← Ch.069 | Ch.071 → |
oOo
- Đa tạ!
Diệp Thanh Tuyết không quay đầu nhìn lại, vẫn im lặng, khiến người khác cảm giác như nàng không thuộc về cái thế giới này. Vừa nói chuyện, nàng vừa vẽ lên trang giấy trắng như tuyết một nét sổ thẳng xuống. Khi mọi người còn đang chờ nàng viết tiếp, để xem nàng định viết chữ gì, thì nàng đã đặt bút xuống.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ, nhất là lão đạo sĩ, nhưng khi lão nhìn kỹ nét sổ dọc kia, hai con mắt híp lập tức mở to, thậm chí bàn tay đang vuốt nhẹ chòm râu lưa thưa cũng ngừng lại. Sau khi Diệp Thanh Tuyết đặt bút lại chỗ cũ, lão mới chậm rãi nói:
- Sát khí thật nặng.
- Ha.. a...
Mấy tên công tử bột đứng sau lưng Diệp Thanh Tuyết chợt bật cười ra tiếng. Tên công tử trẻ tuổi cầm đầu đám người khẽ phe phẩy chiếc quạt giấy in hình hoa sen, cười nói:
- Quả nhiên là phường lừa bịp, vị cô nương này thân như liễu yếu trong gió, ngón tay mảnh khảnh như ngọc, tư thái nhẹ nhàng hiền dịu, cho dù là tiên nữ trên trời cũng chỉ được như vậy mà thôi. Thế mà lão đạo sĩ ngươi lại nói có sát khí. Ta thấy trừ vẻ dịu dàng, đầu ngón tay cô nương kia chỉ có lưu lại hương thơm, tỏa ra sát khí cái gì?
Y nói xong, đắc chí cười ha ha, những kẻ khác cũng bật cười theo. Tuy ai nấy đều nhìn Diệp Thanh Tuyết bằng ánh mắt nóng rực, nhưng căn bản lại không dám tranh đoạt cũng với công tử trẻ tuổi kia.
Lão đạo sĩ không để ý tới tên công tử này, chỉ nhìn Diệp Thanh Tuyết, nói tiếp:
- Một nét sổ dọc này như sấm chớp từ chín tầng trời giáng xuống, sát khí ngưng kết. Những người tập lôi pháp thường có tính tình nóng nảy, dần dà sẽ khó không chế tâm tính mình, do vậy mà lôi pháp khó lòng tiến thêm. Đây cũng chính là lý do vì sao người trong thiên hạ tu tập lôi thuật nhiều không kể xiết, lại không có người nào đại thành. Nhưng nhìn cô lại ôn hòa như nước, thảo nào thế gian đồn đại lôi pháp của cô tinh tế, đã đến cảnh giới hóa phép thành hình.
Diệp Thanh Tuyết không nói lời nào, vẫn lẳng lặng ngồi yên đấy. Mấy tên công tử phía sau nghe lão đạo nói xong, sao còn không biết Diệp Thanh Tuyết là ai, sắc mặt người nào cũng khẽ biến. Chẳng qua đám người này không như người phàm bình thường, kẻ nào cũng không phú thì quý, nên tất nhiên đều đã gặp qua người tu luyện phép thuật, do vậy cũng không phải rất sợ hãi. Cho nên cả đám vẫn vây quanh nơi đây, chỉ không dám thoải mái nói chen vào nữa.
- Một nét sổ xuống gọn gàng mà dứt khoát, cho thấy người viết rất kiên định. Xem hình dáng nét vẽ này lại như kiếm, kiếm là thứ sát phạt, chủ hung. Người mà Diệp chưởng môn muốn hỏi đang ở tình cảnh cửu tử nhất sinh.
- Mấy thứ này không cần nói cho ta biết, ta chỉ muốn biết người đó đang ở đâu.
Giọng nói Diệp Thanh Tuyết vẫn nhẹ nhàng như cũ, tựa như trang phục của nàng lúc này, đều làm cho người ta có một cảm giác nhẹ bay như tuyết.
Lão đạo sĩ cười cười, không nói thêm gì, kéo tờ giấy mà Diệp Thanh Tuyết vừa cầm bút vẽ một nét sổ thẳng lại gần, xoay cổ tay, bút không nhấc lên, cũng không chấm mực. Nhưng chỉ tích tắc sau, khi lão nhấc bút lên, thì trên tờ giấy trắng kia dần xuất hiện thêm một hình vẽ hoa văn phức tạp.
Diệp Thanh Tuyết vô cùng kinh ngạc. Nàng được tông chủ tiền nhiệm của Thiên La môn nuôi lớn, từ nhỏ đã học tất các các loại phù văn, lớn lên còn được tiếp xúc thêm nhiều loại đặc biệt nữa, rất hiếm có loại chữ viết nào mà nàng không nhận ra. Thế nhưng phù văn cổ quái này đầy huyền ảo, lại như rất tự nhiên, hòa cùng với nét vẽ ban đầu của nàng đến mức không còn phân biệt ra được nữa. Thậm chí, khi lão nhấc bút lên, thì đã không còn biết nét bút đầu tiên lão hạ xuống ở chỗ nào nữa rồi.
Lão đạo sĩ cầm lấy một góc tờ giấy, phẩy phẩy thuận theo chiều gió. Giấy bỗng bốc cháy, đồng thời miệng lão mấp máy rung động cực nhanh, không phát ra chút âm thanh gì, nhưng Diệp Thanh Tuyết lại cảm thấy không khí chấn động thành những gợn như gợn sóng. Khói từ tờ giấy trong tay lão đạo sĩ vốn hướng thẳng lên trời, lại đột ngột thổi qua hướng Tây, nhìn rất rõ ràng.
Diệp Thanh Tuyết nhắm mắt lại, không gian như vặn vẹo đi, một cảnh tượng ở vùng không gian khác hiện ra trước mắt nàng. Cảnh tượng này chỉ có một mình nàng nhìn thấy được.
Trong nháy mắt, tờ giấy trong tay đạo sĩ đã cháy hết, lão nhìn Diệp Thanh Tuyết vẫn đang bình thản ngồi yên như cũ, nói:
- Lão đạo còn tưởng Diệp chưởng môn đã đến cảnh giới tâm thanh thần minh, không vướng bận chuyện xung quanh, không ngờ có người khiến cô để tâm như vậy, lại còn mãnh liệt đến thế nữa.
Diệp Thanh Tuyết mở mắt, đứng dậy, nói ra:
- Hắn là đệ tử núi Thiên La ta, là sư đệ duy nhất của ta, là kẻ được chính tay ta đưa lên núi từ vũng máu trong trong một đêm đầy tuyết. Mạng của hắn thuộc về ta, người khác sao có thể lấy đi được? Nếu đã muốn lấy, thì phải hỏi qua xem sấm sét trên chín tầng trời có đồng ý hay không đã.
Nàng nói xong, bèn rút cái cái trâm gỗ tím trên đầu xuống, nói:
- Trên người ta không có vật ra hồn, chỉ có cái trâm gỗ này thôi. Lấy trâm gỗ này làm tiền quẻ vậy.
Nói xong, nàng liền đi ra khỏi tòa thành. Thấy vậy, gã công tử cầm đầu đám thanh niên vây quanh vội hô lên:
- Tiên tử, tiên tử...
Diệp Thanh Tuyết không thèm để ý tới, y bèn đưa tay với theo. Tay y mới chạm chéo áo nàng, thì một tia chớp lóe lên, y ngã nhào ra đất, người co rúm lại, một cánh tay cháy đen. Đám người còn lại kinh hãi nhìn lại Diệp Thanh Tuyết, thì nàng đã sớm biến mất không còn chút dấu vết.
Lão đạo sĩ cau mày nhìn phương hướng Diệp Thanh Tuyết biến mất, tích tắc sau, lão vội vàng móc ra một lá bùa bọc lấy cây trâm gỗ kia, rồi nhét vào ống tay áo. Cái bộ dáng đạo đức chân tu lúc nãy đã biến đâu mất, lão nhổ lá cờ cắm bên cạnh lên, đứng dậy đi qua cầu đá, rồi rẽ qua mấy con đường, ra khỏi thành từ cửa phía Đông. Cả người lão lúc này như không có trọng lượng, lướt sát mặt đất mà đi.
Lão đi được một quãng không xa lắm thì có một đạo nhân trung niên cưỡi ngựa đuổi kịp. Khi đến gần mới thấy người này không phải cưỡi ngựa thật, mà cưỡi một con ngựa bằng giấy. Y ngồi trên ngựa giấy nói với lão đạo sĩ kia:
- Sao sư huynh lại rời đi vội vàng như vậy?
Lão đạo sĩ không ngừng bước, cũng không nhìn đối phương, chỉ trả lời:
- Ta nhìn nơi này đã có khí tức hung sát, không phải là nơi tu hành, tất nhiên là nên rời đi.
- Đệ nghe nói sư huynh vừa tính cho Diệp Thanh Tuyết một quẻ, thu tiền quẻ là một cái trâm gỗ. Không phải sợ cô ta đổi ý đến lấy lại, nên mới vội vàng rời đi chứ?
Đạo sĩ trung niên kia khẩn trương hỏi.
- Trâm gỗ kia sao? Là tiền quẻ cô ta trả ta, sao ta phải sợ cô ta lấy lại?
- Sư huynh, huynh không nên giả bộ nữa, cả thiên hạ ai không biết trâm gỗ tím trong tay Diệp Thanh Tuyết chính là Thanh Tâm Trấn Ma kiếm của chưởng môn Thiên La môn.
- Biết thì làm sao?
Chòm râu dê vàng tơ của lão đạo nhân lay tung bay trong gió.
Từ đầu tường thành Bá Lăng nhìn lại, sẽ thấy một đạo sĩ mặc áo bào trên người sạch sẽ sang trọng, tóc tai gọn gàng, lại cưỡi một con ngựa giấy, cả người lẫn ngựa như một tờ giấy mỏng được cơn gió đẩy đi. Bên cạnh là một đạo sĩ khác, tay cầm một cây cờ trắng, quần áo trên người và vẻ mặt đều có vẻ nghèo túng, bước chân như không dính bụi, đang cùng đạo sĩ cưỡi ngựa giấy lướt nhanh về dãy núi phía xa.
Đạo sĩ cưỡi ngựa giấy nói:
- Sư huynh đừng trách sư đệ không chịu cảnh báo trước với huynh, cả thiên hạ lúc này đều đang đồn đãi, sở dĩ Diệp Thanh Tuyết có lôi thuật kinh người như vậy là nhờ có cây trâm gỗ khiến tâm trí thanh tĩnh, không bị tâm ma quấy nhiễu. Trâm này trong tay Diệp Thanh Tuyết thì không sao, nhưng trong tay huynh sẽ là tai họa. Huynh không nên lấy Thanh Tâm Trấn Ma kiếm này a.
- Ha ha, năm đó sư phụ đã tính cho ta một lần. Trên quẻ nói đời ta tuy có tai kiếp nhưng lại được chết già.
Lão đạo sĩ không quay đầu lại, nói.
- Sư huynh, tuy là sư phụ có nói vậy, thế như sư phụ cũng nói "họa phúc không cửa, chỉ người tự tạo".
Đạo sĩ trung niên cưỡi ngựa giấy lại nói tiếp.
- Chỉ là một cái trâm gỗ, mầm tai họa cái gì? Ta rời khỏi nơi này, trốn vào trong thế giới rộng lớn là không còn dấu tích tìm ra.
Nói xong, lão đạo sĩ đột nhiên tăng tốc, cả người như ảnh ảo mờ ảo, chớp mắt đã không thấy đâu. Còn đạo sĩ cưỡi ngựa giấy cũng không tiếp tục đuổi theo nữa, chỉ nhìn về phương hướng lão đạo sĩ biến mất, lẩm bẩm như nói cho chính mình nghe:
- Sư huynh, sư phụ từng nói huynh làm việc gì cũng quá thẳng thắn tự tin, không đủ mềm dẻo. Không ngờ qua nhiều năm rồi mà huynh vẫn cứ như vậy. Huynh mượn cơ hội này kết một cái thiện duyên với Diệp Thanh Tuyết, sau này gặp phải kiếp nạn, thế nào cũng có xoay chuyển. Nhưng bây giờ lại cầm trâm của nàng, thiện duyên này có khi lại chuyển thành ác duyên, khó tránh khỏi bị người ta cho rằng cháy nhà đi hôi của, mà còn đưa tới mầm tai họa vô tận.
Đạo sĩ cưỡi ngựa giấy nhìn nơi lão đạo sĩ biến mất mà nói, lại không biết tại sườn núi xa xôi khác, sư huynh y cũng đang nhìn về phía y nói một câu:
- Sư đệ, sư phụ nói đệ xử thế quá khéo léo, khéo đưa đẩy cẩn thận, suy nghĩ quá nhiều, có thể có một đời phúc quý, nhưng Tiên đạo là thiếu quyết đoán. Cứ nghĩ là kết duyên với khắp thiên hạ, sau này thiên hạ sẽ giúp đệ, có khả năng như vậy được sao! Ta xem bói thu tiền quẻ, là rất rất công bằng mà, làm sao Diệp Thanh Tuyết có thể làm khó ta được.
Hai người như cách khoảng không gian vô tận nói chuyện với nhau, âm thanh theo gió truyền lại. Lão đạo sĩ cũng không tìm hiểu thêm chuyện làm sao Diệp Thanh Tuyết biết được lão. Trong giới tu hành, ngoại trừ đối phương có tu vi cảnh giới quá cao quá chênh lệch, lại còn cố ý ẩn nấp, thì người tu hành đều có thể cảm ứng đại khái được nhau.
Tuy rằng trời đất này đã không còn Tiên đạo, nhưng vẫn không thiếu kỳ nhân dị sĩ, có nhiều người đả tọa ngồi thiền trong núi, hoặc hòa vào trần thế để ngộ đạo thông thần. Bí pháp thời này cũng nhiều không kể xiết, không ai dám nói mình gặp hết, nghe hết toàn bộ bí pháp trong thiên hạ. Cũng như lão đạo sĩ coi bói kia vậy, Diệp Thanh Tuyết chỉ cảm nhận được khí tức trên người lão đặc biệt, có dao động linh khí quanh người không giống như kẻ tu hành bình thường, chứ hoàn toàn không biết được lai lịch thật sự của lão.
Sau đó nàng mới phát hiện phương pháp bói toán của lão quả nhiên không giống người thường, đặc biệt là câu nói tìm người phải hoàn toàn dựa vào tâm của mình. Ngay lúc lão làm phép, trong mắt Diệp Thanh Tuyết chợt hiện lên một cảnh tượng: "Một bầu trời lấp lánh ánh sao, có một khoảng không rực sáng như ban ngày, pháp thuật đầy trời, trên những đỉnh núi gần xa có người đang đứng. Trong màn pháp thuật dày đặc như pháo hoa đó, có một ánh kiếm đang giãy giụa bay đi như muốn lao ra khỏi đó, nhưng lại bị pháp bảo và các loại thuật pháp ngăn cản không sao thoát được. Đột nhiên, một dải ánh sáng bay ra, giết chết vài người đứng gần rồi bay thật nhanh về phía xa. Đây chỉ là cảnh tượng đầu tiên, cảnh tiếp theo, nàng nhìn thấy được một người như bộ xương khô, toàn thân đen kịt, trên mặt trên tay đều lộ cả ra xương trắng, hiển nhiên thân thể đã tàn phế."
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thanh Tuyết cũng đã hiểu được vì sao tượng Hà Bá trong miếu Hà Bá lại bị bong tróc ra từng mảng từng mảng một. Đó là bởi chính bản thân Trần Cảnh cũng đang bị bong tróc ra từng mảng da thịt, đến chân kia cũng đã bị chặt đứt.
Sau đó, Diệp Thanh Tuyết nhìn thấy là một trận chiến diệt ma, một trận chiến giãy giụa cầu sinh.
← Ch. 069 | Ch. 071 → |