← Ch.0490 | Ch.0492 → |
- Mười ba!
Lục Nguyên thản nhiên nói.
Kiếm Chi Tinh cười ha hả:
- Ngươi quả nhiên là bị việc ta lĩnh ngộ tám loại kiếm ý hù chết rồi.
Lục Nguyên thản nhiên nói:
- Nói trắng ra thì ngươi quả nhiên là ngu ngốc. Ngươi không phải là người ngu ngốc mà là một con chó ngu ngốc.
Kiếm Chi Tinh ngẩn người:
- Quả nhiên ngươi chột dạ rồi. Ngươi bị tám loại kiếm ý của ta làm cho sợ ngây người, không dám nói mình lĩnh ngộ được bao nhiêu chủng kiếm ý.
- Chó chết ngu ngốc quả nhiên là chó chết ngu ngốc. Ngay cả ta nói rồi mà cũng không biết. Chỉ số thông minh như thế này.... Chậc chậc!
- Ngươi nói lúc nào?
Kiếm Chi Tinh quát.
- Ta không phải vừa mới nói sao? Được rồi, thấy chỉ số thông minh của tên chó chết ngươi quá thấp, nên ta nói lại một lần nữa. Lúc này đây hãy nghe cho rõ ràng. Bằng không thì ta không có hứng thú nói lần thứ ba nữa đâu.
Lục Nguyên thản nhiên nói:
- Mười ba!
- Mười ba là có ý gì?
Kiếm Văn Hào khó hiểu.
- Mười ba chủng kiếm ý. Ngươi đây không hiểu nó có ý gì sao?
Lục Nguyên liếc nhìn Kiếm Văn Hào.
Mười ba chủng!
Mười ba chủng kiếm ý!
Một viên đá bắn thẳng ngàn tầng mây.
Lần đầu tiên tới Kiếm quyển, tư chất bình thường thì một hai loại. Tốt hơn một chút thì ba bốn loại. Ngoại trừ môn hạ của Thái Sử Chí Tôn, những nhân vật môn hạ của tám đại chi tôn khác thì đều là năm, sáu loại kiếm ý. Đạt tới tám loại kiếm ý như Kiếm Chi Tinh thì cực kỳ ít.
Trong lịch sử của Kiếm môn từ trước đến nay, muốn nói có người đạt được hơn mười chủng kiếm ý không phải là không có khả năng. Nhưng những người đó rất là ít.
Mười ba chủng kiếm ý! Cái này....
Trong lịch sử Kiếm môn, đặc biệt là lịch sử mười vạn năm gần đây, có thể luyện được mười ba chủng kiếm ý cũng tuyệt đối gom góp không đến mười người. Thậm chí cũng chỉ đếm trong vòng năm ngón tay, trong lúc này là tính luôn cả Kiếm Chi Tử.
Điều này quả thật kinh người.
Thoáng cái, ánh mắt môn hạ Cửu Đại Chí Tôn nhìn Lục Nguyên hoàn toàn thay đổi.
Kiếm Chi Dực quát to một tiếng:
- Ngươi nói mình ngộ được mười ba chủng kiếm ý. Ta có được Ngộ đạo tiên chi mà cũng chỉ ngộ được tám chủng kiếm ý. Ngươi dựa vào cái gì mà ngộ được mười ba chủng kiếm ý. Ngươi là đang dối gạt người.
- Vậy sao?
Lục Nguyên nhẹ nhàng nói. Trên đỉnh đầu Lục Nguyên hiện lên hơn mười phù chú. Trong lúc nhất thời, không gian vùng phụ cận bị hơn mười trương thượng cổ phù chú thắp sáng lên. Chính giữa là bạch vân chi nguyên anh. Hai bên có hai trương phù chú to gấp năm lần so với phù chú bình thường. Hai cái phù chú, Sinh ở phía trên, Tử ở phía dưới.
Xuống lần phía dưới là đủ loại kiểu dáng nhấp nhô trên đỉnh đầu.
- Là cổ phù chú Sinh phía trên cùng cổ phù chú Tử phía dưới.
- Rõ ràng là đã lĩnh ngộ được kiếm ý khó khăn nhất Sinh chi kiếm ý và Tử chi kiếm ý. Hắn làm sao mà lĩnh ngộ được?
- Ta muốn lĩnh ngộ Sinh chi kiếm ý mất trên trăm năm cũng chưa chắc đã lĩnh ngộ được.
Một môn hạ thiên tài của một Chí Tôn lên tiếng.
- Đúng rồi, còn nhiều trương thượng cổ phù chú khác nữa. Để ta đếm một chút, là Phong chi phù chú, Vân chi phù chú, Lôi chi phù chú, Nộ chi phù chú, Hà chi phù chú, Lưu chi phù chú, Qua chi phù chú, Thử chi phù chú, Đoạn chi phù chú, Sinh chi phù chú, Hàn chi phù chú, Phiêu chi phù chú, Chân chi phù chú, Đông chi phù chú, Thú chi phù chú, Sương chi phù chú, Hồng chi phù chú. Trời ạ, tổng cộng là năm mươi đạo thượng cổ phù chú.
- Làm sao mà được nhiều như vậy?
- Trời ạ!
- Một thiên phú kiếm đạo như thế làm sao mà chỉ có thể coi là thiên tài bình thường được. Cái này phải gọi là kiếm đạo tuyệt thế thiên tài.
- Không thể tưởng tượng được môn hạ của Thái Sử Chí Tôn lại có tuyệt thế thiên tài như vậy.
- Tuyệt thế thiên tài như vậy, tuy không có khả năng bì kịp Kiếm Chi Tử, nhưng trong Kiếm môn cũng là mấy ngàn năm mới có một người.
Giờ khắc này, nhóm môn hạ Thái Sử Chí Tôn đều kích động như muốn khóc. Bọn họ những năm qua bị đánh áp, ngay cả thiên tài bình thường cũng khó thu dụng. Thái Sử Chí Tôn cực kỳ bị kỳ thị. Không có nhân vật kiệt xuất xuất hiện. Lúc này đây sư đệ xảo quyệt lại có được thành tích như thế này, quả nhiên là chuyện mừng.
Bọn họ trước đây cũng từng nghĩ tiểu sư đệ thực lực kinh người, lúc này đây có lẽ có thể ngộ được năm, sáu loại kiếm ý nói không chừng chính là một kỳ tích. Có thể ngộ ra bảy chủng kiếm ý là tuyệt đối không nghĩ qua. Lục Nguyên có thể ngộ ra mười ba chủng kiếm ý đã là kiếm đạo thiên phú đến cỡ nào.
Những người khác cũng có thanh âm chậc chậc. Tất cả đều nghị luận Lục Nguyên thiên phú kinh người. Thượng Quan Sát, Hiên Viên Lệnh, Bách Lý Băng là những nhân vật Đại Đạo Cảnh thập tầng đều không thể không thừa nhận Lục Nguyên tiềm lực cường đại đến mức không thể tưởng tượng được.
Kỳ thật thì bọn họ đã đánh giá cao Lục Nguyên. Lúc này đây, nếu như không phải gặp được Kiếm ý quái vật, nếu như không phải vừa vặn nổi lên Sinh Tử Luân Hồi chi bàn khắc chế Kiếm ý quái vật thì với thiên phú của Lục Nguyên, chỉ ngộ ra được tám chín loại kiếm ý mà thôi. Tuyệt đối không đến mười ba chủng kiếm ý chấn động nhân tâm như vậy.
Lục Nguyên nhìn về phía Kiếm Chi Tinh:
- Như thế nào, hiện tại còn hoài nghi ta ngộ được mười ba chủng kiếm ý sao?
Hắn dùng ánh mắt đùa cợt của một con mèo nhìn con chuột để nhìn Kiếm Chi Tinh.
Kiếm Chi Tinh tinh thần sụp đổ. Vì cái gì? Vì cái gì? Đây là lần thứ ba y thua trong tay Lục Nguyên. Chính mình thật sự không bằng Lục Nguyên sao?
- Tốt rồi, lúc này đây nên chấm dứt.
Trong màn đêm, lão giả Công Dương Chí Tôn đi ra. Ông nhẹ nhàng vỗ tay, lập tức Kiếm quyển trên đỉnh đầu chậm rãi thu lại, để lại một trần nhà trụi lủi, như bộ dạng lúc ban đầu.
Công Dương Chí Tôn giọng nói khàn khàn:
- Kiếm quyển chỉ là trợ lực cuối cùng. Cuối cùng đạt tới tình trạng gì thì phải dựa vào chính các ngươi. Nếu như chỉ dựa vào hữu dụng của Kiếm quyển, thì Kiếm môn chúng ta không phải xếp hạng bình thường.
Ông ta cũng không phải là người nói nhiều. Sau khi nói xong thì ẩn vào trong màn đêm.
Kế tiếp tất nhiên là ai về nhà nấy. Môn hạ của Thái Sử Chí Tôn quay về núi Hồi Không.
- Tiểu sư đệ, thật sự là quá giỏi.
- Bao nhiêu năm qua, sau khi Yến sư huynh rời khỏi chưa từng thấy có ai giỏi như vậy.
Kỳ thật thì Chu Nộ Trì cũng chỉ nghe qua danh Yến Thương Thiên mà thôi. Nghe nói đây là thiên tài lớn nhất của Thái Sử Chí Tôn, thường xuyên được truyền tụng. Còn bây giờ lại có một thiên tài mới xuất hiện.
- Đúng vậy, tiểu sư đệ.
Môn hạ Đoan Mộc, môn hạ Thượng Quan... đều trợn mắt há hốc mồm khiến người ta sảng khoái vô cùng. Đáng tiếc, môn hạ của Hiên Viên Chí Tôn lại không có bao nhiêu phản ứng, không có bộ dạng cực kỳ hưng phấn.
- Các ngươi là chưa quen thuộc với Hiên Viên Lệnh. Hiên Viên Lệnh người này lòng dạ sâu đậm. Làm sao mà bị giật mình dễ dàng như vậy. Nhưng ta chứng kiếm được tay của y nắm lại rất nhanh. Chỉ sợ sớm đã nắm được điểm quan trọng nào đó. Chỉ là các ngươi xem không hiểu mà thôi.
Tần Sương Thành nói ra. Y dù sao cũng là người lớn tuổi nhất trong số mọi người, nên cũng quen thuộc với Hiên Viên Lệnh một chút.
← Ch. 0490 | Ch. 0492 → |