← Ch.083 | Ch.085 → |
"Hảo tiểu tử, quả nhiên lợi hại, thời gian bên nhau còn ít như vậy mà đã có thể làm cho Tố Tố bênh vực, so với ta lúc trẻ còn lợi hại hơn, thật là hậu sinh khả úy". Trượng nhân nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt, Ân Nguyên Đạo càng đắc ý, hiểu rằng quyết định của mình là chính xác vô cùng. Cùng Phượng viên kết thân, thứ nhất sẽ lung lạc được một thế lực cường đại, thứ hai cũng vì nhi nữ mà kiếm được một người tốt, thật là nhất cử lưỡng tiện.
Trương Mỹ Nhân cũng âm thầm bội phục tài cua gái tốc độ, thầm mắng hắn là "thằng oắt con mặt trắng"
"Ha. ha." Ân Nguyên Đạo cười lớn một tiếng nói "Nữ sanh ngoại tộc, chỉ biết giúp đỡ phu quân tương lai của mình."
Trương Mỹ Nhân cũng khẽ cười một tiếng nói: "Tố Tố, Phong Nhi, thấy các ngươi thương yêu nhau như vậy, ta cùng Tổng đốc đại nhân cũng yên tâm".
"Phu quân, Phong nhi. ??? Ân Tố Tố bị hí lộng đến hồ đồ, chuyện này cuối cùng là sao thế nhỉ???
Đột nhiên, nàng kinh ngạc kêu lên một tiếng "Ngươi. hay ngươi chính là Lưu Phong, Phượng viên đại thiếu gia???"
Lưu Phong nắm lấy tay của Ân Tố Tố, gật gật đầu, cười nói: "Ha. ha. ta chính là Lưu Phong"
Trương Mỹ Nhân cùng Ân Nguyên Đạo cũng hồ đồ luôn, chẳng hiểu cái quái gì, Ân Tố Tố bây giờ mới nhận ra Lưu Phong. Vậy chuyện lúc nãy xảy ra. là chuyện gì. ???
"Văn Sơn, Lưu Phong." Ân Tố Tố thấp giọng nói vài câu, nhất thời chợt hiểu ra, chẳng trách vừa rồi Văn Sơn cứ tán tụng Phượng viên thiếu gia, thì ra là hắn tán tụng chính mình.
Vô sỉ. Ân Tố Tố xem như hôm nay được lĩnh giáo bản lĩnh mặt dày của Lưu Phong, nàng cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người nào ngay trước mặt mình mà tán dương mình, mặt lại không đỏ, tâm không kiêu, giống như là không có chuyện gì.
"Hắc. hắc." Lưu Phong cười:
-Tố Tố, nàng cũng đừng trách ta lúc trước không nói tên thật.
Ân Tố Tố rất muốn mắng Lưu Phong, nhưng lại nghĩ, chính mình ban đầu cũng giống vậy, cũng che dấu thân phận, hai người xem như là bình thủ.
Ân Nguyên Đạo nghe thấy hai chữ Văn Sơn, cũng hiểu được nguyên ủy bên trong, lần trước hắn nói chuyện với Ân Tố Tố mất hết nửa ngày. Lưu Phong cũng chính là Văn Sơn. Tiểu tử này phương thức cua gái cũng quả nhiên cao minh, có cơ hội cũng nên trao đổi, học hỏi nghiệm của hắn mới được.
Trương Mỹ Nhân nhíu mày hỏi: "Tổng đốc đại nhân, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì??"
Ân Nguyên Đạo cười to, chỉ tay nói: "Tứ cô nương, hài tử này không hổ là do các ngươi dạy dỗ, thật sự là tốt" Nói xong Ân Nguyên Đạo kể chuyện Lưu Phong cải danh Văn Sơn đóng cảnh anh hùng cứu mỹ nhân cho Trương Mỹ Nhân nghe một lần. Đặc biệt là chuyện tình cảm, càng tán thưởng không thôi.
Trương Mỹ Nhân lúc này mới biết, Lưu Phong xú tiểu tử này đã sớm bắt đầu hành động rồi. Gã mặt trắng này kỹ thuật quả thật rất khá. Đáng chết, hắn lại là khắc tinh của ta.
Hiểu được chân tướng sự việc, Ân Tố Tố nhất thời tâm hoa nộ phóng, cao hứng vạn phần, thậm chí không để ý đến phòng khách có người, lớn mật hôn vào hai má của Lưu Phong một cái, kéo tay Lưu Phong, ngọt ngào nói: "Phu quân, chúng ta đi đến hậu hoa viên đi."
Nhìn theo bong hai người khuất dần, Trương Mỹ Nhân và Ân Nguyên Đạo thiếu chút té ghế, thầm nghĩ: "Tố Tố sẽ không vì hưng phấn quá mà bị điên chứ, không lẽ lần đầu tiên đã muốn xxx."Không mặt mũi nào mà tưởng tượng tiếp nữa.
Trương Mỹ Nhân mặc dù ngoài miệng không nói gì, nhưng trong lòng kinh ngạc, không biết Lưu Phong dụng thủ đoạn gì, mà làm cho Tố Tố có bộ dáng như vậy. Bất quá mà nói, Trương Mỹ Nhân rất đánh giá cao phong thái của Ân Tố Tố, nàng dám yêu dám bộc lộ ra ngoài, như thế thật khiến người khác khâm phục
"Phu quân, ngươi thật xấu a, dám dấu diếm ta lâu như vậy." vừa đi, hai người vừa nắm tay nhau, vừa đàm tiếu.
"Phu quân?" Lưu Phong âm thầm cười khổ, xem ra Ân Tố Tố đã bị chính mình đồng hóa, ngôn hành cử chỉ đã có sáu phần theo phong cách hiện đại.
Lưu Phong còn đang cân nhắc tương lai đối với Liễu Thanh Nghi có nói chuyện về kiếp trước hay không, để nàng cũng theo phong cách hiện đại mà phát triển.
Đột nhiên, Lưu Phong chợt nhớ lại tình cảnh lúc này và tại tình cảnh tại trường đại học ở kiếp trước, nắm tay nữ sinh đi dạo, cũng tương tự như nhau.
"Phu quân, ngươi có tâm sự gì thế" Thấy Lưu Phong thần sắc có chút kỳ quái, Ân Tố Tố ân cần hỏi.
Lưu Phong khẽ nắm chặt tay Ân Tố Tố một chút, cười nói: "Không có gì, chỉ là hiểu được lúc trước hai chúng ta đều che dấu thân phận, nghĩ cũng buồn cười"
Phụ nữ thông minh sẽ không truy đuổi tới cùng điều nam nhân không muốn nói. Ấn Tố Tố chính là loại nữ tử này, nàng biết Lưu Phong không nói thật lòng, bất quá nàng cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Lưu Phong chỉ nghĩ đến nghi vấn Ân Tố Tố có phải là thạch nữ hay không? Tuy nói kiếp trước cũng có hôn nhân vô tính tồn tại, nhưng Lưu Phong nghĩ, nếu chuyện này xảy ra với mình, hắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa hắn nghĩ rằng hôn nhân vô tính thì hôn nhân cũng không có hạnh phúc. Đừng nghĩ kiếp trước, trên báo người ta viết phóng đại những việc này, rất hạnh phúc, rất chân tình, sự thật thì có hạnh phúc hay không chỉ có người trong cuộc mới biết.
Đương nhiên, không phủ nhận nếu nữ là thạch nữ, và nam thì bị bất lực, thì hôn nhân vô tính sẽ không có vấn đề gì.
Đáng tiếc Lưu Phong không phải bất lực, mà ngược lại, tại hai thế giới đều là xử nam làm cho tiểu đệ đệ của hắn không bình thường không được.
Hai người đi tới một rừng cây rậm rạp, không bóng người. Ân Tố Tố lộ ra một nụ cười sáng lạn, tuyệt đẹp, hai tay chắp phía sau, khiến cho bộ ngực ưỡn ra phía trước, càng làm nổi bật lên hai vú căng tròn, cười dài nói: "Phu quân, người nói chúng ta lúc nào thành thân?" Phu quân, Ân Tố tố càng kêu càng thuận miệng.
Lưu Phong nao nao, âm thầm trách thiệt, Ân Tố Tố xưng hô như vậy, tại kiếp trước thì đơn giản, không sao. Ở thời hiện đại, đứa trẻ học tiểu học cũng biết tình yêu là gì. Trung học, đại học thì không cần phải nói, có thể thảo luận chuện này nhiều ngày, vợ chồng gọi nhau thân mật. Thỉnh thoảng giáo viên nghe xong cũng hiểu được, mặt đỏ lên. Nhưng mà thời đại này, xưng hô như vậy thì có chút kinh thế hãi tục.
"Tố Tố, sau này." Lưu Phong vừa định nhắc nhở Ân Tố Tố một chút, đừng gọi là phu quân. nhưng lại thay đổi suy nghĩ, người ta nữ tử thời cổ đại còn không quan tâm, mình là nam tử đến từ hiện đại lại sợ hãi sao.
"Tố Tố, có một sự việc ta vẫn muốn hỏi nàng, ấn tượng đối với Phượng viên thiếu gia trong lòng ngươi thật rất tệ sao?" Lưu Phong hỏi dò.
Ân Tố Tố mỉm cười yếu ớt, đôi mắt đẹp đảo qua nhìn thân hình anh tuấn của Lưu Phong, ôn nhu nói: "Cũng không phải vậy, kỳ thật ta đối với Phượng viên thiếu gia cũng không biết, chỉ là ta không thích di nương ngươi, cho tên tựu cũng."
Ân Tố Tố nói rất rõ ràng, nàng không thích Trương Mỹ Nhân, cho nên ngay cả Phượng viên đại thiếu gia cũng vậy. Mẹ nó, ngươi có một ả sư tôn tốt quá mà.
"A. không trách được ta lần đầu tiên đến thăm, ngươi để cho nha hoàn." Lưu Phong cố ý dẫn dắt vào vấn đề chính. từ từ hỏi.
← Ch. 083 | Ch. 085 → |