← Ch.0033 | Ch.0035 → |
- Thế tử, đã lâu không gặp.
Phương Vân trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.
- Lần săn thú Đông Giao trước, vốn cho là có thể nhìn thấy thế tử. Không nghĩ tới, thế tử lại không tham gia.
- Gia tộc chúng ta đối với loại hoạt động săn giết này, cũng không có hứng thú lắm. Lần săn thú Đông Giao vừa rồi, là đường đệ của ta thay ta.
Nghiêm Luân cười nhạt một tiếng, dừng ở bên cạnh Phương Vân.
- Thế tử, mời ngài ngồi! Mời ngài ngồi!
Sĩ tử ở bên cạnh Phương Vân thấy thế, vội vàng đứng dậy, cũng không có đợi Nghiêm Luân trả lời, liền trực tiếp tránh ra.
Nghiêm Luân cũng không khách khí, phủi áo bào, ngồi xuống bên cạnh Phương Vân.
Phương Vân khẽ vuốt cằm, biết mạch Văn Khúc hầu này đối với phong phạm văn thần quá nồng, không như những thế gia nhà võ vốn đã quen với việc giết chóc.
Ánh mắt nhìn qua Phương Vân, Nghiêm Luân nở nụ cười.
- Chúc mừng, hôm nay vừa là tết nguyên tiêu, vừa là ngày lễ trưởng thành của Phương huynh.
- Ừ.
Phương Vân khẽ gật đầu, thiện ý của Nghiêm Luân cho tới lúc này rất rõ ràng, Phương Vân đối với người này cũng không có ác cảm, cũng không cự tuyệt ý của hắn.
- Uống rượu cùng đi, dạ yến đến một lúc nữa mới chính thức bắt đầu.
Phương Vân bưng bình rượu màu xanh lên, rót đầy chén cho Nghiêm Luân rồi nói.
- Thế tử, chén này ta mời ngươi. Lần trước trong học cung, còn phải đa tạ ngươi đã thay ta giải vây.
- Phương huynh cũng không cần khách khí, những tên tiểu nhân như Dương Khiêm, Lý Bình cũng không có gì để nói cả, không đáng giá để chúng ta đàm luân, uống rượu.
Rượu mà vương công sĩ tử Đại Chu uống là do chính công bộ triều đình ủ rượu. Loại rượu này có màu hổ phách, được mệnh danh là Quỳnh Tương. Được công bộ phân phát cho các phủ đệ vương hầu hưởng dùng. Loại rượu này tinh khiết, nhu hòa, nồng độ không cao, rất nhiều phu nhân, tiểu thư cũng có thể dùng được.
Từ Quỳnh Tương, lấy những phần tinh túy nhất, sau khi chiết xuất, lại biến thành màu vàng nhạt, được công bộ đặt tên là Ngọc Dịch, vào hiến tặng cho hoàng thất.
Loại rượu mà Phương Vân, Nghiêm Luân đang dùng lúc này chính là loại rượu Ngọc Dịch mà hoàng thất chuyên sử dụng, chỉ có vào những ngày đại lễ mới được hoàng thất cho sử dụng.
Dùng rượu qua một thời gian, hai người cũng dần quen hơn, lúc này cùng nói đến sự việc trong kinh.
- Đúng rồi, có một tin tức tốt nói cho ngươi biết. Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy hứng thú.
Nghiêm Luân đột nhiên nói.
- Oh?
Phương Vân chau mày lại, bỗng nhiên có nghĩ đến chuyện gì đó, nói.
- Thế tử chọn trường hợp này nói cho ta biết, chắc có liên quan đến việc khen thưởng của hoàng thất trong dịp tết Nguyên Tiêu này sao?
Nghiêm Luân trong mắt hiện lên thần sắc chấn động, nhưng sau đó cười nói.
- Phương huynh quả nhiên thông minh. Không sai, đúng là về chuyện liên quan đến phần thưởng năm nay của hoàng thất cho tết Nguyên Tiêu.
Phương Vân mỉm cười nói.
- Đó cũng không phải là chuyện khó đoán gì. Thế tử lại là định thừa nước đục thả câu rồi.
- Ha ha...được, để ta nói. Tết Nguyên Tiêu năm nay, nếu như đấu võ mà đạt được đệ nhất thì có thể đạt được một quyển bí tịch võ đạo từ hoàng thất. Mà nếu đấu văn đạt được đệ nhất lại có thể đạt được một bộ thi từ của Tam Công đương triều. Ngoài ra, nếu đồng thời đạt được một trong ba vị trí đầu của cả đấu văn và đấu võ thì lại có thể đạt được một khối vực ngoại tinh thần thiết.
- Vực ngoại tinh thần thiết???
Phương Vân bật thốt lên nói, tim hắn bị chấn động rồi. Cái gọi là vực ngoại tinh thần thiết này chính là những ngôi sao trên bầu trời đêm mà bình thường dùng mắt thường cũng có thể quan sát được.
- Không sai, chính là vực ngoại tinh thần thiết. Vào lúc bình thường, những ngôi sao này ở trên đỉnh đầu chúng ta, cách mặt đất không biết bao nhiêu vạn dặm. Muốn lấy những ngôi sao này, những võ giả bình thường căn bản là đừng hòng nghĩ tới. Phóng mắt khắp cả thiên hạ, cũng chỉ có hoàng thất Đại Chu ta là có năng lực đánh ngôi sao rớt xuống. Những mảnh nhỏ rơi xuống đó, chính là những tài liệu trân quý nhất dùng để chế tạo vũ khí, nếu dùng để rèn khôi giáp, chiến kiếm, mũ giáp bảo hộ thì vô cùng tốt.
- Phải biết rằng, một binh lính Đại Chu nếu mặc bộ giáp này vào thì có thể ngăn trở mấy mươi lần công kích của võ giả cương khí cảnh. Mà nếu là phá thần nỏ có khảm vực ngoại tinh thần thiết vào thì khi một binh lính bình thường Đại Chu bắn ra cũng có thể giết chết một cường giả Thoát Thai Cảnh!
Trong giọng nói của Nghiêm Luân đối với loại vật này gần như có chút sùng bái.
- Không ngờ rằng lại có loại phần thưởng này.
Vào kiếp trước, Phương Vân cũng đã được nghe các vương công tử đệ tại kinh thành nói đến, Đại Chu hoàng triều là dùng võ lập quốc, tạo thành thế chân vạc đã hơn nghìn năm, cũng đã sinh ra vô số cường giả. Những võ giả có thực lực cường đại có thể lấy quyền khí làm rung chuyển đất trời. Một quyền vừa tung ra, trực tiếp tạo thành tinh quang phóng lên trời cao, đánh rớt ngôi sao cũng không nói chơi.
Theo như lời đồn thì việc Đại Chu hoàng triều luôn có vực ngoại tinh thần thiết là do có các cường giả ẩn sâu bên trong, đánh rơi ngôi sao xuống hoặc dùng đại thần thông lấy từ trên bầu trời xuống.
Đại Chu hoàng triều khống chế vực ngoại tinh thần thiết vô cùng nghiêm ngặt. Phương Vân cũng không ngờ rằng giải thưởng của tết nguyên tiêu năm nay lại có vật này. Loại phần thưởng này quả thực rất xa xỉ.
- Ngươi có biết phần thưởng Vực Ngoại tinh thần thiết có bao nhiêu không?
Phương Vân hỏi. Theo truyền thuyết thì khi đánh một ngôi sao rơi xuống, trong lúc rơi xuống từ trên khoảng cách ngàn vạn dặm đó sẽ sinh ra ma sát cực lớn nên sẽ nảy sinh tiêu hao. Trong quá trình tiêu hao đó, ngôi sao sẽ thu nhỏ lại, cho nên khi rớt xuống mặt đất sẽ chỉ còn có khoảng bằng cái đầu người.
- Nghe nói đứng ở vị trí thứ nhất có thể có được một khối vực ngoại tinh thần thiết khoảng bằng nắm đấm, mà vị trí thứ hai và thứ ba thì được khoảng một quả trứng ngỗng.
Nghiêm Luân nói.
Phương Vân ngưng mắt trầm tư: "Một khối vực ngoại tinh thần thiết bằng nắm đấm đã khoảng bằng 1/8 ngôi sao sau khi bị rơi xuống đất. Cái phần thưởng này đã rất lớn rồi, cũng đã đủ đề rèn một bộ khôi giáp cho mình. Trong tương lai khi nhập ngũ, cái khôi giáp đó sẽ là một bùa hộ mạng."
- Ty lễ tiên sinh đã tới, ta liền đi trước đây. Ha ha, cảm ơn rượu của ngươi.
Nghiêm Luân đứng dậy, vỗ vỗ bả vai của Phương Vân, đi ra lại chỗ ngồi. Những dạ yến kiểu này của hoàng thất, mặc dù Nhân Hoàng cùng với Hoàng hậu sẽ không tới dự, nhưng sẽ có đại nho lễ bộ tới chủ trì.
Trước khi dạ yến chính thức bắt đầu, mọi người có thể đi qua chỗ khác. Nhưng mà, một khi đã bắt đầu, thì mọi người phải quay lại chỗ. Số ghế của dạ yến chính là do lễ bộ tỉ mỉ an bài, tuyệt đối không thể làm loạn.
"Cho dù là như thế nào, vực ngoại tinh thần thiết của lần này nhất định phải tới tay!
Phương Vân phục hồi tinh thần lại, hạ quyết tâm. Nhìn bóng lưng của Nghiêm Luân rời đi, Phương Vân cũng có điều suy nghĩ trong lòng. Nghiêm Luân lần này tới đây, không hề nghi ngờ là muốn bán cho mình một cái tình. Chỉ là Phương Vân không rõ, rốt cuộc mình có cái gì đáng để vị thế tử này kết giao? Chẳng lẽ là do cuộc chiến đấu của mình và Dương Khiêm? Hay là cuộc chiến của mình và Thanh Sưởng công chúa? Hay vị thế tử này trời sinh đã thích kết nhân duyên?
Phương Vân nhìn thoáng qua một chỗ của Thông Minh điện, chỉ thấy lúc này có mấy tên cung nữ, thái giám, cùng với thị vệ đang hộ tống một lão nho cũ kỹ mặc lễ phục trong triều đi tới. Lão nho này mặc một tấm áo màu canh, tóc hai bên cũng đã hơi bạc, trên người toát ra một cỗ hơi thở cổ kính.
- Chớ có lên tiếng, các sĩ tử ai nấy về chỗ, không được lớn tiếng ồn ào! Người vi phạm, trục xuất đi!
Lão nho đứng ở chính giữa Thông Minh điện, dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua khắp nơi.
Thanh âm lão nho không lớn, nhưng rất nhanh những tiếng động ồn ào trên Thông Minh điện đã trở nên yên lặng. Mọi ánh mắt cũng đang chú ý trên người vị đại nho lễ bộ này.
Lão nho gật đầu hài lòng, hơi vuốt cằm, một bên có cung nữ dùng khay dâng cốc rượu. Lão nho nâng cốc rượu lên, trầm giọng nói.
- Nâng cốc chúc mừng!
Mọi sĩ tử trong điện cũng lập tức đứng dậy, trong nay nắm cốc rượu, nói theo.
- Nâng cốc chúc mừng!
- Chúc Nhân Hoàng vạn tuế!
- Chúc Nhân Hoàng vạn tuế!
Mọi người cũng nói theo.
- Hoàng hậu nương nương thiên tuế!
- Hoàng hậu nương nương thiên tuế!
Chung sĩ tử cũng đồng thanh nói.
- Chúc Đại Chu hoàng triều ta, giang sơn xã tắc truyền thừa vạn năm, hưng thịnh vạn năm!
Lão nho lại nói.
- Chúc Đại Chu hoàng triều ta, giang sơn xã tắc truyền thừa vạn năm, hưng thịnh vạn năm!
- Nghỉ, chư vị sĩ tử xin uống rượu.
Lão nho lấy tay áo che mặt, một hơi uống cạn sạch. Chúng sĩ tử trong điện cũng uống cạn sạch. Mới vừa ngồi xuống, liền thấy ở ngoài Thông Minh điện có vô số ánh sáng lửa sáng bừng lên trong đêm tối, đem hơn phân nữa kinh thành chiếu lên một mảnh rực rỡ.'
Lời chúc vừa kết thúc, bên trong Thông Minh điện lập tức náo nhiệt lên. Từng hàng cung nữ nối đuôi nhau vào, bưng lên các loại mĩ vị đến trước bàn các vị sĩ tử Đại Chu. Một bên cũng có các cung nữ rót rượu cho. Nhất thời làm cho Thông Minh điện náo nhiệt, ăn uống linh đình.
Phương Vân lúc này lại là một mình uống, trong lòng đang nghĩ đến chuyện vực ngoại tinh thần thiết của Nghiêm Luân nói. Vào kiếp trước, Phương Vân cũng đã nhiều lần tham dự ngự yến tết nguyên tiêu của hoàng thất, hơn nữa tại buổi tiệc của tết nguyên tiêu, còn nhiều lần lấy được danh đệ nhất của thi văn, lấy được các tranh chữ do chính tam công của triều đình khen tặng.
Nhưng mà, bởi vì nguyên nhân trọng sinh, đã có rất nhiều việc thay đổi, Phương Vân cũng không có nắm chắc có thể lấy được vực ngoại tinh thần thiết.
Cũng vào kiếp trước, tu vi võ đạo của Phương Vân tuyệt đối không có đạt tới cấp độ Khí Tràng cấp, mà đại ca Phương Lâm cũng không có vào cấm quân sớm như vậy. Những thứ khác có còn thay đổi gì không Phương Vân cũng không biết. Nếu như những đại nho triều đình lần này lại ra đề mục lắt léo, gian xảo thì liền sẽ không giống với lúc trước.
Mặc dù Phương Vân đủ tự tin, nhưng cũng không có đến mức tự đại cho rằng học thức mà mình biết lại có thể hơn các vị đại nho trong triều đình quanh năm kia.
"Hi vọng cuộc thi văn tết nguyên tiêu năm nay cũng không có thay đổi quá lớn." Phương Vân trong lòng yên lặng nói.
Dựa theo lễ nghi của Đại Chu, danh mục dạ yến tết nguyên tiêu của hoàng thất có rất nhiều. Ngoại trừ việc ăn uống, còn có các tiết mục múa của các cung nữ, các loại biểu diễn cùng với vũ đạo của các sĩ tử. Trong đó có một cái gọi là 'tượng vũ'.
Tượng vũ, là một loại khiêu vũ trong quân đội, cũng là nghi thức trước khi bắt đầu lễ trưởng thành. Đây là thói quen từ hồi xa xưa, lâu này đã trở thành nghi thức của lễ trưởng thành.
- Những sĩ tử có tên sau đây bước ra khỏi hành. Trương Anh, Chu Hân....Phương Vân...
Quan ty lễ đem một cuốn sách màu vàng ra đọc. Phàm là những tên được nêu ra đều là những người phải tham gia lễ trưởng thành hôm nay. Sau khi quan ti lễ đọc xong, bên trong Thông Minh điện đã có hơn trăm sĩ tử bước ra. Tất cả những người này đều là mặc áo ngắn màu trắng, quần màu đen, trắng đen rõ ràng, đây là lễ phục của lễ trưởng thành.
- Phương huynh, ngươi cũng tới rồi.
Trong đám người, Trương Anh, Chu Hân thấy Phương Vân, liền tụ hội lại nói.
- Ừ, các ngươi cũng vậy.
- Đúng a. Vốn dạ yến lần này không có vị trí cho chúng ta. Nhưng vì phải cử hành lễ trưởng thành, cho nên cũng đã cùng tới.
Chu Hân nói.
- Vị trí của chúng ta cũng là ở sau cùng. Yến tiệc của tết nguyên tiêu này, số ghế dựa theo thân phận mà an bài, không được làm loạn. Chúng ta mặc dù có thấy Phương huynh, cũng không dám tới đây.
Trương Anh cũng có chút hưng phấn nói. Hai người bọn họ ở trong đại điện này cũng chỉ có quen biết mỗi Phương Vân.
- Tết nguyên tiêu năm nay có cuộc thi đấu võ để so sánh các sĩ tử với nhau, sau khi tiệc kết thúc, các ngươi cũng thử một chút đi.
Phương Vân vừa nói xong câu đó, trong đại điện liền vang lên một tiếng nhạc. Gần trăm tên sĩ tử lập tức xếp thành một chiến trận mang đầy hơi thở sát phạt, loại chiến trận này được xưng là tượng trận. Là một loại trận pháp từ thời thượng cổ. Nhưng mà, cho tới bây giờ, cũng đã giảm đi rất nhiều, đã trở thành một vũ đạo ăn mừng của võ giả.
← Ch. 0033 | Ch. 0035 → |