← Ch.0130 | Ch.0132 → |
Tống Sí trước kia ỷ vào bộ kiếm pháp này, hành sự thuận lợi không gặp đối thủ.
Cho nên giao chiến với Lục Nguyên hắn không hề e ngại.
Kết quả lúc hắn vung kiếm, vô luận Phồn Sí Kiếm Pháp này biến ảo thế nào, Lục Nguyên đều tùy ý dùng một kiếm mà phá, phá được dễ dàng.
Lúc đầu hắn chỉ mới thấy kiếm thuật của Lục Nguyên tương đối cao minh, hiện tại hắn mới biết Lục Nguyên thật sự vô cùng đáng sợ.
Hơn nữa bất tri bất giác Tống Sí đã lâm vào vòng kiếm võng của Lục Nguyên, liên tục bị khống chế bởi kiếm của Lục Nguyên.
Đây là kiếm thuật bậc nào?
Trên mặt của Nam Cung Bạch Thượng Quan Thanh đều lộ ra vẻ không thể tin nổi, hiện tại Lục Nguyên tựa hồ sắp thắng, làm sao có thể, Lục Nguyên còn trẻ như vậy làm sao có thể có sức mạnh như thế, Nam Cung Bạch tự nghĩ mình và Thượng Quan Thanh đấu với Lục Nguyên cũng chưa chắc có thể thắng, Tống Sí năm đó tuy là bại tướng dưới tay của hắn nhưng mà Thượng Quan Thanh tự nhận mình hiện tại bao nhiêu tuổi, Nam Cung Bạch bao nhiêu tuổi, làm sao Lục Nguyên có thể mạnh như vậy.
Đương nhiên Thượng Quan Thanh không có chút nào dao động hắn cũng là tu tiên giả sắp tiếp cận Trường Sinh Kỳ, làm sao có thể dễ dàng dao động, vốn hắn muốn nhân cơ hội cướp lấy sản nghệp của Lục Nguyên, những sản nghiệp này khi rơi vào tay hắn có khi hắn có cơ hội đột phá tới Trường Sinh Kỳ một khi đột phá rồi, ở Đại Tấn quốc là người có địa vị tương đối rồi thì còn sợ gì nữa.
Nam Cung Bạch cũng có suy nghĩ giống như là Thượng Quan Thanh.
Giúp người khác kinh doanh sản nghiệp không bằng chiếm lấy tự mình kinh doanh cho khoái hoạt.
Đương nhiên loại sự tình này chỉ xảy ra khi Lý Nguyên Bạch tiên thăng mà thôi lúc Lý Nguyên Bạch còn sống bọn họ không dám dao động. Lúc trước chuyện ám sát Lục Nguyên làm chọc giận Lý Nguyên Bạch, bọn họ chỉ có thể đẩy ra kẻ chết thay là Mộ Dung Ám, Lý Nguyên Bạch vừa chết bọn họ liền hoạt động, quả nhiên chủ nhược thần cường, mà bây giờ bọn họ mới phát hiện, hiện tại chủ của họ cũng không quá yếu.
Tư Đồ Hồng nhìn thấy Lục Nguyên mạnh mẽ thậm chí còn hơn cả Tống Sí thì khó tin nổi, tuy nhiên trong lòng cũng cao hứng, Tư Đồ Hồng là người trung tâm, nguyên nhân này rất đơn giản, Tư Đồ Hồng từ lâu đã thầm yêu Lý Nguyên Bạch, lúc Tư Đồ Hồng còn là thiếu nữ gia tộc gặp nạn, cô khổ được Lý Nguyên Bạch xuất thủ tương trợ, từ đó nàng đã thầm thương y, chỉ tiếc là lúc đó Lý Nguyên Bạch đã có thể tử, Tư Đồ Hồng cũng chỉ có thể thầm mến mà thôi, sau này phu nhân của Lý Nguyên Bạch tiên thăng Tư Đồ Hồng cũng muốn nhân cơ hội này thượng vị chỉ là Lý Nguyên Bạch đối với thê tử của mình tình ý sâu đậm toàn tâm toàn ý.
Lý Nguyên Bạch tuy đi nhưng chỉ định đệ tử Lục Nguyên của hắn là người nối nghiệp là đệ tử của y, bất kể thế nào nàng cũng ủng hộ, cái này xuất phát từ trung tâm của Tư Đồ Hồng.
Thế gian yêu yêu oán hận vốn rất nhiều.
Tu tiên giả cũng khó tránh khỏi lục dục hồng trần, chỉ có số ít giống như tuyệt thế Yến Thương Thiên mới đạt được thoát khỏi lục dục hồng trần hoặc người lười nhác như Lục Nguyên mới ít dính tới lục dục ít vướng hồng trần.
Lục dục hồng trần lăn lăn lộn lộn một khi bị nhiễm thì tu tiên không dễ.
Mà Tư Mã Hạo lúc này cũng mở to mắt mà nhìn, bốn năm trước thực lực của hắn và Lục Nguyên không khác biệt lắm, Lục Nguyên là đệ tử chân truyền thứ mười mà hắn là thứ mười một, hắn sớm đã nhìn không hiểu kiếm thuật của Lục Nguyên cũng không biết kiếm thuật của Lục Nguyên đạt tới cảnh giới tuyệt diệu cỡ nào, chỉ là Tư Mã Hạo cũng biết Tống Sí chính là thủ hạ lợi hại nhất của sư phụ của mình, tuy nhiên hắn ra tay vẫn không làm gì được Lục Nguyên, như vậy hiện tại Lục Nguyên đã đạt tới tình trạng gì?Tư Mã Hạo trong lòng thầm giận, tại sao mình không có thiên phú như Lục Nguyên, rõ ràng xuất thân của mình so với hắn tốt hơn, mình cũng cố gắng hơn hắn.
Về phần những tu tiên giả khác thì đang xem náo nhiệt.
Đương nhiên bọn họ cũng khiếp sợ thực lực của Lục Nguyên, thực lực của Lục Nguyên quá mạnh mẽ còn trẻ như vậy đã có thực lực như thế.
Trong chốc lát, một huyết sắc trường kiếm đã để ngang trước mắt của Tống Sí.
Mũi kiểm chỉ cần đâm thêm một chút là có thể xuyên qua cổ họng của hắn, Tống Sí nếu như bị đâm xuyên qua nhất định chỉ có con đường chết.
- Tống sư thúc kiếm thuật của sư thúc cũng không có gì đặc biệt.
Tống Sí thầm kêu khổ đồng thời không tưởng tượng nổi, mìn cũng là nhân vật nhiều năm mà lại bại ở trong tay một tiểu bối thật sự là cảm khái, Tư Mã sư huynh phái mình đi làm chuyện này tuy nhiên không ngờ rằng pháp lực của Lục Nguyên mạnh hơn trong truyền thuyết rất nhiều kiếm thuật cũng thế, quả thật không ngờ Lục Nguyên đã lĩnh hội gần như toàn bộ kiếm ý hẳn là Lý sư huynh trước khi phi thăng đã dùng biện pháp đặc thù giúp hắn lĩnh ngộ.
- Tống sư thúc thanh Phồn Sí kiếm xem ra phải ở đây rồi, đây là quy củ khiêu chiến đạo quán.
Đạo quán cho phép khiêu chiến nếu như ngươi thắng thì có thể lấy biển của đạo quán đi.
Mà nếu ngươi thua thì phải giao ra bội kiếm, trở thành chiến lợi phẩm trang trí cho đạo quán, đại biểu cho vinh quang của đạo quán.
Đương nhiên đây chỉ là tình thế xé rách mặt nhau, bình thường tranh tài nhỏ, thắng thua chỉ cần biết là được hôm nay ngươi cho ta mặt mũi ngày mai ta cũng sẽ cho ngươi mặt mũi, quảng giao bằng hữu tứ phương.
Tuy nhiên lúc này Tư Mã Trường Bạch liên tục phái Tống Sí tới thực hiện âm mưu của hắn, kết quả không ngờ Lục Nguyên có thực lực vượt xa sự tưởng tượng của hắn, cho nên làm bẽ mặt không thành ngược lại bị người ta làm bẽ mặt lại. Tống Sí phải giao ra Phồn Sí kiếm.
Tống Sí cũng biết quy củ lúc trước hắn không ngờ rằng mình sẽ thua, nếu như biết trước có lẽ hắn đã không dùng thanh Phồn Sí Kiếm xinh đẹp này tới đây khiêu chiến.
Lục Nguyên cười ha hả đem Phồn Sí kiếm giao cho Tư Đồ Hồng;
- Tư Đồ Hồng, thanh kiếm này giao cho ngươi rồi, bảo kiếm tặng giai nhân.
Tư Đồ Hồng mỉm cười:
- Trang chủ thuộc hạ tạm thời bảo lưu, sau này trang chủ thành thân, sẽ mang nó tặng lại cho phu nhân của trang chủ.
Lục Nguyên cười ha hả, một trận chiến coi như đã xong, nhưng Lục Nguyên biết rõ trận chiến này đã xong nhưng ảnh hưởng chưa tiêu mất.
Ỏ trên đỉnh Bắc Phong đoán chừng cũng sẽ đấu tranh kịch liệt.
Thực lực đánh xong còn phải đấu nhau về chính trị.
Đã tới nhập thu, lá vàng lác đác rơi xuống.
Ở trong Vân Long Điện.
Quân tử kiếm Phương Nho, Cô Tâm Kiếm Độc Cô Diệp, Phi Thiên Kiếm Sở Phi ba người vừa rồi nhận được tin tức, Nguyên Nguyên sư huynh vừa rồi mời bọn họ tới Vân Vụ Cung Vân Long Điện một chuyến, tuy nhiên hiện tại gần đây không có chuyện gì xảy ra, ngũ đại tiên môn không có chuyện gì, yêu ma dưới lòng đất cũng chúc thọ Quang Minh Yêu Hoàng, thọ lễ hiện tại đã xong, không biết Nguyên Nguyên sư huynh mời bọn họ tới có chuyện gì.
Vừa vặn thấy Diệp Dương Dung đi qua, Độc Cô Diệp hỏi:
- Này mập, bây giờ rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?
Độc Cô Diệp thương xuyên gọi Diệp Dương Dung là mập, mà tính tình của Diệp Dương Dung cũng tương đối tốt, vẫn cười toe toét không hề tức giận.
Diệp Dương Dung lắc đầu:
- Ta cũng không biết... Truyện Tiên Hiệp -
Độc Cô Diệp cắt tiếng:
- Được rồi mập ngươi là sư huynh đệ tâm phúc nhất của Nguyên Nguyên sư huynh mà cũng không biết, ngươi nói không biết có phải muốn lừa gạt sư muội này phải không?
Diệp Dương Dung cười cười, đối với vị sư muội này hắn một chút biện pháp cũng không có, vị sư muội này ra tay độc ác vô cùng, tính tình cực ngạo, tuy nhiên đôi khi lại yêu kiều khiến hắn một chút biện pháp cũng không có.
- Dù sao cũng là chuyện tương đối thú vị, liên quan tới tên Lục tiểu tử kia...
- A....
← Ch. 0130 | Ch. 0132 → |