Vay nóng Tinvay

Truyện:Hi Du Hoa Tùng - Chương 860

Hi Du Hoa Tùng
Trọn bộ 952 chương
Chương 860: Đến tự Bạch Khiết kích thích
0.00
(0 votes)


Chương (1-952)

Siêu sale Lazada


Ta kháo, ngươi có rất nhiều mẫu thân sao? Mụ nội nó, ngươi hỏi thế này khiến hắn kém vui mà hạ giọng nói: "Lão Vương gia, ngài rốt cuộc muốn biết gì?"

Lời này vừa nói ra, Tĩnh Vương gia lập tức mới tỉnh ngộ lại dường như mình có chút sốt ruột. Đành cười một tiếng để che đi vẻ xấu hổ trên mặt rồiTĩnh Vương gia mới vội vàng nói: "Điện hạ, ngượng ngùng a. Ta cũng thấy lo lắng nên hơi sốt ruột a, nên mới hỏi như vậy, ngài đừng để trong lòng."

"Ha hả, không sao chuyện nhỏ mà, Vương gia cũng đừng để bụng. Tuy nhiên nói thật, mẹ đẻ của ta rốt cuộc là ai, ta hiện tại cũng không làm rõ được. Có lẽ đúng là Thái tử phi Điện hạ" Nói tới đây Lưu Phong dặn dò: "Lão Vương gia, hiện giờ trong đế quốc người biết thân phận của ta không nhiều lắm. Hiện tại còn chưa đến lúc công khai cho nên ta hy vọng ngài có thể thay ta giữ bí mật này."

"Điện hạ yên tâm—!"

Tĩnh Vương gia còn nghiêm túc nói: "Ta đã sớm cùng Tu Duyên Thiên sư nói qua, bất luận ngài làm gì thì ta đều dốc sức ủng hộ. Đúng rồi, còn có chuyện này ta muốn hỏi thăm Điện hạ một chút?"

"Ta nghe nói ngài thông qua một người Ái nhĩ lan (Ireland) tên là La Bá Đặc (Robert) đặt mua quân hạm cùng súng ống đạn được?" Tĩnh Vương gia nhíu mày nói: "Điện hạ, đừng nghĩ là ta lắm miệng. Ta chỉ nghĩ nếu có tiền thì vì sao mà Phong Thành của ngài lại không tự mình chế tạo? Trước kia ta đã cùng lũ quỉ hải ngoại này từng có kết giao. Đám quỷ này đều là dã tâm lang sói bừng bừng. Cho nên ta hy vọng lúc điện hạ cùng bọn họ giao du thì có thể phải nhìn trông rộng hơn, ngàn vạn lần đừng bị bọn quỷ này bỡn cợt lừa đảo. Mặt khác về súng ống đạn được cùng quân hạm, ta vẫn hy vọng Điện hạ có thể cho người của mình nghiên cứu chế tạo, mua hàng gì đó của người khác chung quy không phải vương đạo."

Lưu Phong nghe xong lời của Tĩnh Vương gia thì thật ra hơi có chút cảm xúc.

Không thể không nói, trong lời của Tĩnh Vương gia là có đạo lý. Chính mình bỏ tiền hiến kế đề xuất chế tạo thì cũng là làm lợi không công cho lũ quỉ tây dương này.

Chỉ là muốn tự mình nghiên cứu chế tạo thì đâu có dễ dàng. Đế quốc bây giờ còn bị kẹt trong giai đoạn thủ công nghiệp, việc nghiên cứu phát triển kỹ thuật càng chưa nói tới. Hết thảy đều còn trống rỗng, tuy rằng trong đầu Lưu Phong có một chút phát kiến và điểm quan trọng nhưng lại rất khó đưa vào thực thi. Dù sao súng ống đạn được quân hạm cùng nội y quần lót không phải là cùng một lĩnh vực (nv: nhất mã sự).

Tuy nhiên trong lời của Tĩnh Vương gia vẫn khiến hắn có ý tưởng mới.

"Lão Vương gia. Có lời dạy bảo của người nói ta nhất định chắc chắn nhớ kỹ. Về việc tự chủ nghiên cứu, ta sẽ hảo hảo ngẫm lại. Đến khi có kết quả thì ta lại cùng người đàm luận việc này." Những lời này của Lưu Phong cũng là xuất phát từ đáy lòng. Bởi vì trong lời của Tĩnh Vương gia thật sự là có điểm thức tỉnh hắn. Nếu đã tới thế giới này, nếu tin tưởng không thể trở về thì sẽ làm vì thế giới này. Vì chính quốc gia của mình làm một ít gì đó, lưu lại một chút gì đó.

Kinh nghiệm lịch sử cho thấy, quốc gia muốn mạnh hơn thì kinh tế phải phát triển để quân sự cường đại hơn. Cho dù mọi thứ của đế quốc đều còn trống rống, nhưng Lưu Phong vẫn quyết định, cố gắng liều một phen.

Ít nhất. Tài chính đối với hắn mà nói cũng không thành vấn đề.

Hiện giờ hàng loạt mặt hàng của Thiên Thượng Nhân Gian có quy mô đã phát triển đúng đắn. Ngoại trừ việc giải trí thì còn kinh doanh trang điểm, trang phục. Cơ bản là ngoại trừ Yến kinh ra thì có mặt ở tất cả các thành thị lớn, có thể nói là tiền bạc đổ về cuồn cuộn.

Hai người lại nói chuyện phiếm một hồi. Thấy không còn sớm, Lưu Phong quyết định đứng dậy cáo từ. Kỳ thật lần này là hắn là muốn dò xét ẩn ý của Tĩnh Vương gia. Thuận tiện tái điều tra, rốt cuộc còn có quan viên nào cấu kết cùng lão già này. Nhưng đến khi ra về thì hắn cũng không có phát hiện gì mới.

Cũng là do thời vận của Lưu Phong không tốt. Kì thật hôm nay cũng không có quan viên nào từ kinh đô tới đây mật đàm với Tĩnh Vương gia.

"Điện hạ, ta biết ngài cũng là người rất bận rộn nên cũng không giữ lại. Chuyện của hôm nay, bản vương là cảm giác áy náy sâu sắc. Ngài yên tâm, ta nhất định chắc chắn tự mình truy tìm kẻ đứng đằng sau tội ác này rồi sẽ cáo lỗi với ngài.. Mặt khác, chuyện lao công trên công trường thì ta nghĩ như thế này. Khi về ta liền phái mười vạn quân sĩ đến, cứ nửa tháng thay phiên một lần." Tĩnh Vương gia làm việc này cũng là nhất cử tứ tiện. Thứ nhất là giữ được quan hệ tốt với Lưu Phong, thứ hai cũng muốn tỏ vẻ chân thành với bệ hạ. Thứ ba, tham gia xây Thiên Tháp tháp đối với quân sĩ mà nói, cũng là một lần rèn luyện tốt. Thứ tư, về sau Tĩnh Vương gia có thể nhân cơ hội tiếp xúc với Lưu Phong để giám thị hành động của hắn.

Tâm tư của Tĩnh Vương gia thì Lưu Phong hiểu được hết, tuy nhiên hắn vô cùng hoan nghênh, thậm chí vô cùng tán thưởng Tĩnh Vương gia làm như vậy.

Bởi vì, cho dù nói như thế nào thì có mười vạn quân sĩ tham dự, đích thực đã giải quyết một vấn đề khó khăn không nhỏ cho Lưu Phong.

Hơn nữa, từ cuộc đàm thoại hôm nay thì Lưu Phong nhìn ra một ít manh mối.

Dường như Tĩnh Vương gia đã không còn nhẫn nại được nữa, có vẻ lão đã bắt đầu nóng nảy hơn.

Kỳ thật Lưu Phong còn câu hỏi lớn không lý giải nổi. Lẽ ra tuổi Tĩnh Vương gia cũng không nhỏ, ít nhất so với lão Hoàng đế thì cũng không trẻ hơn bao nhiêu.

Đến chừng này tuổi rồi mà không ngờ còn muốn tranh giành làm hoàng đế thì có ý tứ gì. Hơn nữa, theo Lưu Phong biết được dường như Tĩnh Vương gia cũng không có con nối dõi. Tương lai nếu chiếm được thiên hạ thì sẽ truyền cho ai a.

Lúc trở lại Thiên Thượng Nhân Gian thì Lý Hương Quân, Khuynh Quốc, Khuynh Thành, Mộ Dung Uyển Nhi tất cả đều xúm lại ân cần thăm hỏi Lưu Phong, tất cả đều lo lắng không thôi. Khuynh Thành càng khoa trương thậm chí đề nghị Lưu Phong cởi hết toàn bộ quần áo để xem hắn rốt cuộc có bị thương hay không.

Lưu Phong khó chịu liếc nhìn Khuynh Thành tức giận nói: "Cẩn thận không huynh cởi hết của muội"

Khuynh Thành cười cười mờ ám: "Tốt, nhưng mà phải đợi lúc chỉ có hai chúng ta, nếu không chẳng phải quá lợi cho người khác."

"Khuynh Thành, muội cũng không còn nhỏ, làm sao lại nói năng liều lĩnh như vậy, còn không biết xấu hổ sao." Khuynh Quốc cười mắng: "Nữ hài tử, cần đoan trang một ít, chững chạc hơn một ít"

"Ha hả, tỷ tỷ ghen tị, đêm nay muội sẽ ngủ cùng với tỷ phu" Khuynh Thành lại đắc ý.

"Phong nhi, chúng ta đã kiểm tra qua, những người đó thực sự đếu là võ sĩ của phủ quốc cữu." Lý Hương Quân vì không cho Khuynh Thành lại nói ra điều gì quá đáng nên vội vàng nói về công chuyện.

"Hừ—!"

Lưu Phong khinh thường hừ lạnh một tiếng: "Chỉ là một tên quốc cữu mà cũng muốn đẩy ta vào chỗ chết, thật sự là rất càn rỡ."

"Lão công, ngoại trừ quốc cữu thì còn có mấy người Hoàng tộc. Chúng ta điều tra qua thì bọn họ năm đó đều tham gia án oan của Trịnh vương. Hiện giờ thân phận hậu duệ Trịnh vương của chàng đã được coi là thật. Hơn nữa còn nắm đại quyền nên bọn họ lo lắng chàng trả thù, vì vậy mới quyết định tiên hạ thủ vi cường. Tuy nhiên chuyện này rõ ràng đằng sau có người trợ giúp" Khuynh Quốc nói tiếp.

"Hừ, tự làm bậy thì không thể sống a, nếu đám hoàng thân quốc thích này không an phận thì cũng không được trách ta" Lưu Phong thản nhiên phân phó: "Tận lực thu thập chứng cớ, qua vài ngày ta sẽ tự mình tâu lên bệ hạ về việc này. Đợi đến khi tịch biên gia sản thì e là chúng ta lại có thêm chút thu nhập"

"Tỷ phu a, chờ huynh nhận được tiền thì phải nhớ mua quà tặng muội a."

Khuynh Thành mấp máy miệng nói có chút bất mãn: "Đúng là huynh, đã đi lại lâu như vậy mà cũng không biết tặng cho muội lễ vật đính ước linh tinh gì đó. Không được, phen này huynh khẳng định sẽ phát tài lớn, nhất định phải mua cho muội a."

"Khuynh Thành. Chúng ta đi, đừng làm phiền lão công để cho chàng còn nghỉ ngơi, chúng ta đi thu thập chứng cớ" Khuynh Quốc biết lão công nhà mình sẽ lấy Tiểu ma nữ nhưng không có cách nào cho muội muội đừng nói nên vội vàng kéo nàng rời đi.

Bên này Lý Hương Quân cũng ném cho Lưu Phong ánh mắt quyến rũ rồi mới chịu rời đi. Chỉ còn lại Mộ Dung Uyển Nhi, nàng nhẹ nhàng nói: "Lão công, chàng không sao là tốt rồi. Vốn mẫu thân cũng định tới, nhưng sẽ đến sau. Để thiếp lại xem cho chàng. Nói thật. Mẫu thân thật sự là căng thẳng, thiếp chưa từng thấy khi nào mà mẫu thân quan tâm như vậy đến một nam nhân."

Phu nhân cũng thực là vẫn còn thẹn thùng. Không tự tháo gỡ a. Xem ra mình phải nhanh chóng dành thời gian dạy dỗ a.

"Uyển Nhi. Tâm tư của Phu nhân ta đã biết. Đúng rồi, trong nhà gần đây có chuyện gì không. Các trưởng lão còn quấy rối không?" Lưu Phong quan tâm hỏi han.

"Không có, từ lần trước chàng biểu lộ thái độ, bọn họ hiện tại cũng không dám hé răng." Họ Mộ Dung Uyển Nhi nhẹ nhàng đáp.

"Uyển Nhi, quá vài ngày ta đi thăm phu nhân, chúng ta cùng nhau." Lưu Phong nở nụ cười dâm.

"Đại sắc lang, mẫu thân khẳng định sẽ không đồng ý." Nói thì như thế, nhưng ở trong lòng Mộ Dung Uyển Nhi cũng có chờ mong, dù sao trường hợp kích thích như thế cũng không phải muốn là liền có thể được.

"Lão công, chàng cứ nghỉ ngơi một chút đi, thiếp còn phải về nói cho mẫu thân biết tình hình chàng. Trời mới biết người bây giờ đang sốt ruột như thế nào"

"Uyển Nhi. Đừng vội, hôn tạm biệt đã—!"

Nói xong Lưu Phong ôm nữ nhân vào trong lòng, hai tay bám chặt vào đồn bộ mỹ miều xoa nắn một trận, còn miệng thì hôn nữ nhân.

Đến lúc Mộ Dung Uyển Nhi trở nên mặt đỏ tim nện trống làng, thiếu chút hít thở không nổi thì Lưu Phong mới buông tha nàng.

"Đại sắc lang, chàng ngày càng làm người ta ẩm ướt" Cảm thấy quần lót bên dưới có chút ướt át, Uyển Nhi liếc nhìn Lưu Phong có chút thẹn thùng vội vàng chạy đi.

"Nhớ rõ đổi quần lót a—!"

Nhìn theo bóng Mộ Dung Uyển Nhi mà Lưu Phong hô một câu.

"Tiểu tình nhân, làm người của thời cuộc cũng không tệ a. Có nhiều hồng nhan tri kỷ như vậy, mỗi người lại đều lợi hại thì ngươi mặc sức hưởng thụ." Vừa mới trở lại phòng, Bạch Khiết liền hiện thân ra, trong giọng dường như mang theo hương vị dấm chua.

Lưu Phong mỉm cười, nói: "Sao vậy? Ghen à? Ha hả, nếu không hôm nay chúng ta cũng làm." Bạch Khiết hiện giờ càng tỏ ra gợi cảm, mỗi một nụ cười, một cái chau mày, nhất cử nhất động đều có thể làm Lưu Phong bốc hỏa.

"Ha hả, mông dường như càng to càng vểnh, sờ chắc cũng không bất tiện chứ?" Nói xong, Lưu Phong liền đi tới trước nhưng tay lại đặt lên khuôn ngực tròn trĩnh câu hồn đoạt phách của nữ nhân.

Gương mặt xinh đẹp của Bạch Khiết đỏ lên, cười khanh khách nói: "Tiểu tình nhân, xem ra ngươi có chút chịu không nổi rồi. Tuy nhiên ta cũng nhắc nhở ngươi a, sức lực không đủ thì tốt nhất cũng đừng suy nghĩ đến việc động vào. Nếu không cuối cùng bị hấp thành xác khô thì ngươi hối hận không kịp"

Lời này vừa nói ra, Lưu Phong lập tức thấy trong lòng lạnh toát, dục vọng ở hạ thân lập tức tắt ngấm, bàn tay cũng không tự chủ được mà rụt trở về.

"Ha hả, ngươi sợ?" Bạch Khiết khinh thường cười cười: "Xem ra ngươi vẫn là chỉ có thèm muốn mà không dám a"

Nhìn vẻ mặt Bạch Khiết đắc ý mà trong lòng Lưu Phong đầy nỗi tức giận. Hắn thầm nghĩ, đồ lẳng lơ nhà ngươi sớm hay muộn cũng có ngày ta sẽ đặt ngươi ở dưới thân, khiến cho ngươi biết cái gì kêu cha gọi mẹ (nv: khiếu tiên dục tử).

Đành cười hô hố rồi Lưu Phong hầm hừ: "Ta có gì mà sợ, ngươi nghĩ rằng ta thật sự không dám cùng ngươi giao hoan. Đến lúc đó chỉ sợ ngươi ngay cả xuống giường cũng không nổi"

"Phải vậy không? Có bản lĩnh thì ngươi lại đây a. Đừng có nói làm ta rốt cuộc lại tưởng ngươi vẫn còn là nam nhân?" Bạch Khiết vẻ mặt mờ ám, hơn nữa còn cố ý kéo cổ áo trễ xuống một ít.

Nhìn bầu ngực trắng bóng làm Lưu Phong hơi hơi động tâm, bán tiên thể thật khác thường, độ đàn hồi kia phỏng chừng không thể chê. Hắn lại đến gần Bạch Khiết, làm ra vẻ muốn ôm. Bạch Khiết cười hì hì, ghé miệng vào tai Lưu Phong nói: "Quả nhiên ngươi muốn biến thành xác khô, không biết sau này có còn hưởng thụ được nữa không a?"

Lưu Phong một trận buồn bực, làm xác khô không thể nghi ngờ tử huyệt của hắn.

"Ngươi có thể không nói gì đến xác khô được không. Cứ như vậy thực đến mất hứng?" Lưu Phong nói có chút giận dỗi.

"Ha ha—!" Bạch Khiết thoải mái ngồi xuống giường nhung gấm trước mặt hắn. Lại cố ý nhấc váy lên để lộ ra đùi trắng ngần cười nói với Lưu Phong: "Tiểu tình nhân, ngươi cũng không thể oán ta, ai bảo tu vi của ngươi trì trệ mãi không thể hơn ta. Kỳ thật, ta thật sự muốn cùng ngươi động phòng. Cả ngày ẩn trên cổ ngươi xem ngươi điên loan đảo phượng, ngươi nghĩ rằng ta không khó chịu sao. Hừ, mỗi ngày đều đổi vài cái quần lót."

"Ngươi a, phải cố gắng nhiều hơn—!"

Nghe nàng nói quần lót thường ướt, Lưu Phong lập tức liền nở nụ cười, cầm cái ghế lại ngồi trước người nàng mà nói: "Ha hả, ta còn tưởng rằng ngươi là thánh nhân chứ? Thì ra cũng có thất tình lục dục a."

Bạch Khiết cười quyến rũ: "Đều còn không phải tại ngươi làm hại. Trước kia a, ta không có nhiều hứng thú đối với nam nhân. Bây giờ xem nhiều lần, tự nhiên cũng lại có suy nghĩ chuyện kia"

"Nói đơn giản, dục hỏa của lão nương bị ngươi khuấy động lên." Bạch Khiết nói ai oán.

Đáng đời, cho chết đói chết khát đi. Ai bảo ngươi rình coi.

Nghĩ đến đây Lưu Phong vội vàng kháng nghị: "Ta nói, ngươi có thể không biết đạo đức công cộng. Về sau cũng không thể rình coi lén nữa?"

*****

"Đạo đức công cộng là cái gì vậy?" Bạch Khiết mỉm cười "Nếu không muốn người khác rình coi, thì mình đừng làm. Còn nữa khi nào thì rốt cuộc người cùng mẫu nữ nhà Mộ Dung tam đấu (cái này anh em chắc ai cũng hiểu), ta cũng không muốn bỏ qua màn kịch tính đó đâu."

Lưu Phong lạnh toát sống lưng, câu hỏi này quả thực là có chút trắng trợn a?

"Tỷ tỷ, ta gọi ngươi là tỷ tỷ rồi, có thể đừng quở trách nữa được không?" Lưu Phong nghiêm túc nhìn nàng với vẻ mặt đầy cầu khẩn.

"Đừng. Ngươi nha, tạm thời không được gọi ta là tỷ tỷ, chúng ta lúc này bối phận có chút rắc rối. Ngươi cùng hậu bối của ta động phòng, theo đạo lý thì ngươi phải gọi ta là tổ tông. Tuy nhiên hiện tại ta vẫn gọi ngươi là tiểu tình nhân. Ai nha càng ngày càng rắc rối, ta thật không biết nên gọi ngươi như thế nào nữa. Dù sao ta thật sự rất chờ mong sau này ta cùng Bạch Vũ hầu hạ ngươi trên giường. Tình cảnh lúc đó, ngươi nghĩ xem, quả thật là rất kích thích a."

Lưu Phong thực sự buồn bực, lão nương này thật sự mặt dày a. Càng ngày càng không cho hắn chút mặt mũi nào.

Nếu là Khuynh Thành thì cũng chỉ là nói miệng. Dù sao thì Tiểu ma nữ vẫn còn nhỏ nên không hiểu chuyện. Nhưng Bạch Khiết, một thục nữ ngàn năm, đã từng biết được nhiều việc mà làm sao vẫn còn ăn nói thế này.

Nói đi cũng phải nói lại, nếu tổ tôn cùng ở với nhau, thì thật là kích thích a. Nhất là Bạch Khiết cũng không biết mình là tổ tiên đời thứ bao nhiêu của Bạch Vũ.

Mịa nó, hạ thân hình như có chút động đậy.

Thật sự càng nghĩ càng kích thích. Lưu Phong liếc mắt nhìn Bạch Khiết như muốn ăn tươi, nuốt sống.

"Ha ha, có đúng là cảm thấy rất kích thích không, có muốn sờ ngực của ta không?" Bạch Khiết nói đầy hấp dẫn.

Đương nhiên muốn rồi. Lưu Phong cũng không nói gì kéo ghế lại gần một chút rồi đưa tay nắm lấy bộ ngực của nữ nhân, véo một cái mà nuốt nước bọt ừng ực: "Không bằng chúng ta thương lượng đi. Dù sao ngươi tương lai cũng sẽ đi theo ta, tuy rằng điều kiện hiện tại làm chúng ta không thể lên giường. Hay là ngươi cho ta sờ thoải mái nhá?"

"Xì"

Nghe xong những lời nói đùa của Lưu Phong, Bạch Khiết liền nở nụ cười quyến rũ, liếc nhìn hắn một cái mà nói: "Tiểu tình nhân, ngươi thật sự sẽ không làm chuyện dại dột chứ?"

Bộ ngực của Bạch Khiết hơi rung rinh, gương mặt hồng hẳn lên khi yêu mị cười nói: "Nếu ngươi thật sự muốn, vậy."

Lưu Phong nghe vậy cười hì hì: "Ngươi thật sự đồng ý sao?"

Bạch Khiết cười quyến rũ: "Dù sao thì sớm hay muộn cũng là người của ngươi. Tùy ngươi thôi. Kỳ thật ta cũng hy vọng ngươi có thể đè lên người ta, hung hăng hý lộng ta. Đáng tiếc ngươi lại không dám."

Lưu Phong nghe xong liền toát mồ hôi lạnh, nhất là câu cuối.

Tuy rằng không vui, nhưng mà Lưu Phong cũng không để bụng. Thân thể hắn rất cường tráng, phương diện kia cũng rất mạnh. Nhưng ở trước mặt Bạch Khiết lại chỉ có thể buông tha.

Ai bảo tu vi hắn không cao bằng Bạch Khiết.

"Ngươi. Không được nói ta không dám." Sớm muộn gì cũng sẽ phải cầu xin ta tha thứ.

"Tỷ phu. Huynh nói chuyện với ai vậy" Đột nhiên Khuynh Thành hỏi vọng từ ngoài cửa vào.

"Tỷ phu. Ngươi đang nói chuyện cùng với vậy?" Khuynh Thành vô cùng tò mò, tỷ tỷ cùng sư tôn đi thu thập chứng cứ, mẫu nữ nhà Mộ Dung cũng không có đến. Hắn rốt cục là nói chuyện với ai trong phòng.

"Chẳng lẽ hắn còn có hồng nhan tri kỷ khác?"

Nghĩ đến đây, Khuynh Thành lập tức nổi giân, tỷ phu thối tha, không ngờ lại dám có nữ nhân khác sau lưng chúng ta. Cho dù là ngươi có muốn thì cũng phải nói cho ta biết chứ?

"Tỷ phu, mở cửa, mở cửa—!" Khuynh Thành thấy Lưu Phong không nói gì, càng nghĩ là mình đúng, bắt đầu tiến lên phá cửa.

"Ai a, cánh cửa sắp bị phá" Con ngươi Bạch Khiết đảo vòng quanh, trên mặt hiện lên một vẻ giảo hoạt cố ý mở miệng nói to, hơn nữa còn gia cố thêm một đạo phong ấn lên cửa. Trừ khi cũng có tu vi như Bạch Khiết thì dù có nát tay cũng không phá được cách cửa kia.

Thật sự là có nữ nhân, hơn nữa âm thanh lại lẳng lơ như vậy. Khuynh Thành đúng lúc này nghe được thanh âm của nữ nhân bèn lập tức phát hỏa, gia tăng cước lực vào cánh cửa, nhưng cánh cửa kia lại cứng như bàn thạch.

"Tỷ phu, huynh mau mở cửa. Muội muốn xem huynh giấu con hồ ly tinh nào trong đó?" Khuynh Thành phá một hồi cũng có chút mệt mỏi đành khẽ cắn môi, xiết chặt nắm tay mà tức giận hỏi.

"Tiểu muội muội, không nên làm loạn a. Ta cùng với Tiểu tình nhân rất bận rộn, đừng có quấy rầy chúng ta." Bạch Khiết yêu mị cười nhìn Lưu Phong nói: "Nhà ngươi có cô em vợ (tiểu di tử) thật tốt a."

"Thôi đi, ngươi thật sự là rỗi việc. Trêu chọc nàng ta làm gì?" Lưu Phong nhìn Bạch Khiết thấp giọng nói" Ngươi trước hết nhanh chóng nhập vào khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan."

Bạch Khiết hai mắt chớp chớp, mỉm cười nói: "Sợ cái gì, nữ nhân bên cạnh ngươi ngày càng nhiều. Ta cảm thấy thân phận của ta có lẽ nên xuất hiện rồi, nếu không về sau ta làm sao có chút địa vị được?"

"Không được" Lưu Phong cảm thấy nếu tiếp tục che dấu thân phận của Bạch Khiết thì sẽ tốt hơn, ít ra cũng có thể che giấu thực lực của hắn.

"Như thế nào lại không được—!" Bạch Khiết tới gần Lưu Phong, đôi môi anh đào ghé vào lỗ tai hắn thổi ra một làn khí thơm tho, làm cho trong lòng hắn vô cùng ngứa ngáy.

Bộ ngực sữa đầy đặn của Bạch Khiết rung rinh mạnh mẽ hầm hừ: "Vì sao ta phải náu đi. Không được, hôm nay bất kể thế nào ta cũng phải cho các nàng biết sự tồn tại của ta."

Mịa nó, thì ra không ngờ ngươi đang ăn dấm chua a? Nhìn bộ dạng điềm đạm, đáng yêu của Bạch Khiết, Lưu Phong lập tức liền có chút mềm lòng.

"Sờ ta đi" Bạch Khiết cầm lấy hai bàn tay Lưu Phong ấn vào người mình. Tuy vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự đầy đặn, co dãn kia.

"Co dãn, tuyệt a" Lưu Phong ca tụng tự đáy lòng. Đôi tay to lớn tận tình hưởng thụ bộ ngực cao ngất của nữ nhân. Không thể không nói, bộ ngực của Bạch Khiết cùng với nữ nhân khác đích thực khác nhau.

Sau một hồi Bạch Khiết cũng hơi hổn hển, đôi môi anh đào không ngừng mấp máy dường như trong lòng đang hưởng thụ sự vuốt ve của Lưu Phong.

Thân thể hai người cuốn chặt lấy nhau, thậm chí còn có thể cảm nhận được sự hô hấp của đối phương. Lưu Phong suy nghĩ, thiên niên thục nữ quả là khác a?

Khuynh Thành tập trung tinh thần cảm ứng động tĩnh trong phòng, nàng dường như đã nghe thấy tiếng nữ thân thở dốc, cùng rên rỉ.

"Không biết xấu hổ. Tỷ phu thật không biết xấu hổ, biết rõ ta đang gọi bên ngoài, không ngờ hắn lại không có liêm sỉ dám cùng với nữ nhân khác làm chuyện đó?" Khuynh Thành tức giận, bộ ngực run lên.

Hai người trong phòng cũng không biết được tâm tư của Khuynh Thành, vẫn dính vào nhau. Ngực Lưu Phong dán vào bộ ngực Bạch Khiết, hảo hảo cảm thụ sự mềm mại của bộ ngực nữ nhân.

Dần dần, gương mặt như ngọc của Bạch Khiết cũng có chút ửng đỏ, mùi thơm của nữ thân thành thục từng đợt truyền vào mũi Lưu phong. Làm cho hắn không khỏi có chút kích thích.

Đôi mắt xinh đẹp của Bạch Khiết long lanh, nàng hổn hển: "Ngươi. Ngươi thực sự định làm sao? Ngươi không sợ bị biến thành xác khô sao. Ngươi phải biết là ta không sợ ngươi"

Lưu Phong vội nuốt nước bọt ừng ực thốt lên đầy đắm đuối: "Ta không sợ. Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu."

"Ngươi. Buông ta ra." Tu vi Bạch khiết rõ ràng mạnh hơn Lưu Phong, nhưng lúc này cả người như không còn khí lực. Muốn đẩy hắn ra nhưng làm thế nào cũng không được.

Lưu Phong trong lòng liền vui vẻ, đừng nhìn nữ nhân này bình thường bộ dáng có vẻ như dâm phụ, nhưng kỳ thật trong lòng thì nàng vô cùng sợ hãi sao?

Thông qua sự tình hôm nay, Lưu phong xem như đã hiểu rõ. Bạch Khiết bình thường chỉ là dọa người, cái gì mà không cần a, cái gì mà muốn làm a? Đều là giả dối. Lưu Phong đánh giá nữ nhân này chính là thiên niên xử nữ. Nếu quả như vậy, thì đúng là bảo vật.

"Ngươi. Ngươi lại nghĩ xấu gì đó?" Hai má Bạch Khiết đỏ hồng hồng, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ quái, thân mình càng ngày càng nóng. Nhất là ở giữa hai chân, không ngờ lại xuất hiện một lò lửa.

"Tỷ phu, huynh vô sỉ, không ngờ huynh lại dám làm chuyện đó trước mặt muội?" Khuynh Thành ở ngoài tuy không nhìn thấy nhưng lại nghe thấy tiếng nam nữ thở dốc. Đích thực là nàng nghe thấy.

Bạch Khiết nghe vậy, nhân cơ hội hô to: "Cưỡng bức a, cứu mạng a."

Lưu Phong một trận buồn bực, ngươi hét cái gì? Cầm chế trong phòng cũng là do ngươi làm ra mà, ai gian ai còn khó mà nói a.

"Im miệng"

Lưu Phong cũng không nghĩ muốn phá thanh danh, vội vàng nói: "Ngươi còn hét nhảm, ta sẽ không để ý đến có bị biến thành xác khô hay không mà cứ làm đã. Dù sao có thể cùng thiên niên xử nữ giao đấu một lần, coi như là đáng giá."

Trong lòng Bạch Khiết run lên vội hỏi: "Làm sao ngươi lại biết ta là xử nữ?"

"Ha ha"

Lưu Phong lập tức liền nở nụ cười, chính mình cũng chỉ là phỏng đoán. Tuy nhiên nghe nàng nói như vậy thì mọi chuyện đều sáng tỏ, quả nhiên là thiên niên xử nữ a.

Nhìn thấy nụ cười dâm đãng của Lưu Phong, từ đáy lòng Bạch Khiết đột nhiên sinh ra một chút sợ hãi. Nói thật, trong lòng nàng cũng có một chút chờ mong, nhưng phần nhiều vẫn là sợ hãi. Ngàn năm trước, trong lúc tu luyện nàng chút nữa đã bị một tên ác tăng lăng nhục. Từ lần đó, trong lòng nàng liền sinh ra bóng ma sợ hãi mãi không biến mất. Hiện giờ tu vi của nàng đã có thể so sánh với tiên nhân, nhưng bóng ma năm đó vẫn ám ảnh nàng.

Bình thường nàng vẫn ẩn trong khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan nhìn trộm Lưu Phong cùng nữ nhân làm tình. Đối với nàng chính là một sự trêu chọc, làm giữa hai chân nàng cũng có chút chảy nước, thậm chí còn nghĩ tới chuyện đó. Nhưng đến lúc được làm, thì nàng lại lùi bước vì cảm thấy sợ hãi.

Nghĩ đi nghĩ lại một hồi, đột nhiên Bạch Khiết nhẹ giọng khóc: "Ngươi. Uổng cho ta là người luôn gần nhất với ngươi, ngươi lại muốn khi dễ ta."

Nhìn thấy nước mắt của Bạch Khiết, Lưu Phong đột nhiên mềm lòng, vui vẻ nói: "Thực thứ lỗi, kỳ thật ta chỉ trêu chọc đùa với ngươi thôi."

Nói xong, Lưu Phong liền thả Bạch khiết ra, hơn nữa còn chỉnh lại quần áo cho nàng một chút.

"Tỷ phu, đồ hỗn đản. Huynh vô sỉ, không ngờ lại dám làm vậy. Ta sẽ đi nói với tỷ tỷ cùng sư tôn." Tiểu ma nữ nghe được tiếng kêu cứu của nữ nhân trong phòng, hơn nữa Lưu Phong lại không mở cửa, trong lòng lập tức phát hỏa.

Lưu Phong sợ hãi, sợ nha đầu kia đem thanh danh của mình làm hỏng, vội vàng hô: "Muội nói bậy bạ gì đó, ta mở cửa bây giờ đây."

Mở cửa nguyên bản chỉ là sự tình đơn giản, nhưng Lưu Phong đúng là không làm được. Cấm chế là do Bạch Khiết hạ, trừ phi nàng tự giải. Nếu không lấy tu vi hiện tại của Lưu Phong mà nói, có muốn cũng không được.

"Tỷ phu, nếu huynh không mở cửa, muội sẽ đi nói cho tỷ tỷ và sư tôn hay. Huynh cưỡng gian dân nữ, làm chuyện tình xấu xa." Khuynh Thành biết mình uy hiếp có tác dụng, cho nên lại lớn tiếng kêu lên.

Bạch Khiết lập tức liền đắc ý, hừ một tiếng, hướng về phía Lưu Phong quyến rũ nói: "Ha ha cấm chế ta không giải, tự ngươi nghĩ biện pháp đi."

"Mau mở cửa nếu không thanh danh của ta sẽ bị tiểu ma nữ hủy đó." Lưu Phong khóc không ra nước mắt, sớm biết như vậy thì đã không dám động đến xử nữ ngàn năm. Đợi cho tương lai tu vi của mình cường đại vượt qua Bạch Khiết, lúc đó xử lý cũng không muộn sao?

Bây giờ thì không dám mạnh mẽ để ngươi đừng làm mọi thứ hỗn loạn lên. Lưu Phong thật sự là hối hận, hắn ra sức cười cười mà nói: "Tỷ tỷ, mỹ nữ tỷ tỷ của ta, ngươi mau giải cấm chế được không?"

"Quên đi, thấy ngươi gọi là tỷ tỷ, lần này ta bỏ qua. Nhưng về sau còn dám đối xử với ta như vậy, xem ta thế nào thu thập ngươi." Nói xong Bạch Khiết đắc ý cười nói." Ta biết ngươi trong lòng không phục, nhưng ai bảo ngươi tu vi không bằng ta? Nghĩ rằng có thể vồ lấy ta, thu thập ta, chờ đến khi nào tu vi mạnh lên rồi hãy nói nhá."

Lưu Phong buồn bực muốn chết, mặt cười cười còn trong lòng oán hận thề, cái lão bà giặc cái này cứ chờ xem, sớm hay muộn ta cũng sẽ bắt ngươi hầu hạ dưới khố.

"Hừ nhìn ngươi nghiến răng, nghiến lợi, ta biết trong lòng ngươi đang nghĩ đến cách để chà đạp ta đúng không? Tốt, ta chờ, hy vọng tu vi của ngươi có thể sớm hơn ta. Gặp lại sau" Bạch Khiết nói xong lập tức nhập vào khỏa Tam Phân Quy Nguyên đan. Cùng lúc đó, cấm chế trên của cũng được giải trừ nên cửa phòng liền tự động mở.

Khuynh Thành giống như mãnh hổ phóng vào hét lên: "Người đâu, người đâu, giấu đi đâu rồi. Con hồ ly tinh không biết xấu hổ, ngươi đã trốn đi đâu rồi. Khẳng định là ngươi câu dẫn tỷ phu của ta, còn nói cái gì tỷ phu cường bạo ngươi, ta khinh. Tỷ phu của ta ta biết rõ nhất. Hắn muốn có nữ nhân, người nào có thể cự tuyệt được. Muốn làm nữ nhân của hắn sao, xếp hàng đi."


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-952)