← Ch.1381 | Ch.1383 → |
Sư tỷ của Tiểu nha đầu cũng là Cửu Tinh Thần Vương, cho dù thanh niên kia muốn theo đuổi nàng, cũng quả quyết không thể nào đối với tiểu nha đầu khách khí như thế, như vậy mẫu thân của tiểu nha đầu này đến tột cùng là tồn tại đáng sợ đến bực nào?
Trên Cửu Tinh Thần Vương, chẳng lẽ còn có Thập Tinh Thần Vương?
Lâm Lạc đè xuống nghi ngờ trong lòng, hướng Phạm Thương Vũ lộ ra một cái nụ cười nói.
- Phạm huynh.
- Lâm... Lâm Lạc, thật là ngươi?
Phạm Thương Vũ lộ ra biểu lộ bất khả tư nghị, hắn cũng khiếp sợ vì ở chỗ này thấy Lâm Lạc.
- Ta cũng không tin tưởng lại ở chỗ này thấy Phạm huynh, ha ha ha.
Lâm Lạc sãi bước đi qua, mà Phạm Thương Vũ cũng tiến lên đón, hai người đều là hai cánh tay mở ra, làm cái ôm của huynh đệ tương phùng.
- Yêu...
Sư Ánh Tuyết không khỏi rùng mình một cái.
- Đại bại hoại ngay cả nam nhân cũng ôm, thật là ghê tởm.
- Sư đệ, ngươi nhận được người này?
Tên Cửu Tinh Thần Vương kia tựa hồ rất bất mãn bị Lâm Lạc sao lãng, quét qua Lâm Lạc một cái, nhìn về phía Phạm Thương Vũ hỏi.
- La sư huynh, hắn là huynh đệ khác họ của ta Lâm Lạc.
Phạm Thương Vũ buông lỏng Lâm Lạc ra, hướng Cửu Tinh Thần Vương kia nghiêm nghị nói, sau đó lại làm giới thiệu cho Lâm Lạc.
- Lâm Lạ, đây là sư huynh của ta, La Giang Lâm.
- La đại nhân.
Lâm Lạc hướng Cửu Tinh Thần Vương kia ôm quyền hành lễ. Từ cảnh giới đi lên mà nói, hắn không có tư cách này, nhưng nếu Phạm Thương Vũ cùng hắn xưng huynh gọi đệ, nếu hắn xưng La Giang Lâm là tiền bối mà nói, vậy sẽ phải loạn sáo.
- Hừ.
La Giang Lâm lộ ra một vẻ bất mãn, chỉ là một Thượng Thiên Thần lại muốn với cao, thật là không biết tiến thối.
Nếu không phải nhìn ở mặt mũi Phạm Thương Vũ, Lâm Lạc cũng không có ý định cùng La Giang Lâm làm cái trao đổi gì, Cửu Tinh Thần Vương thì như thế nào, không phải là người người cũng sẽ dán lên, lại nói, hắn bây giờ không có đạt tới cảnh giới này, cũng không có nghĩa là hắn sẽ không đạt tới cảnh giới này, có cái gì đáng kiêu ngạo !
- Xú trùng, ngươi hừ cái gì?
Sư Ánh Tuyết khó chịu, Lâm Lạc dầu gì cũng là phu quân của tỷ tỷ đại nhân nàng, coi như muốn khi dễ Lâm Lạc cũng chỉ có nàng mới có tư cách này.
Đối mặt Sư Ánh Tuyết, La Giang Lâm là nửa điểm ngạo khí cũng không có, hắn ha ha cười một tiếng, chỉ như không có nghe được.
- Phạm huynh, ngươi là thế nào đi tới Thần giới?
Lâm Lạc không nhịn được hỏi.
Hắn có Hỗn Độn Dung Lô, lúc này mới một đường mãnh tiến, nhưng từ khi hắn rời Ngân Nguyệt Tinh đến Ngân Nguyệt Thú xuất thế cũng chỉ có mấy trăm năm, Phạm Thương Vũ căn bản không có thể ở trong thời gian ngắn ngủi như vậy tấn nhập Thần Cảnh.
- Ta tiến vào Thần Chi Thí Luyện Tràng, vừa vặn gặp phải người có huyết mạch giống nhau, không lâu sau, ta liền bị một vị đại năng mang theo tới Thần giới.
Phạm Thương Vũ nhớ tới chuyện cũ, cũng không khỏi có chút hoài niệm.
Huyết mạch người này cũng không đơn giản a, có một sư huynh là Cửu Tinh Thần Vương, không phải là cùng Sư Ánh Tuyết một dạng, chính là cấp bậc Vương Tử Công Chúa sao?
Thấy trên mặt Lâm Lạc hơi mang nụ cười chế nhạo, Phạm Thương Vũ lắc đầu một cái nói.
- Đừng chê cười đại ca, ta chẳng qua là một chi thế hệ cực xa của Phạm gia, xa xa không thể cùng vị kia so sánh.
- Ngươi biết thân phận tiểu nha đầu kia không?
Lâm Lạc không khỏi ngạc nhiên.
- Ngươi cũng không biết?
Phạm Thương Vũ cũng kỳ quái hỏi ngược lại.
Lâm Lạc lắc đầu một cái.
- Ta chỉ biết là tiểu nha đầu này lai lịch không đơn giản, nhưng cụ thể như thế nào, miệng tiểu nha đầu này ngược lại rất kín.
Phạm Thương Vũ ngẩn ra nói.
- Nếu nàng không có nói, kia đại ca cũng không dám nhiều chuyện, có chút tục danh không phải là bọn ta có thể nói tới.
Sắc mặt hắn nghiêm túc, có một loại đại kính sợ.
Mẫu thân của Tiểu nha đầu, Phạm gia Lão Tổ đến tột cùng là đại năng gì, ngay cả Cửu Tinh Thần Vương cũng có thể điều giáo đi ra, nhưng trên đời lại rõ ràng không có truyền thuyết về bọn họ, đây cũng quá thần bí đi!
Lâm Lạc cũng không có hỏi nhiều, nếu Phạm Thương Vũ đã nói không thể nói, hắn tự nhiên không thể nào cưỡng bách đối phương.
- Lâm huynh đệ, ta là được phúc ấm của tổ thượng, có đại năng giả không tiếc tiêu hao bổn nguyên giúp ta tăng tu vi lên, lúc này mới đạt tới Trung Nnguyên Thần Nhị Trọng Thiên, nhưng ngươi cũng quá khoa trương đi, cư nhiên là Thượng Thiên Thần.
Phạm Thương Vũ vốn tưởng rằng sau từ biệt, ở tu vi nhất định có thể hất ra Lâm Lạc mấy con phố, không nghĩ đến lại còn là hắn rơi vào hạ phong, hơn nữa còn không phải là một chút.
- Vận khí, vận khí mà thôi.
Lâm Lạc cười ha ha một tiếng, vô luận là Tử Đỉnh hay là Hỗn Độn Dung Lô, đây đều là đại bí mật, không thể nào cho người khác biết.
Phạm Thương Vũ tự nhiên không thể nào hỏi tới, hắn cũng chỉ là khiếp sợ mà thôi, dù sao hắn là rõ ràng mình đi đến bước này như thế nào, đây chính là Cửu Tinh Thần Vương không tiếc hao phí lĩnh ngộ bản thân chuyển tặng cho hắn, cũng không phải là ai có thể tùy tùy tiện tiện được.
- Xấu xí xú trùng, Thiên Hương Địa Linh Quả là Bổn ma vương nhìn trúng, ngươi nhanh tránh xa một chút.
Sư Ánh Tuyết vừa thèm thuồng ướt át, vừa hướng La Giang Lâm nói.
- Tuyết công chúa, cái này cũng không có tới trước tới sau.
La Giang Lâm vẫn không có vẻ tức giận.
- Hơn nữa, ngươi coi như đuổi đi ta cũng không có dùng, cũng không phải chỉ có ta một nhà mới có thể tới.
- Hừ hừ...
Sư Ánh Tuyết hai tay ôm ngực, một bộ tức giận, nhưng tựa hồ cũng biết đối phương nói không ngoa.
Xem ra, đại nhân vật có thể cùng cường giả sau lưng Sư Ánh Tuyết ngồi ngang hàng còn không thiểu. Nhưng nhiều đại nhân vật như vậy cũng đối với Thiên Hương Địa Linh Quả sinh ra hứng thú, có thể thấy được tiểu nha đầu cũng không có nói láo, đây đúng là thiên hạ kỳ trân.
- Ha ha, La huynh tới thật là sớm.
Ngay vào lúc này, hư không lần nữa tê liệt, đi ra một nhân vật vô cùng cường đại.
Lại là một Cửu Tinh Thần Vương.
Người nọ là một tráng hán hơn ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô ít nhất phải hai La Giang Lâm chồng lên nhau mới đuổi được, hai cánh tay thô bằng với bắp đùi thường nhân.
Khuôn mặt hắn để râu quai nón, một bộ thô dã bỉ tục, vừa nhìn tựa như đồ phu trong chợ.
- Di, Tuyết công chúa cũng tới.
Râu quai nón kia nói.
- Hắc hắc, râu ria rậm rạp, Hỏa Long Đạn ném hết rồi, cho thêm ta mấy cái.
Đối với râu quai nón này, Sư Ánh Tuyết ngược lại hiện ra một ít nhiệt tình, nhanh chóng lao qua, đem bàn tay nhỏ bé trắng noãn đưa đi ra.
Râu quai nón không khỏi cười khổ nói.
- Tuyết công chúa, ta liều cái mạng già một năm cũng nhiều nhất làm một viên Hỏa Long Đạn, sao chịu nổi ngươi tiêu hao chứ.
- Ngươi dám không cho, Bổn ma vương liền nhổ râu mép của ngươi.
Sư Ánh Tuyết giương nanh múa vuốt, chỉ sợ cũng là Hư Thần duy nhất trong thiên hạ dám uy hiếp Cửu Tinh Thần Vương.
← Ch. 1381 | Ch. 1383 → |