Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0916

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0916: Lục Nguyên vs Kiếm Chi Tử (7-8)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Có chuyện gì vậy? Lục Nguyên thầm giật mình, kiếm đạo môn là chỗ dựa lớn nhất để hắn chiến thắng Kiếm Chi Tử, không thể ra vân đề gì. Hắn đưa ý thức vào trong, phát hiện thì ra tuy kiếm khí tích đầy nhưng kiếm đạo hồ lô dựng dục ra kiếm đạo môn còn cần chút thời gian, cái này vui đây.

Ngươi nói cái này cần thời gian rốt cuộc là bao lâu? Nếu lâu quá thì mình không chống đỡ nổi nữa, công kích của Kiếm Chi Tử rất sắc bén.

Bây giờ mình phải tìm một chỗ trốn, nhưng không thể ra khỏi phạm vi Kiếm Môn, dù sao chiến đấu với Kiếm Chi Tử là phạm vi toàn Kiếm Môn, ra khỏi đây là tự động nhận thua. Tuy nhiên trong toàn Kiếm Môn có chỗ nào có thể ngăn được sát ý kinh thiên của Kiếm Chi Tử đây? Có thể nói Kiếm Chi Tử một kiếm chém xuống, thứ gì không phá? Bây giờ cao thủ dùng kiếm số một trung ương thiên triều tuyệt đối chính là Kiếm Chi Tử.

A, phải rồi, có một nơi Kiếm Chi Tử không thể đi.

Chỗ đó là thôn phệ khói độc trên kiếm tu tinh thần. Trên kiếm tu tinh thần có một nửa khu vực vây trong thôn phệ khói độc. Thôn phệ khói độc rất là đáng sợ lúc trước mình dùng thanh thánh kiếm đạo chỉ có thể chuyển động ở mặt ngoài. Nhưng trải qua Tháp Nguyên Tố hiểu ra nguyên tố độc nhất là nguyên tố bộc khiến thanh thánh kiếm đạo có tiến cảnh rất lớn, bây giờ vào trong thôn phệ khói độc chắc không thành vấn đề. Mình ở trong thôn phệ khói độc chờ đến khi kiếm đạo môn hiện ra, vậy là có thể đánh bại Kiếm Chi Tử rồi.

Ý kiến hay!

Lục Nguyên suy nghĩ xong vừa đánh vừa lùi, lùi đến kiếm tu tinh thần.

Kiếm Chi Tử cười khẩy, bây giờ Lục Nguyên bại lui, hắn chỉ có nước chết dươis kiếm của mình. Vô số người đứng xem đã bay ra khỏi tinh thần nhìn Kiếm Chi Tử một đường đuổi theo Lục Nguyên đến kiếm tu tinh thần, thầm nghĩ Lục Nguyên quả nhiên yếu hơn Kiếm Chi Tử một chút. ài, mặc dù hắn kinh tài tuyệt diễm, nhưng mà đáng tiếc là có một Kiếm Chi Tử chặn trước mặt.

Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên chiến đấu còn đang tiếp tục, Lục Nguyên hoàn toàn rơi vào thế yếu. Chính lúc này, vèo một tiếng Lục Nguyên lùi vào trong thôn phệ khói độc, hắn làm vậy khiến mọi người đều ngoài ý muốn. Kiếm Chi Tử ngây ra, gã không bao giờ ngờ Lục Nguyên sẽ ẩn vào thôn phệ khói độc kiếm tu tinh thần.

Toàn Kiếm Môn chỗ đáng sợ nhất tuyệt đối không phải kiếm tổ tinh thần, mà là thôn phệ khói độc cẩu kiếm tu tinh thần. Loại thôn phệ khói độc đó cực kỳ đáng sợ.

Kiếm Chi Tử chắc chắn rằng chỉ cần Lục Nguyên ở trong thôn phệ khói độc thì gã không cách nào giải quyét hắn, nhưng hắn có thể ở trong thôn phệ khói độc bao lâu đâu? Kiếm Chi Tử ở bên ngoài thôn phệ khói độc chờ một lát, chờ Lục Nguyên đi ra nhưng mà vẫn không thấy hắn ló mặt.

Một nén nhang chớp mắt qua đi. Kiếm Chi Tử rốt cuộc khẳng định, Lục Nguyên có thể ở trong thôn phệ khói độc thời gian dài.

Kiếm Chi Tử quát dài:

- Lục Nguyên, chẳng phải ngươi muốn cùng ta đại chiến sinh tử ư? Tại sao bây giờ co ro trong thôn phệ khói độc?

Trong thôn phệ khói độc truyền đến tiếng cười của Lục Nguyên:

- Lúc trước ngươi đã nói trận chiến của chúng ta phạm vi là toàn Kiếm Môn, bây giờ ta ở trong thôn phệ khói độc kiếm tu tinh thần tất nhiên hợp tình hợp lý, hợp lý hợp tình. Ngươi hoàn toàn có thể vào thôn phệ khói độc đấu cùng ta, nếu ngươi không thể vào được thì ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, đợi ta ăn no uống đủ ra ngoài.

Kiếm Chi Tử tức đến mặt xanh mét. Bình thường Kiếm Chi Tử không phải ngu đần như vậy, rất là khôn ngoan. Nhưng vì gã ghét nhất là Lục Nguyên, mới rồi có thể lập tức giết chết hắn, đang rất vui sướng thì nay bị đả kích nặng nề, vậy nên mới có phản ứng như thế.

Hiện tại tình thế đến lúc cực kỳ vớ vẩn, rõ ràng là kiếm quyết của hai cường giả dùng kiếm mạnh nhất trung ương thiên triều thế mà một người ở trong, một kẻ ở ngoài thôn phệ khói độc, tình hình này không thể đánh được.

Kiếm Chi Tử nhìn Pháp Thánh Đế Tử, nói:

- Pháp Thánh Đế Tử, cuộc chiến này do người chủ trì, người nên nói một câu công bằng đi. Bây giờ Lục Nguyên núp trong thôn phệ khói độc không ra thì tính là quyết chiến sao?

Tất nhiên Pháp Thánh Đế Tử muốn bênh vực Lục Nguyên, nhưng giờ hắn không chiếm đạo lý bao nhiêu.

Hơn nữa Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử cùng ở bên cạnh lên tiếng, ba đế tử ra áp lực thì trong phút chốc Pháp Thánh Đế Tử rất khó nói gì.

Pháp Thánh Đế Tử suy tư một chút, nói:

- Lục Nguyên ở kiếm tu tinh thần cũng nằm trong phạm vi quyết kiếm, nhưng hắn luôn ở trong thôn phệ khói độc thì rất kỳ. Vậy đi, Lục Nguyên tối đa chỉ ở trong thôn phệ khói độc hai mươi canh giờ mà thôi, nếu vượt qua thì trực tiếp phán hắn thua.

Hai mươi canh giờ tức là một ngày rưỡi.

Điều kiện như vậy Kiếm Chi Tử có thể chấp nhận. Gã cảm giác được Lục Nguyên là sơ kỳ thế giới cảnh tứ tầng, nếu một ngày rưỡi hắn lên đến thế giới cảnh ngũ tầng thì sẽ lật ngược trời, là chuyện vớ vẩn không bao giờ có. Nếu Lục Nguyên không thể đến thế giới cảnh ngũ tầng thì hắn sẽ không lật trời được.

Hai mươi canh giờ là lúc Lục Nguyên thảm bại.

Kiếm Chi Tử chỉ có thể là một mình mình.

Lục Nguyên, thua ta đi.

Kiếm Chi Tử là người rất trầm ổn, không nóng nảy, ngồi xếp bằng trên không khí ngoài thôn phệ khói độc, chờ tới lúc Lục Nguyên xuất hiện. Gã phải nuôi dưỡng tích súc tọa cơ hội tất sát Lục Nguyên, cứ thế hơi thở kiếm đạo trên người Kiếm Chi Tử càng lúc càng đậm, càng lúc càng đáng sợ, hơi thở kiếm đạo vượt qua Kiếm Diệt lão tổ rất nhiều, không phải một cấp bậc.

Người đứng đầu kiếm đạo, Kiếm Chi Tử bây giờ uy phong bát diện, quân lâm Kiếm Môn.

Tình hình bây giờ là Kiếm Chi Tử chiếm ưu thế.

Lục Nguyên tránh trong thôn phệ khói độc tuyệt đối yếu thế.

Tạm thời Lục Nguyên còn chưa thua nhưng chắc chắn hai mươi canh giờ sau sẽ thua, hắn sẽ bị đánh bại.

Đây là cục diện không thể thay đổi.

Hiện nay Lục Nguyên ở trong thôn phệ khói độc, đang chờ đợi. Lục Nguyên biết ước định hai mươi canh giờ, trong lòng cho rằng kiếm đạo môn đi ra sẽ không ít hơn hai mươi canh giờ, nếu vượt qua cực hạn này chắc mình phải trợn tròn mắt. Thôi, chắc sẽ không ra chuyện ngoài ý muốn thế đâu.

Bây giờ ở trong thôn phệ khói độc mình nên làm gì đây?

Lục Nguyên đang suy nghĩ thì bỗng đáp xuống vài con cửu vĩ miêu yêu cao mấy ngàn trượng.

A, cửu vĩ miêu yêu, mình từng bắt nó. Khi mình bắt cửu vĩ miêu yêu thì mới tới hỗn động cảnh, chỉ tiến thôn phệ khói độc một lần, nếu xuất hiện khi đó xuất hiện cửu vĩ miêu yêu to như núi nhỏ thế này thì mình thua chắc rồi. Nhưng bây giờ thì sao? Con này tính cái gì.

Dù sao Lục Nguyên rảnh rỗi chờ kiếm đạo môn, giết cửu vĩ miêu yêu lấy miêu yêu châu vậy.

Những con cửu vĩ miêu yêu vốn định ăn kẻ xâm nhập, đã lâu không ăn nhân loại giờ khó được có kẻ đưa lên tận miệng. Nhưng nghênh đón chúng nó là kiếm quang lẫm liệt, một luồng kiếm quang giết chết đám miêu yêu muốn ăn Lục Nguyên, hắn thu nhặt miêu yêu châu.

Ở trong thôn phệ khói độc hắn thu gom miêu yêu châu, từng cái một rơi vào tay.

Những miêu yêu châu so với lúc hắn ở hỗn động cảnh thu lấy thì to hơn rất nhiều, một cái cỡ cái thớt.

Tổng cộng thu thập đến một trăm mười miêu yêu châu, Lục Nguyên mới bắt đầu ngưng luyện thân thể mình. Miêu yêu châu chỉ có một tác dụng đó là ngưng luyện ra thân thể, khiến lực phòng ngự cơ thể càng cường đại, đến mức độ vô thượng cương nhu thân. Đã lâu rồi Lục Nguyên không ngưng luyện miêu yêu châu, giờ thì bắt đầu.

Miêu yêu châu to cỡ tấm thớt bị hắn ném vào miệng. Miệng bình thường theo lý thì không nhét vào hết miêu yêu châu cỡ tấm thớt, nhưng hiện nay Lục Nguyên tinh thông không gian thiết tắc, thông qua không gian biến đổi ăn những miêu yêu châu như ăn miếng thịt bằm vậy.

Qua một lúc toàn thân Lục Nguyên tỏa ánh sáng sắt thép, thần thể tỏa ánh sáng rực rỡ bốn phương.

Lục Nguyên cảm giác rõ rệt thần thể cường hơn trước nhiều, mạnh đến cực hạn cảnh giới này.

Nhưng Lục Nguyên săn giết một trận, trong thôn phệ khói độc cửu vĩ miêu yêu bị giết gần hết. Thôi, tiếp theo tùy tiện đi dạo một vòng vậy. Khi Lục Nguyên tùy ý đi dạo thì cảm giác có thứ gì đang triệu hoán mình, cảm giác rất là quen thuộc.

Trong thôn phệ khói độc mà có thứ gì triệu hoán mình? Còn là chỗ sâu nhất nữa.

Lục Nguyên nổi lên hứng thú, bay tới chỗ sâu nhất thôn phệ khói độc.

Càng đi vào trong thì độc khí càng đậm, tới chỗ sâu nhất Lục Nguyên thây một khúc xương.

Khúc xương như có dấu vết vô tận tang thương, vô số năm tháng. Lục Nguyên nhìn khúc xương, vô tướng thôn phệ quyết không tự chủ được vạn chuyển. Khúc xương là vật liên quan đến vô tướng thôn phệ quyết, thầm giật mình, tay chạm vào xương.

Đột nhiên một lực lượng cắn nuốt cường đại từ khúc xương truyền vào người Lục Nguyên. Pháp lực khắp người Lục Nguyên giống như hơi nước biến mất, nhưng vô tướng thôn phệ quyết vừa động liền có thể giam cầm khúc xương.

Lát sau vô số thần thức nhập vào người Lục Nguyên.

Lục Nguyên liền hiểu lai lịch của khúc xương là gì.

Khúc xương không đến từ kỷ nguyên này, nó đến từ kỷ nguyên trước. Ở kỷ nguyên nào đó có một con bạch tuộc mười vạn tám ngàn cái vòi. Không sai, ngươi không có nhìn lầm, bạch tuộc bình thường chỉ có tám vòi nhưng con này có đến mười vạn tám ngàn cái vòi.

Phạm vi bạch tuộc bình thường chỉ có thể bao phủ một khu vực biển rất nhỏ.

Mà con bạch tuộc khổng lồ có mười vạn tám ngàn cái vòi thì hùng bá vô số tinh vực. Trong vô số tinh vực, vô tận cái vòi dài nhỏ xoay quanh, đó là thần vật cũng là nhất cá ma vật. Lúc đó năng lực lớn nhất của bạch tuộc này là hấp thu vòi của đồng loại, tăng cường mười vạn tám ngàn cái vòi của mình.

Không chút nghi ngờ, con bạch tuộc khổng lồ này ngày càng mạnh, càng lúc càng mạnh.

Nhưng khi thiên địađại kiếp nạn, kỷ nguyên hủy diệt đến thì nó chống không nổi, tự bạo.

Con bạch tuộc có mười vạn tám ngàn cái vòi chết đi, toàn thân một khúc xương quan trọng nhất trải qua nhiều biến chuyển cuối cùng rơi vào kiếm tu tinh thần. Mực nước của nó tự động biến thành khói độc mà ngay cả thế giới cảnh cũng không dám đụng vào, xương cốt thì giấu ở chỗ sâu nhất.

Vô tướng thôn phệ quyết thôn phệ long của Lục Nguyên và khúc xương bạch tuộc khổng lồ tương thích, cho nên mới triệu hoán Lục Nguyên.

Thật ra lúc Lục Nguyên ở hỗn động cảnh thì nó có kêu gọi hắn một lần, nhưng khi ấy hắn không chú ý đến. Lần này Lục Nguyên bị Kiếm Chi Tử buộc ở lại lâu trong thôn phệ khói độc, rảnh rỗi quá không việc gì làm chờ kiếm đạo môn xuất hiện, vừa lúc cảm ứng được triệu hoán.

Kiếm Chi Tử thật là người tốt.

Nếu không có Kiếm Chi Tử thì mình thật sự không nghĩ lại tiến vào thôn phệ khói độc, cũng không ngờ có thể ở trong này luyện thành thôn phệ long thôn thủy long, bây giờ là cơ hội. Trong lòng Lục Nguyên dâng lên vui sướng, khoanh chân ngồi, vạn vô tướng thôn phệ quyết hấp thu khúc xương.

Khúc xương cỡ mười trượng, Lục Nguyên chậm rãi hấp thu, khúc xương ngày càng nhỏ, càng nhỏ.

Cuối cùng khúc xương hoàn toàn biến mất, Lục Nguyên phát hiện thôn phệ long đã ngưng tụ thành, đỉnh đầu lóe qua một con rồng trong suốt, đây chính là thôn thủy long. Bảy con vô tướng thôn phệ long mình đã luyện thành kim, mộc, thủy, lôi, từ nay văn minh văn tự bốn hệ không có tác dụng gì với mình, còn có thể hấp thu ngược lại văn minh văn tự để tăng cường bản thân.

Lục Nguyên tất nhiên là biết tác dụng của thôn phệ long. Thái cổ văn minh văn tự một chi nhánh lớn là văn tự hồng hệ, hồng thuộc thủy, thôn thủy long có thể nuốt sạch nó, không chừa một mẩu, trừ điều đó ra còn nhiều văn minh văn tự thuộc thủy, thật là cuộc đời may mắn.

Khi Lục Nguyên luyện thành thôn thủy long không lâu thì cảm giác kiếm đạo hồ lô biến đổi. Hắn rót thần thức vào trong, phát hiện miệng kiếm đạo hồ lô có xu hướng dâng lên, kiếm đạo hồ lô rất có thể phun ra kiếm đạo môn.

Tốt quá!

Trước thử một phát rồi tính tiếp, nếu không thử ra trận gặp vấn đề gì thì chết.

Lục Nguyên thúc đẩy thần thức, bùm một tiếng, trong kiếm chi không gian xuất hiện một cánh cửa vô cùng to lớn, không thể tả nó cao to thế nào, nguy nga cỡ nào. Lục Nguyên ngẩng đầu nhìn cánh cửa, dường như trên cửa có vô tận ánh sáng iếm. Lục Nguyên lờ mờ thấy kiếm quang to lớn từ trong cửa chợt lóe. Cánh cửa đóng chặt nhưng cho cảm giác trấn áp vạn vật.

Tang thương, cổ lão, uy nghiêm, đáng sợ, đoan trọng, vô tận kiếm quang chớp động, dường như tụ tập kiếm đạo vô thượng ảo diệu, vô tận thần thông, kiếm đạo cực độ, kiếm đạo đỉnh cao, đây chính là kiếm đạo môn.

Dường như trời đất rung động.

Đúng vậy, trong thiên địa lại ra một cánh cửa, cánh cửa mới xuất hiện đối với thiên địa là việc rất to lớn.

Lục Nguyên phát hiện, nếu không phải mình và kiếm đạo môn có liên hệ máu thịt thì e rằng sẽ bị kiếm đạo môn trấn áp rồi. Đây chính là kiếm đạo môn hộ, ngay cả mình cũng cảm thây áp lực to lớn. Lục Nguyên tin tưởng, có kiếm đạo môn này thì chỉ cần là người dùng kiếm, mặc kệ là kiếm chiêu gì đều triệt để bị chấn nhiếp. Bởi vì cánh cửa này bản thân là tất cả kiếm đạo quy tắc chung.

Bây giờ là lúc đi ra ngoài.

Hiện tại đã có tự tin chiến thắng Kiếm Chi Tử, dù đối thủ là ai, chỉ cần kẻ đó dùng kiếm là mình có thể vượt một tiểu cảnh giới mà thắng.

Lúc này bên ngoài, thiên địa chấn động!

Không sai, thiên địa chấn động, toàn thiên địa đều đang chấn động. Đối với tình huống thiên địa chấn động, Võ Thánh Đế Tử, Giản Thánh Đế Tử, Hoang Nguyên Đế Tử, Pháp Thánh Đế Tử không xa lạ. Mỗi khi xuất hiện văn minh cảnh mới thì thiên địa sẽ có chân động, không lẽ bây giờ xuất hiện văn minh cảnh mới?

không biết là ai trùng kích đến văn minh cảnh! Bốn vị đế tử vô cùng hâm một, mặc dù họ có quyền thế to lớn nhưng biết rằng khi trở thành văn minh cảnh có ích lợi rất lớn hơn địa vị hiện giờ. Bản thân văn minh cảnh chính là có vô tận quyền thế, vô tận lực lượng.

Kiếm Chi Tử cũng ngẩng đầu lên, gã có nghe nói qua văn minh cảnh sinh ra thì trời đất sẽ rung động, nhưng gã bản năng cảm thấy không phải là văn minh cảnh sinh ra.

Pháp Thánh Đế Tử có chút bất đắc dĩ nói:

- Bây giờ là mười chín canh giờ, chỉ thiếu một canh giờ nữa nếu Lục Nguyên không ra ngoài thì sẽ trực tiếp chịu thua.

Dù gã muốn thiên vị giúp Lục Nguyên nhưng lần này không thể, mấy đế tử đều đang trợn mắt nhìn đâu.

Mắt Kiếm Chi Tử chợt lóe tia sắc bén, chỉ thiếu một canh giờ.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1147)