← Ch.259 | Ch.261 → |
Linh Lung Trấn Yêu tháp lóng lánh ánh vàng, giữa ánh sáng ấy giống như có vô số chữ bùa bay múa. Mây đen dày đặc bị ánh sáng chiếu tới thì tản cả ra một vùng bằng với ngọn tháp, lộ ra một chiếc bia đá cực lớn, không nhỏ hơn tháp vàng. Trên bia đá có hai chữ "Ti Vũ" như dùng mưa gió viết thành, có màn hào quang lấp lánh như ánh nước phóng lên tận trời.
Lúc trước mây đen vần vũ không thấy gì cả. Mà giờ, trong tích tắc mây tản đi, ánh vàng cùng hào quang từ bia thần Ti Vũ hòa với nhau cùng một chỗ, chữ bùa ở giữa ánh vàng cũng dũng mãnh lao tới bia thần Ti Vũ.
Chữ bùa màu vàng như một đám ong vàng phá vỡ thần quang, lao về bia thần. Nhưng ngay khi chữ bùa sắp chạm tới đích, trên bia thần đột nhiên phóng ra những tia kiếm như mưa phùn. Những tia kiếm màu trắng vừa hiện, liền có một luồng sát khí mờ ảo quẩn quanh trên hư không. Chữ bùa vàng bị tia kiếm quấn quanh, từng cái tan rã, không một chữ vào có thể chạm tới bia thần Ti Vũ.
Vô số tia kiếm lại nghịch hướng ánh vàng, phóng tới Linh Lung Trấn Yêu tháp. Tháp vàng đột nhiên rung lên ông ông, theo đó những tia kiếm cũng vỡ tan.
Trần Cảnh ngẩng đầu, chỉ thấy một vùng sáng vàng, thấy được một cái cửa động như vực sâu, đó chính là cửa vào tháp.
Áp lực xuyên thấu qua hư không, đè lên bia thần Ti Vũ, cũng áp lên trên người Trần Cảnh.
Nặng nề như núi! Thân thể hắn khựng lại, bị đẩy lùi.
- Yaaaa...
Trần Cảnh hét lớn một tiếng, thân định lại, sau đó lại dẫm lên hư không, ra sức hướng về phía trước.
Hắn lại hét lớn một tiếng, vung ống tay áo.
"Ùng..."
Cuồng phong gào thét, xoay quanh dưới chân của hắn. Mưa đổ xuống như trút nước. Sóng sông cuốn lấy người hắn, hóa thành một chiếc pháp bào màu nước sông.
- Sóng làm áo này, gió làm ngựa này.
Trong đạo niệm từng được Hoàng Đình kinh ôn dưỡng của hắn sinh ra loại cảm giác này. Cảm giác vừa sinh, pháp thuật theo tâm mà ra, đồng thời miệng hắn cũng ngâm lên một câu chú ngữ huyền bí như vậy.
Phía dưới, trong sông Kinh Hà, Hồng đại hiệp đột nhiên hét lớn:
- Không cần lấy gió làm ngựa, Hà Bá gia quên tiểu tôm cõng tượng ngày xưa rồi sao?
Âm thanh của nó vang vọng trong mưa gió, từng đợt từng đợt.
Trần Cảnh bỗng cất giọng:
- Thần tướng cõng tượng ở nơi nào?
Hồng đại hiệp tưng người phóng lên bầu trời, ngược sóng gió vô hình mà lên, chớp mắt đã ở dưới chân Trần Cảnh. Thân hình của nó rất lớn, càng phải mang theo một đoạn xích sắt đen thui, càng trái thì mang một cây đinh ba.
Trần Cảnh ngồi xuống trên thân Hồng đại hiệp, vỗ một chưởng ở sau lưng nó. Một cái ấn phù hình sông chợt lóe lên rồi tắt. Hồng đại hiệp tức thì cảm nhận được lực lượng mênh mông như thủy triều vọt tới, lập tức lớn tiếng nói:
- Núi Côn Lôn tính là cái gì, con bồi Hà Bá gia phá nó.
Trên thân Hồng đại hiệp toát ra dũng khí không sợ trời không sợ đất, cùng với lực lượng được Trần Cảnh cho mượn.
Khi Hồng đại hiệp mới gặp Trần Cảnh, nó là một kẻ nhát gan, sợ phiền phức, gặp địch thì khiếp đảm. Nhưng lúc gặp chuyện bắt buộc không thể tránh khỏi thì nó cũng có dũng khí liều mạng. Còn bây giờ, cái nhát gan khi xưa đã không còn, chỉ còn lại dũng khí dám đối mặt với bất cứ chuyện gì.
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, thời điểm tới, ai cũng có thể vút bay.
Ở trong sông, vỏ sò đột nhiên cũng phóng lên cao, theo sóng sông mà lên, nháy mắt đã tới bên trái Trần Cảnh. Nó không nói một lời, mà Trần Cảnh cũng không quay sang, chỉ tiện tay nắm một cái, trong tay đã có thêm một cây roi dài.
Cây roi có màu lam, trong đó lại xen chút vàng óng lưu chuyển. Roi quất trong hư không, phát ra tiếng vun vút.
Roi đánh lên vỏ sò, một cái ấn phù chợt lóe rồi tắt.
Trên đỉnh đầu Trần Cảnh, bia thần Ti Vũ phóng hào quang tận trời. Ở phía trên nữa lại có một chiếc tháp vàng không ngừng chiếu ánh sáng vàng xuống, nhưng lại bị hào quang như sóng nước từ bia thần đẩy lên mà không thể hạ xuống. Không chỉ thế, theo mỗi bước bước lên đỉnh núi của Trần Cảnh, tháp vàng kia lại phải lùi thêm.
Đạo nhân đứng trên đỉnh núi Côn Lôn đột nhiên chỉ tay lên trời. Trên không trung tức thì có từng đợt từng đợt ánh sét bổ thẳng tới tháp vàng.
Ánh vàng trên tháp bùng lên mạnh mẽ, chiếu vào vùng mây đen vây tụ đến, tạo thành một vùng vàng nhạt. Mây cuồn cuộn, nhìn qua như là được phủ thêm một tầng lân giáp vàng.
Vô số tia sét hòa nhập vào trong tháp. Trên tháp lấp lánh ánh chớp, tia điện chạy vòng xung quanh rồi dồn cả xuống, phóng ra từ đáy tháp, tạo thành một chùm sét mang theo ánh chớp màu vàng, trong đó mơ hồ có những hàng chữ thần bí.
Bia thần Ti Vũ đột nhiên sinh ra gió lớn, rồi không biết sóng sông từ đâu xuất hiện, dâng lên ngập trời, ập thẳng đến tháp vàng.
Sấm sét màu vàng đánh xuống, sóng sông vỡ tan, hóa thành điểm điểm mưa bụi. Ánh chớp tràn lan, hình thành một không gian chói lòa.
Sét đánh tiếp xuống, trúng vào bia thần Ti Vũ. Bia thần lấp lánh ánh chớp, sóng sông lại cuồn cuộn nổi lên, nuốt hết lấy ánh chớp.
Trần Cảnh hét lớn một tiếng, roi trong tay hóa thành trường kiếm, chỉ lên trời. Chân hồng đại hiệp chợt sinh gió đen, rồi ra sức chạy thẳng lên bầu trời.
Trong vòng trăm dặm, gió rít sóng gầm, tất cả nước mưa như hội tụ hết về hướng bia thần Ti Vũ.
Mây đen điên cuồng sản sinh, dần dần có xu thế bao phủ trọn cả Côn Lôn.
Đạo nhân đứng trên đỉnh núi không chút đổi sắc mặt. Mây đen đã cuồn cuộn dâng đến chân y, cuồng phong cũng thổi qua chân y, nhưng lại không thể làm tung bay pháp bào của y. Y chộp vào hư không, Linh Lung Trấn Yêu tháp liền nhanh chóng thu nhỏ, rồi bỗng xuất hiện trên tay y. Chợt y quay người bay về bên trong núi, như không để ý tới Trần Cảnh nữa.
Đạo nhân nhảy vào bên trong vùng linh khí nồng đậm như biển. Vừa tiến vào đó, y không ngừng biến lớn trong hư không, tới lúc chạm đất thì thân đã to như một quả núi, mặt thì lớn như một mẫu ruộng có miệng người, hai mắt như nhật nguyệt.
Hai tay y đẩy tới ngọn núi sắp bị mây đen che phủ. Ngọn núi dưới sức đẩy của y dường như muốn đổ sụp. Hồng đại hiệp ngẩng đầu nhìn lên, nhịn không được hét to:
- Trời ạ, núi Côn Lôn sập.
Trong mắt nó, ngọn núi Côn Lôn hư ảo đang bắt đầu đổ sập. Dũng khí của nó cũng tụt tới đáy, khí thế muốn dâng sóng phá Côn Lôn cũng theo Côn Lôn sập xuống mà tan biến.
"Uỳnh..."
Trần Cảnh hét lớn một tiếng:
- Phá!
Tiếng như tiếng sấm.
Ngay tức thì, gió mây tụ tập. Trường kiếm trong tay hắn phát ra tiếng kiếm ngân vang lạnh thấu xương. Hắn vung kiếm chỉ về phía núi đổ. Hồng đại hiệp chỉ cảm thấy tất cả đều phải tan biến dưới kiếm này. Tâm thần đại định, nó cũng quát to một tiếng, rồi ra sức bay cao.
Dưới thân vỏ sò chẳng biết đã xuất hiện một đài tế nhỏ từ lúc nào. Đài tế tản ra hào quang, vỏ sò cũng theo Trần Cảnh và Hồng đại hiệp lao thẳng hướng bầu trời.
Trần Cảnh đương nhiên biết thứ bị sập đổ không phải núi Côn Lôn, nhưng lại có thể xem như là Côn Lôn.
Phàm là linh sơn phúc địa, đều có chân tu có đại thần thông tiềm tu tại đó. Chỉ cần thời gian đủ dài, những nơi này sẽ sản sinh đạo văn chân phù. Những thứ này có thể làm cho người tu hành khác tiến vào thì khó có thể khu động linh lực nơi đây, có thể làm cho chủ nhân nơi đây càng an thần, một ý niệm có thể khu động linh lực của toàn bộ không gian.
Núi Côn Lôn này từng là nơi cư ngụ của hai vị đạo tổ, từng xuất hiện hai vị thánh giả, kim tiên lại càng nhiều, nên mỗi một tấc đất đều nhiễm đạo ý phù pháp. Chẳng qua Trần Cảnh không ngờ rằng đạo nhân kia lại dùng đạo ý phù pháp ngàn vạn năm mới hình thành để trấn áp mình, lẽ nào không còn thủ đoạn khác nữa sao?
Nghi hoặc này vừa xuất hiện đã lập tức biến mất, Trần Cảnh liền tập trung pháp lực toàn thân để phá màn sập núi này.
Hắn không thể tránh, bởi vì núi sập xuống không phải là núi thật sự, mà là đạo ý phù pháp qua ngàn vạn năm mới hình thành. Trong đó không chỉ là ẩn chứa linh lực của cả Côn Lôn, mà điều đáng sợ nhất phải nhắc tới là đạo ý phù pháp này sẽ trực tiếp trấn ở trong tâm của Trần Cảnh. Nếu Trần Cảnh chạy thoát, dù thân thể không có việc gì, nhưng thần của hắn, tâm của hắn sẽ vĩnh viễn bị núi này đè ép, thậm chí có thể tan biến đạo tâm, phế bỏ tu vi.
Bởi vậy, Trần Cảnh không thể trốn tránh, chỉ có thể cứng rắn phá.
Sóng sông cuồn cuộn trong hư không kia bao bọc lấy cả Trần Cảnh cùng vỏ sỏ, Hồng đại hiệp, khiến pháp lực của cả ba tương thông, ý niệm cũng tương hợp.
Người từ bên ngoài khó có thể thấy rõ bên trong. Bọn họ không biết ở chỗ sâu nhất trong mây đen đang phát sinh cái gì, nhiều nhất chỉ có thể nhìn thấy vài cảnh tượng mơ hồ. Lúc trước đã vậy, hiện giờ đạo ý phù pháp ngàn vạn năm đổ ập xuống, họ lại càng khó để có thể thấy rõ.
Tiếng của Hồng đại hiệp cũng bị xé thành mấy mảnh truyền ra. Người bên ngoài chỉ nghe được loáng thoáng những từ không rõ nghĩa.
Đột nhiên, mọi người cảm nhận được ánh trăng trên bầu trời giống như lóe lên một cái, mà những người mắt có thể sinh ra pháp thuật thì lại thấy có một chùm ánh trăng rực sáng khác thường chiếu tới vùng mây đen kia.
← Ch. 259 | Ch. 261 → |