← Ch.0641 | Ch.0643 → |
Kiếm tham, cũng không bình thường như kiếm tú
Kiếm tham, là nhân vật đứng đầu trong Kiếm đạo bát cực. Chỉ kém mấy người Kiếm ngục, Kiếm Ma đỉnh cấp.
Lục Nguyên đã xác định cách để ba tháng sau thắng được Kiếm tham. Đó chính là nâng cao thực lực bản thân tới Hỗn Động cảnh tam trọng thiên cắt rời thiên địa. Chỉ có đạt tới Hỗn Động cảnh tam trọng thiên, mới có thể thắng được Kiếm tham. Nhưng muốn đạt được Hỗn Động cảnh tam trọng thiên, chỉ e không dễ.
Tuy nhiên, khó đến đâu nào.
Khó thì từ bỏ sao?
Thật bất hạnh, bản thân dù từ trước tới nay, đều biếng nhác đấy, nhưng lúc bản thân thật sự muốn làm điều gì đó, chưa từng bao giờ từ bỏ.
Ta cũng không tin, thời gian ba tháng, không tới được Hỗn Động cảnh tam trọng thiên, thắng được Kiếm tham.
Ở trong hốc cây đương nhiên không thể là nơi tốt để luyện công, môi trường ở đây quá an nhàn, Lục Nguyên định ra ngoài một chút. Kết quả vừa định đi, đã nghe thấy trên Kiếm đạo thụ, truyền tới đủ lời nghị luận.
- Haha, Thái Sử chí tôn môn hạ, đoán chừng đang vui vẻ ở tầng hai của kiếm đạo thụ. Kết quả Kiếm tham liền tìm đến cửa.
Thường thường, tầng thứ hai của kiếm đạo thụ, đều là dành cho những người tương đương có thực lực. Thái Sử chí tôn môn hạ quả nhiên chỉ là may mắn, mới có thể ở tầng hai của kiếm đạo thụ. Thực lực của bọn họ quá kém, chỉ một Kiếm tham đã khiến họ không biết phải làm sao.
Một môn phế vật như vậy, lại còn dám ở tầng hai của kiếm đạo thụ. Kiếm tham làm rất tốt, ta thấy bọn họ sẽ bại thôi.
Cùng xmuội, ba tháng sau, có trò hay để xmuội.
Những người này rõ ràng đang thấy rất hả hê. Việc Kiếm tham đến rất nhanh chóng bị truyền ra ngoài. Lục Nguyên cũng không để ý, một đường bay thẳng tới nơi cách kiếm đạo thụ không xa. Nơi này vừa nằm trong sự bảo vệ của kiếm đạo thụ, lại có thể ra ngoài tìm yêu thú để luyện, đồng thời cũng khá yên tĩnh, có thể khiến mình yên tĩnh luyện công.
Bắt đầu luyện công
Lục Nguyên lẳng lặng nhìn kiếm của mình. Tuy không phải là luyện kiếm, nhưng mình luyện công, thường thích bắt đầu từ luyện kiếm.
Mà lúc này, một thư mật báo được đưa tới kiếm chủ trên núi, là liên quan tới việc Lục Nguyên luyện công.
- Kiếm tham, ép Lục Nguyên tới mức này sao? Tạm thời trấn áp Thái Sử, không cần vội ra tay, xem xem Lục Nguyên có thể biểu hiện thế nào.
Giọng kiếm chủ truyền tới.
- ồ, người của Ẩn Kiếm tông cũng tới sao? Xem ra, cũng là tới vì Lục Nguyên.
Giọng kiếm chủ bồng bềnh mờ mịt:
- Bạn cũ đã tới rồi, đương nhiên phải gặp.
Đây là một khu rừng rậm.
Cây cối ở đây, thô và to một cách thần kỳ. Mỗi cây cao tới hơn trăm trượng. Bò sát ở đây, cũng lớn một cách thần kỳ. Một con bò sát to tới gần một trượng, có thể nuốt chửng một trăm người phàm cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên, cây cối ở đây có to đến đâu, bò sát có lớn đến đâu, so với rễ cây kia, cũng nhỏ một cách lạ kỳ.
Một rễ cây kia, khá thô và to, vốn không phải chỉ cây này to, đi vào sâu bên trong, rễ cây này thậm chí dài cả trăm trượng thậm chí ngàn trượng, đâm rất sâu vào lòng đất. Nhìn từ xa, đó cây cao vạn trượng, là một cây đại thụ tồn tại với thời gian.
Cây kiếm đạo.
Mà ở đây, một người thanh niên mặc áo xngươi, đang ngồi xếp bằng.
Vô tướng thôn phệ quyết vận lên, Dưỡng Ngô tiên kiếm đặt bên người.
Lục Nguyên thở một hơi.
Lần này lại thất bại.
Muốn tấn công Hỗn Động cảnh tam trọng thiên cắt rời thiên địa, thực không phải chuyện đơn giản.
Nếu là bình thường tấn công cao thêm một cảnh giới bị thất bại, Lục Nguyên cũng thực sự không quá để ý. Bản thân Lục Nguyên là người khá rộng lượng. Với tính cách bình thường của Lục Nguyên, chỉ lo bây giờ sẽ uống một bình rượu, sau đó ngủ một giấc, thật an nhàn, thói quen đó, mới là tính cách của Lục Nguyên.
Chỉ là, lần này không giống.
Khi đó, Kiếm Tham hẹn ba tháng tỉ thí, ba tháng sau, sẽ dựa vào Thiên Tham Thủ đại thành của ngươi ta, đến cướp tiên kiếm của Lục Nguyên. Hơn nữa không chỉ tiên kiếm của Lục Nguyên, còn cả Bi tiên kiếm của Thái Sử Bi, tiên kiếm của Tống Địa. Ngươi ta định một lần hành động đoạt được ba thanh tiên kiếm, khiến Thái sử chí tôn môn hạ, mất mặt toàn bộ.
Mà hiện nay, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có mình có khả năng đấu lại với Kiếm Tham.
Chỉ là, đến lúc này, đã qua một tháng, còn hai tháng nữa, Kiếm Tham sẽ tới.
Nếu như mình không thể đạt được Hỗn động cảnh đệ tam trọng thiên cắt rời thiên địa, thì không cách gì ngăn cản được Kiếm Tham, thắng được Kiếm Tham.
Chỉ là, muốn trong hai tháng còn lại, đạt được hỗn động cảnh tam trọng thiên, không phải là chuyện dễ.
Lục Nguyên thở ra một hơi, thời gian thật sự là nhngươi.
Nhưng bất kể thế nào...nhất định phải thành.
- Ngươi luyện như vậy, không nói cho ngươi hai tháng, mà là có cho cả hai năm, chỉ sợ căn bản cũng không luyện thành.
Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng Lục Nguyên. Lục Nguyên đột nhiên cả kinh, bị người đi tới sau lưng, lại không phản ứng gì lại, đây là một sơ suất quá lớn, quá mất thế diện.
Hơn nữa, không chỉ là sơ suất, như vậy thật sự là nguy hiểm. Nếu người đột nhiên xuất hiện phía sau mình lại động thủ với mình, vậy mấy cái mạng của mình cũng không đủ chết.
Lục Nguyên vô cùng kinh sợ, trong nháy mắt nhảy ra xa, sau khi xa tới gần trăm trượng, mới quay đầu nhìn.
Ở đó, một ông già tóc bạc trắng, đang đứng chắp tay.
Ông lão tóc trắng này, tựa hồ chỉ là một người bình thường...Chút khí thế cũng không có gì đáng kể, nhưng Lục Nguyên biết rõ, ông lão tóc bạc này tuyệt đối không phải người thường. Người thường không thể bất tri bất giác đến cách phía sau mình ba thước, mà không để mình biết được.
- Không phải khẩn trương, lão phu không có ác ý gì.
Ông lão tóc bạc nói:
- Lão phu quen biết Chu Thỉnh Huyền.
- Ông quen biết Chu sư thúc tổ?
Lục Nguyên khẽ giật mình.
- Nói chính xác, lão phu còn dạy Chu Thỉnh Huyền một thời gian ngắn.
Ông lão tóc trắng này nói, thấy bộ dạng không tin của Lục Nguyên, ông lão tóc trắng mỉm cười:
- Chu Thỉnh Huyền cách đây không lâu gửi thư nói, ông ta dạy được một nhân vật thiên tài, tên là Lục Nguyên. Thậm chí ở Hoa Sơn, thông qua vạn luân hồi, thậm chí còn chống được mười ngàn lẻ một kiếm.
Câu này nói ra, Lục Nguyên không khỏi tin tới tám phần. Bởi vì, vạn kiếm luân hồi năm đó của mình, thậm chí cả chuyện chống được mười ngàn lẻ một kiếm, thật sự chỉ có Chu Thỉnh Huyền biết rõ. Những người khác, cho dù là người của Hoa Sơn cũng tuyệt đối không biết.
- Vậy là ông?
Lục Nguyên hỏi.
- Lão phu là Kiếm Như Hải, chủ tông đương đại của Ẩn Kiếm Tông.
Ông lão tóc trắng thản nhiên nói.
- Ẩn Kiếm Tông?
Lục Nguyên không khỏi khẽ giật mình. Bản thân mình đã vào trung ương thiên triều lâu rồi, nhưng cho tới giờ vẫn chưa từng nghe qua cái tên Ẩn Kiếm Tông.
Ông lão tóc bạc tự xưng là Kiếm Như Hải này lại nói:
- Chu Thỉnh Huyền hẳn là đã nói với ngươi việc của Kiếm Tông rồi?
Lục Nguyên lập tức bắt đầu nhớ lại. Đây quả thực là một việc không ngờ. Tuy nhiên theo trí nhớ, cũng lập tức nhớ ra.
Trên mặt đất trước đây rất lâu, sự tồn tại của Tài Kiếm, nhưng lại không có sự tồn tại của Tài Kiếm.
← Ch. 0641 | Ch. 0643 → |