← Ch.0856 | Ch.0858 → |
Sau khi đám người Dung Nham Hỏa Hoàng ly khai, từng bóng người lại xuyên qua thông đạo không gian đỏ rực xuất hiện trong đệ tam trọng thế giới.
"Vù!"
Dung nham cuồn cuồn, một dòng dung nham bốc cao mấy chục trượng. Lục Hung của Liệt Hỏa chi Cung theo sát sau nó, hạ xuống dòng dung nham nóng rực. Tử vong cương khí cường đại từ trong cơ thể họ ùa ra, tách sóng nhiệt ở xung quanh ra.
"Thông lộ thông tới thiên ngoại thế giới ở đây ư?"
Thủy Tinh chi Thủ đứng trong dòng dung nham, áo bào đỏ rực bay phần phật, giống như một đóa hoa lửa cháy rực trong vùng thế giới này.
"Có thể thông tới thế giới thiên ngoại hay không thì tạm thời vẫn chưa biết, pháp tắc không gian ở nơi này phi thường hỗn loạn, giống như Vô Lượng ma vực, mọi người phải cẩn thận một chút." Thanh Lôi chi Thủ nói.
"Ừ, trước tiên tìm được bọn Thanh Đồng chi Thủ đã, sau khi hội hợp với họ thì chuẩn bị nghênh đón lão tổ."
Sáu người thân hình nhoáng lên, cũng biến mất không thấy đâu.
Sáu người vừa đi, lại từng đạo khí tức khủng bổ không ngừng xuyên qua thông đạo, xuất hiện ở nơi đây, rồi lại rất nhanh biến mất ở các phương hướng.
"Gừ!"
Ở sâu trong đệ tam trọng ma nhân thế giới, tiếng gào thét dữ tợn khủng bố vang vọng ở đất trời. Trong thanh âm ẩn chứa năng lượng to lớn, chấn cho cả tòa núi lửa phải run rẩy.
Phương Vân và Tu La võ tướng đứng trong hư không, lặng lẽ nhìn về đằng xa. Ở đó, khói đặc mịt mù, trong sơn cốc to lớn đỏ rực ở trên một tòa núi lửa, khói đặc hỗn hợp với lửa mùi lưu huỳnh cường liệt bốc thẳng lên trời.
Trong ánh sang của lửa, ngàn vạn bóng ma cự đại đứng chen chúc đang gào thét ở bên trong.
Những bóng ma này có thân hình to lớn, nhỏ nhất cũng hơn mười trượng, so với núi lửa ở xung quanh còn cao hơn. Da thịt của chúng giống như là thép nung đỏ, nứt ra từng khối, khói và lửa mùi lưu huynh, từ chỗ nứt không ngừng phun ra.
Phân biệt chúng với nhân loại, đặc điểm lộ rõ nhất là trên đỉnh đầu của nhưng sinh vật này có một đôi sừng cong màu đen sắc bén cùng với cái đuôi dài màu đỏ sậm mà nhân loại không thể nào có được.
Những kẻ này chắc là ma nhân, sinh vật cường đại nhất của thế giới này.
Tu La võ tướng nhìn vào bóng ma màu đỏ rực lúc nhúc trong sơn cốc, lẩm bẩm nói.
Trong đệ tam trọng thế giới, sinh vật cường đại nhất có mắt to như chuông đồng. Khác với nhân loại, mắt của chúng toàn bộ đều màu vàng, con ngươi cực nhỏ, co thành một điểm đen. Nếu như không nhìn kỹ, thậm chí còn cho rằng những ma nhân này căn bản không có con ngươi.
Có điều, ấn tượng sâu nhất của Tu La võ tướng đối với những sinh vật này lại không phải là ngoại hình đặc biệt của chúng, mà là dục niệm điên cuồng, khát máu, chiếm hữu và hủy diệt lộ ra từ trong mắt chúng.
Loại ý niệm này phi thường thuần túy, hơn nữa còn cường đại đến mức mà khi một lượng lớn ma nhân tụ tập lại, loại dục vọng tràn đầy sự điên cuồng, khát máu, chiếm hữu và hủy diệt đó tập trung lại, ở trong hư không hình thành một dòng lũ dục niệm cường đại. Loại dục niệm này đã cường đại tới mức có thể làm ảnh hưởng tới tinh thần và ý chí võ đạo của con người.Tu La võ tướng chỉ nhìn từ xa mà cũng có thể cảm giác được trong lòng sản sinh ra từng chút rung động nho nhỏ. Phải biết rằng, Tu La võ tướng chính là võ giả Truyền Kỳ cảnh, ngay cả võ giả Truyền Kỳ cảnh cũng phải chịu ảnh hưởng của dòng lũ dục niệm này, càng không cần phải nói tới những người khác. Cường giả Thoát Thai cảnh Thiên Trùng phẩm trở xuống, sợ rằng vừa tiếp cận dòng lũ dục niệm này sẽ thần hồn mê muội, mất đi năng lực chiến đấu!
Phương Vân đứng ở bên cạnh, trầm mặc không nói gì. Khác với sự cảm khái của Tu La võ tướng đối với thế giới ma nhân này, sự chú ý của Phương Vân lại hướng về sâu trong sơn cốc. Ánh mắt của hắn xuyên qua tầng tầng không gian, rơi lên bóng người quen thuộc ở trung ương của hàng ngàn hàng vạn ma ảnh.
Phong Thái Thương.
Phương Vân nhíu mày, phải nói rằng chuyện bất ngờ nhất ở đây chính là nhìn thấy Phong Thái Dương, cao thủ số một trong lớp trẻ tuổi của ma đạo, xuất hiện ở thế giới ma nhân đệ tam trọng này.
Võ giả xuất hiện ở thế giới này cơ hồ đều là mục tiêu mà Vô Lượng ma vực muốn đồng hóa, Phong Thái Thương sao lại xuất hiện ở đây?"
Phương Vân mặt lộ ra vẻ đăm chiêu, trầm ngâm không nói gì, đột nhiên bên tai truyền tới giọng nói của Tu La võ tướng: "Ngươi quen người trẻ tuổi đó à?"
"Ừ."
Phương Vân hồi thần lại, gật đầu, không phủ nhận.
Biểu hiện của Tu La võ tướng nhìn thì như không có gì, nhưng trong lòng lại thầm chấn động, trong thế giới này không ngờ còn có một thiên ngoại võ giả nữa.
"Có muốn ra tay cứu hắn không, ta thấy hắn thần chí mê muội, thân thể đã hoàn toàn bị bản năng võ đạo khống chế. Cứ tiếp tục thế này, nếu như không có gì bất ngờ, hắn sợ rằng sẽ kiệt sức mà chết."
Kiến thức võ đạo của Tu La võ tướng không ít hơn Phương Vân là bao. Những ma nhân này ùn ùn không ngớt từ trong biển nham thạch bay ra. Con số căn bản là không hề giảm bớt mà chỉ có gia tăng. Cứ như vậy, người thanh niên đó kiệt sức mà chết chỉ là chuyện sớm muộn.
"Không cần."
Phương Vân xua tay, nói: "Hắn hiện tại bị bản năng khống chế, ai đi qua cũng sẽ bị công kích. Đợi lát nữa đi."
Trong son cốc, xung quanh Phong Thái Thương là núi thây biển thây, vô số tứ chi gãy rời của ma nhân trải thành một lớp dày cộp. Ma nhân un ùn không dứt ùa lên, rồi không ngừng ngã xuống. Thi thể của chúng không ngừng chất chồng lên nhau. Khi cả sơn cốc không thể dung nạp được nữa, thi thể của những ma nhân này từ trong lỗ hổng ở hai bên sơn cốc ùa ra.
Khi có ma nhân mới ngã xuống, liên tương ứng có thêm một thi thể của ma nhân bị đẩy vào trong biển nham thạch. Vô cùng vô tận tử thi đã hình thành một hải dương quái dị.
Thi thể của ma nhân lổn nhổn, không biết có bao nhiêu. Núi thây biển thây như vậy, ngay cả Tu La võ tướng nhìn thấy mà trong lòng cũng không khỏi chấn động.
Thiên ngoại võ giả tên là Phong Thái Thương này ở đây không biết đã chiến đấu bao lâu rồi. Thực lực của hắn có lẽ không bằng y, nhưng ý chí võ đạo thì lại cường đại tới mức ngay cả Tu La võ tướng cũng phải đại kinh thất sắc, tự than không bằng.
"Ầm ầm ầm!"
Một ma nhân cao to rống lên, vung trường kích, đao, búa trong tay hung mãnh chém về bóng người ở chính giữa sơn cốc, tiếng va chạm kịch liệt vang vọng cả sơn cốc.
Dưới sự bao vây của vô số ma nhân, thân ảnh của Phong Thái Thương đặc biệt nhỏ bé, chân khí của hắn đã tiêu hao cực nhiều, tựa hồ như tùy thời đều có thể bị ma nhân nhấn chìm, giẫm đạp dưới chân. Nhưng mỗi một lần sắp ngã xuống thì hắn lại đứng dậy. Mái tóc trắng đen đan xen đó bay lượn trên không, đặc biệt chói mắt.
"Ngươi trời sinh xui xẻo, thứ mà người khác dễ dàng có thể có được thì ngươi lại cần phải nỗ lực cả trăm ngàn lần mơi có được. Ngươi đã chuẩn bị tâm lý chưa?"
"Ta chuẩn bị rồi!"
"Mệnh vận của ngươi nhiều sai lầm, cho dù là bỏ ra nỗ lực gấp trăm ngàn lần thì cũng không thể nào đạt tới đỉnh cao của võ đạo được. Ngươi có giác ngộ này không?"
"Ta tin vào bản thân mình, nhân định thắng thiên, bất kể kết quả, tuyệt không oán thán."
"Rất tốt, tương lai ngươi sẽ trải qua nhiều thất bại, cản trở, quanh quần gần tử vong, gặp phải sự oán hận, đố kỵ của người khác, trong võ đạo thì luôn cô độc, bỏ ra nỗ lực gấp trăm ngàn lần nhưng lại chỉ nhận được sự thất vọng hết lần này tới lần khác. Nếu như ngươi có thể khắc phục được những điều này, vậy thì ngươi có tiềm lực bước lên đỉnh cao võ đạo.
"Ngươi phải nhớ, đối với võ giả mà nói, lực lượng, vận khí vĩnh viện chỉ là những thứ râu ria không đáng kể, quan trọng nhất là ý chí của một võ giả, điều này quyết định ngươi có thể đi được bao xa, bao lâu trong võ đạo!"
Một giọng nói vang dội vang lên trong đầu Phong Thái Thương, không ngừng lặp lại hết lần này tới lần khác.
Thanh âm này đã gạt đi hết tất cả, thậm chí là đã khiến hắn quên đi cả chiến đấu ở trước mặt.
"Cái cường đại nhất của võ đạo là ý chí!"
Từ sau khi tiến vào Vô Lượng ma vực, Phong Thái Thương đã không nhớ nổi mình đã trải qua bao nhiêu lần chiến đấu như thế này rồi. Mỗi lần đều tiếp cận tử vong một cách vô hạn, nhưng hắn vẫn cứ vẫy vùng ra được. Mỗi lần vẫy vùng ra, thực lực của hắn luôn sẽ đề thăng cực lớn.
"Rắc!"
Một quyền nặng nề mang theo ma khí cuồn cuộn đánh lên người Phong Thái Thương, chỉ nghe thấy một tiếng rắc ròn tai, thân hình của Phong Thái Thương lảo đảo, trong cơ thể không biết gãy bao nhiêu cái xương.
"Tránh ra!"
Hét ra hai chữ này một cách vô ý thức, Phong Thái Thương đánh ra một thiết quyền, một cỗ lực lượng cường đại lại một lần nữa từ trong cơ thể hắn phun ra, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, tên ma nhân đánh lén hắn lập tức bị một quyền đánh cho nát bấy.
"Rầm rầm rầm!"
Hư không rung chuẩn, ánh mắt của Phong Thái Thương mờ mịt, không hề có tiêu điểm, thân hình của hắn bị máu tươi nhiễm đỏ, chỉ không ngừng lặp lại một quyền. Người bình thường nếu chịu dựng thương thế như của hắn thì sớm đã chết từ lâu rồi, nhưng Phong Thái thương thì lại cứ hết lần này tới lần khác đứng dậy.
"Gừ! Giết hắn!"
Trong tiếng gầm gừ dữ tợn, một quyền hung hăng đánh lên người Phong Thái Thương. Phong Thái Thương rầm một tiếng, bay lên cao, máu tươi văng tung tóe, lại một lần nữa rơi xuống đất, song chỉ một lát sau hắn lại đứng dậy, hữu quyền đánh bay từng tên ma nhân.
Tu La võ tướng và Phương Vân đứng trên hư không, lặng lẽ quan sát, không hề động đậy. Chân khí của Phong Thái Thương dần dần khô cạn, đã là nỏ mạnh hết đà rồi. Phương Vân không biết hắn đã ở đây bao lâu rồi, song loại ý chí sinh tồn mà hắn biểu hiện ra, cho dù là Phương Vân cũng phải nhìn với ánh mắt khác."Năm đó tứ đại thanh niên cao thủ của Trung Thổ Thần Châu là Dương Hoằng, Lý Ức Huyền, Quân Niệm Sinh, Phong Thái Thương cùng xếp số một. Dương Hoằng đã chết, Quân Niệm Sinh không biết hiện tại như thế nào, nhưng ý chí võ đạo của Phong Thái Thương thì đúng là không hổ với cái danh đệ nhất.
Nhìn bóng người không ngừng ngã xuống rồi lại đứng dậy, cho dù là lập trường hai bên khác nhau, thậm chí từng bị Phong Thái Thương bắt cóc một lần, nhưng Phương Vân cũng không khỏi nảy sinh ra sự bội phục đối với Phong Thái Thương, có một lại cảm hiác thương xót.
"Phong Thái Thương tuy là người của Thủy Ma tông, nhưng ở trong tông lại cực kỳ bị kỳ thị. Ngay cả một nữ đệ tử cũng có thể khi nhục hắn. Không thể quy hắn là người của Thủy Ma tong một cách đơn giản. Loại nhân vật này, cũng không ngại giúp hắn một chút." Phương Vân thầm nghĩ trong lòng.
"Gừ!"
Đúng vào lúc này, ma nhân trong sơn cốc đột nhiên tách ra, tên nào tên nấy gáo hét, tựa hồ như đang kêu gọi gì đó. Cũng đúng vào lúc này, Tu La võ tướng và Phương Vân đồng thời cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố, từ sâu trong biển nham thạch truyền ra, hơn nữa còn nhanh chóng tới gần.
← Ch. 0856 | Ch. 0858 → |