← Ch.0864 | Ch.0866 → |
"Tam Tượng pháp khí!"
Ở đằng xa, Hỏa chân nhân nhìn thấy cảnh này, cũng ngây ngốc. Có điều chỉ lát sau, tâm niệm khẽ động, biển lửa cuồn cuồn phô thiên cái địa lập tức oanh sát tới.
"Ong!"
Phương Vân căn bản không cho hai người cơ hội giáp công, thân hình nhoáng lên, lập tức độn ra cả ngàn dặm. Long trảo một chụp một hất, Thanh Long tham trảo kéo Hàn Băng cung chủ trong lòng đang thẩm thỏm tới trước mặt.
Trong thân thể của hắn, lúc này đều là Huyền Băng chân khí. Chân khí cực hàn, chí âm chí hàn, đóng băng thời gian, đông kết không gian của Hàn Băng cung chủ đó không những không đả thương được hắn, ngược lại còn trở thành bổ phẩm cực giai để hắn rèn luyện Huyền Băng thần công.
"Hàn Băng cung chủ, ngươi muốn chiến thì ta sẽ để ngươi chiến đấu tới cùng!" Sau đó lại hét lên: "Vạn Cổ tà đế quân lâm thuật!"
Phương Vân mắt tỏa sương lạnh, trong miệng quát to một tiếng, lập tức triệu ra Tà Đế chân thân. Chỉ thấy một pho tà đế to lớn cao hơn vạn trượng, đỉnh đầu đội mũ sáng rực, chân đạp núi thây biển máu, không nói câu nào, trước tiên quát một tiếng rồi đánh xuống người Hàn Băng cung chủ.
"Minh vương hữu lệ, thiên địa đại bi!"
Đồng thời, Phương Minh Nguy phối hợp với Vạn Cổ tà đế, tế ra Minh Vương địa bi chú.
"Rầm rầm!"
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, Hàn Băng cung chủ chẳng khác nào là đồng thời hứng chịu sự oanh kích của hai tuyệt thế cường giả liên thủ, chỉ nghe thấy ả gào lên một tiếng, Hàn Băng cung chủ hoa dung thất sắc, bị long trảo của Phương Vân vỗ một cái, trực tiếp giống như thiên thạch, rơi vào trong biển nham thạch nóng chảy.
"Phần Thiên chư hải!"
Hỏa chân nhân tuy thuật không gian xuyên toa không ảo diệu được bằng Ức vạn không gian độn hình đại pháp của Phương Vân, nhưng cũng không kém là bao. Chỉ trong nháy mắt, lập tức đuổi kịp. Căn bản không cho Phương Vân cơ hội truy kích Hàn Băng cung chủ, khoách đại chiến quả.
"Thanh Long Thôn Nhật!"
Cự Long ngâm dài, Phương Vân thân hình nhóng lên, lấp tức sử ra Thanh Long Thôn Nhật trong Thanh Long tuyệt học, chỉ nghe thấy ầm một tiếng, một đoàn quang mang còn chói mắt hơn mặt trời cả trăm lần nổ ra trong hư không, lực lượng cuồn cuồn, không tránh không né, nghênh đón Hỏa chân nhân.
"Rầm rầm!"
Trời đất rung chuyển, ánh sáng bắn ra tứ phía. Rồng đi trong mưa gió, phun lửa nhổ nước, căn bản không sợ nóng lạnh. Một thức này có thể nói là tuyệt học có thể khắc chế được một thân nhiệt hỏa của Hỏa chân nhân nhất trong bát thức. Hai bên giao kích, một thân hỏa quang của Hỏa chân nhân nhao nhao nổ tung, vào sát na này, Phương Vân xuyên qua hỏa quang dày đặc, mơ hồ nhìn thấy chân thân của Hỏa chân nhân.
Sinh vật có hình người đó, ngoài cơ thể đầy lân phiến màu tím đen, trên hai bàn tay đầy móng sắc bén. Khi Phương Vân sắp nhìn rõ được toàn bộ thì một đạo ánh mắt sắc bén bắn ra tinh mang, trong nháy mắt hóa thành hàn quang khiến người ta đầu óc đau đớn.
"Vù!"
Sóng nhiệt quấn một cái lại lập tức tụ lại, bao chùm lại thân thể của Hỏa chân nhân trong biển lửa cuồn cuồn, không phân biệt được chính xác. xem chương mới tại tunghoanh(.)com
"Đây là..." Phương Vân trong lòng ngớ ra, chỉ trong thoáng chốc nên thứ mà hắn nhìn thấy rất có hạn. Có cỗ lực lượng không tên,thậm chí là quấy nhiễu thứ mà hắn đã nhìn thấy, khiến hắn không thể xác nhận cái mà mình vừa nhìn thấy có phải là tồn tại chân thực hay không.
Có điều, bất kể là thế nào, cảnh này rõ ràng là đồng thời nằm ngoài dự liệu của hai người. Phương Vân không ngờ rằng, một chiêu Thanh Long Thôn Nhật sau khi làm nổ tung hộ thể của Hỏa chân nhân, cái nhìn thấy là một hình tượng không phải của con người.
Còn Hỏa chân nhân, tựa hồ như còn thấy bất ngờ hơn cả Phương Vân. Y đã dự tính một chiêu này có thể bị Phương Vân ngăn cản.
Nhưng không ngờ rằng, một chiêu Thanh Long Thôn Thuật của Phương Vân lại có thể làm nổ tung hỏa diễm hộ thể của y.
"Ta vốn còn muốn lưu lại cho ngươi một mạng, nhưng không ngờ lại để cho ngươi nhìn thấy chân diện mục của ta. Hiện tại, ta chỉ có thể giết ngươi thôi!"
Giọng nói của Hỏa chân nhân vốn hùng hồn mà vang vọng. Nhưng lúc này lại biến thành âm u, tà ác khôn tả. Giống như là đột nhiên biến thành một người khác vậy.
"Rầm!"
Hỏa quang nổ tung, một cự trào tà ác đen xì đột nhiên đâm phá hỏa diễm, tóm về phía Trương Dương. Cự trảo này mang theo ma khí cuồn cuồn, hỏa diêm cháy rừng rực ở bên ngoài, không phải là hỏa diễm màu đỏ mà là màu đen xì.
Song, ở một mặt quay lưng về phía Kỳ Lân yêu thánh, bên ngoài cơ thể của Hỏa chân nhân vẫn là liệt diễm màu đỏ, loại liệt diễm giống như sông biển này, thành công che giấu ma khí bạo phát ra ở trên người Hỏa chân nhân,.
"Đi!"
Hư không gào rít, thực lực của Hỏa chân nhân vốn rất cao, nhưng y lúc này đột nhiên làm khó, thực lực càng tăng lên một bậc. Hư không ở xung quanh Phương Vân, trực tiếp bị một cỗ lực lượng kỳ dị phong tỏa, đóng băng.
Vào sát na này, Phương Vân cảm thấy một cỗ hắc ám và tà ác khiến người ta phát lạnh ở trên người Hỏa chân nhân, loại cảm giác đó khiến người ta ghê tởm khôn tả. Giống như là một loại sinh vật cực kỳ hắc ám, cực kỳ tà các đột nhiên xé rách lớp da người ở bên ngoài, lộ ra diện mục hắc ám đáng sợ, ghê tởm.
"Tên gia hỏa này căn bản không phải là nhân loại!"
Phương Vân híp mắt lại,trong mắt ánh sáng lấp lánh, vố số ý nghĩ lập tức lóe lên trong đầu. Biểu hiện của Hỏa chân nhân lúc này càng giống như là một loại thẹn quá hóa giận sau khi bị vạch trần chân tướng.
Biểu hiện của y lúc này đã không còn giống như là vì muốn có được bí mật thông tới bên ngoài mà muốn bắt Phương Vân nữa, y là muốn diệt hắn.
Song, Phương Vân nhớ rõ rằng, Tu La võ tướng lúc tước từng nói, Liệt Hỏa chi Cung là thế lực nhân loại trong Vô Lượng ma vực, mà Hỏa chân nhân là một trong những võ đạo cực phách, cường giả đỉnh cao của nhân tộc. Nhưng hình ảnh vừa rồi, tựa hồ như đã làm lộ ra một bí mật to lớn nào đó.
"Hừ, ta mặc kệ ngươi là thứ gì, cút đi cho ta!"
Trong mắt Phương Vân lấp lánh vẻ tức giận, đột nhiên hít ra thở vào thật dài, thân hình chấn động, cả người từ trong Vô Câu đế cung thoát ra, mà đồng thời, tay phải của Phương Vân thuận thế tòm một cái, liền từ trong hư vô bắt ra một bóng người.
Tóc dài tung bay, bóng lưng kinh thiên, chính là Thiên Địa ma hoàng, một trong tứ đại Mạnh Hổn cảnh khôi lỗi.
"Đệ bát thức, Thanh Long niết bàn!"
Phương Vân hú dài một tiếng, thân hình giống như quả bóng bị chọc thủng, đột nhiên thu nhỏ lại, hỏa thành như hạt buị, đột nhiên tung lên, bay vào trong giữa trán của Thiên Địa ma hoàng. Một lát sau, trời đất vang vọng, trong hư không vạn long gào thét, trong Vô Câu đế cung bạo phát ra một cỗ năng lượng kinh người.
"A!"
Trong tiếng quát rung trời, Thiên Địa ma hoàng, Bách Kiếu kiêu hoàng, Kim Đồng chiến ma, Dịch Thiên lão tà. Lực lượng của tất cả khôi lỗi đều bị Phương Vân chú nhập vào trong Vô Câu đế cung. Đồng thời, Vô Câu lão tổ của thời đại thượng cổ, một cường giả đỉnh cao bị phong ấn trong Vô Câu đế cung cũng bị Phương Vân triệu hoán ra.
Lực lượng của vô số cường giả phối hợp với thời gian, không gian chi lực của bản thân Vô Câu đế cung hóa thành một chiêu tuyệt học cường đại nhất. Thanh Long Niết Bàn!
"Rầm!"
Trong phương viên ngàn dặm, trời nứt núi sập, chỉ thấy toàn bộ lực lượng của Phương Vân hóa thành một long vĩ cự đại đen xì, hung hăng quất lên người Hỏa chân nhân.
Lực lượng của một chiêu này, kinh tế hãi tục, với lực lượng Mệnh Hồn cảnh của Thiên Địa ma hoàng thôi phát ra, cho dù là Man Tộc chiến thần A Lạp Cổ Ba Nhĩ trong nháy mắt cũng bị đánh cho thành bụi phấn.
"A!"
Chỉ nghe thấy một tiếng rống chấn thiên, giống như là một con mãnh thú thời tiền sử. Ma chưởng mà Hỏa chân nhân oanh xuất ra trực tiếp bị đánh nát, sụp đổ từng mảng. Ma khí, ma diễm trên cự trảo, cũng trực tiếp bị đánh cho tắt ngóm.
Một kích này dung hợp lực lượng mạnh nhất của Phương Vân, sau đó kim thế không ngừng, nặng nề đánh lên Tiểu Ma Luân của Hỏa chân nhân, khiến cho Tiểu Ma Luân, bao gồm cả Hỏa chân nhân ở bên trong giống như là một viên đạn pháo, nặng nề bay vào trong biển nham thạch, từng dòng nam thạch nóng chảy bốc cao vạn trượng, thanh thế kinh người.
"Hả?"
Ánh mắt của Phương Vân lóe sáng, đúng vào sát na này, hắn cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố đột nhiên bạo phát mãnh liệt.
Rầm rầm rầm, ở trong trong hải lưu nham thạch nóng chảy, đột nhiên nổi lên ma khí hắc ám phô thiên cái địa. Ở đúng nơi là Hỏa chân nhân rơi xuống, "mặt biển" lõm vào, một cánh tay khổng lồ, gào thét từ trong biển nham thạch nóng chảy thò ra.
Cánh tay này vô cùng to lớn, phải cao tới mấy vạn trượng, cả cánh tay đen sì, cơ nhục săn chắc, được bao phủ lân phiến màu tím đen, sinh vật khổng lồ như vậy, Phương Vân chưa thấy bao giờ. Mà lực lượng hủy diệt của cánh tay đó càng khiến người ta thấy mà sợ hãi.Cả thế giới ma nhân đều phải run rẩy, chấn động trước lực lượng của cánh tay này.
Vào sát na này, tất cả cường giả tiến vào trong Vô Lượng ma vật đều chú ý thấy cố lực lượng hắc ám và cường đại này.
"Lực lượng cường đại quá, đây là sinh vật gì vậy? Sao lại có lực lượng đáng sợ đến vậy!"
"Ma khí cường liệt quá! Trong Vô Lượng ma vực sao lại có thể đản sinh ra lực lượng đáng sợ như vậy, đây căn bản không phải là thứ mà quy tắc của thế giới này có thể dung thứ được!"
"Nộ khí, là ai kích phát ra nộ hỏa như vậy!"
"Không ổn, mau rời khỏi đây thôi. Loại khí tức này, cho dù là tứ đại cung chủ cũng bị miểu sát!"
Từng võ giả thuật theo thông đạo không gian, tiến vào đệ tam trọng ma nhân thế giới nhao nhao biến sắc, nhìn thấy ma khí ngập trời được phun phát ra, ai ai cũng sợ hãi. Thân hình loáng lên, nhao nhao bay về theo đường cũ.
Ở trước mặt loại lực lượng có cường độ đáng sợ như vậy, bọn họ nhỏ bé như con sâu cái kiến.
Song, ở một phương hướng khác, một hán tử mình trần, thân cao mươi hai thước lại bất động, không bỏ chạy. Trên hông người này đeo một chiếc sọ người sơn vàng, chế thành đồ uống rượu, trên lưng đeo một thanh trường kiếm, trong con mắt duy nhất hiện ra một cỗ khí tức hung mãnh.
Âm Huyết cuồng ma. Một võ giả thanh danh hiểu hách trong những võ giả tán tu độc lai độc vãng của Vô Lượng ma vực. Chỗ đáng sợ nhất của y chính là chém đầu địch nhân đã chết thảm xuống, lấy xương đầu sơn vàng rồi làm thành đồ uống rượu mang theo người.
Trong Vô Lượng ma vực, người này là hung thần khiến người ta nghe thấy tên mà kinh hồn táng đởm.
"Khí tức này là..."
Âm Huyết cuồng ma ngẩng đầu nhìn lên không trung, híp mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ hồi tưởng: "Chân ma!"
Vào sát na này, vô số truyền thuyết về Vô Lượng ma vực hiện ra trong đầu y. Con ngươi của Âm Huyết cuồng ma đột nhiên mở to ra, trong mắt lộ ra vẻ chấn kinh.
Trong truyền thuyết xa xưa nhất của Vô Lương ma vực, cường giả các đời có tu vi võ đạo đạt tới cực trí, khi cảm thụ được bản chất giống như hư ảo của thế giới này, nhao nhao tìm kiếm con đường rời khỏi nơi này, thông tới thiên ngoại.
Mà trong truyền thuyết, cường giả đỉnh cấp trước cả Liệt Hỏa, Hàn Băng, Đại Địa, Canh Kim chính là thi nhau tiến vào một thế giới hắc ám. Chính là ở trong thế giới này, tất cả võ giả lần lượt bị hủy diệt, mà sinh vật đáng sợ đã tiêu diệt các cường giả cổ đại được gọi là Chân Ma.
Trong Vô Lượng ma vực, từng tồn tại một văn minh võ đạo cường đại, ngay cả võ giả kinh thiên các đời do nó dưỡng dục ra cũng bị táng mạng trong tay Chân Ma.
← Ch. 0864 | Ch. 0866 → |