Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Đình - Chương 224

Hoàng Đình
Trọn bộ 387 chương
Chương 224: Cuồng phong cuốn sóng sinh hiểm tượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-387)

Siêu sale Lazada


Dịch giả: MinK

Biên: Hoangtruc oOo

Nếu còn ở trong biển, sẽ thấy xung quanh bốn phía, sóng biển như những dãy núi trập trùng lao đến. Cuồng phong không kiêng nể gì cuốn lấy nước biển lên, xé rách thành từng mảng.

Sóng dữ cuốn lên tận trời, gió biển như muốn xé rách mọi thứ. Một con sóng trục đuổi khách, ngẩng đầu lại có rồng đen rít gào.

Theo sự hấp dẫn của bia thần Kinh Hà thì bia thần Bồng Lai cũng xuất hiện, đảo Bồng Lai cũng đi ra từ không gian hư ảo. Chính vì sự có mặt của hai tòa bia thần nên mới khiến linh khí nơi này bị khuấy động, làm nên những cơn gió thổi mạnh. Gió vốn vô hình, trong tích tắc đã bị nhuộm thành màu đen, hình thành một mảng mây đen che khuất cả bầu trời. Như thể tạo nên một áp lực đè nặng trên đỉnh đầu mỗi người. Bên trong mây đen còn có tia chớp ẩn hiện, tuy sấm sét không đánh xuống nhưng thỉnh thoảng vẫn lóe lên đủ khiến mọi người kinh tâm động phách (giật mình hoảng sợ)

Bầu trời là mây đen vần vũ, trên mặt biển là những con sóng mãnh liệt, cuồn cuộn dâng lên không theo một quy tắc nào cả. Những cơn gió như thanh đao, chém xuống mặt biển tạo thành những rãnh sâu.

Trong phút chốc, cả trời đất như tối sầm lại. Có một con tôm đỏ thẫm chở một pho tượng đá lơ lửng giữa không trung, nửa người của nó đều bị sương mù màu đen bao phủ, chỉ lộ ra một cái đầu cùng với hai cái càng đang kẹp lấy một cái kiếm và một cái đinh ba.

Sương mù màu đen bao phủ toàn bộ từ thắt lưng tượng đá trở xuống. Đột nhiên có một đám sương mù bay lên trước mặt của pho tượng. Từ xa nhìn lại, như có một đạo nhân mặc áo lam đứng trên lưng một đầu quái thú, khuôn mặt hắn lạnh lùng, khiến cho ai lần đầu nhìn thấy cũng có cảm giác thần bí, lại lạnh lẽo khó gần.

Ở bên cạnh hắn là một người đàn ông mặc áo đen đang đứng im giữa không trung nơi đó, dưới chân lại có từng vòng từng vòng gợn sóng dần tản ra. Người này trông có vẻ tuấn tú, chỉ là lông mi hơi dày, khiến cho đôi mắt càng thêm thâm thúy.

Ở trước mặt hai người, một cô gái đang tiến bước về phía trước. Chân nàng đạp vào hư không bước đi, pháp bào của nàng đang tung bay theo gió, khi thì ôm lấy cơ thể nàng, có khi thì lại như lá cờ phần phật thổi tung, nhưng dù thế nào thì nàng vẫn tập trung đi về phía trước, lưng eo thẳng tắp. Có lẽ bởi vì Nhan Lạc Nương đang đeo một thanh kiếm trên lưng, ép sát vào lưng khiến nàng không thể xoay người lại được. Có lẽ sức nặng của thanh kiếm đó khiến nàng không dám khom lưng, không dám xoay người, cho nên chỉ có thể đi thẳng tắp về phía trước.

Trước mặt bọn hắn là một ngọn núi lớn, núi này nằm sát phía trên mặt biển, như một con thuyền bồng bềnh trên biển lớn. Nơi cột buồm trung tâm của con thuyền là một đỉnh núi cao đến mức chọc thủng cả tầng mây đen. Giữa tầng mây đen, giữa bầu trời u tối này, núi Bồng Lai vốn giăng giăng đầy khí lành, trở lên cực kì sáng lạn bắt mắt. Mà nhóm Trần Cảnh khi đứng trước ngọn núi này lại bỗng trở nên nhỏ bé khác thường.

Có một người từ núi Bồng Lai bay ra. Y mặc bộ áo bào màu trắng, phía trên có rất nhiều phù văn, trong mắt đang hiện đầy sát khí và tức giận.

Trước đó, khi bị Hồng đại hiệp mắng, y đã sinh ra sát ý nhưng phải nhịn xuống không dám ra tay. Bây giờ khi biết rằng nhómTrần Cảnh lai giả bất thiện, tự nhiên không cần phải cố kỵ gì nữa, y vừa nói ra thì sư phụ chưởng môn Bồng Lai đã quát lên:

- Hỗn hào, cung chủ Quảng Hàn tu hành chưa được bao lâu, lại lẻ loi một mình, đảo Bồng Lai sao có thể dùng uy khinh người.

Tuy lão nói vậy nhưng trong giọng nói không có vẻ gì là trách cứ Thiên Hoang.

Thiên Hoang trả lời sư phụ của mình:

- Sư phụ, đệ tử không muốn dùng uy khinh người, mà là cung chủ Quảng Hàn đã quá coi thường chúng ta....

- Không cần diễn kịch, nơi đây không có người ngoài nào nhìn xem cả.

Nhan Lạc Nương nói. Giọng nói của nàng như một đạo ánh kiếm tỏa sáng giữa thiên địa đen tối, trực tiếp mà sắc bén.

Thiên Hoang bị cắt lời, chưởng môn Bồng Lai lập tức lạnh giọng nói:

- Thiên Hoang, Quảng Hàn cung khiêu chiến Bồng Lai ta, ngươi đi lãnh giáo thần thông của cung chủ Quàng hàn cung một chút.

- Vâng, sư phụ.

Thiên Hoang nói lớn, rồi quay người lại. Đột nhiên y tung người lên, đồng thời hai tay vẽ vào hư không rồi chui vào bên trong hư không.

Đây là "Xé Không Độn Thân Du" của Bồng Lai, là một loại độn thuật cực kỳ khó luyện, khi luyện tới cảnh giới cao thâm thì có thể bỏ qua hạn chế của địa vực để trốn chạy.

Ở phía trước Nhan Lạc Nương một đoạn, một người bước ra từ trong hư không, chính là Thiên Hoang. Y như thể vén tấm rèm lên, rồi từ phía sau bước ra. Y nhìn nàng rồi nói:

- Đã từng có rất nhiều người hay môn phái nổi tiếng trong trời đất bị chôn vùi trong dòng lịch sử dài dòng, nếu ta là ngươi thì sẽ quay về Quảng Hàn cung, không hề hiện thế.

- Cho nên ngươi là ngươi, ta là ta.

Nhan Lạc Nương nói.

- Cho nên hôm nay ngươi phải chết tại đây, tượng trưng cho Quảng Hàn cung bị xóa tên.

Thiên Hoang lạnh lùng nói.

- Ngươi không có khả năng này, sư phụ của ngươi cũng không có.

Nhan Lạc Nương lạnh lùng đáp lại, lời còn chưa dứt, tay nàng đã nắm lấy chuôi Quảng Hàn kiếm. Chuôi kiếm màu trắng, không có bất kì hoa văn gì và cũng trắng tựa như những ngón tay của nàng.

Ngay khi thấy Nhan Lạc Nương định rút thanh kiếm ra, hai tay Thiên Hoang liền vẽ một cái, hệt như động tác bơi lội, chớp mắt đã nhảy vào trong hư không.

Đệ tử Bồng Lai đều biết đại sư huynh không có tế luyện pháp bảo mà tu hành một loại pháp môn luyện thể tên là Thất Diệu Huyền Cương, một trong ba loại thần thông nổi tiếng nhất của môn phái."Xé Không Độn Thân Du" chính là độn pháp của pháp môn này.

Khi các đệ tử Bồng Lai giao đấu phép thuật với Thiên Hoang, bọn họ vẫn thường bị y dùng tay xé nát phép thuật. Nguyên nhân là do "Xé Không Độn Thân Du" ngoài khả năng xé rách không gian, còn có thể xé rách được cả pháp thuật. Không những thế Thiên Hoang còn từng xé nát cả pháp bảo đã được tế luyện của đệ tử trên đảo.

Ngay khi thấy Thiên Hoang biến mất, rất nhiều đệ tử Bồng Lai liền đoán rằng cung chủ Quảng Hàn cung Nhan Lạc Nương sẽ bị đại sư huynh giết chết hoặc bắt giữ.

Lúc này, mọi thứ đều không thể tránh thoát được đôi mắt của Trần Cảnh.

Xung quanh cơ thể của Thiên Hoang có một dòng khí nhỏ di chuyển cực nhanh, khiến cơ thể y dần mơ hồ, gần như vô hình. Có lẽ bởi vì dòng khí đó di chuyển nhanh đến mức mà mắt thường không thể nhìn thấy được nên mới khiến mọi người nghĩ rằng y chui vào hư không. Ngay khi Thiên Hoang lại gần Nhan Lạc Nương, y liền giơ tay lên chỉ thẳng vào trán nàng, ngón tay y trong suốt như ngọc phảng phất có thể phá nát hư không và vạn vật. Tại lúc này, Nhan Lạc Nương mới vừa kịp nắm chặt chuôi kiếm, rút ra chậm rãi giống như đang kéo một vật nặng ngàn cân.

Thanh kiếm từ trong vỏ được rút ra, không một tiếng động. Mọi người không thấy lưỡi kiếm mà chỉ thấy ánh trăng từ trong vỏ tràn ra, tỏa ánh sáng chói lóa ra tứ phía.

Dưới ánh trăng, thân hình của Thiên Hoang hiện ra, ngón tay của y cách trán Nhan Lạc Nương chỉ một đoạn nhỏ nhưng không thể nào tiến thêm, gương mặt y toát lên vẻ hoảng sợ.

Trong mắt Trần Cảnh, có một đạo phù văn từ trong ánh trăng tràn ra từ vỏ kiếm đã khắc vào trán của Thiên Hoang. Trong nháy mắt, Thiên Hoang mất đi quyền khống chế thân thể. Y rơi thẳng từ trên không xuống, còn Nhan Lạc Nương khẽ giậm chân nhẹ, một đám mây từ hư không xuất hiện nhanh chóng chế trụ y lại.

Kiếm đã về vỏ, ánh trăng cũng biến mất

Trần Cảnh rất kinh ngạc, hắn chỉ nghĩ rằng Nhan Lạc Nương nhất định thắng đượcThiên Hoang nhưng không ngờ rằng nàng lại thắng nhanh như vậy. Ngay khi thanh kiếm ra khỏi vỏ, hắn đã cảm thấy được một lực lượng vô cùng cường đại. Mà lúc Nhan Lạc Nương rút thanh kiếm ra, pháp lực trong người nàng trở nên vô cùng vô tận, phô thiên cái địa, giống như ánh trăng trong đêm rằm tháng tám.

Trần Cảnh thầm nghĩ: "Đó là linh lực ánh trăng bên trong Quảng Hàn kiếm, không phải linh lực của Nhan Lạc Nương. Truyền thuyết kể rằng Quảng Hàn kiếm được ngưng luyện từ ánh trăng mà thành, không ngờ rằng nó lại ẩn chứa nhiều linh lực như thế."

Hắn nhìn kỹ thanh Quảng Hàn kiếm, phát hiện ra khí tức của Quảng Hàn kiếm và Nhan Lạc Nương dĩ nhiên tương đồng, cả hai lúc nào cũng đều chậm rãi hấp thu linh lực ánh trăng vào.

Trần Cảnh cảm thấy kinh ngạc, mọi người ở núi Bồng Lai thì lại càng khiếp sợ. Bọn họ không nghĩ rằng Thiên Hoang có thể thua một cách chóng vánh như thế. Chỉ có Nguyệt Hà đã đoán trước điều này, bởi vì nàng ta là đệ tử của cung Quảng Hàn. Nàng ta biết rõ sức ảnh hưởng của Quảng Hàn kiếm với Quảng Hàn cung. Đó cũng là nguyên nhân mà nàng ta luôn mong muốn có được kiếm Quảng Hàn. Chỉ cần có pháp quyết tế kiếm, nàng ta sẽ nhanh chóng trở thành một cường giả trong trời đất.

Bởi vì linh lực trong Quảng Hàn kiếm vô cùng khủng khiếp, thậm chí nàng ta còn nghi ngờ linh lực bên trong nó không thua kém những Tiên nhân Nguyên thần đã không còn xuất hiện nữa. Nàng ta không nói điều này với những người ở Bồng Lai. Thiên hạ chỉ biết đến Quảng Hàn kiếm thần bí, sức mạnh cực lớn, lại không biết được rằng nó có thể làm cho một đệ tử Quảng Hàn cung trở thành cường giả chỉ sau một đêm. Chính vì thế, Quảng Hàn cung không sợ người nhận truyền thừa có pháp lực thấp kém, mà chỉ cần người đó có tính cách phù hợp.

Chưởng môn Bồng Lai nhìn chằm chằm vào Nhan Lạc Nương, hoặc có thể nói là nhìn chằm chằm vào Quảng Hàn kiếm trên lưng nàng. Lão cảm thấy ngũ vị tạp trần (nhiều cảm xúc hỗn tạp), đến bây giờ lão mới hiểu rõ sự huyền diệu của Quảng Hàn kiếm.

Đây là một thanh kiếm truyền thừa, là linh kiếm đảm bảo cho sự truyền thừa của Quảng Hàn cung không thể bị đứt đoạn.

Đệ tử Bồng Lai hết nhìn lên Nhan Lạc Nương lại nhìn xuống Thiên Hoang đang ngã dưới chân nàng, trong lòng họ cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ nhìn vào pháp bào màu lam nhạt trên người nàng, mái tóc búi cao của nàng, đột nhiên cảm thấy nàng đầy vẻ cao cao tại thượng, tràn ngập một cảm giác cường thế của một người đứng đầu một cung.

- Nguyệt Hà sư tỷ.

Nhan Lạc Nương gọi.

Ngay khi nghe thấy tiếng gọi này, Nguyệt Hà cảm thấy như đứng đó chính là sư phụ mình, khiến nàng ta vô thức bước nhanh đi ra. Đúng lúc này thì nàng bị chưởng môn Bồng Lai cản lại, lão nói ra:

- Cung chủ Quảng Hàn thật sự rất uy phong.

- So với dã tâm muốn chiếm đoạt Quảng Hàn cung của chân nhân thì chưa là gì. Nếu ngươi đã muốn ngăn cản sư tỷ của ta đi ra thì Nhan Lạc Nương ta đây đành phải lĩnh giáo thần thông của chân nhân rồi.

Nhan Lạc Nương bình tĩnh trả lời, trong đó lại lộ ra lạnh lẽo.

Nếu vừa rồi chưởng môn Bồng Lai tùy ý để cho Nguyệt Hà hay bất kì một một đệ tử của Quảng Hàn cung đi ra thì việc này đã kết thúc, nhưng lão đã ngăn lại. Vậy thì việc này chỉ có một kết quả, là hai bên sẽ đấu phép đấu thần thông. Kẻ bại sẽ nghe phải tùy theo người thắng xử lý, đây chính là quy củ bất thành văn đã tồn tại từ ngày xưa.

Chưởng môn Bồng Lai cười to, tiếng cười chấn động cả trời xanh. Nhưng linh khí trên đảo Bồng Lai lại bắt đầu xao động, thể hiện rằng lão đang rất tức giận.

Lão lạnh lùng trả lời:

- Ngươi cũng đã biết tổ sư phái Bồng Lai có một điều di huấn là diệt Quảng Hàn. Hôm nay chính là ngày đạo thống của Tuyền Âm bị diệt trong tay ngươi.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-387)