← Ch.0351 | Ch.0353 → |
Gò núi giữa đầm lầy rất nhỏ. Bán kính chỉ chừng hơn mười trượng, hơn nữa cũng không quá cao nhìn qua tựa như một cái lồng bản úp trên đầm lầy. Gò núi này trụi lủi, trên đỉnh gò mọc ra một cây cỏ lá dài xanh tươi, cao chừng ba tấc, chỉ có hai lá cỏ nhỏ. Cây cỏ vô danh này nếu như không phải cả gò núi trụi lủi, thì hẳn sẽ không ai chú ý đến nó. Có điều Phương Vân biết rằng, có thể sinh trưởng dưới phiến kịch độc này, tuyệt không phải chỉ là cỏ dại. Tuy rằng hắn đọc rất nhiều sách sử, tạp ký nhưng chưa từng thấy miêu tả về cây cỏ này.
"Không biết đây là thứ gì. Trong sách cổ tựa hồ cũng không có ghi chép nào về nó."
Phương Vân nhìn chằm chằm cây cỏ nhỏ bé, ở giữa hai phiến lá nhỏ, một trái cây màu trắng treo lủng lẳng. Hương thơm lạ lùng mà Phương Vân ngửi thấy từ trên không trung chính được truyền từ quả tròn màu trắng này.
"Ào Ào!" Đột nhiên một loạt những tiếng nước động truyền đến. Lúc này, không còn hai hung vật trấn áp, trong mảnh đầm lầy, các loại độc vật điên cuồng lao về phía quả màu trắng tròn căng.
"Cứ hái trước rồi hãy nói!"
Phương Vân không thừa lời, bàn tay to đưa ra, lập tức nhổ lấy cả rễ cây nhỏ, sau đó bay lên không trung.
Thấy Phương Vân hái mất quả quý, độc vật đông đảo phía dưới lập tức điên cuồng rít lên. Con nào con nấy mắt lộ hung quang, thậm chí còn có mấy con mượn lực lao lên, lả tả nhắm Phương Vân tấn công.
"Hừ!"
Phương Vân phất tay, Ngũ Ngục Phong lập tức xuất hiện, biến thành một đỉnh núi khổng lồ, đè xuống phía dưới. Chỉ nghe một tiếng "Rầm!", nước bùn lập tức bắn vọt lên hơn mười trượng. Mọi thứ trong phạm vi mấy trăm trượng tức thì bị Ngũ Ngục Phong ép thành một khối đất bằng phẳng, cũng không biết có bao nhiêu độc vật bị Phương Vân đè nát vụn.
"Hống!"
Một con bọ cạp đột nhiên từ phía xa bắn lên, giống như tên nhọn bắn thẳng đến Phương Vân. Đôi lông mày hơi nhếch lên, Phương Vân tiện tay xuất chưởng, lập tức con bọ cạp thân dài hơn mười trượng lập tức bị chấn thành bùn máu. Có điều đám độc vật này không những không bị Phương Vân khiến cho kinh sợ, mà càng lúc càng điên cuồng vọt đến. Giết chết mười con, lập tức có cả trăm con cùng lao đến.
Phương Vân nhìn xuống phía dưới, liền hiểu ra: "Bọn chúng tới đây đều là vì tìm thứ quả tròn này, xem ra, ta động đến một thứ nguy hiểm rồi!"
Đám độc vật vào lúc này hoàn toàn không giống lúc trước. Lúc trước khi Phương Vân dùng Ngũ Ngục Phong hấp thu độc vật bổ sung tinh khí, những độc vật trong đầm lầy chạy trốn khắp nơi, nhưng hiện tại không một con nào sợ chết nữa, tựa như bị thứ gì đó kích thích vậy. Bởi thế Phương Vân liền hiểu ra, trái cây tròn này đối với đám độc vật mà nói, cực kỳ quan trọng.
"Bọn chúng điên cả rồi. Tốt nhất là tạm thời rời khỏi nơi này đã!"
Phạm vi bao phủ của khói độc cực lớn, Phương Vân cũng không dám đụng mặt với Cùng Kỳ. Sau khi thu quả tròn màu trắng, Phương Vân liền chọn một hướng rồi lao vút đi.
Bên ngoài khói độc, núi non trùng điêp liên miên, từng đợt tiếng gầm từ sâu trong đãy núi truyền đến.
"Huyết Y Hầu, Dịch Thiên Hầu, hiện tại ta cũng không giúp được các người, tất cả chỉ còn cách nhìn xem thiên mệnh của các người thôi." Phương Vân nhìn về phía trước, thầm nói trong lòng.
Sáu thần thú Cùng Kỳ, mỗi con đều có thực lực mười thiên long lực, Phương Vân biết rõ rằng, đám người Huyết Y Hầu chỉ sợ dữ nhiều lành ít. Còn mình nếu có quay lại, sợ rằng không những không giúp được họ, trái lại sẽ bị sáu con Cùng Kỳ truy sát.
"Nơi này tạm thời còn an toàn, trước cứ tìm một chỗ nào đó ăn trái quả này rồi tính sau!"
Phương Vân liếc mắt nhìn xung quanh, lập tức phát hiện ra một ngọn núi lớn trụi lủi, tức thì bắn người bay vào trong lòng núi, thu liễm khí tức toàn thân, sau đó nhanh chóng ngồi xuống.
"Thiên lung địa ách!" Phương Vân phất tay đánh ra một đạo cấm chế của Đại Lực Thần Ma Tông thượng cổ. Vô số những văn tự thần ma huyền ảo, vặn vẹo bay ra, tràn ngập động quật, che giấu hoàn toàn khí tức của Phương Vân.
Đối với Phương Vân, Tôn Thế Khôn căn bản không giấu diếm. Các loại tuyệt học, pháp môn của Đại Lực Thần Ma Tông đều truyền thụ hết cho hắn. Ví như pháp môn Thiên Lung Địa Ách này có thể ẩn giấu hoàn toàn khí tức, ngay cả hung thú cũng không thể phát hiện ra được.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Phương Vân đưa tay vào ngực móc ra một quả tròn kỳ lạ. Chỉ liếc mắt nhìn qua, Phương Vân lập tức nuốt quả tròn màu trắng vào trong bụng.
Thân thể Phương Vân hiện tại bách độc bất xâm, cho dù là trái cây kịch độc cũng không thể độc chết hắn. Hơn nữa, có thể là cho hai con hung vật thượng cổ điên cuồng đánh giết nhau, lại thêm vô số độc vật điên cuồng, Phương Vân tin chắc rằng thứ này tuyệt không phải là thứ kém cỏi.
"Ầm!"
Quả vừa trôi vào bụng, một cỗ lực lượng đáng sợ, nóng rực như nham thạch, không ngừng thiêu đốt, sau đó nổ tung trong bụng Phương Vân. Lực lượng không thể dùng cách nào hình dung nổi, tựa như thủy triều truyền đến khắp tứ chi bát hài của Phương Vân. Một cỗ lực lượng đáng sợ, cấp tốc cải biến thân thể Phương Vân. Thân thể hắn chỉ trong nháy mắt mở rộng, gia cố, mở rộng, gia cố, lại mở rộng tiếp đó lại gia cố...
Nếu đổi lại là người thường, đã sớm bạo thể mà chết. Nhưng Phương Vân thì khác, kinh mạch của hắn được bảo vệ, bởi vậy lực lượng kỳ dị ẩn chứa trong quả trắng không khiến cho kinh mạch hắn nứt vỡ, đồng thời, cỗ lực lượng đáng sợ này cũng điên cuồng cải tạo thân thê Phương Vân. Từ Huyết quản, dây chằng cho đến cốt tủy toàn thân hết thảy đều được cỗ lực lượng bá đạo đó cấp tốc cải biến.
Cỗ lực lượng này, gần như chỉ trong nháy mắt phá hủy rồi sáng tạo lại, tiếp đó lại phá hủy và lại sáng tạo... Quá trình này khi đạt đến mức cực hạn, Phương Vân cảm giá. Trong người mình có một xung động cực kỳ mạnh mẽ, giống như là xung động muốn hóa rồng.
"Hóa Long Thảo!"
Trong đầu Phương Vân đột nhiên xẹt qua một ý niệm. Thứ cây cỏ ấy rõ ràng chính là Hóa Long Thảo. Còn quả tròn màu trắng chính là Hóa Long Quả. Còn hai hung vật Đà Long và Độc Giao đấu đá chính là vì muốn nuốt Hóa Long Thảo và Hóa Long Quả.
Thứ này, trong những cuốn thư tịch chính thống không được ghi chép, chỉ có trong dã sữ, truyện ký mới có chút ít thông tin. Thứ gọi là Hóa Long Thảo so với tích cá chệp vượt long môn không mấy khác nhau.
Bất kể là Hóa Long Thảo hay là long môn đều khiến cho thiên hạ cao thêm một tầng.
Dị chủng thượng cổ Đà Long và Độc Giao đương nhiên cao cấp hơn cá chép rất nhiều. Bọn chúng muốn đột phá khỏi lốt hung vật, nhưng lại bị hạn chế. Nói cách khác, hai hung vật đó chỉ cần nuốt vào Hóa Long Thảo, lập tức có thể biến hóa thành một thứ cao cấp hơn thuộc long chủng.
Lực lượng của chúng vốn dĩ đã tiếp cận thiên long viễn cổ, một khi biến hóa hoàn tất, ắt sẽ càng là tồn tại cao cấp hơn.
"Ta chỉ từng nghe nói có Hóa Long Thảo, chứ chưa từng nghe đến những biến hóa khi nuốt vào Hóa Long Thảo!" Trong lòng Phương Vân xẹt qua một tia ý niệm như vậy, sau đó một cỗ lực lượng kinh khủng rất nhanh ập đến, đầu hắn tức thì đau như bị xé nát.
Phương Vân ngửa mặt lên trời hét thảm một tiếng. Dưới da hắn từng mảnh long lân màu xanh đột nhiên xuất hiện. Ngay cả trên mặt cũng lộ ra long lân. Tay chân Phương Vân run rẩy kịch liệt, tựa như đang hóa thành long trảo.
Cùng lúc ấy, một cỗ lực lượng tinh thần đáng sợ, tựa như lốc cuốn, từ trong bụng Phương Vân xông thẳng lên đầu, cỗ lực lượng tinh thần này tựa như một thanh lợi kiếm, cắt nát vụn não hải Phương Vân thành từng mảnh nhỏ.
Phương Vân bỗng nhiên đưa tay ôm đầu, kêu lên thảm thiết, đau đớn. Hắn cảm giác óc mình đang bị đánh tan nát, đau đớn vô biên như thủy triều không ngừng kéo đến.
Nhưng cũng vào lúc này, Phương Vân cảm nhận được, từ sâu trong óc mình, một tiếng long ngâm rung trời đột nhiên vang lên. Một cỗ khí tức mênh mông, cổ xưa, uy nghiêm, tôn quý, trí tuệ cuốn đến. Sâu trong não hải, Phương Vân mờ hồ nhìn thấy một mảnh tinh không trống trải, mà ở giữa mảnh tinh không ấy, một thanh long cực lớn đang nằm ngang, tỏa ra khí tức cổ xưa, yên lặng nhìn mình.
Hai mắt nhìn nhau, một loại cảm giác kỳ lạ chợt hiện lên, Phương Vân cảm giác mình chính là thanh long kia.
Phương Vân cũng không biết, vào lúc này, thân thể hắn ở trong động quật đang chậm rãi biến thành một thanh long dài mấy trượng, bên ngoài thân thể đầy long lân nhỏ dày.
Hình đáng thanh long này so với thanh long trong ý thức của hắn, giống nhau như đúc...
"Hả?" Trong cốc mênh mông, thỏ yêu hoàng cùng với Trấn Điện Hầu đột nhiên chấn động, đồng loạt nhìn về phía vị trí của Phương Vân.
"Có ý tứ, không ngờ lại có người ăn được thứ tương hợp với mệnh cách của chính hắn, thấy được mệnh cách của mình trong cõi minh minh!"
Con thỏ cắn một miếng cà rốt, làm ra bộ dạng lão làng, suy nghĩ.
"Thần thú Anh Chiêu!! Chạy mau!"
Xa xa, vài đạo bóng đen hoảng hốt chạy trốn, ở sau lưng bọn họ, một quái vật thân ngựa vằn hổ đang xòe hai cánh, phát ra những tiếng rít chói tai đuổi nhanh đến.
Mấy đạo bóng đen thấy sơn cốc ở phía trước, không chút nghĩ ngợi, lập tức lao vào.
"Hừ hừ, lại có kẻ không may rồi!" Con thỏ tinh nghiêng người dựa vào một gốc đại thụ, nhàn nhã nhìn sơn cốc ở phía trước.
Trong sơn cốc khổng lồ, một mảnh tĩnh lặng. Mấy tên tu sĩ tông phái khi vừa chạy vào lập tức nhìn thấy ba động quỷ dị đang từ giữa sơn cốc đập dờn tản ra. Mấy tên tu sĩ tông phái vừa tiến lên lập tức già đi với tốc độ đáng sợ.
"Đại ca, không bình thường rồi"
Một gã tu sĩ tông phái đột nhiên cảm giác được có gì đó không ổn, liền mở miệng nhắc nhở. Nhưng phản ứng của hắn quá chậm, trong khi tốc độ của mấy người họ lại quá nhanh. Chỉ chốc lát những tu sĩ vừa vọt vào được chừng hơn mười trượng, lập tức sinh ra phản ứng, trong nháy mắt trở nên già yếu, từ một người ba, bốn mươi tuổi biến thành một lão già hơn trăm tuổi, sau đó lại biến thành mấy trăm tuổi.
Trong thời gian một hơi thở, đám tu sĩ tông phái đã hết sạch thọ nguyên, biến thành những bộ xương khô mấy trăm năm, từ không trung rơi xuống, đập lên nền đất. Biến hóa vẫn như trước, duy trì liên tục, chớp mắt, mấy tên tu sĩ tông phái chỉ còn lại vài miếng xương vụn, hơn nữa nhúm xương cốt còn lại ấy cũng đen đen trắng trắng, xốp xốp tựa như đã hơn ngàn năm trôi qua.
"Rít!" Thần thú thượng cổ Anh Chiêu nhất thời vỗ mạnh hai cánh, dừng lại. Tựa hồ nó biết rất nhiều thứ về sơn cốc này, cho nên đôi mắt hung ác của nó, khi nhìn vào trong sơn cố cũng lộ ra thần sắc cực kỳ sợ hãi.
"Hừ hừ, con súc vật này không ngờ lại thông minh đến vậy, biết trong sơn cốc này có một khối thời gian vỡ, một khi tiến vào bên trong lập tức sẽ hao hết thọ nguyên, hóa thành xương khô, ừm, Không tệ, khôngtệ..."
Cách Anh Chiêu không xa, thỏ tinh không chút "keo kiệt" khen tặng.
Rít!
Thần thú Anh Chiêu tựa hồ nghe được thanh âm ấy, tiếng rít chợt vang lên, vỗ mạnh hai cánh, lao vút đến thỏ tinh dưới tàng cây.
Thỏ tinh giật mình, lập tức tức điên: "Còn chim thối này, ngươi thực sự muốn khi dễ thỏ gia gia sao!"
.
← Ch. 0351 | Ch. 0353 → |