← Ch.1074 | Ch.1076 → |
Bọn Hoang Kích Toái Không Đại Đế tuy kịp phản ứng nhưng đáng tiếc là đã quá muộn. Hoặc giả khi họ nhìn thấy Nhân Hoàng tung Tam Hoàng Thánh Khí lên thì đã muộn rồi. Tất cả đều rơi vào cái bẫy của Nhân Hoàng, đây căn bản là một cái dương mưu hoàn mĩ. Không có người nào biết được trong Tam Hoàng Thánh Khí có dấu tuyệt học hay không.
Không ai chống cự được dụ hoặc của Tam Hoàng Thánh Kiếm và Tam Hoàng tuyệt học, bốn vị Đại đế cũng vậy!
"Hưu!"
Ngay lúc đó, Hạo Khí Trường Hà nhanh chóng héo rũ bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được. Vô số ý niệm cương trực, chính trực của sĩ tử trong thiên hạ đều quán chú vào trong Nhân Hoàng Thánh Kiếm, một lần nữa tế luyện lại Thánh Khí truyền kỳ từ thời đại viễn cổ này.
Oa!
Hoàng Kim Thánh Kiếm cao tới ngàn trượng, đột phá từ trong cột sáng Hạo Nhiên Chi Khí mà ra. Uỳnh một tiếng, thân hình Tửu Chúc Vọng hoàn toàn tiêu tán. Hạo Khí Trường Hà trên không trung chỉ còn lại một dòng nhỏ, vì Nho Gia lưu lại mồi lửa cuối cùng, Hạo khí Trường Hà cũng lập tức biến mất trên hư không.
Oanh!
Nhân Hoàng Thánh Kiếm phá không mà ra, chỉ một kích đã phá tan công kích của bốn gã đại đế. Nó bay ngược lên, nhập vào mây mù dưới sự triệu hồi của Nhân Hoàng.
"Thành công!"
Sâu trong hư không, Chiến Thần Cung Chủ nhìn thấy Nhân Hoàng Thánh Kiếm rơi vào tay Nhân Hoàng liền lộ ra vẻ mặt đương nhiên, tựa như những thứ vừa phát sinh hắn đã sớm đoán ra rồi vậy.
"Minh vương, hôm nay ngươi quả thực không nên tới!"
Chiến Thần Cung Chủ nhìn Minh Tông Tông chủ ở phía đối diện, lộ ra một nụ cười quỷ dị. Chân nhẹ nhàng lay động đã thối lui một khoảng cách với Minh Tông Tông chủ, nàng mang theo vẻ mặt trêu tức, đặc biệt là ánh mắt của nàng như đang nhìn một người đã chết.
"Bây giờ thì tự cầu phúc đi.."
Minh Tông Tông chủ nhíu mày, còn chưa kịp phản ứng thì trong tai đã nghe được một tiếng hét uy nghiêm, khí phách vang dội.
"Nhân Hoàng Tạo Hóa Quyền!"
Ánh sáng hoàng kim mênh mông từ sâu trong lôi vân bộc phát ra. Từ lúc giao thủ đến giờ đây là lần đầu tiên Nhân Hoàng dùng Thánh Kiếm để chiến đấu.
Thiếp Long!
Cả trời đất sáng trưng như ban ngày, mỗi một tấc không gian đều tràn ngập màu hoàng kim.
Mà Nhân Hoàng khí tức đã tăng vọt đến mức độ vô cùng khủng bố. Khí tức trực tiếp áp đảo bốn gã đại đế, tiếp cận cảnh giới khủng bố của Tam Hoàng viễn cổ.
Cả thiên địa đều biến thành một cái Phong Bạo thật lớn, uy áp võ đạp cường đại từ trên trời ép xuống. GIống như Tam Hoàng đang hiện hữu ở thế giới này vậy. Rất nhiều võ giả đứng thẳng trên mặt đất, răng rắc một tiếng đã quỳ xuống, hai đầu gối chìm sâu vào mặt đất. Thân hình bị áp chế, căn bản là không thể đứng dậydược.
Sợ hãi!
Vô cùng sợ hãi!
Cho dù thân hình không đứng dậy được, không thể nhìn tình hình trên bầu trời. Nhưng trong đầu mọi người lại cảm giác được sự tồn tại của Nhân Hoàng. Giống như tín đồ thánh kính nhất đối mặt với thần linh uy nghiêm vậy.
Thời gian như đình trệ xuống dưới, tất cả thanh âm biến mất, chỉ còn lại thân ảnh của thần linh ở trên bầu trời.
Một chiêu này, với Nhân Hoàng Thánh Kiếm trong tay, hắn không còn là Nhân Hoàng của Đại Chu nữa.
Hắn trực tiếp trở thành viễn cổ Nhân Hoàng!
Gặp thần giết thần, gặp phật giết phật!
Răng rắc!
Thiên băng địa liệt, giống như thần linh đang trừng phạt thiên hạ!
Nhưng rốt cục thời gian cũng lưu động lại, một trận gió cuồng bạo từ trên trời thổi xuống. Trong hỗn loạn, mọi ngươi nghe được vài thanh âm.
Mấy âm thanh này bình thường cũng đủ để làm cho tất cả mọi người, bao gồm cả nhân vật như Hỗn Độn Lão Tổ phải lo sợ. Nhưng bây giờ nó lại đang run rẩy y như thường nhân.
"Huyền Kình...Huyền Kình Liệt Hải Đại...!"
"Sao lại như vậy! Hắn...hắn giết Huyền Kình rồi!"
"Nhân Hoàng Thánh Kiếm!...Chúng ta không phải là đối thủ!"
"Đi, đi...đi!"
Âm thanh kinh hoảng, sợ hãi y như là những bình dân dưới đất. Những đại đế cao cao tại thượng như thần linh lại phát ra những lời kinh sợ thế này.
Ngay cả Trung cổ thời đại cũng không ai bì được họ. Vậy mà bây giờ bốn vị Đại đế lại sợ hãi cực độ.
"Ầm ầm!"
Rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe một tiếng nổ kinh thiên động địa. Một bóng đen từ trên trời giáng xuống, uy áp làm sụp đổ vô số nhà của ở kinh thành.
Đây là một đầu Hắc kình khổng lồ, khi ở trên không trung nó vốn dài hơn hai mươi vạn trượng. như khi rơi xuống chân khí trong cơ thể nó không ngừng thoát ra, thân hình cũng ngày càng nhỏ. Cho đến khi rơi xuống mặt đất chỉ còn lại hơn một trượng.
Thân hình khổng lồ đập mạnh xuống đất, tạo ra một cái hố khổng lồ. Rắc một tiếng, một đạo kim quang từ trong cơ thể nó bắn ra, đem đầu cự kình này chia làm hai, máu loãng, nội tạng chảy ra liên tục.
Máu của cự kình không phải màu đỏ mà là màu vàng!
Dát!
Năm khối thịt nát từ không trung rơi xuống cạnh Cự Kình, đó lại là mấy mảnh vây cá thật lớn!
Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế thủ hộ Minh Hoang đã chết!
Mọi người ngây ra như phỗng, cơ hồ không thể tin được sự tình trước mắt!
Một vị đại đế từng diệt một cái thời đại, khổ tu mấy vạn năm lại ngã xuống!
"Sao...sao có khả năng! Đây là Trung cổ đại đế a!"
"Lưu Triệt...Lưu Triệt hắn lại mạnh đến mức này sao! Hắn vừa giết một gã Đại đế a!"
"Tam Hoàng thánh khí, đều là do Tam Hoàng thánh khí. Thánh khí của Nhân Hoàng viễn cổ lại bị chúng tế luyện thành công! Đây là lực lượng của Nhân Hoàng viễn cổ a! Từ nay về sau còn ai thắng được hắn nữa!"
Từng đạo ý niệm phức tạp bắt đầu khởi động. Những đạo ý niệm này bình thường có mạnh mẽ bao nhiêu thì lúc này cũng chỉ là người bình thường. Nhân Hoàng sử dụng Tam Hoàng Thánh Kiếm diệt sát Huyền Kình Liệt Hải Đại Đế, chuyện này ảnh hưởng thật sâu đến bọn họ. Nhân mã của triều đình chỉ cảm thấy khiếp sợ. Còn liên minh tông phái thì trái tim hoàn toàn đông cứng. Một cỗ hàn khí chạy từ bàn chân lên tới đỉnh đầu.Cả người run cầm cập.
Thời gian trôi qua chỉ chừng một suy nghĩ, nhưng trong cảm giác của mọi người thì dường như đã mấy cái thế kỷ rồi. Lập tức trong đám người bộc phát ra một tiếng hét.
"Trốn!"
Đáng sợ! Nhân Hoàng bản thân có truyền thừa của Tam Hoàng, mà hôm nay lại có thực lực của Nhân Hoàng viễn cổ, ngay cả Huyền Minh đại đế còn không chịu nổi thì còn ai chống được nữa!
Toàn bộ chiến trường trở nên hỗn loạn, bất chấp mệnh lệnh của Hỗn Độn Lão Tổ, thân ai nấy giữ, bỏ chạy tán loạn. Còn đâu phong thái của những tông môn thịnh thế nữa.
Thiếp!
Võ giả Thượng cổ, Trung cổ Tông phái như ong vỡ tổ, trực tiếp trốn vào thiên không, bỏ chạy khắp bốn phương tám hướng.
Bảo mệnh quan trọng nhất, đã không còn ai có thời gian suy nghĩ sự tình vừa rồi nữa.
Tưa như có một cây đại đao đang kề trên cổ, cảm giác phải chết bất kỳ lúc nào làm cho người ta phát cuồng!
Oanh!
Nhìn thấy cường giả liên minh tông phái chạy trốn, Nhân Hoàng không chút suy nghĩ trực tiếp chém xuống. Một kích này không giống với lúc nãy, chân khí bắn ra mấy trượng rồi trực tiếp phân hóa thành ngàn vạn tia hoàng kim chân khí, hướng về những cường giả liên minh tông phái đang bổ trốn mà đuổi theo!
Tông phái là nguyên nhân làm cho thiên hạ đại loạn!
Những cường giả này bình thường tán dật khắp nơi, khó mà tập trung được như thế này. Bây giờ muốn trốn thì Nhân Hoàng cũng không đồng ý cho chúng rời đi dễ dàng như thế.
Có gần ngàn võ giả bị nổ thành phấn ngay tại đương trường, thân hình trở thành mưa máu. Chân khí còn lại căn cứ vào khí tức của những kẻ bỏ chạy mà tự động tụ hợp với nhau, tạo thành hơn trăm cỗ chân khí, đuổi theo những cường giả còn lại.
Phanh phanh phanh!
Những tiếng kêu gào thê thảm vang lên, lại có gần trăm tên cường giả bị Nhân Hoàng Thánh Kiếm xuyên thủng. Những chân khí còn lại đuổi theo bảy tám trăm dặm mới tiêu tán.
Mà lúc này Nhân Hoàng đã sớm không thấy tung tích!
Dị Hoang Tà Thần, Tứ Cực Khung Vũ Đại Đế, Hoang Kích Toái Không Đại Đế sớm đã bị dọa trốn mất từ lâu. Tâm thần hoảng sợ, thật sự là cơ hội tốt để đối phó chúng.
Huống chi Thiên Hoàng Thánh Kiếm và Địa Hoàng Thánh Kiếm vẫn còn trong tay chúng.
Liên minh tông phái đã hoàn toàn rối loạn!
"Đi! Thừa cơ hội này giết chết những tên phản đồ làm loạn thiên hạ này!"
Vũ Văn Địch quát lớn, suất lĩnh cường giả dưới trướng đuổi giết, lần đại chiến này hắn thế lực đơn độc, lúc nào cũng bị cường giả vây công, sớm đã chứa đầy một bụng uất nghẹn. Tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
"Đi! Đi mau!"
Cách mặt đất khoảng mười vạn dặm, tòa Trấn Yêu Tháp màu xanh thật lớn lơ lửng giữa không trung. ở tầng cuối cùng của Trấn Yêu Tháp, một cỗ chân khí hình thành khuôn mặt già cỗi, nhưng lại có khí chất tôn quí lo lắng cho Đế Nhất mà hét lớn.
Vũ Văn Địch đã đuổi lại đây, lấy tình huống của Đế Nhất hiện giờ căn bản không đối phó được Vũ Văn Địch có Càn Khôn Đồ.
"Phụ hoàng! Phụ hoàng!"
Đế Nhất mặt đầy nước mắt, cầm lấy hai tay do chân khí ngưng tụ thành của Mạt Thương Hoàng, trong mắt toát ra sự bi thương thật sâu.
"Phụ Hoàng, ta đi thôi! Ta đã mất ngươi một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai nữa!"
"Ất nhi, đi thôi!"
Mạt Thương Hoàng cũng khóc, tuy rằng đây không phải là thân thể chân chính của hắn, nhưng trong mắt cũng chảy ra nước mắt bằng chân khí, thần sắc cực kì bi thảm.
"Thân thể của ta đã sớm bị Lưu Triệt luyện hóa thành một thể với Trấn Yêu Tháp. Tuy hai mà một, Trấn Yêu Tháp đã sớm bị hắn dung nhập tàn hồn bên trong, vô luận ta chạy tới đâu đều bị hắn biết được. Là trốn không thoát a! Lưu Triệt âm hiểm giả dối, ngươi căn bản không biết những thủ đoạn của hắn đâu. Đi di, không cần cứu ta. Cố gắng sống sót!
← Ch. 1074 | Ch. 1076 → |