← Ch.1375 | Ch.1377 → |
Trong suy nghĩ bình thường, thần vương là biểu tượng vô địch, làm sao có thể vẫn lạc? Chỉ có Thần Quốc cùng Thần Quốc chiến tranh, tụ tập lực lực cả nước, sau cùng thần vương chủ đạo mới có thể xuất hiện thần vương tàn lụi.
- Thiết Quân thần vương mặc dù chỉ là nhị tinh thần vương, nhưng hắn có được chủ thần khí, điều động lực lượng của nước có thể sánh ngang với tam tinh thần vương! Hơn nữa Thiết Quân thần vương giao thủ với đối thủ còn có thể làm đối thủ suy yếu nhất định, nhưng mà có thể đánh chết Thiết Quân thần vương thì người đó đúng là đáng sợ!
- Chẳng là tứ tinh thần vương ra tay hay sao? Cả Thần Giới cũng chỉ có hai người mới có uy năng như vậy a.
- Không có khả năng! Hai đại thần quốc này tiếp giáp nhau, vừa vặn kiềm chế lẫn nhau, không dễ dàng rời khỏi thần quôc của mình, nếu không mất đi căn cơ thần quốc, bọn họ cũng mất đi lực lượng đối phó đối thủ.
- Muốn đuổi giết tam tinh thần vương cần phải có thực lực ít nhất là tứ tinh thần vương mới được! Chẳng lẽ cả Thần Giới này còn có tứ tinh thần vương thứ ba?
- Thần Giới to lớn, cao thủ ẩn cư quá nhiều!
- Đúng vậy, giống như chúng ta, lần này nếu đạt được truyền thừa nguyên vẹn thì tối đa chúng ta nhất định tiến vào tứ tinh thần vương, trong ngàn tỷ năm có thể đạt tới ngũ tinh thần vương!
- Nhưng mà tồn tại thần bí kia vì sao lại làm vậy?
- Đuổi giết một gã thần vương mà không chiếm thần quốc của hắn, dường như giết không, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Thời điểm đi tới thì chín thần vương tinh điện vẫn suy nghĩ trao đổi với nhau, chuyện nầy thật sự nghĩ mãi mà không rõ.
Tứ tinh thần vương?
Lâm Lạc nghĩ đến sư tỷ của Sư Ánh Tuyết chính là cửu tinh thần vương, cho dù không có Chủ thần khí thì như thế nào, hoàn toàn nghiền áp tồn tại dưới bát tinh thần vương quá dễ dàng. Thần giới có bao nhiêu người như vậy?
Hắn nhìn qua Sư Ánh Tuyết, tiểu nha đầu không tim không phổi ăn đồ ăn vặt, nàng theo biết rõ tin tức Thiết Quân thần vương vẫn lạc là rung động thế nào, chưa từng có một tia khiếp sợ.
Thần vương chết trong mắt của nàng chỉ là cỏ dại ven đường mà thôi.
Có một cửu tinh thần vương sư tỷ, còn có một mẫu thân càng thêm thần bí, có mẫu thân cường đại như vậy thì tứ tinh thần vương cũng không là gì cả.
Chín đại thần vương vẫn không có xuất đầu với ai, bọn họ tới tòa băng nguyên này, thời điểm này sứ mạng của bọn họ sắp hoàn thành rồi, sắp đạt được truyền thừa đại đạo nguyên vẹn, sẽ đi xa hơn trên con đường thần vương, vui sướng như vậy còn quan tâm tới thần vương vẫn lạc sao?
Ông!
Sau khi tiến vào băng nguyên này, Lâm Lạc cảm thấy tử đỉnh trong thức hải rung động, giống như lúc tử đỉnh thu hồi mảnh vỡ thứ tư và thứ năm.
Mười một người tăng tốc đi tới, sư Ánh Tuyết ngại chính mình chạy quá mệt mỏi, cũng bỏa Lâm Lạc cõng nàng, thời điểm này tâm tình Lâm Lạc tốt nên không có phản đối.
Tòa băng nguyên này to không hợp thói thường, dùng tốc độ của thần vương thì phải đi tới hai tháng mới đi tới một toa băng cốc.
Tiến vào trong cốc, chỗ sâu nhất hiện ra cái động rộng rãi, bọn họ nối đuôi nhau đi vào, bắt đầu đi sâu vào lòng đất.
Cũng không phải bọn họ không thể trực tiếp chui vào trong đất, nhưng Thần Giới kết cấu vốn rất ổn định, huống chi nơi này có băng lạnh như vậy, chắc chắn vô cùng, có thể so với phòng ngự cấp bậc Thượng Thiên Thần.
Tuy thần vương có thể dễ dàng oanh phá phòng ngự của Thượng Thiên Thần, nhưng oanh phá mười lần tám lần không thành vấn đề, nhưng nếu liên tục oanh phá cần bao nhiêu tháng, bao nhiêu năm? Ngay cả thần vương cũng không chịu nổi.
Bởi vậy nếu có đường thì cứ đi, cho dù đi quanh co lòng vòng cũng không sao, tuyệt đối không chậm và nhẹ nhõm hơn xuyên đất nhiều.
Đi xuống thì càng rộng, thẳng tới khi đi mấy vạn mét thì có dung nham, bên dưới càng ngày càng nóng, gương mặt mỗi người đều nong rực.
- Tiểu hữu, còn chịu đựng được không?
Dung Vũ Trạch nhìn Lâm Lạc hỏi.
- Không sao!
Lâm Lạc mở lỗ đen ra, trải rộng hạ thể, tất cả nhiệt lưu đều bị hấp thu, chuyển hóa làm lực lượng của hắn.
Chín đại thần vương hai mặt nhìn nhau, đều hiện ra thần sắc hoảng sợ.
Phải biết rằng dạng hoàn cảnh này bọn họ cũng không chịu nổi, phải vận chuyển lực lượng để ngăn cản nhiệt độ cao, nhưng mà Lâm Lạc chỉ là Thượng Thiên Thần thôi, hắn dựa vào cái gì có thể?
Hoặc là nhiệt độ cao chưa đủ mạnh, hoặc là hắn có biện pháp ngăn cách nhiệt độ.
Chín đại thần vương đều nghĩ như vậy.
nhưng mà càng đi sâu xuống dưới thì nhiệt độ trở nên vô cùng đáng sợ, giống như một thần vương hỏa hệ oanh kích tới, chuyện này làm bọn họ kinh hãi.
Bởi vì bọn họ vận chuyển toàn lực rồi.
Nhưng mà Lâm Lạc không có việc gì, ngay cả tiểu cô nương ở bên cạnh cũng không có đổ mồ hôi, gương mặt trắng nõn như ngọc không có một tia đỏ ửng, so với bọn họ còn nhẹ nhõm hơn.
Đây là hai quái thai.
- Tiểu hữu, phía trước là cửa cuối cùng, cần phải cẩn thận một chút!
Dung Vũ Trạch nhắc nhở.
Lâm Lạc gật gật đầu, nếu như một thần vương nói cẩn thận, hiển nhiên tuyệt đối không phải khó khăn bình thường
Lúc này trong động đá vôi đã hiện ra đầy dung nham nóng chảy, nhiệt độ tương đương với thần vương hỏa hệ công kích toàn lực, chống đỡ liên tục làm cho Dung Vũ Trạch cũng phải mệt mỏi.
Lâm Lạc vẫn còn tốt, lỗ đen là pháp môn lấy chiến tranh nuôi chiến tranh, chỉ cần hắn hấp thụ lực lượng không đạt tới cực hạn thân thể, như vậy hắn không cần ngăn cản làm gì, có thể thong dong đi lại.
Hắn cảm ứng được trước mặt có chấn động cường đại hiện ra —— đây có thể là cửa ải khó mà Dung Vũ Trạch đã nói.
- Đó là một đầu quái vật hỏa hệ, đây đại khái là sào huyệt của nó, không dễ dàng cho chúng ta thông qua!
Dung Vũ Trạch giải thích nói.
- Đa tạ điện chủ đại nhân nhắc nhở!
Lâm Lạc gật gật đầu.
- Ngang ——
Một tiếng vang thật lớn bỗng nhiên truyền đến, chấn đắc lao nhanh và quay đầu nhìn lại, cũng làm tan chảy vách động, sóng nhiệt cuồn cuộn.
- Nó phát hiện chúng ta!
Một thần vương nói ra.
- Không nên ham chiến, nhanh chóng thông qua!
Mười một người đi nhanh, mà Sư Ánh Tuyết thì chán nản ngáp dài, bàn tay nhỏ ôm cổ của Lâm Lạc, bắt đầu nằm ngáy o.. o....
Oanh, oanh, oanh, nham chảy chấn động càng lớn, tiếng nổ tryền ra không lâu thì trong dung nham chấn động mạnh, một đầu quái vật toàn thân đỏ thẫm hiện ra!
Đây là một con rắn cực lớn, khóe miệng mọc ra hai cái râu rồng thật dài, một đôi mắc đỏ hồng chiếm cứ nửa cái đầu, miệng mở thật lớn, vẫn kéo dài một phần ca cơ thể.
Dưới bụng của quái xà mọc ra bốn chân ngắn, trên lưng có lân giáp màu đen, mỗi một cai dài ba thước.
- Ồ, đây là xích hỏa nguyên xà!
Sư Ánh Tuyết đột nhiên tỉnh lại, chụp lấy vai của Lâm Lạc.
Đừng nói Lâm Lạc không rõ ràng lắm con rắn này có địa vị gì, nó tên là gì thì chín thần vương còn không biết đấy, bọn họ nhao nhao đưa mắt nhìn qua tiểu nha đầu.
- Oa ha ha ha, nhanh tới đây cúng bái bé gái đại ma vương vĩ đại nào, bởi vì chỉ có bé gái mới biết rõ!
Sư Ánh Tuyết như điên lên, dương dương đắc ý.
← Ch. 1375 | Ch. 1377 → |