Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Đình - Chương 026

Hoàng Đình
Trọn bộ 387 chương
Chương 026: Ngưng Sát
0.00
(0 votes)


Chương (1-387)

Siêu sale Lazada


Người trong thiên địa, thân bất do kỉ, bất kể là phàm nhân hay tu sĩ. Ngay cả một hà bá như Trần Cảnh cũng vậy. Mặc dù hắn không muốn làm hà bà nhưng vẫn cứ trở thành bà bá, không thể được sống yên ổn, không thể không bảo vệ bài vị này, bởi vì hắn không muốn chết, chí ít là không muốn chết một cách vô nghĩa. Nếu có người quen trước đây thấy được biểu hiện của hắn từ sau khi trở thành hà bá thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên vô cùng. Không ngờ một Trần Cảnh trầm mặc ít nói còn có một bộ mặt khác. Đây cũng là điều bất đắc dĩ của hắn, vì để mọi người tín ngưỡng mình nên bắt buộc hắn phải thể hiện như vậy.

Dưới ánh sao mờ ảo, trước miếu hà bá Tú Xuân Loan sông Kinh Hà, Trần Cảnh đứng trên mặt sông đối mặt với những người đứng trên triền đê. Hai bên chào hỏi nhau, rồi triều bái, rồi lại hứa hẹn.

Khi trời bắt đầu sáng thì mọi người cũng rời đi. Những chuyện vừa xảy ra nhất định sẽ được con cháu của thôn Tiền Hà lưu truyền mấy đời, quyển "Những sự vật huyền bí trong thiên địa" sẽ có thêm một chuyện mới.

Nước sông vẫn không tràn qua được bờ đề, ba mươi dặm quanh Tú Xuân Loan đã yên bình trở lại, những người dân ở thôn Hà Tiền luôn phải đứng mũi chịu sào cũng đã an tâm. Tên của Trần Cảnh, hà bá Tú Xuân Loan đã được khắc sâu trên mảnh đất này. Thậm chí những địa phương xa xôi cũng bắt đầu thừa nhận Trần Cảnh là hà bá ở đây, không hề có ai coi hắn là một thanh niên sắp chết đuối được vớt lên như trước nữa.

Sau cơn phong ba, thôn Hà Tiền ở trấn Quân Lĩnh dần dần yên ả trở lại. Miếu hà bá càng ngày càng nhiều nhang đèn hương khói, nhưng không một ai thấy vị hà bá bặc bố y, lưng đeo trường kiếm xuất hiện. Điều này khiến cho các thiếu nữ đến đây vì nghe nói hà hbá rất đẹp trai phải thất vọng trở về.

Cứ như vậy, này qua đêm tới, xuân hạ thu đông bốn mùa thay đổi, thời gian trôi nhanh như nước sông cuồn cuộn chảy.

Lúc này Trần Cảnh đang ngồi trong thủy vực của Tú Xuân Loan. Trên đỉnh đầu hắn xuất hiện một mô hình sông ngòi, một thác nước chảy mạnh đổ từ trên vách đá thẳng đứng, thế nước như một cái cầu vòng bắc nang trời, sau đó một đoạn thì tới khu vực êm ả.

Phía dưới hắn là một tảng đá đen sì. Ở phía xa nhưng vẫn trong phạm vi Tú Xuân Loan có một con tôm đỏ và một con sò lông vỏ xanh lớn đang đứng nhìn, bọn chúng bị sát khí do tảng đá phát ra chấn nhiếp nên không dám tới gần.

Tảng đá này chính là bảo bối do hà bá Ác Long hạp luyện chế. Lúc này nó phát sát khí cao tận trời, hóa thành ngọn núi nhỏ đè Trần Cảnh xuống, hắn phải dốc hết tất cả linh lực Tú Xuân Loan mà hắn có thể điều động để khống chế nó.

Thực ra tảng đá đen này chỉ là một cục nam châm mà thôi, nhưng bởi vì ngâm ở dưới sông không biết bao nhiêu năm tháng nên bới có linh khí đậm đặc như vậy.

Về phần sát khí cao ngút trời kia thì Trần Cảnh phải hỏi một con rùa già ở Ác Long hạp mới biết được. Một nghìn năm trước có một thanh kiếm rơi từ trên trời xuống cắm thẳng vào tảng đá này. Thanh kiếm kia có sát khí ngút trời, không ai dám tới gần, mãi mấy chục năm sau mới có một đạo sĩ tới rút nó đi. Còn tảng đá đã bị nhiễm nguồn sát khí đó, ngàn năm nay vẫn không bị tiêu tán đi.

Trần Cảnh xoa nhẹ lên tảng đá mình đang ngồi, lòng bất giác cảm thấy hứng thú với thanh kiếm và chủ của nó. Không biết phải là người thế nào mới có thể có được thanh kiếm như vậy, chỉ một tảng đá bị nhiễm sát khí của kiếm mà nghìn năm sau vẫn chấn nhiếp được kẻ khác.

Phải là nhân vật thế nào mới có thể đánh rơi thanh kiếm trong tay chủ nhân nghìn năm trước của nó.

Nghìn năm trước đã xảy ra chuyện gì, những truyền thuyết trên thế gian vốn có thật chăng?

Trần Cảnh ngồi trên tảng đá đen, hắn hưng phấn vì thanh kiếm trên tay có thể tế luyện bước kế tiếp. Hắn từ từ tra kiếm vào dấu vết do thanh kiếm nghìn năm trước lưu lại. Không ngắnhơn hay dài hơn, cũng không rộng hơn hay hẹp hơn, vừa khít. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, có thể nhìn thấy nơi tiếp xúc giữa bàn tay và kiếm như có khỏi bốc lên.

Thông linh, ngưng sát, luyện cương là ba bước trong nửa giai đoạn đầu của quá trình luyện khiếm. Lúc này Trần Cảnh đang ở bước ngưng sát.

Khiếm vốn là sắt thương, khi vẫn chưa chuyển từ hậu thiên sang tiên thiên thì vẫn phải cần dùng tâm, khí, huyết, thần của bản thân để tế luyện. Không dưỡng không luyện hằng ngày thì linh khí trên kiếm sẽ không gia tăng, nếu thời gian dài thì còn có khả năng thoái hóa thành kiếm thường.

Thông linh cho kiếm đã khó, tìm được nơi để ngưng sát thì càng khó hơn. Mà tảng đá có chứa sát khí nồng đặc và sắc bén này chính là một nợi cực tốt để ngưng sát.

Nếu ngưng sát cho kiếm tốt thì uy lực khi luyện cương xong càng lớn.

Mái tóc của Trần Cảnh xõa ra theo dòng nước trông như một đán rong màu đen, vẫn một bộ quần áo từ khi tiến vào động phủ của hà bá Ác Long hạp nhưng không hề dính một chút bùn nào.

o0o

Núi Thúy Bình dài trăm dặm, dãy núi như một tấm bình phong màu xanh dài miên man.

Núi Thúy bình cách Thiên La Sơn ba trăm dặm, ở giữa là thành Bá Lăng, trấn Quân Lĩnh cách không núi Túy Bình không xa. Còn sông Kinh Hà thì chảy qua Thiên La Sơn sau đó xuôi dòng men theo dãy Thúy Bình.

Bầu trời chi chít sao, ánh sao mê ly bao phủ khắp thế gian. Đám yêu tinh đã có linh trí trong núi Thúy Bình con nào con nấy ngước đầu nhìn sao thổ nạp nguyên khí. Ánh sao có linh lực của ngôi sao, là linh lực cực kỳ tinh khiết đối với bất kể là người hay linh thú.

Trong động phủ của sơn thần núi Thúy Bình, khói lam lượn lờ. Nói ra thì nhang đèn của nữ sơn thần này kém hơn thổ địa, thậm chí còn không bằng hương khói ở miếu hà bá Trần Cảnh, nhưng vô luận là Trần Cảnh hay thổ địa cũng đều không dám trêu chọc nàng.

Nang tựa ngả nười trên vương tọa bằng ngọc bích, tay cầm chùm trái cây núi đỏ thẫm rồi ăn từng trái một. Quả này là đặc sản của Núi Thúy Bình, trái thanh tâm hồng nhan, trong suốt rất đẹp, là chủ dược để luyện trú nhan đan.

Bên cạnh nàng là một bé gái khổng mười tuổi, đầu cài một bông hồng nhỏ, y phục thì như do những chiếc lá xanh kết lại, phần trán phía trên khóe mắt cũng có vẽ một bông hồng, cả người mang vẻ đẹp lung linh mà trong sáng.

Phía dưới có một người khoác hắc bào quỳ rạp, đầu dập dập liên tục xuống nền đất, người run lẩy bẩy, y chính là Hòe Mị.

- Hòe Mị, ngươi lập công lớn, bà muốn thưởng cho mày.

Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng. Lần sau con không dám nữa!

- Ái chà chà, không dám nữa, không dám làm cái gì nữa?

- Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng. Lần sau con không dám nữa. Lần sau con...

Y cũng không dám nói thêm gì mà chỉ ra sức dập đầu.

- Hừ hừ, không dám nữa, bà thấy mày rất to gan đấy.

Nàng đang nói chầm chậm từng chữ tựa hồ như không lưu tâm thì đột nhiên vung tay lên, nền đất dưới chân Hòe Mị tách ra không một tiếng động, một luồng âm phong lạnh lẽo phóng lên, một vực sâu không đáy tối om hiện ra, văng văng nghe thấy tiếng kêu thê lương từ dưới vực truyền lên.

Hòe Mị hoảng hốt biến sắc, không nói lời nào mà xoay tại chỗ rồi hóa thành một làn khói phóng ra phía ngoài động. Cơn gió lạnh từ trong vực sâu cuộn một cái, đám khói đen bị hút hết trong chớp mắt, cái khe khép lại.

- A... Nương nương tha mạng...

Trả lời y là một tiếng hừ lạnh của sơn thần núi Thúy Bình.

- Ăn cây táo rào cây sung.

Sơn thần Thúy Bình thờ ơ nói một câu, nhẹ nhàng cắn một quả thanh tâm hông nhan, trong nàng tựa như mới làm xong một việc cỏn con, sau đó còn nói thêm:

- Tên Trần Cảnh kia quả nhiên sống sót được, không ngoài dự tính.

Cô bé cài hoa hồng ở bên cạnhcười khẽ rồi nói:

- Chỗ hắn bây giờ hương khói tăng lên rồi, chỉ sợ không bao lâu thì thần linh có nhiều nhang đèn nhất trấn Quân Lĩnh chính là hắn rồi.

Sơn thần Túy Bình chỉ dựa vào vương tọa ngọc bích, thản nhiên ăn trái thanh tâm hồng nhan, không thể biết nàng đang nghĩ gì.

o0o

Trong dòng Lú Xuân Loan, Trần Cảnh trụ vững như bàn thạch, tâm niệm dồn hết vào thân kiếm. Lấy kiếm làm thân, dùng thần kiệm câu thông với kiếm để luyện hóa sát khí trong tảng đá đen.

Vào giờ tý mỗi ngày, hắn đều phải rút kiếm ra rồi dùng tay vuốt lưỡi kiếm. Đây là lấy khí dưỡng kiếm, nếu không làm vậy thì mỗi khi sát khí được truyền vào sẽ bị kiếm bài xích, vì thế nên hằng ngày đều phải lấy linh khí của mình để bồi luyện kiếm.

Ngảnh đi ngoảnh lại, triều lên triều xuống, một tháng đã trôi qua.

Hôm nay đầu tháng, mặt đất tối om, tất cả sao trời đều bị mây đen che hết. Ngẩng đầu nhìn không thấy trời nhưng có thể cảm thấy được sự ràng buộc với bản thân, mưa bão sắp đến, mọi người đều đã ngủ yên. Đột nhiên, gió nổi lên, lúc đầu chỉ thổi nhe nhẹ nhưng trong nháy mạnh đã trở thành cuồng phong. Một tiếng sấm rền vang lên, rất nhiều người giật mình tỉnh khỏi giấc mộng. Trên chín tầng trời, một tia chớp như một thanh kiếm sắc xé toang màn đêm, dâm thẳng xuống mặt đất.

Mưa tầm tã, giọt này nối giọt kia như những chuỗi hạt giăng khắp nơi.

Sau khi tia chớp đừ trên bầu trời đánh xuống tới mặt đấ thì liền biến mất tăm, giống như một thanh kiếm rơi xuống mặt nước vậy. Những kẻ phàm phu tục tử thì cho rằng đây chỉ là một trận mưa lớn mà thôi, có tiếng sấm là chuyện bình thường đến không thể bình thương hơn. Nhưng những kẻ trong trấn Quan Lĩnh có tu vi đến mức nhất định thì đều biết rõ đây là linh vật đang độ lôi kiếp.

Từ trên trời lại có một tia sét phóng xuống, khi ánh chớp lướt qua thì sắp nơi sáng bừng lên. Dưới ánh chớp, một căn nhà nhỏ tối om hiện lên, đó chính là từ đường thôn Hà Tiền. Trên nóc từ đường, một thiếu nữ trông cực kỳ yếu đuốc ngẩng đầu đón tia sét đánh xuống, khuôn mắt vốn không có chút huyết sắc nào nay lại càng trắng nhợt thêm. Một đám khói đen hiện ra trên đỉnh đầu nàng, trong đám khói có một miếng linh bài chưa ngưng thực thoáng ẩn thoảng hiện.

Đây là lần thứ ba nàng độ kiếp cho nên sẽ bị ba tia sét đánh. Trừ khi âm thể nàng sinh dương khí trở thành quỷ tiên, nếu không thì cứ mười năm một trận lôi kiếp, đợt sau nhiều hơn đợt trước một lần sét đánh, mãi mãi không ngưng.

Sét đánh, tiếng sấm to đến nỗi điếc cả tai, Hư Linh không nghe thấy được gì mà chỉ thấy ánh chớp chói lòa như một thanh kiếm đâm tới.

Linh bài trong đám khói đen vọt lên ngăn tia sét, hồ quang tràn xuống như một con nước tràn qua đập đá tạo thành thác. Những tia lửa điện phủ hết cả người Hư Linh, nàng thấy toàn thân run lẩy bẩy nhưng lại không hề nhúc nhích gì, mặc cho nhừng dòng đánh chớp kia chảy xuống như đang dội nước.

Tia cét này xuống nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng trong khoanh khắc này thì cơ thể nàng trông cực kỳ hư ảo. Mây đen trên trời vẫn chưa tan đi, một lúc sau, lại có một tia chớp chói mắt đánh xuống.

Hư Linh đột nhiên thả người hóa thành một luồng khói đen nhập vào linh bài kia.

"Đùng. Đoàng..."

Ánh chớp xé toang hư không, đám khói đen ở phía dưới chỉ cầm cự trong chốc lát rồi liền nổ tung. Anh chớp biến mất, trời lại tối om đến mức xòe tay không thấy ngón, mưa gió dần dần ngưng lại, từ đường thôn Hà Tiền vẫn yên lặng. Nếu ai có nhãn lực cao minh thì sẽ thấy phía trên không từ đường có một làn khói nhẹ tụ lại, lúc đầu thì chỉ một chút, sau đó thì uốn lượn trong không khí như có sinh mệnh, lượn lờ một hồi thì trở nên đậm hơn. Một đám khói đen như đột nhiên được sinh ra, sau chốc lại đã tụ lại trở thành một tấm bài vị màu đen. Bài vị trong không trung lắc lư rồi chiếu một chùm sáng màu xanh nhạt xuống. Một người con gái đang độ thanh xuân xuất hiện dưới chùm sáng, váy đen dài tới đất, tóc huyền buông thõng ngang eo như một tinh linh trong đêm nhưng thiếu đi phần yêu mị. Nàng chính là Hư Linh mà lúc đầu Trần Cảnh xưng là lão tổ thôn Hà Tiền.

Nàng ngẩng đầu nhìn mây đen đang tán đi, đôi môi khẽ mỉm trông cực kỳ vui sướng.

Đột nhiên đúng lúc này có một vầng sáng chụp xuống đầu nàng. Nàng hoảng hốt, cơ thể nhòa đi muốn hóa thành khói trốn vào vào từ đường nhưng không kịp. Chùm sáng chớp tắt liên tục bao chùm lấy nàng ở trong đó, tia sáng như những sợi dây trói nàng lại.

Nàng vô cùng kinh hãi, linh lực trong người như bị cách ly hoàn toàn, không cách nào có thể điều động được.

Không khí dao động như mặt nước, một người từ trong hư không bước ra khong mang theo một tiếng động nào. Y trẻ tuổi anh tuấn, mặc pháp bào màu, thần thái vô cùng tự tin, chỉ có điều là ánh mắt lại gây cho người cảm giác âm hiểm. Đúng là thổ địa trấn Quân Lĩnh, Tần Hộ.

- Bản thổ địa đang cần một thị linh, ngươi rất phù hợp.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-387)