← Ch.0285 | Ch.0287 → |
Phương tướng quân, xin hỏi quan ghi chép chiến công cùng người mang tin tức của Mãng Hoang hầu đâu?
Một quan viên Binh bộ khác hỏi.
Phương Vân trầm ngâm trong chốc lát, sau đó lấy lý do đã chuẩn bị trước đó ra giải thích.
Ba người này nghe nói hai người kia đã bị Yêu tộc giết chết thì trong mặt xẹt qua tia tức giận:
- Những tên Yêu tộc này thật là vô pháp vô thiên!
- Tư liệu của Phương tướng quân đã được đưa đến Binh bộ từ trước. Lục bộ cũng đã từng xem qua chuyện Phương tướng quân có được phong Hầu hay không, cho nên quan ghi chép chiến công lại người đưa tin của Mãng Hoang hầu có mặt cũng chỉ là hình thức thôi, bổ sung sau cũng được. Phương tướng quân, ngồi đi!
Vị quan đầu lĩnh nói:
- Việc báo cáo của Binh bộ có thể có chút phiền phức, đây cũng vì tầm quan trọng củ chức vị đại tướng quân, không thể để địch lẫn vào được. Phương tướng quân, mời người tường thuật lại quá trình chiến đấu từ lúc gia nhập quân ngũ đến giờ! Chúng ta sẽ dựa vào đó mà ghi chép lại, làm thành tư liệu lưu trữ tại Binh bộ!
Phương Vân gật đầu, quá trình này đúng là có chút phiền toái. Nhưng mà hắn đã biết trước cho nên cũng không trách móc gì.
Một loạt ký ức hiện lên trong đầu hắn, bắt đầu từ lúc ở Diêm thành quét dọn Sa Môn, rồi đến Địch Hoang lập được đại công, rồi đến đại chiến ở Mãng hoang, toàn bộ đều được Phương Vân tường thuật lại.
Quá trình này tốn rất nhiều thời gian, ba viên quan Binh bộ này thỉnh thoảng cũng ngắt lời Phương Vân, hỏi vài câu. Mà vị Vương đại nhân mang Phương Vân tới lại ở bên cạnh vung bút nhanh lên, chịu trách nhiệm ghi lại thành tư liệu.
Các câu hỏi của ba vị quan, cùng những câu trả lời của Phương Vân đều được ghi chép lại trong tư liệu. Sau này Phương Vân nếu muốn phong Hầu, thì có thể dựa trên hồ sơ sẵn có của Binh bộ, giảm đi rất nhiều phiền toái.
Một cuộc báo cáo này tốn gần một canh giờ.
- Tốt lắm Phương tướng quân, có thể được rồi!
Lý đại nhân Binh bộ mở miệng nói, sau đó nhìn về Vương đại nhân đang ghi chép:
- Ghi chép xong chưa?
- Bẩm đại nhân, xong rồi!
- Ừ!
Lý đại nhân gật đầu, sau đó nhìn hai người ở bên cạnh mình một cái, mở miệng nói:
- Lý lịch Phương tướng quân trong sạch, hơn nữa có xuất thân nhà vương hầu, đảm nhận chức Bình Yêu đại tướng quân hẳn là không có vấn đề gì. Trương đại nhân, thụ ấn của đại tướng quân đã được bên giám chế Lễ bộ đưa tới rồi chứ?
- Mấy ngày trước đã đưa tới!
Trương đại nhân trả lời.
- Vương đại nhân, lát nữa còn phiền toái ngươi mời họa sư họa tranh của Phương tướng quân, sau đó đến chỗ Đường thượng thư đại nhân để lấy văn thư bổ nhiệm chính thức cùng thụ ấn đại tướng quân sao!
- Ty chức tuân mệnh!
Vương đại nhân vội đứng dậy, thi lễ một cái.
Ba viên quan Binh bộ đứng dậy, khẽ chắp tay Phương Vân một cái rồi rời đi.
Trong hàng quân ngũ Đại Chu hoàng triều, chỉ có cấp bậc từ đại tướng quân trở lên là có thể được Binh bộ mời họa sư họa lại để lưu vào tư liệu lưu trữ. Từ cấp bậc đại tướng quân trở xuống thì không có tư cách.
Họa sư của triều đình cũng là những người có trình họa cao siêu. Mới qua thời gian một chén trà thôi, thì bức tranh của Phương Vân đã xong. Phương Vân nhìn thoáng qua bức tranh một cái, quả nhiên giống mình đến tám phần.
- Triều đình thẩm tra đúng là nghiêm mật. Trách không được Thiên Tà tông hoạt động nhiều năm như vậy mà chỉ đưa vào được một tên đại tướng quân, hơn nữa còn phải bồi dưỡng từ rất nhỏ!
Sau khi làm xong các thủ tục thì Phương Vân rốt cuộc đã hiểu được vì sao Thiên Tà tông lại khó lẫn vào triều đình như vậy. Phải biết rằng, nếu như Lục bộ liên hợp điều tra, thì cũng có thể tra được đến mười tám đời tổ tông. Nếu như muốn lẫn vào trong thì phải nói là cực kỳ khó khăn!
- Phương đại tướng quân, hi vọng ngươi có thể tiếp tục hiệu lực vì Đại Chu, hiệu lực vì triều đình!
Binh bộ Thượng thư là một văn sĩ trung niên có thân hình gầy gò, hai mắt sắc bén, mặc triều phục, đầu đội mũ quan. Người này sau khi đưa văn thư bổ nhiệm chính thức cùng thụ ấn đại tướng quân cho Phương Vân xong thì mới miễn cưỡng nói ra một câu.
- Dựa theo luật định Đại Chu ta, đại tướng quân có thể đem quân sĩ của mình vào trấn thủ một tòa thành trì. Phương tướng quân sau khi trở về có thể trực tiếp lên Quân Cơ Xứ xin, không cần phải thông qua Binh bộ nữa.
- Đa tạ Thượng Thư đại nhân!
Phương Vân thi lễ một cái, rồi cầm lấy văn thư và thụ ấn sải bước ra ngoài.
Không nhìn thấy được chủ quản chân chính của Binh bộ là Thái Bảo đại nhân, trong lòng Phương Vân cũng có chút tiếc nuối. Nhưng mà hắn cũng biết, mặc dù mình là cường giả Địa Biến cảnh, đồng thời còn là đại tướng quân Đại Chu hoàng triều, nhưng trong mắt của ba vị Tam Công thì vẫn còn kém một chút.
Hắn có thể thấy được giày của ba người này ở Tam Đường Hội Thẩm là vì việc làm của hắn lúc đó quá kinh hãi thế tục, nếu như đổi là người khác thì sợ rằng còn không có tư cách nhìn thấy giày của ba người đó.
Phương Vân cũng hiểu rõ, sợ rằng chỉ khi mình đạt đến Thiên Tượng cảnh thì mới có tư cách diện kiến được dung mạo của ba người này!
- Xin hỏi, ngài có phải là Phương Vân, Phương đại tướng quân?
Phương Vân vừa mới bước ra khỏi cửa Binh bộ, còn chưa có lên xe ngựa thì đã có một người hầu đang tươi cười, chắp tay cẩn thận hỏi.
- Đúng, có chuyện gì không?
Chân mày Phương Vân khẽ nhếch lên, hỏi:
- Chủ nhân Trung Tín hầu của tiểu nhân có lời mời!
Người hầu này chỉ về một chiếc xe ngựa có tiêu ký của Trung Tín hầu phủ nói.
- Cũng thật lâu rồi chưa có gặp qua vị Hầu gia này!
Trung Tín hầu đối với Phương Vân mà nói, quả thật có ơn tri ngộ. Hơn nữa, nguyên nhân khiến cho Dương Hoằng cách chức hắn rồi để ở nhà cũng là vì Phương Vân. Tâm niệm Phương Vân khẽ động, lập tức muốn đi gặp vị Hầu gia nổi tiếng vì mưu trí và trung can này!
- Ngươi trở về phủ trước đi, ta đi Trung Tín hầu phủ một chuyến!
Phương Vân phất phất tay đối với phu xe phủ mình, sau đó bước chân lên xe ngựa Trung Tín hầu phủ!
- Cũng lâu rồi chưa thấy Trương Anh, đi tới đó gặp hắn!
Dường như mọi người ở Trung Tín hầu phủ đã biết trước, cho nên khi xe ngựa đến thì chánh thê của Trung Tín hầu đã sớm dẫn các thị thiếp, thế tử, cùng các nha hoàn, hộ vệ, người hầu đứng ở cửa đón.
Lễ chế của Đại Chu hoàng triều, khi nghênh đón khách quý thì phải do chánh thê dẫn mọi người trong phủ ra đón, việc này cũng nhằm biểu lộ thân phận của nữ chủ nhân. Trừ phi là Nhân Hoàng hoặc là Vũ Mục, hoặc là những người có thân phận cao hơn Trung Tín hầu thì mới cần đến Trung Tín hầu ra đón ngay tại cửa.
- Ra mắt Vương phu nhân!
Phương Vân xuống xe ngựa, thi lễ một cái. Chiến công của Trung Tín hầu còn chưa bằng được với Tứ Phương hầu, cho nên chánh thê của hắn cũng chưa được phong nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, tự nhiên cũng chưa có phong hào!
- Tiểu hầu gia khách khí rồi, mấy người các ngươi còn không mau tới bái kiến tiểu hầu gia!
Vương thị vỗ vỗ mấy nhi tử cùng nhi tử của tiểu thiếp. Vị con thứ Phương gia này hiện tại là đại hồng nhân a, không biết bao nhiêu người đang chú ý đến hắn. Bây giờ ai ai cũng biết vị Bình Yêu đại tướng quân này chính là một vị vương hầu trong tương lai, bây giờ có cơ hội nịnh bợ thì sau này mới có lợi a!
- Ra mắt tiểu hầu gia!
- Ra mắt tiểu hầu gia!
Các vị thế tử ở trong Trung Tín hầu phủ cung kính nói.
- Trương Tín ra mắt tiểu hầu gia!
Lúc này có một âm thanh hơi khác với những người khác vang lên.
Phương Vân nhìn qua rồi cười một tiếng. Hắn nhận ra người này, đây chính là thế tử Trung Tín hầu Trương Tín. Lần săn thú ở Đông Giao đó, vị thế tử này còn quát bảo Trương Anh không nên xen vào chuyện của mình.
- Thì ra là thế tử, hữu lễ.
Phương Vân cười nói. Trước khi đi đầu quân, hắn đã từng ra mắt thế tử của Thần Tiễn hầu, Chu Viễn. Vị thế tử này sau việc Phương Vân làm ở Tam Đường Hội Thẩm thì tâm tình đã chuyển biến, thái độ ngạo mạn cũng biến mất. Còn về vị thế tử của Trung Tín hầu, Trương Tín này thì đây là lần đầu nói chuyện.
Đôi môi Trương Tín hơi giật giật, rốt cuộc phải nói:
- Tiểu hầu gia, lần săn thú ở Đông Giao năm ngoái, tại hạ đã thất lễ, kính xin tiểu hầu gia đừng phiền lòng!
- Thế tử khách khí rồi, ta không nhớ gì đến chuyện đó cả.
Phương Vân lạnh nhạt nói. Nhìn mặt mũi của Trung Tín hầu, hắn tự nhiên sẽ không cùng người này so đo.
- Tiểu hầu gia, mời vào trong. Hầu gia nhà ta đang ở bên trong chờ tiểu hầu gia!
Chờ Trương Tín nói xong, Vương phu nhân cũng khẽ thở nhẹ một cái, vẻ mặt tươi cười nói.
- Phiền phu nhân dẫn đường!
Phương Vân nói.
Vừa bước vào trong thư phòng Trung Tín hầu, Phương Vân liền nhìn thấy hai phụ tử Trương Nhân cùng Trương Anh đang đánh cờ với nhau.
- Không tệ, Thiên Phủ Thập Nhị Sách của ta, ngươi đã được sáu thành hỏa hầu rồi!
Thấy Phương Vân đi vào, Trung Tín hầu mỉm cười nói. Rồi trực tiếp hạ cờ xuống, ăn hết cờ của Trương Anh, thắng bại đến đây cũng đã rõ.
- Đáng tiếc, Trương huynh không gia nhập quân ngũ. Nếu không thì Hầu gia đã có người nối nghiệp rồi!
Phương Vân mỉm cười, đi đến.
- Phương huynh, ngươi đã đến rồi!
Nghe thấy âm thanh của Phương Vân, Trương Anh vui mừng hẳn lên. Phất tay áo một cái, liền đứng dậy.
- Ừ, từ lúc rời khỏi kinh thành đến giờ, đã gần một năm không thấy rồi.
Phương Vân cười nói.
- Tiểu hầu gia, ngồi xuống đi! Buổi gặp mặt hôm nay chỉ có chúng ta thôi, không cần giữ lễ tiết!
Bên cạnh bàn cờ còn có một bàn trà, phía trên bàn có một bình trà cùng ba cái chén tinh xảo, ngoài ra còn có vài món ăn nóng hổi. Xem ra, Trung Tín hầu đã sớm có chuẩn bị.
Phương Vân nhìn một cái thì liền hiểu được sự tính toán của vị hầu gia này. Hắn gọi mình vào thư phòng, không gọi Trương Tín vào cùng mà lại gọi Trương Anh từ Lan Thai Bí Uyển về, dụng ý của người này không cần nói cũng hiểu rõ.
"Vị hầu gia này xem ra muốn thông qua phương thức này để nói lên thái độ của mình a! Trong lòng của Trung Tín hầu bây giờ, địa vị của Trương Anh đã hoàn toàn vượt qua thế tử Trương Tín!", Phương Vân thầm suy nghĩ trong lòng.
Vị hầu gia này bày ra tình cảnh phụ tử đánh cờ ngay lúc mình mới vào là ngầm muốn nói trong tất cả các nhi tử thì người có quan hệ tốt nhất với hắn chính là Trương Anh. Cũng muốn nói rằng một thân sở học của hắn cũng sẽ truyền cho Trương Anh.
"Trương Anh đã chân chính hết khổ rồi a!", Phương Vân thầm cao hứng cho người bằng hữu này của mình.
Rồi hắn cũng không khách khí nữa, đánh áo bào lên một cái rồi ngồi xuống bên cạnh bàn trà.
- Tiểu hầu gia, ngươi vừa mới nói "đáng tiếc", nhưng lời này lại sai lầm rồi. Nếu như nói vận dụng có hay hay không đều do lòng người, thì việc vận dụng binh pháp cũng không chỉ dừng ở trên chiến trường mà còn có thể dùng ở những chỗ khác. Ta truyền cho Trương Anh "Thiên Phủ Thập Nhị Sách", cũng không phải là muốn hắn dùng ở trên chiến trường.
Trung Tín hầu châm trà cho Phương Vân, uyển chuyển nói:
- Tỷ như việc tiểu hầu gia xông vào trong Bình Đỉnh hầu phủ lần này, có thể được gọi là kế "lớn tiếng dọa người" trong binh pháp!
"Tới rồi!", Phương Vân khẽ động trong lòng. Hắn dĩ nhiên cũng biết vị Hầu gia nổi danh nhờ mưu trí này mời mình tới phủ, thì tuyệt đối không đơn giản chỉ vì tỏ thái độ đứng về bên mình như thế.
Hôm nay, nhất mạch Trung Tín hầu phủ trên căn bản đã cột vào chiến xa của Phương gia. Với tác phong của vị Hầu gia này thì chắc chắn sẽ có vài điều muốn nói với mình.
Trương Anh cũng là người thông minh, nghe thấy phụ thân đột nhiên nói ra như vậy thì cũng biết, phụ thân mình muốn chỉ điểm cho Phương Vân. Cho nên, hắn lập tức im lặng đứng một bên lắng nghe.
!
← Ch. 0285 | Ch. 0287 → |