Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng Tộc Đại Chu - Chương 0896

Hoàng Tộc Đại Chu
Trọn bộ 1166 chương
Chương 0896: Hoàng tước ở phía sau
0.00
(0 votes)


Chương (1-1166)

Siêu sale Lazada


"ở đây có ba viên Chiến Thần đan ngưng tụ một ngàn năm công lực của ta, sau khi ngươi nuốt vào, tiềm tu một đoạn thời gian, sẽ lên tới Thiên Trùng thất phẩm. Sau khi tu luyện bộ võ học Cửu Khâu này, ta sẽ có chuyện quan trọng giao cho ngươi."

Ba viên đan dược từ bên trong quầng sáng bắt ra, rơi vào trong tay Mạnh Vô Thương.

"Đa tạ nương nương." Mạnh Vô Thương mừng rỡ, hắn biết vị Chiến Thần cung chủ thời thượng cổ này mạnh cỡ nào, phong ấn trong thời gian dài, bà ta căn bản không chịu bao nhiêu thương hại. Hơn nữa sau khi tiến vào hoàng cung, tiếp xúc với võ học của hoàng thất, võ công càng sâu không thể lường.

"Long Khiến Thiên, ngươi không cần phải ghen tức. Đợi sau khi trường động loạn này qua đi, thái tử đăng cơ. Chiến Thần cung chúng ta thống trị tứ cực bát phương, thay thế kiếm tông trấn áp thế tục và chư giáo vạn phái. Tới lúc đó, các ngươi chính là có công, sẽ không thiếu chỗ tốt cho các ngươi đâu." Chiến Thần cung chủ nói.

"Đa tạ nương nương." Hai người cung kính nói.

"Ừ, sau khi các ngươi về, nhớ rằng đừng khiến Phương Vân chú ý. Long Khiếu Thiên, điểm này ngươi làm rất tốt. Mạnh Vô Thương, ngươi đã khiến bản cung thất vọng một lần rồi, đừng khiến bản cung phải thất vọng lần nữa!" Chiến Thần cung chủ lạnh lùng nói, trong thanh âm đầy ý vị uy hiếp."

"Thuộc hạ không dám." Mạnh Vô Thương vội vàng thưa.

"Ừ, đi đi, thời cơ tởi, bản cung tự sẽ gọi các ngươi, phải nhớ cho kỹ, tuyệt đối đừng để Phương Vân nhìn thấy hai người các ngươi ở cùng nhau." Thanh âm vừa dứt, quầng sáng trên đỉnh núi Thường Ngọc Khiết di, khí tức của Đại Chu hoàng hậu lập tức biến mất.

Trên đỉnh núi, hai người đứng dậy.

"Mạnh huynh, cung hỉ. Xem ra nương nương vô cùng coi trọng huynh. Loại đãi ngộ này, ngay cả ta cũng không có." Long Khiếu Thiên đứng dậy, chắc tay cười nói.

"Hừ, những lời hư ngụy này không cần phải nói với ta đâu. Ta thiếu ngươi một nhân tình, tương lai sẽ trả lại ngươi." Mạnh Vô Thương lạnh mắt, không nói câu nào, lấp tức bay đi. Có thể nhìn ra, hắn đối với Long Khiếu Thiên thật sự là nhìn không vừa mắt. Đây chính là sự khinh thường của tiểu nhân đối với tiểu nhân.

Long Khiếu Thiên chỉ cười cười, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Vô Thương bay đi, lắc lắc đầu rồi quay người lại, ung dung bỏ đi.

"Ong!"

Sau khi hai người đi không lâu, hư không rung động, một điểm sáng nho nhỏ từ sâu trong không gian nhảy ra.

"Không ngờ Mạnh Vô Thương và Long Khiếu Thiên là thám tử mà hoàng hậu an bài trong quân. Hai người này rất ít khi giao du với nhau, công pháp cũng một chính một tà, ngay cả ta suýt nữa cũng bị chúng lừa rồi.

Phương Vân nhìn đỉnh núi mà hai người đứng, lẩm bẩm nói.

Đây chỉ là một đạo ý thức của hắn, bản thể của Phương Vân vẫn ở trong đô thống điện. Võ giả bế quan, rất ít khi không lưu lại một đạo ý thức ở bên ngoài để quan sát động tĩnh.

Phương Vân bước vào Liệp Lộc viên, gặp qua Lương Đạo Thành rồi trực tiếp quay về đô thống điện. Đối với Mạnh Vô Thương và Long Khiếu Thiên, hắn chẳng buồn liếc lấy một cái. Nhưng đây không phải là bởi vì Phương Vân thật sự quên hai người này, mà là muốn thả dây dài câu cá lớn, xem xem ở phía sau hai người này rốt cuộc là có bí mật gì.

Long Khiếu Thiên nhìn thì ôn hòa, bình dị dễ gần, giống như người tốt. có điều Phương Vân cũng không dễ dàng tin hắn. Trong Chinh Tiễu đại quân, lấy đâu ra kẻ lương thiện.

Lần theo dõi này không phải là ngẫu nhiên, mà là Phương Vân biết rằng lần này mình quay về Liệp Lộc viên vô cùng đột nhiên.

Trước chuyện không hề có bất kỳ dấu hiệu nào. Mạnh Vô Thương không thể không bị kinh động. Cho nên một mực không để ý tới hắn, chỉ chẳng qua là lừa hắn mà thôi.

Quả nhiên, lần truy tung này đã giành được thu hoạch bất ngờ. Mạnh Vô Thương và Long Khiếu Thiên ngoài mặt thì như bất hòa, không ngờ lại cùng là bộ hạ của Chiến Thần cung.

Linh hồn của Phương Vân và Thiên Địa Vạn Hóa chung hòa chung với nhau đã lâu, dần dần có một tia năng lực ẩn tàng khí tức của bản thân. Lại thêm năng lực đặc thù của ức vạn không gian độn hình đại pháp cho nên lần này Phương Vân theo dấu, đến cả Chiến Thần cung chủ cũng không phát hiện ra.

Đương nhiên, đây cũng là bởi vì Chiến Thần cung chủ chỉ phân ra một đạo ý thức đến đây, nếu như là người thật tới, thì lại là một chuyện khác rồi.

"Chiến Thần cung chủ bỏ đi thân phận cung chủ, hóa thân thành đương kim hoàng hậu. Thì ra là muộn để thái tử thượng vị hòng chiếm lấy thế tục hoàng quyền, và lợi dụng hoàng quyền để xưng bá giới tông phái. Có điều, với tư chất của thái tử Lưu Tú, thật sự có thể lên làm hoàng đế ư?" Phương Vân lẩm bẩm nói.

Trong hoàng tử hoàng tôn của hoàng thất, tư chất của Lưu Tú không được tính là cao, chỉ có thể nói là hạng trung bình. So sánh với những hoàng tử khác, cho dù là hoàng tử Lưu Triệt, hay là hoàng tử Lưu Khải đều còn kém xa. Thậm chí ngay cả Kế Đô công chúa, tư chất cũng mạnh hơn hắn.

Có thể nói, ưu thế duy nhất của Lưu Tú chính là hắn có một vị mẫu thân là thượng cổ Chiến Thần cung chủ và danh phận thái tử. Phương Vân cũng nghĩ không thông, hoàng hậu rốt cuộc là có lòng tự tin từ đâu ra mà chắc có thể đưa được hắn thượng vị.

"Có lẽ, hoàng hậu căn bản không cần một nhi tử mạnh, bà ta chỉ cần một thái tử danh chính ngôn thuận mà thôi. Một cái cớ để Chiến Thần cung thượng vị." Phương Vân nghĩ.

Thời đại tông phái và thời thượng cổ là một thế giới cường quyền và vũ lực. Chiến Thần cung chủ không cần phải để ý nhiều tới nhi tử này, có lẽ ngay cả bản thân Lưu Tú cũng không biết rằng hắn chỉ là một công cụ. Chẳng trách lần này có động loạn lớn như vậy mà trong hoàng cung lại không có bất kỳ động tĩnh gì. Thì ra bọn họ là đợi lúc đàn hổ nuốt rồng, thiên hạ hỗn loạn nhất mới xuất thủ. Đợi sau khi Nhân Hoàng chết rồi, mới đưa nhi tử của mình đăng cơ, tiếp nhận hoàng vị. Có điều hoàng hậu tự tin có thể trấn áp cục diện sau hỗn loạn ư? Dẫu sao thì hiện tại kẻ có dã tâm cũng không chỉ có Chiến Thần cung." Phương Vân cảm thấy mình vẫn còn có một số nút thắt chưa mở được. Giữa Nhân Hoàng và vị thượng cổ cường giả chuyển thế thành phi tử này tựa hồ như còn có bí mật kinh nhân gì đó mà mình không biết.

"Những cái này để sau hẵng tính đi, trước tiên tìm Mạnh Vô Thương, cướp lấy tàn thiên Cửu Khâu đã, cái đó đối với ta có chút công dụng." Phương Vân nghĩ vậy, lập tức đuổi theo hướng Mạnh Vô Thương bỏ đi.

"Ầm!"

Cùng một lúc, trong đô thống điện mà Phương Vân đang ở rung lên, Dịch Thiên lão yêu co thành một hạt bụi nhỏ, khẽ nhoáng lên, bay ra khỏi cơ thể của Phương Vân, xuyên qua không gian trú địa của Chinh Tiễu đại quân, trực tiếp bay ra ngoài.

"Ầm!"

Hư không rung lên, Mạnh Vô Thương trực tiếp xuyên qua không gian quay về động phủ của mình ở cảnh nội Ký châu. Thỏ khôn có ba hang, huống chi là dạng nhân vật như Mạnh Vô Thương.

"Chủ nhân."

Thấy Mạnh Vô Thương về, mấy nữ tử thân hình yểu điệu, khí chất yêu mị, tu luyện ma cung lập tức quỳ xuống.

"Cút."

Tay áo Mạnh Vô Thương rung lên, trực tiếp tiến vào trong động phủ bí mật của mình.

"Một viên Chiến Thần đang chứa một ngàn năm công lực. Chiến Thần cung chủ, ngươi thật sự là chịu bỏ vốn lớn đó. Ta trước đây bán mạng như vậy mà không được gì. Lần này vì tên nhi tử phế vật của ngươi, thoáng cái cho ba viên, mà ngay cả tàn thiên Cửu Khâu cũng lấy ra!"

Mạnh Vô Thương ngồi khoanh chân trong bí thất của mình, móc tàn thiên Cửu Khâu và ba viên Chiến Thần đan ra, cười lạnh một tiếng. Hắn đương nhiên không cho rằng, Chiến Thần cung chủ lại rộng rãi đến vậy. Tất cả chỉ là vì tên thái tử Lưu Tú đó mà thôi

"Loại tiện nghi này không thể lấy không. Còn chuyện sau này, để sau hẵng nói. Phương Vân! ngươi đợi đó, ta tuy không đối phó được ngươi, nhưng có Chiến Thần cung đối phó ngưởi."

Mạnh Vô Thương hơi ngưng thần chuẩn bị nuốt Chiến Thần đan, đồng thời tu luyện Cửu Khâu võ học. Có điều vào sát na hắn lấy Chiến Thần đan ra, dị biến đột sinh.

"Ầm!"

hư không chấn động, một bàn cờ trắng đen đột nhiên chấn phá không gian, biến thành to như cái cối xay.

"Ngươi là ai?"

Mạnh Vô Thương sắc mặt đại biến, cỗ khí tức cường đại đó ép cho hắn cơ hồ là không thể thở nổi.

"Mạnh Vô Thương, chúng ta lại gặp mặt rồi."

Ánh sáng lóe lên, một lão già mặc áo rộng màu trắng, tóc trắng xõa ngang vai đứng ở trước mặt Mạnh Vô Thương. Đây chính là hóa thân nhân hình của Dịch Thiên lão yêu.

"Ngươi rốt cuộc là ai?"

Mạnh Vô Thương len lét cất tàn thiên Cửu Khâu và ba viên Chiến Thần đan vào trong ngực, ánh mắt lấp lánh, muốn tung người bỏ chạy.

"Ha ha ha, Mạnh Vô Thương, ngươi không nhận ra ta. Nhưng khuôn mặt này chắc ngươi khó mà quên được."

Mặt Dịch Thiên lão yêu vặn vẹo, hóa thành một khuôn mặt trẻ tuổi.

"Phương Vân, là ngươi!"

Thấy mặt của Phương Vân, Mạnh Vô Thương nghiến răng nghiến lợi từ sợ hãi biến thành phẫn nộ. Hắn làm sao có thể quên được Phương Vân, nhục thân của hắn chính là bị Phương Vân cướp đoạt.

"Ha ha, bảo vật của Mạnh Vô Thương ngươi, ta tới lấy đây!"

Dịch Thiên lão yêu trong tiếng cười, thân hình rung lên, hóa thành một bàn cờ trắng đen. Mạnh Vô Thương sắc mặt đại biến, chân khí toàn thân nổ tung, tà khí cuồn cuộn phun ra, đồng thời thân hình thu nhỏ lại, trong nháy mắt chấn mở không gian, muốn bỏ chạy.

"Ong!"

Bàn cờ trắng đen do Dịch Thiên lão yêu hóa thành chỉ mở rộng ra. Vù một cái đóng băng Mạnh Vô Thương trong không trung, vù một cái nữa hút hắn vào trong bàn cờ. Trực tiếp động không quay về Liệp Lộc viên.

"Ong!"

Dịch Thiên lão yêu xuyên qua tầng tầng không gian, trong nháy mắt đã chui vào sau đô thống điện của của Phương Vân, tiến vào trong Vô Câu đế cung. Bàn cờ trắng đen xoay một cái, lại ném Mạnh Vô Thương xuống đất.

Trong Vô Câu đế cung là một mảng rộng lớn, mấy cột mái hiên lớn màu vàng đậm dựng ở trong điện.

Mạnh Vô Thương nhìn thấy Phương Vân ngồi bất động giữa mấy chiếc cột mái hiên đó.

"Phương Vân, ta cho dù là quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!"

Mạnh Vô Thương huyết khí dồn lên, hai mắt lập tức đầy tia máu. Hắn không ngờ rằng, mình từ dưới tay Phương Vân, khó khăn lắm mới thoát được một mạng, không ngờ lại vẫn rơi vào trong tay hắn. Loại tế ngộ này khiến hắn phẫn nộ lại vừa chán nản, giống như là số mạng vậy.

Lúc này, chân khí toàn thân hắn bị cầm cố, căn bản không động đậy được. Thực lực của Dịch Thiên lão yêu cao hơn hắn không chỉ một bậc.

Mà những khôi lỗi ở bên cạnh Phương Vân hiện tại có thể tổ thành một thái thượng trưởng lão đoàn của một đại tông phái, tùy tiện lấy ra một tên cũng có thể chống đỡ một mặt.

Phương Vân chỉ cười cười, căn bản không có ý định phản bác. Hắn hiện tại, tu võ đạo cao lên, tầm mắt đương nhiên cũng cao theo. Đây là một loại tất yếu của võ đạo, không phải là đặc thù cá nhân.

Mạnh Vô Thương hiện tại không chỉ kém hắn có một bậc, cho nên ngay cả dục vọng nói chuyện cũng không có.

"Ở kiếp sau đừng gặp lại ta nhé!"

Phương Vân tay vung lên, trực tiếp luyện Mạnh Vô Thương thành khôi lỗi. Mạnh Vô Thương này hắn lưu lại vẫn còn có chỗ dùng. Tương lai thả vào trong Chiến Thần cung, còn có thể làm tai mắt cho mình. Lúc cần thiết có lẽ sẽ đạt được thu hoạch bất ngờ.

Phương Vân lấy ba viên Chiến Thần đan ở trong ngực Mạnh Vô Thương ra, công lực ba ngàn năm của thượng cổ Chiến Thần cung chủ cũng không phải là nhỏ. Cho dù Phương Vân hiện tại là Mệnh Hồn cảnh cũng không dám coi thường vật này.

Thu lấy Chiến Thần đan, Phương Vân mở tàn thiên Cửu Khâu ra, đập vào mắt là mấy chữ cổ triện đỏ chói: "Diễm Ma thần thông!"


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1166)