← Ch.0993 | Ch.0995 → |
Không thể nghi ngờ là Phương Vân đã tới chậm một bước. Nếu sớm tiến vào Ai Hào Đại Thâm Uyên nói không chừng có thể vừa lúc gặp được phụ thân hắn.
Nhưng nếu nói hắn sớm tiến vào, dưới tình huống lúc ấy căn bản không có năng lực tự bảo vệ mình, càng không nói tới khả năng trợ giúp Phương Dân.
Duy nhất làm cho hắn an tâm một chút đó là trên người phụ thân hắn có chiến giáp Vũ Đế. Đây là chiến giáp của tổ tiên bọn họ, thượng cổ Đại Đế Vũ. Hẳn là nó có chỗ đặc thù, có thể trợ giúp phụ thân hắn ở thời khắc nguy cấp.
" Trước cứ về đã. Phụ thân đã bảo không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào. Không biết bất luận kẻ nào này có bao gồm cả mẫu thân hay không nữa?"
Phương Vân thở dài, khống chế không gian lực trực tiếp hướng về trung thổ thần châu. Trong nháy mắt hắn đã biến mất vô ảnh vô tung.
Hắn cũng không phát giác ra, ở thời điểm hắn vừa rời đi, ở sâu trong Ai Hào Đại Thâm Uyên luôn có hai ánh mắt lặng yên chăm chú nhìn vào hắn.
" Thế nào...ngươi kiên trì không đi gặp nó sao?"
Ở sâu trong không gian đoạn tầng, một người một kiếm huyền phù trong hắc ám. Kiếm dài ba thước nhìn cực kỳ mỹ lệ. Toàn thân lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa, uy áp thuần khiết, nhân từ, khí tức cao quý. Chuôi kiếm này giống như đúc với thánh kiếm vạn dặm mà Phương Vân nhìn thấy khi trước, chỉ là hình dạng đã thu nhỏ đi nhiều. Chính là do chuôi kiếm hoàng kim này biến hóa mà thành.
" Không gặp."
Trường kiếm nằm trong tay một nam tử, thân hình khôi vĩ, một thân hầu phục chắp tay mà đứng, toàn thân tỏa ra một cỗ khí tức uy nghiêm, bá đạo.
Nếu Phương Vân nhìn thấy hắn tất sẽ kinh hô không thôi. Đây là phụ thân hắn như trong tin tức lưu lại là đã ly khai, Tứ Phương hầu Phương Dận của vương triều Đại Chu.
Lúc này Phương Dận so với lúc ở Man Hoang đại chiến như cách biệt một trời một vực. Trên người hắn hiển lộ ra một cỗ khí tức như hải triều mênh mông. Pháp tắc đại địa ẩn hiện trên người hắn không ngừng phun ra nuốt vào, liên tục khởi động.
Phương Dận lẳng lặng mà đứng tựa như một tòa cự phong vắt ngang bên trong hư không, tuyên cổ bất động.
Chỉ trong thời gian ngắn như thế, Phương Dận đã đột phá đến cảnh giới Địa Hồn. Loại tiến cảnh này quả thực so với Phương Vân còn muốn khoa trương khủng bố hơn. Nhưng nếu nhìn đến chuôi thánh kiếm vàng óng bên người nam tử kia thì thiết nghĩ cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
" Như vậy tùy ngươi. Dù sao đây cũng là sự tình của phụ tử các ngươi. Thật sự không nghĩ tới trải qua bao nhiêu năm tháng còn có thể nhìn thấy hậu duệ của thánh hoàng. Lần này nếu không có ngươi đột nhiên xuất hiện ở trong này thức tỉnh ta, hơn nữa còn giải khai phong ấn thánh hoàng lực mà chủ nhân lưu lại, chỉ sợ còn không tiêu diệt được ma đầu này. Nếu để cho nó chạy đến trung thổ thần châu, hậu quả thật không dám tưởng tượng nổi."
Hoàng kim thánh kiếm truyền ra thanh âm cực kỳ cổ xưa. Giống như chuôi trường kiếm này, linh hồn của hoàng kim thánh kiếm đã tồn tại từ thời xa xưa, cơ hồ có thể thấy được sự tồn tại của nó từ thời viễn cổ cho đến cận cổ, trong từng thời đại trọng sinh cùng hủy diệt.
Cho dù là pháp khí như Vạn Ma Điện, ở trước mặt nó cũng chỉ là một tiểu bối mới được sinh ra.
Chuôi hoàng kim trường kiếm này chính là thánh hoàng chi kiếm, bội kiếm của ba vị thánh hoàng viễn cổ. Cũng chỉ kiếm này mới có năng lực chém giết đầu tà vật cường đại kia. Cũng chỉ có nó mới có khả năng trong thời gian ngắn đưa Tứ Phương hầu Phương Dận trở thành cường giả cấp Địa hồn, hơn nữa còn dễ dàng phong bế thiên cơ, không cho người khác cảm nhận được dao động khi Phương Dận đánh sâu vào cảnh giới võ đạo.
Nghe thấy hoàng kim thánh kiếm nói, trên mặt Tứ Phương hầu rốt cục cũng có một tia biến hóa.
" Đột nhiên sao? Ha ha, ta cho rằng không phải như vậy. Những gì ngẫu nhiên đều là tất nhiên. Tất cả những điều này các vị thánh hoàng đã sớm dự đoán được."
Dừng lại một chút, Phương Dận lại lấy một thanh âm kỳ dị nói:
" Ta cũng không nghĩ đến, nhất mạch Vũ Đế của chúng ta lại có huyết mạch của viễn cổ thánh hoàng trong truyền thuyết, điều này lại là thật."
" A...truyền thừa vốn chính là luân thường đạo lý. Thánh hoàng tại sao không thể truyền thừa huyết mạch, chính là do bản thân các ngươi quá mức tự thần thoại mà thôi. Lại không nghĩ tới, thánh hoàng cũng chỉ là người, không phải là thần."
Thanh âm tang thương kia cười nói, dừng lại một chút rồi thở dài nói tiếp:
" Chỉ đáng tiếc, chủ nhân lưu lại năng lượng như vậy... Hiện tại ta khó có khả năng phát ra một kiếm như vậy nữa..."
" Còn có chiến giáp này..."
Phương Vận mở bàn tay, Vũ Đế chiến giáp thu nhỏ nằm trong lòng bàn tay màu sắc đã ảm đạm đi một chút. Một kích kia của hoàng kim thánh kiếm đã sử dụng hết năng lượng lưu lại. Chỉ dựa vào chiến giáp này Phương Vận mới có thể vượt qua được kiếp nạn trong Ai Hào Đại Thâm Uyên.
Rất nhiều người đều chỉ chú ý tới thủ pháp rèn luyện chiến giáp đặc thù của Ngũ Đế mà lại xem nhẹ những thứ khác. Chân chính làm cho những chiến giáp này thần kỳ chính là tuyệt học và chân khí lưu lại. Khi bọn họ đoán tạo chiến giáp đều có lưu lại chân khí dung nhập vào mỗi một bộ phận của chiến giáp.
" Ha ha, điều này ngươi không cần lo lắng. Chỉ cần ngươi còn sống, chiến giáp này cũng sẽ không bị phế bỏ."
" Cái chiến giáp này sẽ chỉ ngày càng mạnh, sẽ không yếu đi. Chỉ là cần tiêu tốn khá nhiều thời gian."
Hoàng kim thánh kiếm cười nói:
" Nhưng thật ra nữ tử tu luyện mị công kia, ngươi lại đưa nàng đến bên người hài tử của ngươi, muốn cho nàng theo hắn. Nhưng dù sao hắn cũng là người trẻ tuổi, huyết khí phương cương. Ngươi không sợ nàng gây ra chuyện xấu sao?"
" Nàng ta không có đảm lượng này."
Phương Dận thản nhiên nói, trong thanh âm tự nhiên toát ra một cỗ khí phách khôn cùng. Tựa như cho dù Yên Thị Mị Hành có thêm mười cái lá gan cũng không dám phản bội.
" Ha ha, nhưng thật ra loại võ giả nhỏ yếu như vậy, mặc dù năng lượng của ta đã tổn hao nhiều cũng có thể chỉ sử dụng một đầu ngón tay đem nàng thân tử, làm cho nàng ta thần hồn câu diệt, hóa thành tro bụi."
Hoàng kim thánh kiếm cười nói.
Đúng như Phương Dận nói, ngẫu nhiên nguyên bản đều là tất nhiên. Phương Vân vốn cho rằng Yên Thị Mị Hành ngẫu nhiên bị đánh bay đến bên người hắn thì ra căn bản lại là không phải. Đây là do Phương Dận cố ý làm ra, chỉ là Phương Vân căn bản không biết.
Giờ khắc này, trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung, Yên Thị Mị Hành không có lập tức điều trị thương thế mà trong đầu nàng đang xuất hiện lại thanh âm lúc trước:
" Yên Thị Mị Hành, yêu nữ như ngươi trước kia ta đã một quyền đánh chết. Nhưng hiện giờ ta cho ngươi một cơ hội, muốn sống hay là muốn chết?"
" Muốn sống...không nên...đại nhân tha cho ta một mạng..."
" Tốt lắm, trong chốc lát nữa ta đưa ngươi đến một nơi, chính là bên cạnh người
mà trước kia ngươi gặp được, muốn hấp thu nguyên lực của hắn. Nó là hài tử của ta. Ta cho ngươi một cơ hội đi theo phụ tá hắn. Ngày sau phải toàn lực trợ giúp hắn. Nếu ngươi dám làm phản, cho dù ngươi chạy trốn tới chân trời góc biển, ta muốn tìm ra ngươi, giết ngươi cũng chỉ là một ý niệm mà thôi."
" Thiếp thân không dám, đại nhân tha cho ta."
" Hừ tất nhiên ngươi không dám. Thời đại viễn cổ ta đi theo vài vị thánh hoàng, ngay cả Ma thần cường đại cũng đã giết không biết bao nhiêu mà kể, huống gì là loại võ giả nhỏ yếu này. Chỉ cần ngươi cảm thấy có thể mạnh hơn so với Ma thần viễn cổ thì có thể tùy ý mà chạy trốn..."
Nghĩ đến thanh âm thương lão kia, Yên Thị Mị Hành không nhịn được linh hồn run rẩy. Tứ Phương hầu nàng còn tốt nhưng viễn cổ thánh hoàng chi kiếm làm sao mà một võ giả nho nhỏ như nàng dám chống đối.
" Không thể tưởng được Phương Dận lại được thánh hoàng chi kiếm...là thánh hoàng chi kiếm a..."
Yên Thị Mị Hành rung động từ tận sâu trong linh hồn. Cường giả cấp Địa Hồn sẽ không dễ dàng thuần phục người khác huống chi Phương Vân chỉ là một hậu bối. Nàng có tâm không cam lòng nhưng nghĩ đến năng lực đáng sợ của chuôi kiếm kia liền nhịn không được mà toàn thân cảm thấy lạnh lẽo.
" Xem ra chỉ có thể như thế...dù sao cũng là thánh hoàng chi kiếm, đi theo Phương Vân này nói không chừng tương lai cũng không tệ."
Thanh âm càng ngày càng nhỏ, Yên Thị Mi Hành cũng chỉ có thể lấy cách này tự an ủi bản thân. Chỉ cần nghĩ lại uy hiếp của thân phận hai " người" kia nàng cũng chỉ có thể cam chịu chuyện này mà không có cách nào thay đổi.
Tính đi tính lại thì bị bội kiếm của viễn cổ thánh hoàng " uy hiếp" cũng không xem như bôi nhọ bản thân. Những người khác có lẽ còn nghĩ đây là " đãi ngộ" mà hưởng thụ không chừng.
Ở sâu trong Ai Hào Đại Thâm Uyên, Tứ Phương hầu Phương Dận cùng hoàng kim thánh hoàng thấy Phương Vân hoàn toàn rời đi cũng xoay người chuẩn bị ly khai.
" Hiện tại đi đâu?"
Hoàng kim thánh kiếm nói.
" Tùy tiện thôi, dù sao cũng phải rời khỏi nơi này. Gây ra động tĩnh lớn như vậy qua một đoạn thời gian nữa, Nhân hoàng và một số người khác hẳn sẽ xuất hiện. Hiện tại ta còn chưa muốn gặp bọn họ."
Phương Dận lạnh nhạt nói.
" A! Ta thật có chút tò mò. Lấy thực lực hiện tai của ngươi, hơn nữa được ta giúp đỡ lại kiêng kỵ với Nhân hoàng như vậy. Cái này làm ta rất là tò mò."
Hoàng kim thánh kiếm hơi chút hiếu kỳ nói.
" Không có gì kỳ lạ. Nếu ngươi thật muốn gặp hắn, hẳn về sau sẽ có cơ hội. Nhưng không phải là hiện tại."
Phương Dận thản nhiên nói rồi hướng phía bên ngoài rời đi. Thân hình hắn dần dần mơ hồ như bước vào một không gian khác.
" Nga."
Hoàng kim thánh kiếm có chút đăm chiêu nhưng cũng không nói tiếp. Thân kiếm run lên lập tức theo Phương Dận hướng bên ngoài Ai Hào Đại Thâm Uyên lao đi.
Chỉ trong nháy mắt, khí tức hai người đã hoàn toàn biến mất khỏi Ai Hảo Đại Thâm Uyên.
" Ngươi bảo ta đem viên tinh thể thời gian kia tới bên người Phương Vân. Loại đồ vật này cho dù là một cự đầu sống đã lâu cũng căn bản là không chịu nổi. Ngươi cứ như vậy mà khẳng định hắn có cách thu lấy sao?"
" Ân."
Thanh âm hai người hoàn toàn tiêu thất.
Ngay khi hai người vừa biến mất không lâu, một đạo hào quang vượt qua tầng tầng lớp lớp không gian xuất hiện ở Ai Hào Đại Thâm Uyên. Đó là một người có mái tóc thật dài màu đen mơ hồ tỏa ra hào quang.
Người này tung một quyền thật mạnh vào không trung, kim quang sáng ngời xuất hiện liên tục cho đến khi hắn hạ xuống đất.
Đây là một gã thân mặc hoàng bào, toàn thân tỏa ra long khí. Hoàng bào màu vàng vũ động, lập tực một cỗ ý thức cực kỳ mạnh mẽ quét ngang toàn bộ Ai Hào Đại Thâm Uyên, một lúc sau mới thu trở lại.
" A! Trẫm đã tới chậm sao?"
Hóa thân của Nhân hoàng nhìn bốn phía xung quanh, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười sâu xa. Thân hình nhoáng lên một cái liền biến mất vô ảnh vô tung.
Sau một lát lại có mấy đạo thân ảnh toát ra khí tức cường đại liên tiếp xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi. Sau một hồi đã không thấy ai xuất hiện nữa, tất cả lại trở về một mảnh yên tĩnh.
← Ch. 0993 | Ch. 0995 → |