng cũng chiếm được chút lợi lộc, nếu hắn tính không lầm thì ít nhất hắn đã lừa được của Tư Mã Hạo Kiệt năm mươi vạn lạng.
Căn cứ theo tình báo, trong quân Tư Mã Hạo Kiệt ít nhất phải có trăm vạn lạng bạc, ý của Lưu Phong là muốn tìm biện pháp lừa hết sạch đống bạc này. Chờ khi y không còn quân lương nữa thì lúc đó trò hay mới bắt đầu.
Hai mươi vạn đại quân đó, nếu xách động được, biến toàn bộ chúng thành Phong Thành thủ bị quân thì tốt biết bao.
Thương thay cho Tư Mã Hạo Kiệt, lúc này y vẫn còn chưa biết quân đội của mình đã thành đối tượng mà Lưu Phong định xách động. Đến lúc đó thì y sẽ trở thành một tư lệnh tay trắng.
Đối với việc xách động thì Lưu Phong cực kỳ tự tin, chỉ cần lừa sạch quân lương của Long Vệ quân, ngay cả lương thực cũng hết, đến lúc đó tướng sĩ không bạo động mới là lạ.
Nếu chuyện đó xảy ra, Lưu Phong hắn chỉ cần hành động mờ ám một chút, lại thêm tí xúi bẩy thì Long Vệ quân chắc chắn sẽ xảy ra binh biến.
Đến lúc đó, hắn thân là chủ công Phong Thành, dĩ nhiện là có thể đường đường chính chính đứng ra thu thập tàn cục. Chỉ cần làm đúng như đã tính, hợp nhất hai mươi vạn Long Vệ quân chắc chắn không phải là một giấc mộng quá viển vông.
* Theo tiểu thuyết Tây Du Ký, hồi 66 thì túi Nhân Chủng là bảo bối của phật Di Lặc, bị một đồng nhi trông coi khánh ăn trộm mất, xuống trần giả phật thành tinh. Tôn Ngộ Không mời nhị thập bát tú, quy xà nhị tướng cùng ngũ đại thần long, Tiểu Trương thái tử và tứ đại thần tướng, tất cả đều bị thu vào trong túi. Sau này mới bị phật Di Lặc hàng phục yêu quái, thu lại túi Nhân Chủng.
← Ch. 811 | Ch. 813 → |