← Ch.264 | Ch.266 → |
Dịch giả: †Ares† oOo
Tiếng trò chuyện của hai kẻ này chỉ quẩn quanh chỗ họ, âm thanh vừa lọt ra ngoài cách bọn họ chừng một trượng đã tan đi. Bởi vậy đôi nam nữ mặc đồ đỏ hồng kia không phát hiện ra sau mình có người.
Hai kẻ kia chuyển ánh mắt nhìn vào núi Côn Lôn. Triệu Bán Yêu nói:
- Ngươi nhìn công pháp của người đánh chuông kia, có muốn nói gì không?
- Đạo gia luyện khí, hành pháp cũng là bày chú, hỗn tạp nhất không ai qua được Đạo gia. Trong Đạo gia có phương pháp luyện thể cũng không lạ.
Công tử áo gấm nói.
- Lẽ nào ngươi chưa từng nghe qua huyền công hộ giáo của Đạo gia?
- Nghe giống như rất lợi hại nhỉ?
- Lại thực sự chưa từng nghe qua?
- Đạo môn huyền công tên Cửu Chuyển, trên Linh Sơn có hộ giáo, huyền công hộ giáo của họ danh tiếng vang dội, sao ta chưa nghe qua chứ.
- Ha ha, Cửu Chuyển Huyền Công chính là thần công hộ giáo của Đạo môn, nghe nói mấu chốt là ở luyện tâm, cho nên đệ tử hộ giáo đạo môn hoặc tĩnh mịch vô danh, hoặc danh chấn thiên hạ. Cũng không biết kẻ này so với đệ tử hộ giáo đời thứ nhất ở ngàn năm trước - Dương Tiễn thì thế nào.
- Sao so sánh nổi, cách cả một thời đại. Triệu huynh, huynh cũng biết đệ tử hộ giáo không chỉ một, mà là ba. Côn Lôn có một, đảo Kim Ngao có một, Thái Cực cung có một.
Khi hai kẻ này đàm luận, trong Côn Lôn lại đang diễn ra màn đọ sức liều chết.
Đây là đấu pháp thuật, lại là đấu thần thông, càng là đấu đạo hạnh.
Trát Lý Tây Huyết Liên nhìn thấy cũng tức là Trần Cảnh nhìn thấy, Trát Lý Tây Huyết Liên cảm nhận cũng là Trần Cảnh cảm nhận.
Trát Lý Tây Huyết Liên đến từ Huyết Hà. Nó có một thần thông tên là "Phệ Huyết". Chỉ cần đối phương có một vết thương, nó có thể qua đó đi vào cơ thể đối phương. Khi Trát Lý Tây Huyết Liên còn chưa bị người luyện thành ma trong tranh, thần thông của nó là thông qua máu tươi thi triển pháp thuật quỷ bí. Mà sau khi bị luyện thành một bức tranh, nó mất đi một ít thần thông, rồi lại hình thành một thần thông đặc biệt, có thể tiến vào trong thân thể người khác. Sau khi bị Trần Cảnh luyện hóa, nó vẫn giữ được thần thông này.
Vừa vào trong cơ thể đạo nhân, nó lập tức cảm nhận được linh lực nồng đậm đến mênh mông. Linh lực này tan vào trong máu thịt, nhiều đến mức đây là lần đầu tiên nó thấy trong suốt mấy trăm năm qua. Nó rất mừng, bởi cắn nuốt linh lực trong máu thịt chính là cách duy nhất để nó tăng pháp lực.
Nó nuốt từng ngụm từng ngụm máu lẫn linh lực, dọc theo sống lưng đạo nhân xuống dần.
Đối với nó, thân thể mỗi người đều là một không gian, bên trong có núi có sông, có âm có dương, có kim mộc có thủy hỏa. Có điều thân thể người khác lại không chia rõ như đạo nhân này. Nơi này có sông núi, đã phân âm dương trời đất, càng có ngũ hành.
Giữa thế giới này là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, tỏa ra sức nóng tựa như mặt trời. Gần đó có một cây đại thụ mọc trên đất, lại có một ngọn núi màu vàng, có nước suối trong suốt chảy ra từ đó.
Chỗ trung tâm nhất của thế giới này có kim, mộc, thủy, hỏa, thổ đã hình thành vòng tuần hoàn hoàn mỹ, mỗi nguyên tố đều tương liên với những nguyên tố còn lại, tạo ra một vòng tuần hoàn âm dương.
Nó lao thẳng tới ngọn lửa ở vị trí trung tâm. Đó là một quả tim người. Mà núi vàng là phổi, đại thụ là gan, đất là lá lách, nước là thận. Ngay khi nó nhào tới cạnh ngọn lửa kia, nó lập tức cảm nhận được cảm giác cực kỳ nguy hiểm. Nó vội dừng lại. Ngọn lửa cùng lúc ấy đột nhiên hóa thành một con phượng hoàng lửa. Phượng hoàng kêu những tiếng lanh lảnh truyền khắp bốn phương, lao đến Trát Lý Tây Huyết Liên.
Trát Lý Tây Huyết Liên chợt sinh ra ý sợ hãi. Cảm giác sợ hãi này không tới từ pháp lực mạnh yếu, mà tới từ linh hồn, giống như phượng hoàng lửa kia chính là vương giả trời sinh, mình vốn nên cúng bái nó. Nhưng cảm giác này vừa mới sinh ra, từ đáy lòng nó đã dâng lên hung lệ khí.
Tu La trong Huyết Hải không kính trời đất, không trọng thánh hiền, không biết sợ hãi. Không phải người, không phải Vu, không phải yêu, cũng không phải ma, mà là Tu La độc nhất vô nhị. Cái ý thức này gắn liền với sinh mệnh của mỗi Tu La. Nó ngửa mặt lên trời rít gào một tiếng, thân thể phóng lớn, nghênh đón phượng hoàng lửa kia. Đôi cánh thịt sau lưng nó chợt mọc thêm vảy. Vảy như lưỡi đao, không ngừng rung động trong hư không, tốc độ cực nhanh. Mơ hồ như có sóng màu máu hiện ra.
Tất cả những gì Trát Lý Tây Huyết Liên cảm nhận đều ở trong cảm giác của Trần Cảnh. Thế nhưng hắn lại chỉ thờ ơ. Hắc hủy tiến vào mắt trái của đạo nhân mới là việc khiến Trần Cảnh như lạc vào một cảnh giới kỳ lạ. Hắc hủy kia chính là Trần Cảnh.
Linh lực bao phủ lấy hắc hủy. Hắc hủy cắn nuốt chúng từng ngụm từng ngụm.
Trần Cảnh thấy được một cảnh tượng khác. Hắn nhìn thấy cách đó không xa, chính mình đang bắt quyết niệm chú, bèn hiểu rằng mình đã dung hòa một con mắt của đạo nhân. Mà Trần Cảnh lại cảm nhận rõ, mắt trái của đạo nhân không ngừng máy động, rõ ràng là y đang vô cùng đau đớn. Tới khi mí mắt chớp xuống rồi mở ra, có thể thấy con mắt này đã không còn màu trắng, mà hoàn toàn là màu đen. Phần màu đen mới có chính là hắc hủy mới chiếm cứ.
Đột nhiên, một luồng ý thức cực mạnh phóng tới, đánh thẳng vào hắc hủy. Một người từ trên trời giáng xuống, mặc trang phục giống hệt đạo nhân đánh chuông.
Đây là ý thức bản ngã của gã, không phải chân thân. Chỉ riêng điểm này đã không có bao nhiêu người có thể làm được. Như Trần Cảnh, lúc ở giếng Tù Long, ý thức bản ngã hoàn toàn tiến vào trong thân thể thì cảm giác của hắn với bên ngoài cực nhạt. Mà khi ý thức bản ngã trở lại ngoài thân, thì ý thức của hắn trong cơ thể trở nên giống như xem hoa trong sương.
Trần Cảnh không biết đạo nhân có thể nhất niệm xem rõ trong lẫn ngoài thân hay không, nhưng rõ ràng pháp lực dồn ở đôi tay đang nâng bia thần Ti Vũ của gã đã yếu hẳn, có điều chưa đến mức không có lực chống cự.
Hắc hủy lập tức vùng lên, thân thể không ngừng to ra, càng lúc càng giống một con rồng đen.
Khi thân thể to đến nhất định, Trần Cảnh mới phát hiện, trong con mắt này cũng là một thế giới. Hắc hủy bay vọt lên, vẫn không ra khỏi con mắt của đạo nhân. Mà đạo nhân kia từ trên trời giáng xuống, trong mỗi hành động đều hiện ra rõ uy thế muốn giết rồng.
Hắc hủy phát ra một tiếng rồng ngâm, miệng phụt ra một luồng ánh sáng chói mắt, lại mang theo sắc thái như mộng ảo. Đó là ánh sáng của Mê Thiên kiếm. Mặt đạo nhân vặn vẹo, rồi nháy mắt bị chôn vùi trong ánh kiếm, hóa thành một làn mây mù màu xám. Mây mù cuộn lên, hình thành nên ảo ảnh.
Trần Cảnh thông qua hai mắt của hắc hủy, thấy được một không gian điện thờ đạo giáo vô cùng rộng lớn. Bên trong điện, có vài chục đạo sĩ, nhưng vừa nhìn đã biết pháp lực không cao, bởi vì bọn họ đều chỉ mặc đạo bào màu xanh. Ở Côn Lôn, đạo bào màu xanh là y phục của đệ tử sơ cấp.
Sắc mặt của những đệ tử này đều không tốt, ai nấy trông như tai họa sắp xảy ra.
Ở bên ngoài điện, có vô số tiếng kiếm ngân vang, giống như có vô số người đang chiến đấu.
- Vô Vưu, vi sư dùng thuật số Tiên Thiên tính tương lai của Côn Lôn, chỉ thấy trước mắt là một đám sương mù, tử khí nặng nề. Có điều, ở xa xôi vẫn thấy được một tia ánh sáng, chắc hẳn Côn Lôn sẽ không tiêu vong, ngày khác tất có lúc tiêu tan kiếp nạn. Thế nhưng lực nguyền rủa không ngừng rót vào từ bên ngoài Côn Lôn quá mức mạnh mẽ, Côn Lôn đại trận cũng không ngăn trở được, mà tổ sư cùng các sư phụ, sư bá, sư thúc đều không có trở về. Vi sư đã thương nghị với chư vị sư thúc của con, chuẩn bị dùng bí pháp ngủ say.
Nói chuyện là một đạo nhân trông rất tiên phong đạo cốt, mà đứng trước mặt ông ta chính là đạo nhân đánh chuông. Gã nói:
- Sư phụ, cách ngủ say này tuy rằng có thể không hấp thu nguyên khí trời đất, nhưng phong bế ngũ thức cùng sức sống trong thời gian dài là rất nguy hiểm, kính xin sư phụ nghĩ lại.
- Đây cũng là bất đắc dĩ, con không cần nói nữa. Việc ngủ say này cần một người đánh thức. Đáng tiếc Dương Tiễn sư huynh đi vắng, nếu không sau này sư huynh nhất định có thể đánh thức chúng ta.
- Sư phụ, tuy đệ tử kém xa Dương Tiễn sư bá, nhưng đệ tử cũng là đệ tử hộ giáo, cũng tu hành Cửu Chuyển Huyền Công. Việc đánh thức cứ giao cho đệ tử làm đi.
Vô Vưu hô lớn. Sư phụ của gã lại không nhìn gã, biểu hiện trên mặt không thay đổi, giống như sớm đã đoán được gã sẽ nói như vậy.
Hình ảnh không ngừng hiện lên. Trần Cảnh hiểu được, đây là trí nhớ của đạo nhân đánh chuông.
Sau khi sư phụ của Vô Vưu đóng kín cửa Ngọc Hư cung, dẫn mọi người cùng ngủ say, toàn bộ Côn Lôn chỉ còn lại một mình Vô Vưu. Gã ngồi trước cửa tu hành, không hề nhúc nhích. Mãi đến một ngày, gã đột nhiên đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Bởi vì đây là trí nhớ của gã, nên Trần Cảnh có thể cảm nhận được cảm giác sợ hãi cực độ của gã lúc đó. Lại nghe được âm thanh trong lòng gã, Trần Cảnh hiểu, lực nguyền rủa mà sư phụ của Vô Vưu nói đã tràn đến.
Thế nhưng trong hư không không hề có chút dị thường nào. Cũng không biết đây là vì Cửu Chuyển Huyền Công nổi lên tác dụng, hay vì nghị lực kiên cường của Vô Vưu giúp gã sống sót. Gã phải chịu đau đớn rất nhiều năm, cuối cùng cũng bình tĩnh lại. Nhưng mà Côn Lôn lại trở nên nặng nề tử khí. Cỏ hoa cây cối trong núi vẫn như cũ, linh lực cũng dồi dào như cũ, có điều đã nhiễm thêm một tầng lực nguyền rủa đáng sợ, như là đã chết đi.
Đạo ý phù pháp hình thành do vô số người tu hành ở khắp Côn Lôn cũng như đông đặc lại. Vô Vưu phát hiện mình không thể ra khỏi Côn Lôn. Gã bị giam cầm trong núi này. Cho đến giờ, gã cũng không biết lực nguyền rủa kia đến từ phương nào, do ai làm.
Giờ Trần Cảnh mới hiểu, tại sao mình có thể đẩy lùi đạo ý phù pháp do linh mạch Côn Lôn ngưng kết, càng hiểu vì sao những đạo ý phù pháp này tuy nồng đậm sát khí, lại không hề có sức sống.
Đạo nhân đã sống sót. Tiếp đó, gã chỉ cần đợi khi cảm thấy nguyền rủa trong núi biến mất, lại đánh thức các vị sư trưởng ngủ say. Đáng tiếc trời không theo ý người, trước có Giao Long vương dâng sóng muốn nhấn chìm Côn Lôn, sau lại có Trần Cảnh hai lần xông lên núi. Nếu những chuyện này là nguyên nhân làm thay đổi Côn Lôn, thì thời gian lại là nguyên nhân cải biến Vô Vưu lúc nào không biết. Ngay chính gã cũng không phát giác, trải qua tháng năm buồn chán, trong tâm của gã đã xuất hiện hai loại âm thanh.
Trí nhớ cả ngàn năm của đạo nhân hiện ra ở trước mắt Trần Cảnh. Chuyện xảy ra trong ngàn năm ấy cũng không nhiều, vô cùng buồn tẻ, ngoại trừ tu hành thì chỉ có hình ảnh Vô Vưu đứng trên đỉnh núi Côn Lôn nhìn ra bên ngoài.
Trong tâm gã có trách nhiệm với Côn Lôn đặt nặng ở đầu vai, lại có bởi vì bị nhốt ở Côn Lôn quá lâu, mà muốn tự do. Thời gian dần qua, trong lòng gã sinh ra hận ý khó nói. Hận ý này như nhằm vào người đã cải biến trời đất và Côn Lôn, thậm chí sinh ra cả với các vị sư trưởng của Ngọc Hư cung.
Trong cái tâm lý dần vặn vẹo ấy, Cửu Chuyển Huyền Công của gã lại đột nhiên tăng mạnh.
Cảm thụ tâm tình từ từ bị bóp méo của Vô Vưu, ý thức của Trần Cảnh giống như cũng bị kéo vào. Hắn đột nhiên nhìn quanh, lại phát hiện mình thành Vô Vưu, bị nhốt bên trong Côn Lôn toàn tử khí. Tâm ý vặn vẹo do thời gian của Vô Vưu chuyển dời tới trên người hắn.
Luồng ý thức dung nhập Hắc Hủy của Trần Cảnh đúng là đã bị kéo cả vào tâm tình kia. Nếu không lui ra ngoài, hắc hủy sẽ bị luyện hóa.
Trần Cảnh đã gặp tình huống tương tự mấy lần. Hắn sớm có phòng bị thật kỹ với loại bí pháp huyền thuật này. Nhưng dù thế, hắn vẫn trúng phải, bởi vì bí pháp này quá mức quỷ dị, làm người ta khó lòng phòng bị. Khi Trần Cảnh hồi tỉnh, phát hiện điều này, hắn lập tức muốn phóng ra khỏi con mắt của Vô Vưu. Chỉ cần rời khỏi thân thể gã, tự nhiên có thể thoát khỏi pháp thuật này.
← Ch. 264 | Ch. 266 → |