← Ch.0323 | Ch.0325 → |
Ngũ Triệu vốn tưởng rằng Lục Nguyên tính toán kế hoạch cứu người thế nào hóa ra Lục Nguyên dùng phương pháp mạnh bạo, trực tiếp tấn công tiên môn của đối phương, đây là xé rách mặt nhau.
Tuy nhiên hắn đã tuyệt vọng rồi thê tử của mình rơi vào tay của Minh Kiếm Tử không thể đoạt lại, cũng chỉ có thể cùng tên điên này liều chết mà thôi.
Lục Nguyên không quan tâm mà nói:
- Chúng ta đi thôi.
Bậc thang băng tuy được nói là cao tới vạn trượng nhưng kỳ thực cũng chỉ có mấy chục trượng mà thôi, Lục Nguyên cùng với Ngũ Triệu Hai người rất nhanh chóng đã tới được trước cửa lớn của Băng Cung, mấy đệ tử Băng Cung nhìn thấy hai người liền cất tiếng nhàn nhạt hỏi;
- Các ngươi được ai giới thiệu tới đây?
Đương nhiên có thể xuất đầy đủ linh thạch là có thể được báo với một đại lão của Huyền Minh tiên môn.
Ngũ Triệu đứng trước Băng Cung to lớn hàm răng của hắn không ngừng run rẩy, Lục Nguyên thấy thế thì nhún vai:
- Cũng chẳng có gì, chỉ là đến phong môn, phong Huyền Minh tiên môn mà thôi.
Ngữ khí nhàn nhạt, khiến cho đệ tử của Huyền Minh tiên môn cũng phải giật mình.
Phong Môn.
Huyền Minh tiên môn có lịch sử rất dài nghe nói ở Đại Dung đế quốc còn có chi nhanh, lịch sử còn dài hơn cả Hoa Sơn tiên môn, khoảng chừng tới bảy nghìn năm, mà trong thời gian bảy nghìn năm đó, Huyền Minh tiên môn còn chưa từng bị ai phong môn, vậy mà bây giờ có người dám tới đây phong môn?
Thật buồn cười.
Mấy đệ tử thủ vệ kia vô cùng buồn cười.
- Thật buồn cười, có phải là một tên điên không?
- Đúng là một tên điên rồi.
- Huyền Minh tiên môn chúng ta, có người dám tới phong môn, đúng là không xem tiên môn thứ hai Nam Hải của chúng ta ra gì.
Lục Nguyên nở ra nụ cười ôn hòa;
- Nói xong chưa, nói xong thì các ngươi có thể chết được rồi.
- Nói xong hắn tiện tay xuất ra kiếm khí đem mấy đệ tử thủ vệ kia giết chết, mấy đệ tử này đều luyện Huyền Minh chi khí, vậy mà cứ như vậy mà bị giết chết khiến cho toàn bộ Băng Cung trở nên náo nhiệt.
Ngũ Triệu chết lặng nhưng dù sao cũng đã đại não, chỉ hi vọng trước khi chết gặp được gặp mặt Vân Manh một lần thì chết cũng cam tâm, Ngũ Triệu thấy một đám cao thủ của Huyền Minh tiên môn xông ra, trong đó hắn cũng biết vài vị.
Ví dụ như Tư Đồ Nguyên người này từng ở trên biển băng phong nghìn dặm, là đối thủ tuyệt sát, tu vi Trường Sinh tầng thứ hai.
Ví dụ như là Băng Hàn Nhập Cốt Đan Phượng, đây là một nữ tử vô cùng khát máu, thích nhất là bắt đối phương đông lạnh lại, dùng băng chùy đông cứng xương cốt, nghe đối thủ kêu gào thảm thiết mà thỏa mãn, cũng là cao thủ Trường Sinh tầng thứ hai.
Còn có Ngạo Hàn đao khách Nhiếp Tòng Long người này đao pháp trác tuyệt tu vi Trường Sinh tầng thứ ba.
Ngũ Triệu biết rõ, ba người này bất kể là ai cũng hơn xa mình.
Nhưng mà đưa mắt về phía đối thủ, kiếm của Lục Nguyên đã tung bay kiếm khí tung hoành, trong giây lát đã giải quyết đối phương.
Không biết lúc nào đã nổi lên phong ba.
- Tác tách.
Đây chính là thanh âm máu rớt xuống băng, Huyền minh Băng cung trước đây trắng toát thì bây giờ đã bị nhuộm đỏ bởi máu, rất nhiều trưởng lão của Huyền Minh băng cung vây quanh Lục Nguyên, bọn họ đều bị kinh hãi, vừa rồi nhiều người như vậy lao tới mà vẫn bị Lục Nguyên đánh bại, chuyện này không thể tưởng tượng được, bọn họ biết thực lực của mình cũng bằng với người bị giết mà thôi nên không dám lao tới.
Trong nhất thời cục diện lâm vào trạng thái giằng co, tuy nhiên Huyền Minh Băng cung đúng là Huyền Minh Băng cung một lúc sau mấy vị trưởng lão này đã nhường ra một con đường, đồng thời hai nhân vật đã xuất hiện, một người là ngọc diện thư sinh, trong tay cầm một cây đàn một người là một đại hán đeo tám thanh linh kiếm sau lưng.
Hai người này một người chính là Huyền Cầm Khách thủ hạ đệ nhất của Huyền Họa Tử tay cầm cây đàn ngọc, còn đại hán mang tám thanh linh kiếm chính là Minh Bách thủ hạ đệ nhất của Minh Kiếm Tử.
Vốn Huyền Cầm Khách và Minh Bát vẫn chỉ có tu vi Trường Sinh tầng thứ mười mà thôi.
Trong thiên hạ này số nhân vật tiến nửa bước vào Đại Đạo Cảnh vẫn không nhiều lắm.
Nhưng dù sao Trường Sinh tầng thứ mười vẫn là nhân vật đẳng cấp ở trong Trường Sinh cảnh giới.
Huyền Cầm Khách nhìn về phía Lục Nguyên mà hỏi:
- Ngươi là ai mà dám ngông cuồng?
- Dám tới đây phong Huyền Minh tiên môn chúng ta, thật là buồn cười.
Minh Bát cười lạnh.
Huyền Cầm Khách cũng nói:
- Đúng thế để ta ra tay giáo huấn tên tiểu tử nhà ngươi.
Minh Bát cười lạnh:
- Được rồi Huyền Cầm Khách, ngươi chỉ đánh đàn là giỏi thôi, vẫn nên để ta ra tay.
Minh Bát và Huyền Cầm Khách gần đây không hợp nhau lắm, hoặc có thể nói Minh Kiếm Tử và Huyền Họa Tử hai phái này không hợp nhau.
Huyền Cầm Khách nhìn về phía Minh Bát:
- Minh Bát, tá thanh linh kiếm của ngươi tối đa cũng chỉ có thể biến thành con cua tám cẳng mà thôi, muốn đánh nhau thật không hợp, trận chiến này vẫn do ta ra tay.
Huyền Cầm Khách cũng không phải là hạng dễ bắt nạt, lập tức trả đũa.
Minh Bát cười:
- Ha ha tám thanh linh kiếm của ta vô dụng sao? Vậy mà lúc trước vẫn thắng được ngươi nửa chiêu.
- Chó má, rõ ràng là ta thắng ngươi nửa chiêu.
Huyền Cầm Khách bình thường cũng tự cao phong độ vô cùng, tuy nhiên nói chuyện với Minh Bát hắn không thèm giữ vẻ trang nhã thường ngày nữa.
Huyền Cầm Khách và Minh Bát hai người cãi nhau đều tranh nhau xem ai xuất thủ trước, cuối cùng cãi nhau kịch liệt đem Lục Nguyên ném qua một bên, khiến cho người của Huyền Minh Tiên môn phải bực mình, hai người này đúng là hai kẻ dở hơi, nội bộ cãi nhau để Lục Nguyên chiếm được tiện nghi.
- Kỳ thật hai người các ngươi không cần tranh giành nhau cả hai đồng loạt ra tay là được.
Một câu nói này tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn về Lục Nguyên, cơ hồ nhìn thấy kẻ ngu ngốc nhất trần gian vậy, Hai đối thủ tu vi Trường Sinh tầng thứ mười, muốn bọn họ liên thủ đối phó với mình, đây không phải là kẻ ngu thì là gì?
- Đúng thế, hai người các ngươi liên thủ đi, xem có thể tiếp được ta mấy chiêu.
Lục Nguyên tự tại nói.
Một câu nói này khiến cho Huyền Cầm Khách và Minh Bát hai người không cãi nhau nữa, tất cả đều quyết định giải quyết Lục Nguyên trước, Huyền Cầm Khách khẽ chuyển động bàn tay, kích thích dây đàn, tiếng đàn phát ra đương đương.
Mà Minh Bát dùng tám thanh linh kiếm trước sau ra tay, hắn chỉ có thể ngự hai thanh linh kiếm đồng thời, nhưng bàn tay của hắn biến hóa thật nhanh dưới bàn tay của hắn tám thanh linh kiếm thay nhau xuất hiện, nổ tung trên không trung phá ra hàng vạn vụn băng mỗi một vụn băng có thể giết người.
Huyền Cầm Khách và Minh Bát trước nay làm đối thủ của nhau, hiện tại liên thủ đã phát hiện ra thực lực của đối thủ so với trước đây đã tăng lên không ít.
Mà người của Huyền Minh Băng cung cũng tán thưởng không thôi, cao thủ xếp hàng thứ ba thứ tư của Huyền Minh tiên môn quả nhiên bất phàm.
Trong tích tắng một đạo ánh lửa sáng lên.
Một đạo hỏa quang này hoàn toàn không phải là kỹ xảo gì cả, mang theo một hào quang sáng loáng, vô cùng đáng sợ mang theo uy lực vô biên chém xuống dưới.
Một kiếm này bá đạo hung mãnh, như uy trời xanh.
Giống như là hỏa thú xuất hiện, hỏa diễm tuy xuất hiện chỉ trong nháy mắt nhưng đã nuốt mất hai người Huyền Cầm Khách và Minh Bát.
Một chiêu, chỉ trong một chiêu.
Một chiêu này đã đánh bại cả Huyền Cầm Khách và Minh Bát.
Chuyện này chẳng những khiến cho Huyền Cầm Khách và Minh Bát không tin được mà những người xung quanh cũng không thể nào tin.
Kiếm khí khổng lồ, rét lạnh phát ra.
Kiếm khí cùng băng kết hợp.
Một bóng người cao lớn tôn quý lăng không xuất hiện.
Bóng người này vừa xuất hiện, trong trường giống như là bị đóng băng, cơ hồ tất cả mọi người đều cảm thấy pháp lực của bản thân mình bị chậm lại áp lực không nói nên lời.
Ai cũng vô cùng kinh hãi.
Đây chính là môn chủ tu vi Đại Đạo Cảnh Minh Kiếm Tử.
Khuôn mặt của Minh Kiếm Tử từ từ cũng hiện ra mặt mũi của hắn giống như là băng điêu vậy khá là tuấn mỹ, vóc dáng của hắn vô cùng cao, hai mắt hẹp dài phát ra khí tức âm hiểm, cái mũi cao ngất đôi môi mỏng vô cùng, thanh âm mờ ảo như băng:
- Lục Nguyên tiểu tử xem ra ngươi vẫn muốn chết ở đây.
Trong lời nói của hắn chẳng có bao nhiêu sát khí, trong mắt của hắn, giết Lục Nguyên so với giết một con gà cũng chẳng khó hơn bao nhiêu.
Lục Nguyên cười cười nói:
- Hi vọng ngươi có thể chống đỡ được năm mươi chiêu dưới tay của ta.
Lục Nguyên nói câu này ra cơ hồ khiến cho trời đất long lở.
Năm mươi chiêu là khái niệm gì, ngươi không chết dưới tay của hắn đã là may rồi còn muốn giải quyết người ta trong năm mươi chiêu.
Minh Kiếm Tử nở ra nụ cười, tuy nhiên nụ cười của hắn giống như là một khối băng:
- Thú vị, thật là thú vị, nhiều năm như vậy ta vẫn chưa từng nhìn thấy tiểu bối thú vị như vậy, ngươi thật khiến cho ta mở rộng tầm mắt.
Hắn giống như là hoàng đế nhìn thảo dân vậy, Lục Nguyên cơ hồ như là con kiến trong mắt hắn, một người có tu vi Đại Đạo Cảnh giết một nhân vật tu vi Trường Sinh kỳ giống như là hoàng đế giết dân đen, dân không thể không chết.
Thực lực chênh lệch vô cùng to lớn.
Bàn tay của Minh Kiếm Tử khẽ chuyển động hắn rút lấy Vạn Niên Hàn Huyền Linh kiếm ở trong tay ra, thanh Vạn Niên Hàn Huyền linh kiếm này có một tuyệt học tên là Huyền Minh Song Xà kiếm pháp, có thể biến ra hai con xà độc, phát ra nọc độc mà giết chết đối thủ.
Lục Nguyên xoay người đánh tới một kiếm, một kiếm này dùng Hỏa Hoàng kiếm đạo đánh ra, Hỏa Hoàng một kiếm chém về phía Minh Kiếm tử, Minh Kiếm tử nhe răng cười, tên tiểu bối này muốn liều mạng với mình, thật sự là buồn cười.
- Choang.
Song kiếm đối kích.
Hỏa Hoàng kiếm đạo cơ hồ ẩn chứa Hỏa Hổ Hỏa Hầu ở trong đó, mà Song Xà kiếm pháp của Minh Kiếm Tử thì cũng ẩn chứa băng xà độc xà song xà trong đó, song kiếm giao đấu, hổ khỉ cùng rắn giao đấu nhau không ngừng, cuối cùng song song lui về phía sau.
Hai người giao thủ phen này, Lục Nguyên rõ ràng không hề rơi vào thế hạ phong.
Kỳ thực Lục Nguyên vừa rồi đã khu động Khôi Lỗi Huyền Họa tử trợ giúp cho nên pháp lực không hề yếu hơn Minh Kiếm Tử bao nhiêu, đối với trận chiến này, Lục Nguyên càng có tự tin hơn.
Mà trong lòng Minh Kiếm Tử cũng khiếp sợ không thôi, đòn của hắn ấn chứa pháp lực mà không ngờ lại bị đối phương ngăn cản, không hề rơi vào thế hạ phong, trong nhất thời hắn kinh nghi bất định.
Ở xung quanh những người của Huyền Minh tiên môn đều không thể hiểu được bọn họ không ngờ rằng Lục Nguyên có thể ngăn cản được Song Xà kiếm pháp của Minh Kiếm Tử, không hề rơi vào thế hạ phong.
Đương nhiên kinh hãi nhất vẫn là bản thân của Minh Kiếm Tử.
Minh Kiếm Tử nghiêng nghiêng một kiếm đâm ra, tu vi của hắn đã đạt tới Đại Đạo Cảnh, ra tay dĩ nhiên là khác với Trường Sinh cảnh, một kiếm này đâm ra, băng hổ băng lang tuôn ra, dùng kiếm khí làm trung tâm mà xoay tròn xuất hiện, đồng thời thân kiếm phát ra băng khí tinh khiết rét lạnh vô cùng, cơ hồ muốn đem không khí xung quanh đông lại.
Sau khi đạt tới Đại Đạo Cảnh, pháp lực trở nên vô cùng tinh khiết, tinh dương chuyển hóa tôi luyện, có thể dễ dàng phá hủy pháp lực của Trường Sinh cảnh.
Một kiếm này đâm tới, mang theo hàn băng khí vô cùng vô tận.
Lục Nguyên ra tay pháp lực cũng rõ ràng đã đạt tới tình trạng tinh khiết, trong một kiếm của hắn, thủy xà thủy hổ thủy sư thủy hồ từng con từng con xuất hiện, đồng thời một kiếm này chém thẳng về phía chính giữa phong ấn của Minh Kiếm Tử, khiến cho một kiếm của Minh Kiếm tử không cách nào đánh xuống được.
Một kiếm này đánh tới chỗ sơ hở của Minh Kiếm tử, khiến cho Minh Kiếm tử vô cùng khó chịu.
Minh Kiếm tử đã phát hiện, pháp lực của Lục Nguyên cũng tới tình trạng băng khí tinh khiết, thật là cổ quái, hơn nữa pháp lực còn cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc.
Một thức hắn xuất ra đang định thăm dò phản ứng của Lục Nguyên, chỉ cần Lục Nguyên không tìm thấy chỗ sơ hở của hắn là hắn có thể phát động tiến công, đúng lúc này Lục Nguyên lại cười ha hả cơ hồ không hề suy nghĩ mà vung một kiếm bổ tới, một kiếm này chém ở trên hư không đơn giản phá vỡ Đông Tàng kiếm thức của Minh Kiếm Tử.
Sắc mặt của Minh Kiếm tử biến đổi hắn tuyệt đối không ngờ Lục Nguyên lại dễ dàng phá chiêu của mình như thế.
Mà thế kiếm của Lục Nguyên giống như là trường giang đại hà vậy, trong nhất thời thủy miêu thủy hổ thủy sư thủy lang đều vây quanh Minh Kiếm Tử, lúc này Minh Kiếm tử mới biết pháp lực của Lục Nguyên cao minh tới mức này, trong vòng ba mươi chiêu hắn đã rơi vào thế hạ phong.
Lại một kiếm chiêu vượt không gian vọt tới Trường Hà phá vỡ kiếm chiêu quỷ dị của Minh Kiếm tử, dùng một tư thế hoàn mỹ nhất đâm vào vai phải của Minh Kiếm Tử.
- Không thể nào lợi hại như vậy được.
- Lục Nguyên hắn rõ ràng đã chiếm thượng phong.
- Đây thực sự là nhân vật Trường Sinh cảnh.
- Là đệ tử đời thứ mười, làm sao có nhân vật lợi hại thế được.
Những người ở bên cạnh không thể nào tưởng tượng được.
Minh Kiếm tử nhìn về phía Lục Nguyên:
- Lục Nguyên ngươi bức ta rồi, Huyền Minh đại trận vận chuyển cho ta.
Hắn thốt ra câu này, chỉ thấy ở trong nội cung của Huyền Minh băng, cơ hồ có vô số băng khí phát ra, băng xà băng hổ băng lang vô cùng vô tận, đều bị hàn băng khí nuốt chửng.
Băng khí cổ quái này, theo thời gian cũng phát sinh biến hóa.
Ngay lập tức một con rắn dài xuất hiện.
Ở trong băng khí mờ ảo hư không, nó dài tới hơn trăm trượng, thân hình tràn đầy lân phiến, móng vuốt vươn ra.
Một con thuồng luồng.
Đúng thế một con thuồng luồng.
Hộ sơn đại trận của Huyền Minh tiên môn đúng là không đơn giản, thủ hộ không ngờ lại là một con thuồng luồng.
Ở tu tiên giới tại Tấn quốc, có thể luyện được một con thuồng luồng căn bản phải đạt tới cấp Tông sư, mà Tấn Nguyên nhị quốc chỉ có tám vị tông sư mà thôi, đủ thấy lực của một con thuồng luồng đáng sợ thế nào.
Có thực lực của một con thuồng luồng, là có thể tiến nửa bước vào tông sư rồi.
Mà Huyền Minh tiên môn không ngờ thủ hộ đại trận thực sự lại là một con thuồng luồng, tương đương với một nhân vật cấp bậc tiến nửa bước vào tông sư thủ hộ. Tuy nhiên hiện tại con thuồng luồng này hơi mờ ảo, nguyên nhân cũng là vì năm đó Yến Thương Thiên chém giết Huyền Minh Tử, đánh bị thương đại trận khiến cho con thuồng luồng vẫn chưa hồi phục được như cũ.
← Ch. 0323 | Ch. 0325 → |