← Ch.0117 | Ch.0119 → |
Hoa Sơn tiên môn chư vị thượng nhân đều đã đến đông đủ, Đông Phong Nguyên Dương thượng nhân Nam Phong Hồi Phong thượng nhân, Bắc Phong Nguyên Nguyên thượng nhân, Tây Phong Tử Hà thượng nhân, Ngọc Chân thượng nhân.
Võ Đang tiên môn cũng có người đến, chính là hai trong Võ Đang thất tử, hai vị kỳ nhân này thân phận cũng tương đối cao.
Thanh Thành tiên môn có Thanh Âm Kiếm tiên Tôn Thanh Nghi cùng với mấy kiếm tiên nổi danh.
Côn Luân tiên môn cũng tới mấy kiếm tiên nổi danh.
Từng tiên môn ở phía sau lưng đều có đệ tử chân truyền, bọn họ cơ bản đều đứng đó đều là những người bị đánh bại bởi Triệu Càn khôn, Trương Thanh Thư, Lý Hư Huyền.
Mà Tấn Vinh hoàng đế của Đại Tấn hoàng tộc thì đang đoan trang ngồi, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ở phía sau hắn là mấy người của hoàng tộc, Tấn Vinh đế vốn một thân phế vật nhưng ở phía sau hắn có mấy người thực lực bất phàm, nổi danh, ngoài ra còn có mấy thiếu nữ và công tử xinh đẹp chính là công chúa và vương tử của Đại Tấn hoàng tộc.
Ở bên Đại Nguyên cũng có không ít người, mà hấp dẫn ánh mắt của người ta chính là năm nam tử đầu trọc, những hòa thượng này lỗ tai cũng thật là lớn.
Lúc này ngũ đại Bắc Phong mọi người đã đến đông đủ.
Võ Đang tiên môn cũng có hai vị thượng nhân, những tiên môn khác cũng đến một vài vị thượng nhân, tổng cộng là hơn mười thượng nhân cấp.
Thực lực của Thượng Nhân cấp, cửu đại kiếm tiên cũng không thể so sánh.
Cửu Đại kiếm tiên cơ bản đều đã đạt tới Trường Sinh Kỳ, như Lý Nguyên Bạch, Tư Mã Trường Bạch bọn họ.
Lúc này mọi người đều không dám coi thường, nếu như Hoa Sơn tiên môn lại bị thất bại thì chỉ còn lại Nam Hải tiên môn, mà Nam Hải tiên môn, đệ tử trẻ tuổi kiệt xuất nhất cũng không hơn bọn Triệu Càn Khôn là bao.
Đương nhiên đây chỉ là một mặt, việc còn lại là liên quan tới vấn đề đám phán của Đại Nguyên và Đại Tống ở khuỷu sông Tây Vực.
Cho nên một trận chiến này trên Hoa Sơn tiên môn mang ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Mưa phùn vẫn đang rơi lất phất.
Đông Phong Nguyên Dương thượng nhân hỏi:
- Phiền Pháp thượng nhân, nghe nói Phật học từ bi, tại sao Đại Nguyên quốc các ngươi thường xuyên quấy nhiễu biên cương của Đại Tấn quốc. mặc dù Đại Tấn quốc thực lực còn hơn cả Đại Nguyên quốc nhưng Đại Nguyên quốc lần nào cũng gây phiên toái, mấy năm lại tới một chuyến.
Phiền Pháp thượng nhân chắp tay lại thành hình chữ thập:
- A di đà phận, đây chính là thiên đạo, sói đói bụng muốn ăn thỏ, thỏ đói bụng muốn ăn cỏ, đây là thiên lý, thiên lý cũng là phật lý, Đại Nguyên quốc không phì nhiêu, có nơi quá mức lạnh lẽo, có nơi lại quá mức nóng bức, vì cầu sinh cũng chỉ có thể như vậy...
Võ Đang thất tử cười cười nói:
- Hòa thượng nghe nói kinh phật có chuyện phật tổ cắt thịt nuôi chim ưng, vậy tại sao Đại Nguyên các ngươi không học theo, làm thức ăn cho Đại Tấn chúng ta, chịu sự thống trị, về sau các ngươi cũng là một phần tử của Đại Tấn, cũng không cần phải chịu đói nữa, cũng không cần phải có chiến tranh nữa, như vậy không phải rất tốt sao?
Phiền Pháp thượng nhân mỉm cười, người của Phật giáo luôn thiện biện, mà Phiền Pháp thượng nhân thường xuyên khai mở đàn giảng phật hiệu có vô số tín đồ, tuy nhiên cãi nhau thì hắn không lại.
Một nam tử hai mươi tuổi mặc thanh y bỗng nhiên ở phía bắc đứng ra.
Tăng nhân áo gai Thiết Mộc Nhĩ cất tiếng nói:
- Nghe nói Đại Tấn ngoại trừ tuyệt thế Yến Thương Thiên ra thì những người khác đều yếu đuối, lần này đi một chuyến về phía đông quả nhiên là sự thật, ngũ đại tiên môn, đệ tử chân truyền, Triệu Càn Khôn, Lý Hư Huyền, Trương Thanh Thư đều là lũ yếu đuối, đánh bại dễ dàng, hi vọng các ngươi lần này có thể tiếp được một vài chiêu thức.
Một câu nói này nửa thật nửa giả, Đại Tấn những năm gần đây có thể thắng Đại Nguyên chính là vì tuyệt thế Yến Thương Thiên một khi Yến Thương Thiên không xuất thế thì Đại Tấn yếu hơn một chút, tuy nhiên đây cũng là lời giả, hắn Thiết Mộc Nhĩ thắng được Triệu Càn Khôn Trương Hư Huyền Trương Thanh Thư chỉ có một nguyên nhân là vì hắn là chuyển thế linh động, trải qua Quán Đính thức tỉnh trí nhớ kiếp trước tu hành mới nhanh hơn người khác.
Câu này nửa thật nửa giả, khiến cho người của Đại Tấn quốc cảm thấy rất buồn nôn, nhưng lại khó phản bác.
Mà Lục Nguyên ở bên cạnh thì lười biếng ngáp:
- Ta nghe nói, phật giáo các ngươi lợi hại nhất không phải là phật công mà là miệng lưỡi, hiện tại cũng thấy được, quả là thế, vị thượng nhân kia, ngươi cũng thế, tướng mạo không tốt lắm, đều sinh ra một cái miệng tốt. Ta nghe nói nhân gian lưu hành một môn công pháp Long Dương, chúng đại sư có cái miệng tốt như vậy đi làm Long Dương nhất định là được.
Một câu nói này khiến cho rất nhiều người muốn cười, những người như Cửu Đại còn có thể cố nhịn mà trấn tĩnh được tuy nhiên da mặt không ngừng rút lên, còn các đệ tử đời thứ mười thì bật cười.
Bọn họ cũng không ngờ Lục Nguyên hóa ra tranh cãi cũng hung hãn như vậy.
Kỳ thật Lục Nguyên tuy lười biếng nhưng cãi nhau rất hung hãn.
Không có cách nào năm đó ở Đông Lâm trấn, hắn đã cãi nhau rất nhiều.
Lúc trước ở Bắc Phong, Tư Mã Hạo cũng đã nếm qua thiệt thòi.
Mà bây giờ Lục Nguyên mắng vô cùng ác độc nếu như Thiết Mộc Nhĩ cãi lại thì chứng minh rằng Phật giáo có một cái miệng tốt, thừa nhận Phật giáo chính là đồ tử của miệng lưỡi.
Còn nếu như không cãi lại, thì chứng minh cho thấy bọn họ đi làm Long Dương.
Một câu nói này cãi lại cũng khó mà không cãi lại cũng khó.
Đương nhiên phương pháp mắng người như vậy của Lục Nguyên có vẻ hơi vô lại, những người có thân phận sẽ không nói, như bọn Triệu Càn Khôn Trương Thanh Thư bình thường bọn họ ổn trọng đánh chết cũng không nói những lời như thế, nhưng Lục Nguyên thì không để ý tới thân phận cho lắm.
Mà hắn thì lười nhác, mang theo vẻ không sợ trời không sợ đất, đôi khi có phần vô lại, giảo hoạt.
Cao nhân còn cách hắn quá xa.
Hơn nữa hắn cũng chưa từng có ý định làm cao nhân.
Làm cao nhân làm gì? Quá mệt mỏi.
Ta chính là ta, đây chính là phương thức sống thoải mái nhất.
- Đã như vậy không cần nói nhảm nữa.
Thiết Mộc nhiễm cung chưởng đánh về phía Lục Nguyên, nếu như tu tiên giả thích sử dụng kiếm thì người tu phật lại thích dùng chưởng.
Kiếm tu có các loại kiếm pháp ví dụ như Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm Triêu Dương nhất mạch kiếm, Vũ Đả Phi Ti kiếm, Khoái Mạn thập thất thức, Thái cực kiếm pháp.
Mà người tu phật cũng có những chưởng pháp tương ứng, ví dụ như bàn nhược chưởng, Vi Đà chưởng, Hàng Ma chưởng, Đại Lực Kim Cương chưởng...
Thiết Mộc Nhĩ dùng Mật Tông Hàng Ma chưởng, dùng phương pháp đặc thù tấn công, một chưởng này uy lực kinh người, cao nhân bên cạnh quan sát vô số nhìn thấy chưởng phách này cũng không khỏi hít vào một hơi lạnh.
Một chưởng này đánh ra khí thế vô cùng, rõ ràng đã đạt tới tầng thứ sáu của Luyện Thể kỳ rồi.
Chưởng lực vô cùng uy mãnh.
Triệu Càn Khôn cùng với Trương Thanh Thư bọn họ đều hít một hơi lạnh, lúc bọn họ giao thủ với Thiết Mộc Nhĩ thì đối phương cũng chỉ dùng uy lực tới tầng thứ ba để đối phó với bọn họ mà thôi, không ngờ Thiết Mộc Nhĩ khi dốc toàn lực lại lợi hại như thế, pháp lực tới tận tầng thứ sáu, ở bên cạnh một số cửu đại trưởng lão cũng biến sắc, pháp lực của Luyện Thể Kỳ tầng thứ sáu quá mức cao thâm rồi.
Kỳ thật Thiết Mộc nhĩ có thể có pháp lực như vậy cũng là vì hắn nghe qua truyền thuyết Lục Nguyên, hiện tại Lục Nguyên chính là mũi nhọn lớn nhất trong năm mũi nhọn, nghe nói kiếm thuật của Lục Nguyên tương đối cao minh, pháp lực cũng đạt tới Luyện Thể kỳ, Thiết Mộc Nhĩ thầm nghĩ, mình cần phải dùng lực tối đa rồi nói sau.
Thiết Mộc Nhĩ thân là chuyển thế linh đồng, có kinh nghiệm của kiếp trước nên vô cùng cay độc.
Đồng thời Thiết Mộc Nhĩ còn có một ý định, càng nhanh chóng đánh bại Lục Nguyên càng có thể đả kích niềm tin của Đại Tấn quốc, cuộc đàm phán tại khuỷu sông Tây vực càng có nhiều chỗ tốt, lúc trước hắn đánh bại bọn Trương Thanh Thư cũng là như thế, hiện tại đánh bại Lục Nguyên cần phải dùng thời gian nhanh nhất.
Chưởng phong cực kỳ mãnh liệt bay trên đài cao.
Lục Nguyên trở tay một kiếm chống đối chưởng phong của Thiết Mộc Nhĩ.
- Đương...
Lục Nguyên lui về sau một chút, Thiết Mộc Nhĩ cũng lui về sau.
Luyện thể kỳ của Thiết Mộc Nhĩ đạt tới tầng thứ sáu, mà Lục Nguyên cũng chỉ đạt tới tầng thứ tư mà thôi, nhưng mà bởi vì Lục Nguyên tu luyện Vân hệ tâm pháp cho nên lúc Lục Nguyên ra tay người khác cũng không biết pháp lực của Lục Nguyên cao hay thấp.
Một chút mưa, theo gió mà rơi lả tả.
Lục Nguyên than dài, khí trời tốt như thế, nếu như tìm một chỗ vừa ngủ vừa uống rượu có phải khoát hoạt rồi không, nhìn phong cảnh xung quanh, các cành trúc lượn lờ như là thiễu nữ, tâm tình uvi sướng, Lục Nguyên càng lúc càng thưởng thức.
Trong mắt của Lục Nguyên, chỉ có những phong cảnh mỹ hảo mà thôi.
Nhưng hết lần này tới lần khác, những chém giết này lại lãng phí thời tiết mưa xuân của hắn.
Tuy nhiên không có cách nào khác, nếu như mình thua thì đàm phán ở khuỷu sông Tây vực sẽ thất bịa, Lục Nguyên cần phải chăm chú hơn, đối phương là Chuyển thế linh đồng, mình cần phải cố gắng nhiều.
Mà lúc này Trương Thanh Thư, Triệu Càn Khôn Lý Hư Huyền bọn họ cũng trợn mắt há hốc mồm.
Thiết Mộc nhĩ là chuyển thế linh đồng, đạt tới tầng thứ sáu pháp lực còn có thể tiếp nhận.
Nhưng Lục Nguyên tại sao cũng đạt tới tầng thứ tư rồi?
Chuyện này cũng thật là quá khoa trương.
Bọn họ vốn đều cho rằng mình là những người mạnh nhất trong các đệ tử trẻ tuổi, hiện tại hai người giao thủ kia bất kể là ai cũng vượt xa hơn so với bọn họ điều này thật không biết phải nói sao cho phải.
Hai tên yêu nghiệt.
Đây là đánh giá của những người khác về Thiết Mộc Nhĩ và Lục Nguyên, hai người đều có thực lực vượt xa hơn so với đám trẻ tuổi rồi.
Đương nhiên tương đối mà nói, càng yêu nghiệt chính là Lục Nguyên.
Thiết Mộc Nhĩ tốt xấu gì cũng là chuyển thế linh đồng, luyện tới tầng thứ sáu còn có thể tiếp nhận mà Lục Nguyên cái gì cũng không phải, cứ như vậy luyện tới tầng thứ tư, mọi người làm sao chịu nổi?
Bây giờ long tranh hổ đấu, cục diện đương nhiên Thiết Mộc Nhĩ chiếm chút ưu thế, Lục Nguyên tuy lãnh hội kiếm ý, nhưng pháp lực laij thua, mà Thiết Mộc Nhĩ lại con có tuyệt kỹ của kiếp trước, Lục Nguyên muốn thắng thì rất khó.
Chuyển thế linh đồng mang theo đại sát khí.
Đương nhiên mật tông muốn làm ra nhiều chuyển thế linh đồng cũng là chuyên không thể.
Chuyển thế linh đồng sau khi sống lại lại phải dùng quán đính để khôi phục lại chân linh của kiếp trước. Đây cũng là chuyện tương đối phức tạp, Mật tông từ trước tới nay cũng chỉ có hai người chuyển thế, những người khác không cách nào chuyển thế được, liên quan đến chuyện thần bí của bọn họ, người của đại Tấn quốc không mấy người hiểu.
- Đương đương đương.
Hàng Ma chưởng chạm vào Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm, chưởng phong của Thiết Mộc Nhĩ tương đối mãnh liệt, mà Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm của Lục Nguyên cũng ứng đối vô cùng tốt, dù sao chưởng phong cũng chỉ là gió mà thôi, chỉ cần tìm được chỗ yếu kém bạc nhược là có thể phá được.
Trong nhất thời Thiết Mộc Nhĩ cũng không làm gì được Lục Nguyên.
Thiết Mộc Nhĩ thấy tình huống như vậy thì bàn tay khẽ chuyển động, làm ra một đại thủ ấn chộp về phái Lục Nguyên, nhìn thấy chiêu thức này tu tiên giả đều quái lạ:
- Hư Không đại thủ ấn.
Đây chính là hư không đại thủ ấn, một trong những tuyệt học của Mật tông.
Luận địa vị nó không cao hơn so với Long Hổ Phi Thăng kinh.
Luận thanh danh không bằng Âm Dương hoan hỉ thiền.
Nhưng nó cũng là một cao chiêu có giá trị rất lớn.
Long Hổ phi thăng kinh rất khó luyện, mà Hư Không đại thủ ấn thì rất nhiều người luyện được, loại Hư Không đại thủ ấn này chộp về phía đối phương còn mang theo tính truy tung, vô luận người ta trốn ở chỗ nào cũng không thoát được.
Hư không đại thủ ấn đánh ra một chiêu, nhiều tu tiên giả ở đại Tấn quốc không hiểu rõ đã bị thua thiệt rất lớn.
Mật tông hai đại thủ ấn, ngoại trừ Hư Không đại thủ ấn này còn có Huyết thủ ấn, làm cho tu tiên giả Đại Tấn quốc thất bại rất nhiều.
Thiết Mộc Nhĩ quả nhiên không hổ là chuyển thế linh đồng, thoáng cái đã dùng được hư không đại thủ ấn, hư không đại thủ ấn chộp về phía Lục Nguyên, vô luận Lục Nguyên dùng kiếm ngăn phải trái thì đều bị thủ ấn chộp tới, hư không đại thủ ấn vừa đánh ra, Thiết Mộc Nhĩ muốn thua cũng khó.
Trong lúc mọi người đều cho rằng Lục Nguyên phải thua chắc chắn thì không thấy thân ảnh của Lục Nguyên ở trong trường đâu nữa, cũng không thấy thân ảnh của kiếm, chỉ thấy một luồng gió.
Gió đang thổi tên đài.
Luồng gió này hoàn mỹ sát nhập vào tự nhên, hư không đại thủ ấn có thể truy tung đối thủ nhưng hiện tại không thấy đối thủ khiến cho đại thủ ấn không ngừng cuộn tròn ở trên không, lúc này mọi người đều đại biến sắc mặt, Thiết Mộc Nhĩ cũng nhận ra mà quát lớn:
- Đáng chết, Phong Chi Thoát kiếm ý.
Gần đây thanh danh của Lục Nguyên lớn lên, mọi người cũng biết rõ Lục Nguyên đã đạt tới cấp kiếm ý, pháp lực đạt tới luyện thể kỳ.
Tuy nhiên, Lục Nguyên đều thích làm mọi người bất ngờ, vốn pháp lực không phải đến tầng thứ hai luyện thể kỳ mà đến tầng thứ tư, mà bây giờ hắn còn có thể dùng kiếm ý đỉnh phong để tránh thoát Hư Không đại thủ ấn.
Tư Mã Trường Bạch, Độc Cô Diệp cũng chỉ đạt tới kiếm thuật như Lục Nguyên mà thôi.
Đương nhiên Nguyên Nguyên thượng nhân có thể phát ra kiếm ý vẫn hơn Lục Nguyên.
Lúc này toàn trường chấn động ai cũng không tin nổi vào mắt mình.
Thiết Mộc Nhĩ trong lòng thầm nói;
- Đúng là quái vật mình là chuyển thế linh đồng có được thực lực như thế cũng không kỳ quái nhưng Lục Nguyên rõ ràng có thực lực như vậy thì thật khiến cho người ta phải kinh hãi rồi, gió qua nhanh, Thiết Mộc Nhĩ còn chưa kịp phản ứng đã bị mấy kiếm đâm tới.
Thiết Mộc Nhĩ quả không hổ là chuyển thế linh đồng hắn lập tức đánh ra một tuyệt kỹ khác là Bảo Bình ấn, chỉ thấy quanh người của hắn được bao quanh một lớp.
Nhìn thấy Thiết Mộc Nhĩ đột nhiên đánh ra Bảo Bình ấn, gió bắt đầu đổi, gió nổi mây phun, đem Bảo Bình ấn một mực vây quanh hắn.
Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm còn có một chiêu tên là Phong Vân Lưu Tán, Phong Vân nhị đại kiếm ý cùng lúc phát ra sẽ mài mòn pháp lực của đối thủ, vốn Thiết Mộc Nhĩ có thể dùng pháp lực bảo trụ cho Bảo Bình Ấn một lúc tuy nhiên Phong Vân Lưu Tán liên tục đánh tới khiến cho Bảo Bình Ấn không trụ được lâu.
Một kiếm một kiếm liên tục đâm tới.
Thiết Mộc Nhĩ lúc này đã bị trọng thương.
Một trận chiến này có thể nói là kinh hoàng bất ngờ.
← Ch. 0117 | Ch. 0119 → |