← Ch.0849 | Ch.0851 → |
Phương Vân trong lòng bật cười, lão già này cũng thú vị ra phết.
"Giờ trà lời ta một vấn đề, lần trước khi ta tới, ngươi rõ ràng đã phát giác ra điều không đúng, vì sao không xuất thủ. Nhưng lần này lại liều mạng công kích?" Phương Vân hỏi.
Lão già trả lời rất nhanh: "Không có gì để nói cả, Cửu Tử Thi ma tông này không phải là tông phái của lão phu. Nói xa hơn, cho dù đám rùa đen này chết hết, chết sạch, cũng chẳng có liên quan gì tới lão phu. Nếu không phải là năm đó chiến bại, thua lão bất tử đó của Cửu Tử Thi ma tông này, bất đắc dĩ đành phải nhận lời trông nhà cho người ta, ngươi cho rằng ta sẽ nguyện ý để người ta xuyên xương tì bà, còn dở sống dở chết như vậy để bán mạng cho người ta ư?" Lão dừng một chút rồi nói tiếp: "Chịu sự ủy thác của người ta thì phải thực hiện. Lão tử năm đó chỉ đám ứng hắn sẽ canh giữ cánh cửa này, để người cầm chìa khóa có thể bình thường đi qua, chỉ cần ngươi không bạo lực xâm nhập, lão tử cũng lười chẳng buồn quản."
"Ồ?"
Phương Vân ánh mắt lấp lánh, có chút bất ngờ, hắn cũng không ngờ rằng trong đây còn có một đoạn khúc chiết này.
"Ồ cái gì mà ồ, thua thì thua rồi, ngươi cho rằng ngươi có thể vĩnh viễn bất bại à? Đi thuyền trên sông, làm gì có chuyện không lật? Có thể bỏ cái chân của ngươi ra không, đằng nào thì ta cũng không chạy được!"
Lão già trợn mắt lên, dùng sức đây cái chân đang giẫm trên ngực lão của Phương Vân rồi. Lão già bộ dạng cực kỳ quang côn, như muốn nói "đánh thua rồi thì tùy ngươi xử trí!"
"Hắc hắc, kỳ thực ngươi là từ ngoài tự nhiên tới phải không?"
Khi Phương Vân đang định mở miệng thì mắt của lão già híp lại, đột nhiên nở nụ cười đắc ý.
Trong mắt Phương Vân đột nhiên bạo phát ra một cỗ quang mang sắc bén, nhưng tựa hồ như nghĩ ra gì đó, rất nhanh liền ảm đạm đi, cười nói: "Nếu ngươi nói câu này với ta sớm một chút, ta có thể sẽ rất kinh ngạc. Có điều hiện tại, hình như ai ai cũng đều biết ta là người tới từ ngoài tự nhiên."
Lão già không thèm để ý Phương Vân nói, lão nhìn chằm chằm vào Phương Vân, mặt mày nghiêm tục nói: "Còn có ai nói với ngươi những lời này à?"
"Chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông, Chư Thương Sinh!" Phương Vân cười khẽ.
Lão già tóc trắng ngây ra, lập tức thoải mái, nói: "Hắn nhanh vậy đã bị ngươi đả bại rồi. Có điều đây cũng là theo lẽ thường. Thế giới này của chúng ta tựa hồ như có chút vấn đề, pháp khí luyện ra luôn có thiếu xót rất trọng đại. Căn bản không bằng được pháp khí trên người ngươi! Cảnh giới ngang nhau, nhưng lực lượng của chúng ta thì lại luôn yếu hơn võ giả thiên ngoại các ngươi một cấp. Hắn hiện tại ở đâu, với cảnh giới của ngươi, chắc không thể giết được hắn!"
Những gì lão già này biết tựa hồ như còn nhiều hơn Chư Thương Sinh một chút.
Phương Vân mí mắt rủ xuống, ở sâu trong con ngươi lóe lên một tia sáng, bất động thanh sắc nói: "Hắn và chưởng môn của Cửu Tử Thi ma tông đang bị trấn áp trong thứ này!"
Phương Vân chỉ vào con cự long kim chúc sống động do Vô Câu đế cung hóa thành ở trên vai.
"Tu La võ tướng, ngươi quên lời ước định năm đó giữa ngươi và sư phụ ta ư? Ngươi là tên tiểu nhân nói không giữ lời!"
Một trận ý thức ba động yếu ớt từ trong con cự long kim chúc tỏa ra.
"Cửu U Thi Hoàng ngươi nói cái gì vậy. Sư phụ ngươi cầm tù lão tử ở đây, dùng tỏa cốt xuyên tâm. Lão tử nhận lời cam tâm thay hắn trấn thủ cửa lớn mấy ngàn năm, chẳng lẽ còn chưa đủ à? Lão tử hiện tại bị nhốt ở đây, đánh cũng không đánh lại hắn, ngươi còn hi vọng lão tử có thể làm được gì nữa? Thay Cửu Tử Thi ma tông các ngươi tuẫn táng à? Cho dù ngươi ngu thì cũng đừng nghĩ rằng lão tử cũng ngu như ngươi chứ!"
Lão già tóc trắng, Tu La võ tướng trợn mắt, tức giận nói: "Vả lại, lão tử và sư phụ ngươi cũng chỉ là một giao dịch. Cuộc tỷ võ năm đó, lão phu thua sư phụ ngươi nửa chiêu. Kết quả, lão bất tử đó giả nhân giả nghĩa, cho rằng lưu ta lại Cửu Tử Thi ma tông là có thể khiến ta cam tâm tình nguyện ở lại, gia nhập Cửu Tử Thi ma tông. Đáng tiếc lão gia hỏa này học giả nhân giả nghĩa của người ta nhưng lại không đủ hỏa hầu. Lão tử một ngàn năm trước đúng là từng động lòng, muốn đám ứng.
Tối hôm đó, lão mời ta tới rồi đột nhiên ra tay ám toán. Vậy mà lão tử còn ngu ngơ, muốn đáp ứng gia nhập Cửu Tử Thi ma tông. Cái đồ trời đánh thánh đâm đó, cũng may mà làm nhiều việc khuyết đức nên chết sớm rồi. Nếu không, lão tử đến lúc chết cũng không nhắm mắt!"
Nói tới chuyện năm xưa, Tu La võ tướng nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng là vĩnh vĩnh còn ghi nhớ rõ tối hôm đó ở trong long.
"Hừ! Đừng quên, năm đó chính là bản thân ngươi cam tâm tình nguyện, đáp ứng thủ hộ Cửu Tử Thi ma tông cả đời." Cửu u Thi Hoàng lạnh lùng nói.
"Hắc, không biết là ngươi ngu hay là ta ngu, tình huống hiện tại, ngươi còn chưa nhìn rõ ư?"
Tu La võ giả trào phúng.
Phương Vân bật cười, cuối cùng cũng nhúng ta vào, tay áo phất một cái, chỉ nghe thấ rầm một tiếng, cả bảo khố của Cửu Tử Thi ma tông đều hóa thành tro bụi.
"Lão nói không sai, hiện giờ bảo khố không còn, Cửu Tử Thi ma tông cũng không còn nữa rồi, mà tất nhiên khi hai thứ đều không còn thì ước định năm đó cũng tự nhiên được giải trừ."
"Tu La võ giả, cái lão già đáng chết này! Không ngờ lại bội tín bội nghĩa, cấu kết với võ giả thiên ngoại!" Cửu U Thi Hoàng há miệng mắng chửi, Tu La võ tướng tuy không nói gì, nhưng Cửu U Thi Hoàng làm sao mà không cảm nhận được bầu không khí này đang đi theo hướng phát triển cực kỳ bất diệu mà y rất không muốn nhìn thấy.
"Tu La võ tướng, lão tốt xấu gì cũng là một võ giả Truyền Kỳ cảnh, chẳng lẽ không có chút tự tôn nào ư? Không ngờ lại khuất phục một võ giả Thoát Thai cảnh!"
Một đạo ý thức bay tới, chính là của Chư Thương Sinh.
Người trong cuộc thì mê, người bàn quan thì sáng. so với Cửu U Thi Hoàng, hắn đối với "việc nhà" của Cửu Tử Thi ma tông nói chung là nhìn thoáng hơn một chút.
"Đủ rồi! Các ngươi có thể im miệng được rồi đó!"
Phương Vân phất tay một cái, lập tức thu Vô Câu đế cung vào. Một khi tiến vào trong cơ thể, bất kể là Chư Thương Sinh hay là Cửu U Thi Hoàng đều không thể cảm nhận được tình huống ở bên ngoài.
"Tu La võ tướng, sao, chuẩn bị xong chưa? Bất kỳ việc gì cũng có giá của nó, ta thả ngươi, ngươi thần phục ta. Đây chính là một khoản giao dịch. Đương nhiên, ngươi có thể hi vọng sau khi ta chết thì ngươi có thể được tự do."
Phương Vân bước lên một bước, nhìn lão già tóc trắng.
"Hắc hắc, ta còn có thể có ý kiến gì nữa, làm đả thủ cho người ta còn hơn là bị nhốt ở đây, không thấy nổi chút ánh sáng. Vả lại, cũng không đánh lại được ngươi. Có điều." Lão đều gõ gõ vào khóa xương màu trắng trên xương tì bà, thở dài, có chút bật lực nói: "Loại tài liệu này vô cùng hiếm thấy. Cái lão bất tử đó cũng ngẫu nhiên có được. Ngay cả bản thân hắn cũng chỉ biết khóa chứ không biết làm thế nào để mở ra. Ta từng thử rất nhiều thủ đoạn, thần binh lợi khí, khoáng thế thần công đều không hủy được. Ngươi nếu có thể tháo được mấy cái khóa xương này, giải cứu ta ra, vậy thì giao dịch của chúng ta thành công rồi!"
Lão đầu tử nói, đầu ngẩng lên, nhún vai.
"Ồ, để ta thử."
Phương Vân hạ thay xuống, hai ngón tay chìa ra, kẹp lên khóa xương, cảm thụ một lát rồi lập tức nhíu mày.
"Sao, ngươi cũng không có biện pháp à?"
Lão già xòa tay, có chút chán nản nói. Tựa hồ như bởi vì đã thử qua các loại phương pháp, sớm biết rằng không có tác dụng cho nên cũng không có gì bất ngờ lại loại kết quả này.
"Ta không biết nên nói là ngươi may mắn hay là bất hạnh. Loại tài liệu này vô cùng hiếm có. Ở thế giới thiên nghoại, chúng ta gọi loại tài liệu này là "hài cốt của ma thần"
Phương Vân đứng dậy, sắc mặt ugn dung nói. Người khác có lẽ không biết, nhưng Phương Vân đã tiếp xúc với loại tài liệu này. Đây là dùng hài cốt của ma thần viễn cổ mà đúc thành khóa. Cái thứ này có liên quan tới viễn cổ, Tu La võ tướng không mở được khóa cũng là bình thường.
"Hài cốt của ma thần ư?" Lão già mặt mày có vẻ kinh ngạc.
"Ừ, cũng coi như là lão may mắn, gặp được ta."
Phương Vân giơ tay phải ra, lòng bàn tay lấp lánh, một thanh trường kích bằng đồng xanh lập tức xuất hiện trong tay. Chính là viễn cổ ma binh có được từ tiểu thế giới Bắc Minh viễn cổ.
Nhìn thấy thanh viễn cổ ma binh này, mắt Tu La võ tướng sáng lên. Tren thanh trường kích bằng đồng xanh này, lão cảm giác được một cỗ khí tức giống như là khí tức của khóa xương màu trắng nào.
Lão đầu tử mặt mày vốn thờ ơ, sống giở chết giở, có điều lúc này lại biến thành vô cùng nghiêm túc. Trong mắt có một tia vui mừng, một tia khẩn trương, cũng có một chút lo lắng.
Bị nhốt ở dưới lòng đất quá lâu rồi, loại cảm giác này giống như là bị thế giới ruồng bỏ, bản thân vĩnh viễn không thấy được ánh sáng, không hề dễ chịu. Khác với sự bế quan của võ giả, mấy cái khóa xướng trắng này xuyên qua cơ thể, không những làm yếu đi lực lượng của lão, hơn nữa còn khiến lão không thể tiền hành bế quan khổ tu.
Võ giả bế quan, ít nhất còn biết rằng mình tùy thời có thể phá quan mà ra. Mà lão chỉ có thể bị nhốt trong cái nơi tăm tối này, không có một thân năng lực kinh thế hãi tục thì vĩnh viễn không có ngày thoát ra.
Đây là một loại giày vò, giày vò cả về tinh thần lẫn linh hồn.
Nhưng, Tu La võ tướng không dám kỳ vọng quá nhiều. Loại tình huống này đã xuất hiện nhiều lần rồi, mỗi lần khi lão ngập tràn lòng tin thì sau cũng lại chỉ nhận lấy thất bại.
"Vù!"
Trường kích vung xuống, phát ra tiếng rít chói tai. Lão già tóc trắng lập tức khẩn trương, ánh mắt di động theo trường kích.
"keng!"
Một tiếng vang khẽ, trong lòng đất tối đen, vô cùng vang vọng.
"Được rồi, lão tự do rồi."
Phương Vân lạnh lùng nói, thu hồi ma thần chi kích lại.
Lão già ngây ngốc bất động ngồi đó, nói sao cũng không thể tin được, mình phí sức chín trâu hai hổ cũng không thể mở được khỏ, vậy mà hắn lại dễ dàng như là chẻ củi vậy đã mở được rồi.
"Thật ư?" Lão già ngây ngốc nói.
"Thật." Phương Vân thờ ơ trả lời, nhìn lão già, trong lòng lại cười thầm. Cái lão gia hỏa này, ở dưới lòng đất quá lâu rồi, tựa hồ như chưa từng nghĩ mình có thể thoát khỏi đây, cho nên lúc này lộ ra vẻ chưa thích ứng kịp.
Đại khái qua khoảng ba cái hít thở, lão già tóc trắng cuối cùng cũng có phản ứng, vẻ mặt cuồng hỉ, thân hình bay lên, đột nhiên cất tiếng hú rài, hóa thành một đạo thiểm điện, rầm rầm chấn phá tầng đất, xông rồi.
"Ha ha ha ha!"
Trên không vang lên tiếng cười điên cuồng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói: "Lão tử... cuối cùng cũng tự do rồi!"
Phương Minh Nguy nghe ngóng động tĩnh ở bên trên, khẽ mỉm cười rồi gật đầu, lập tức tung mình lên không.
Ở trên bầu trời của Đại Ngu vương đô, Tu La võ tướng tóc trắng tung bay, giống như là rắn bò, nhưng lão mặc kệ, dang rộng hai tay ra, nghênh đón ánh mắt trời, nghênh đón gió, cất tiếng cười to, mặt mày vui mừng.
← Ch. 0849 | Ch. 0851 → |