Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Tộc Đại Chu - Chương 0214

Hoàng Tộc Đại Chu
Trọn bộ 1166 chương
Chương 0214: Hung Thú Thương Cổ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1166)

Siêu sale Shopee


Luật định của Đại Chu thì việc cấu kết với tông phái ngoại quốc là tử tội! Thật ra thì cái luật định này cũng vô cùng mơ hồ, cấu kết tông phái là tử tội vậy thì chinh phục tông phái rồi để cho tông phái phục vụ ngược cho mình có phải là tử tội hay không?

Nếu coi như là tử tội vậy thì triều đình chinh phục Khí tông rồi để Khí tông biến thành Lục bộ trong công bộ là sao? Chẳng lẽ triều đình đã mắc phải tội ác tày trời? Nếu như không có tội, vậy nếu như trong triều đình có thân vương, hầu gia bị bắt là cấu kết với tông phái rồi chỉ cần những người này tuyên bố là những tông phái này được mình hàng phục là xong chuyện ư?

Cho nên cái quy củ này cực kỳ mơ hồ! Trong luật điển của Đại Chu cũng chỉ ghi lại có mười mấy chữ, triều đình cũng không muốn điều tra nó cặn kỹ.

Những luật trong quân ngũ Đại Chu hoàng triều hầu như toàn bộ là do hoàng thất Đại Chu truyền xuống, mà hoàng thất Đại Chu thì hầu như toàn là người trong tông phái! Nói trắng ra thì hai người cũng không khác gì mấy, thậm chí, trong mắt của tông phái ngoại quốc thì triều đình chính là tông phái lớn nhất trong thiên hạ!

Một tông phái lớn nhất trong thiên hạ nói cấu kết tông phái là tử tội vậy thì chẳng phải thiên hạ loạn hết rồi sao!

Dương Hoằng nếu như đem những luật Đại Chu khác ra dọa hắn thì Phương Vân còn cảm thấy hơi nhức đầu, nhưng hắn lần này hết lần khác lại tuyển luật này thì Phương Vân sao lại sợ hắn!

Bàn về sự quen thuộc luật Đại Chu thì cho có mười Dương Hoằng cũng không bằng hắn được! Được, nếu ngươi nói ta cấu kết tông phái? Ta đây không cấu kết mà là chinh phục hắn để cho hắn trở thành thuộc hạ của ta. Cấu kết chính là quan hệ bình đẳng, mà chinh phục lại có quan hệ chủ tớ, ngươi bây giờ còn có thể nói là ta cấu kết sao?

Phương Vân đúng là đánh vào lỗ hổng này.

Sau việc ở Tam Đường Hội Thẩm, thì quan hệ của Anh Vũ hầu phủ cùng Phương gia thế nào cả thiên hạ đều biết. Lần này Dương Hoằng xuất động đại binh muốn đối phó Phương Vân, Phương Vân khi nào lại cố kỵ mà không xé toang da mặt. Ngươi dám bịa đặt cho ta tội danh nói ta cấu kết tông phái, thì ta liền lộng ngôn nói ngươi là gian tế tông phái. Triều đình nếu có xử tội thì cả hai đều không chạy được!

Mặt của Dương Hoằng nhất thời biến sắc! Hắn gan lớn nhưng Phương Vân so với hắn thì còn lớn gan hơn nhiều, lại dám trước mặt hắn mà bôi nhọ hắn!

- Được, được! Phương Vân, ngươi quả nhiên không tệ!

Âm thanh của Dương Hoằng vô cùng lạnh lẽo. Hắn hôm nay đã là võ hầu, địa vị vô cùng tôn quý, nhưng Phương Vân cứ mở miệng thì nói thẳng tên của hắn, nói là Dương Hoằng này nọ, một tiếng tặc tử, thử hỏi làm sao hắn không giận được.

Áo bào Dương Hoằng hơi rung động, sát cơ trong mắt hiện rõ lên:

- Phương Vân, ngươi cho rằng ngươi có Tứ Phương hầu thì ta không dám giết ngươi thật sao?

- Ha ha.

Phương Vân nghe thế thì cười lớn một tiếng, không những không sợ hãi mà còn bước lên một bước, làm ra bộ dáng không hề sợ hãi:

- Dương Hoằng, hiện tại trị vì thế gian là Nhân Hoàng, hết thảy mọi việc cũng phải theo luật mà làm! Ngay cả Nhân Hoàng cũng muốn phải làm theo, nếu làm sai thì sẽ bị thần tử buộc tội, dâng sớ lên. Ngươi cũng chỉ là một võ hầu, mọi quyền lực cũng là do Nhân Hoàng cho, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình có thể chống lại Nhân Hoàng sao? Muốn giết ai thì giết? Hừ, ta đây chính là trọng thần của triều đình, ở tây Bắc chống lại Địch tộc, được phong làm Bình Bắc tướng quân, Binh bộ của triều đình còn ghi lại trong công văn. Giết ta? Hừ! Dương Hoằng, bản thân ta cũng muốn nhìn thử ngươi có bao nhiêu lá gan!

Nếu như là tại nơi hoang dã thì Phương Vân còn có thể lo lắng Dương Hoằng giết mình, nhưng hiện tại đây lại là Tây Nhị thành, văn thì có sáu vị đại nho, võ thì có thanh niên đệ nhất cao thủ Nho gia Lý Ức Huyền, Phương Vân cũng không tin Anh Vũ hầu hắn lại có gan làm loạn.

Nhất thời hai người đối chọi nhau gay gắt, không ai nhượng bộ ai cả, trong mắt cũng bạo xuất ra hàn quang như đao kiếm! Trong đại điện, mọi người cũng thở khó khăn hơn, không khí an tĩnh đáng sợ!

- Quá lớn mật! Thật sự là quá lớn gan!

- Người của Phương gia quả thật là vô pháp vô thiên! Trong con mắt của bọn họ còn có Võ hầu, còn có triều đình sao?

- Còn có vương pháp sao? Còn có vương pháp sao? Một Bình Bắc tướng quân mà cũng dám nói với võ hầu như vậy?

- Hắn làm sao lại dám to gan đến như vậy?

Tê dại.

Tứ đại giám sát sứ nhìn một màn trước mắt mà da đầu tê dại cả ra, trong lòng bốn người tự nhận nếu như đổi mình là Phương Vân thì trăm triệu cũng không có lá gan này. Bọn họ chắc chắn không dám nhìn thẳng Anh Vũ hầu, chứ đừng nói đến chuyện động đến hắn!

Ánh mắt Phương Vân biến ảo không thôi. Bình tĩnh mà nói thì nếu như không suy xét hậu quả thì hắn quả thật muốn một chưởng đánh chết Phương Vân, cho dù là chuyện sĩ tử phế hầu trước kia hay là hiện tại Phương Vân ngay mặt bôi nhọ hắn thì Dương Hoằng đều có trăm ngàn lý do giết gã rồi! Hơn nữa, lấy năng lực của hắn thì cũng không cần tốn chút công sức nào cũng có thể giết được Phương Vân.

Nhưng mà, Dương Hoằng hiểu rõ, trên thế giới này bất cứ người nào cũng có thể giết chết Phương Vân được, duy có hắn là không thể. Chẳng những không thể mà còn phải chịu cảnh Phương Vân hí lộng mình, ngay mặt bôi nhọ mình như vậy!

Cảm gác như vậy làm cho Dương Hoằng tức đến muốn hộc máu! So với việc thấy Quân Niệm Sinh ngay cả dây cột tóc, đai thắt lưng cũng là Địa Nguyên pháp khí còn tức hơn!

Phương Vân chẳng qua chỉ là một Bình Bắc tướng quân nho nhỏ, trong hàng ngũ quân đội Đại Chu cũng không quan trọng gì, mà hắn Dương Hoằng là một trong tám vị võ hầu Đại Chu, có địa vị tôn sùng vô cùng, tiền đồ như gấm. Phương Vân đúng là có thể lấy mạng ra đánh bạc dùng hắn đối kháng, nhưng hắn lại không thể vì một Phương Vân mà tự đánh mất tiền đồ của mình.

Dương Hoằng suy nghĩ không thôi, một lúc sau hít sâu một hơi, đè nặng sát cơ xuống:

- Phương Vân nghe lệnh.

Dương Hoằng quát to lên:

- Ừ?

Phương Vân hơi kinh ngạc trong lòng, Dương Hoằng rõ ràng đến đây là để nhắm vào mình, nhưng mà thần sắc của hắn giờ đây vô cùng nghiêm túc, như là đang giải quyết việc chung. Phương Vân lên tiếng đáp lại:

- Có thuộc hạ!

- Gần đây Bích La thành có xuất hiện hung thú thượng cổ, triều đình ra lệnh điều động tất cả quân đội dọc đường để gia nhập hàng ngũ đánh dẹp! Phương Vân ngươi cũng đi chuẩn bị binh số xuất chinh đi!

Dứt lời, Dương Hoằng xoay người phẩy tay áo bỏ đi

- Phong Lôi Vân Thủy tứ tướng nghe lệnh, lập tức theo bổn tọa xuất chinh!

Âm thanh của Dương Hoằng từ ngoài cửa truyền vào.

- Vâng!

Tứ đại giám sát cung kính đáp, sau đó liếc nhìn Phương Vân hừ lạnh một cái, nhanh chóng phá không mà đi.

Phương Vân cũng không để ý đến tứ đại giám sát sứ, hắn khẽ nhíu mày suy nghĩ về quân lệnh mà Dương Hoằng đột nhiên phát ra.

Dương Hoằng vừa đi, mọi người trong điện lập tức thở phào nhẹ nhõm.

- Hô!

Lục gia của Tụ Bảo các dựa vào cái cột thở phào nhẹ nhõm:

- Thật không thể tin được, Dương Hoằng lại cứ như vậy đi!

Hắn vốn cho là Dương Hoằng một khi đã tới đây thì không thể thoát khỏi kiếp này, nhưng không ngờ Dương Hoằng cứ thế mà đi.

- Cái hắn muốn thì đã có được, không đi thì lưu lại làm gì?

Phương Vân nhìn phương hướng Dương Hoằng rời đi, lạnh nhạt nói.

Bốn kiện Địa Nguyên pháp khí, mỗi vật đã có giá trị từ trăm ức lượng hoàng kim trở lên, tổng cộng đã có hơn năm trăm ức hoàng kim. Chỉ xét cái này thôi thì coi như lần này Dương Hoằng tới đã không uổng công!

- Đại nhân, cái quân lệnh kia của Dương Hoằng, rốt cuộc là có ý đồ gì? Hung thú thượng cổ là thật hay giả đây?

Lúc này, Quản Công Minh mở miệng nói.

- Không rõ lắm.

Phương Vân lắc đầu:

- Nhưng mà, trong quân không hề nói đùa. Những lời này của Dương Hoằng chắc chắn không sai, nhất định Bích La thành có xuất hiện hung thú.

Phương Vân như có điều suy nghĩ. Hành động lần này của Dương Hoằng rất có thể đúng là lệnh của triều đình, nhưng mà bởi vì đại quân đi qua Tây Nhị thành, lòng tham của Dương Hoằng nổi lên cho nên mới đích thân đến đây đánh cướp đồ của Tụ Bảo các.

- Lệnh bài Tà Thần là từ trên người cận vệ của Bình Đỉnh hầu phủ có được, ba tháng trước thì Dương Hoằng cùng Bình Đỉnh hầu còn chưa biết hành động của nhau cho nên mới đồng loạt tìm Đao Quân Ngụy Văn Thai. Hiện tại Dương Hoằng lại có thể lợi dụng lệnh bài Tà Thần để hãm hại ta thì xem ra hai người này lại có câu thông với nhau nữa rồi!

Phương Vân mắt lộ suy tư, hai người này cấu kết với nhau thì không phải là chuyện tốt lành gì với Phương gia. May mà lần này mình phản ứng mau để lệnh bài Tà Thần vào trong ngực của Tần Sơn Minh, nên mới làm cho Dương Hoằng không những ăn trộm gà không được mà còn mất nắm gạo.

- Đại nhân, đại nhân...có thư từ kinh thành!

Phương Vân đang suy tư thì bỗng nhiên có một binh lính vội vã chạy vào, trong tay của hắn còn cầm một phong thư.

Ở kinh thành mà có người viết thư cho Phương Vân, thì cũng chỉ có Trương Anh!

- Chắc Trương Anh có biết gì đó.

Phương Vân hơi động, lập tức nói:

- Đưa đây!

Phương Vân nhận lấy phong thư, liếc mắt nhìn qua thì quả đúng là thư của phủ Trung Tín hầu. Từ kinh thành tới đây cũng không gần, tốc độ xuất chinh của Dương Hoằng cũng không quá chậm, cho nên phong thư này hẳn là gửi sau mấy ngày cho nên mới tới cùng lúc này. Phương Vân mở phong thư ra, vừa nhìn thì quả nhiên đúng là thư viết về chuyện này.

Trong thư Trương Anh có nói là ở phía tây dạo gần đây bộc phát ôn dịch, đã có không ít người trong các thành trì chết đi. Thậm chí cây cỏ ở ngoài thành cũng chết héo, có lời đồn nói rằng có người thấy một con hung thú cao đến mấy ngàn trượng, giống như núi lớn vậy, hơn nữa chỉ có một con mắt. Chuyện này làm cho triều đình chấn động vô cùng, Trương Anh cũng không kể tỉ mỉ, chỉ nhắc Phương Vân phải cẩn thận, bởi vì Tây Nhị thành cũng thuộc về phía tây.

- Nói như vậy thì lần này Dương Hoằng tới đúng là thuận đường rồi!

Nhìn xong bức thư, Phương Vân hơi suy nghĩ một chút, hình như những lời của Dương Hoằng khi nãy đúng là thật!

- Đại nhân, thư viết gì vậy?

Quản Công Minh nói.

Phương Vân cũng không nhiều lời, liền ném phong thư qua cho Quản Công Minh, mấy người bên đó liền cùng nhau xem.

- Chuyện này có chút cổ quái. Từ thời đại thượng cổ, thế lực các tông phái đã đạt tới đỉnh cho nên các loại hung thú đã bị mười vạn tông phái tiêu diệt rồi, làm sao giờ này còn có hung thú thượng cổ? Hơn nữa, nếu như những lời của phong thư này là thật thì đầu hung thú này cũng đến hơn ngàn trượng, làm sao bây giờ mới phát hiện chứ?

Bàng Cự Nguyên nói.

- Ngươi nghĩ rất giống ta.

Phương Vân khẽ vuốt cằm:

- Nhưng mà, quân lệnh như sơn. Dương Hoằng lần này là thay mặt Quân Cơ Xứ ra lệnh cho ta đi, ta cũng không có cách nào kháng lệnh. Bàng huynh, Lục gia, một lát sau khi chúng ta rời đi thì các ngươi hãy lẫn vào trong các thương nhân mà rời khỏi Tây Nhị thành đi. Tây Nhị thành bị Dương Hoằng làm nguyên khí tổn thương như vậy thì chắc những người này cũng rời đi hết thôi!

- Ừ!

Bàng Cự Nguyên gật đầu.

Quả thật, bị Dương Hoằng đại náo như vậy thì lòng người ở Tây Nhị thành đã tan nát, cũng không tha thiết ở lại là mấy.

- Phương Vân, lần này nếu không có ngươi thì ta đã bỏ mình ở Tây Nhị thành rồi. Coi như Tụ Bảo các chúng ta thiếu ngươi một nhân tình, sau này sẽ có hồi báo!

Lục gia trịnh trọng nói.

- Lục gia khách sáo rồi!

Phương Vân lạnh nhạt cười nói. Hắn là Lục gia của Tụ Bảo các này chỉ là găp mặt một lần, xét ra thì không đáng vì hắn mà đi đắc tội Dương Hoằng. Nhưng mà, Tụ Bảo các có thể mời được đệ nhất cao thủ thanh niên của cả Ma Đạo và Đạo môn thì năng lực quả là khổng lồ vô cùng. Chỉ dựa vào điểm này thôi Phương Vân đã muốn đi lên cái đường này một cái, huống chi, đan dược của Tụ Bảo các đối với Phương Vân cũng cực kỳ trọng yếu.

.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1166)