← Ch.0002 | Ch.0004 → |
Hoa Sơn tiên môn ẩn trong ánh sáng và gió mây.
Trên Bắc phong, mây triền gió cuốn.
Trên Bắc phong không biết có bao nhiêu cung điện, lầu các. Có thể ở Bắc phong hiểm yếu xây dựng nhiều cung điện, lầu các như vậy không thể không tán thán tiên gia thật là tài. Hậu sơn Bắc phong có một biệt viện tinh xảo, biệt viện này được gọi là Trường Xuân Cư, đây là nơi đệ cửu đại trưởng lão Bắc phong Lý Nguyên Bạch cư ngụ.
Xung quanh Trường Xuân Cư cây cối sum suê, rậm rạp um tùm, bốn phía hàng rào bao vây Trường Xuân Cư.
Lúc này trong sân Trường Xuân Cư đang đứng một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi.
Thiếu niên không cao lắm, hơi gầy, bộ dáng lém lỉnh, đôi mắt đầy tinh ranh.
- Luyện công lâu như vậy hơi mệt chút, nghỉ một lát đã.
Thiếu niên lém lỉnh mười lăm, mười sáu tuổi nói rồi trèo lên cây.
- Trước tiên ở trên cây này phơi nắng ngủ cái đã rồi tính.
Nói xong thiếu niên nằm trên cây ngủ say sưa.
- Mặt trời lên ba sào, là lúc ngủ ngon.
- Lục Nguyên, cái thằng lười này!
Trong Trường Xuân Cư truyền ra thanh âm già nua bất đắc dĩ, chính là giọng của Lý Nguyên Bạch.
Không sai, thiếu niên tinh ranh mười lăm, mười sáu tuổi chính là Lục Nguyên.
Sáu năm trước khi hắn trượt chân kết quả bị Lý Nguyên Bạch cho rằng tâm tính cực kỳ tốt, xả thân cứu người nên thu làm môn hạ, đúng là trượt chân dẫn đến tiên duyên. Sáu năm về sau hắn ở trong Trường Xuân Cư Bắc phong Hoa Sơn tiên môn đi theo sư phụ Lý Nguyên Bạch tu hành.
Sáu năm tu hành hắn không cố gắng nhiều lắm, thỉnh thoảng bị sư phụ Lý Nguyên Bạch mắng là đồ lười.
May mắn tư chất hắn không tính quá kém.
Đương nhiên nguyên nhân chủ yếu là công pháp tốt.
Nhờ sư phụ Lý Nguyên Bạch có địa vị khá cao trong môn phái, hắn là thập đại đệ tử chân truyền Bắc phong nên học được công pháp tuyệt đối là thượng đẳng. Hai tuyệt kỹ mạnh nhất Bắc phong loại tâm pháp Vân Long Tâm Pháp, cùng với loại kiếm pháp Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Tu tiên giới người bình thường không tư cách được công pháp tốt.
Chỉ cực kỳ ít ỏi người mới được công pháp rất tốt.
Công pháp kém ảnh hưởng khá lớn. Nếu ngươi dùng sai công pháp đúng là làm nhiều mà công ít. Dùng tốt công pháp thì tăng lợi gấp đôi.
Hắn luyện là hai tuyệt kỹ mạnh nhất Bắc phong, Vân Long Tâm Pháp, Phong Vân một trăm lẻ tám kiếm.
Nhờ phúc Vân Long Tâm Pháp, hắn dùng sáu năm bình thường, không cố gắng tu hành bao nhiêu mà đã tu đến cửa luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh.
Luyện khí kỳ đệ nhất tầng thị khí cảm hiện, lúc này sinh ra khí cảm, cửa rất dễ vượt qua.
Đệ nhị tầng thị chân khí sinh, đem khí cảm hóa thành chân khí tu tiên giả.
Đệ tam tầng thập nhị chính kinh là đem chân khí rót vào bản thân mười hai chính kinh.
Lúc này hắn đang ở luyện khí kỳ đệ tứ tầng bát đại kỳ kinh, đang dùng chân khí trùng kích bát đại kỳ kinh.
Trùng kích khai kinh mạch càng nhiều thì chân khí càng hùng hậu.
Được rồi, không nghĩ chuyện tu hành nữa, trước ngủ một giấc rồi tính. Mình làm vậy gọi là kết hợp nửa làm nửa chơi, còn bị sư phụ kêu đồ lười thì đã sớm quen, đã bị kêu sáu năm đồ lười rồi thôi.
Bị mắng là lười thì lười đi, không có gì to tát.
Dù sao mình có bị mắng cỡ nào cũng sẽ không thiếu khối thịt.
Nói đến thịt, tự dưng thèm ăn thịt quá.
Trong truyền thuyết các tiên trưởng đa số ăn chay là chính, chính xác hơn là đa số tu tiên giả Hoa Sơn tiên môn chính là vậy.
Đáng tiếc Lục Nguyên là ăn hàng.
Hắn thích nhất là ăn thịt. Lúc ở Đông Lâm trấn hắn ăn không đỡ thèm, chỉ ăn thịt heo, thịt gà, thịt vịt, thịt chó, có bốn loại. Lúc ở Đông Lâm trấn hắn đã thèm thịt bò lắm, đáng tiếc cấm giết bò, một khi giết chết bò thì ngoan ngoãn vào nha môn ngồi uống trà đi. Sau khi đến Hoa Sơn tiên môn được ăn sướng miệng, động lực lớn nhất để hắn tu hành công pháp kiếm pháp là bởi vì pháp lực cao, kiếm thuật giỏi muốn bắt các loại hoang dã càng dễ. Từ nay về sau, cái gì lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang, chó hoang, thậm chí thịt sói, dù sao thứ gì cũng không chạy thoát khỏi miệng hắn.
Nếu sư phụ Lý Nguyên Bạch biết ông dạy công pháp, kiếm pháp cho hắn dùng đến bắt thú hoang, thỏa mãn thèm ăn thì không biết sẽ tức đến mức nào.
Trước nay Lục Nguyên luôn cho rằng bản thân trời sinh tính háu ăn.
Người khác ăn nhiều vậy sớm nên mập ra, mà hắn thì chưa bao giờ béo lên.
Thôi, nghĩ đến thịt thì đi bắt thú thôi, thuận tiện nướng thịt luôn.
........
Một cây gậy nhỏ dài.
Mặt trên nướng một con thỏ.
Con thỏ mập mạp to lớn, lúc này bị nướng đến nhỏ mỡ ra.
Lục Nguyên rắc nguyên liệu, con thỏ có gia vị càng hấp dẫn, khiến người chỉ muốn cắn một cái mới đã thèm.
Hắc hắc, lại là một lần hưởng thụ.
Bên cạnh sớm đặt hoàng tửu, lát nữa nướng xong con thỏ thì hoàng tửu và thỏ khiến người sảng khoái ăn một bữa, đúng là hưởng thụ vô cùng.
Vào lúc này, một luồng kiếm quang từ bên cạnh nhanh chóng xẹt qua, từ hướng đông đến, thẳng chỉ con thỏ sắp nướng chín. Cùng lúc đó, một luồng kiếm quang từ phía tây xẹt đến cũng chỉ hướng con thỏ. Hai kiếm quang cùng lóe lên, kiếm quang cực lạnh lẽo. Lục Nguyên không tỏ ra bất ngờ, trường kiếm ra khỏi vỏ, chớp mắt chắn hai mặt đông tây, bảo vệ con thỏ chặt chẽ.
*Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh!*
Kiếm lãng cuồn cuộn, kiếm ý cực lạnh lẽo, trong khoảnh khắc đã giao đấu mấy chiêu, kiếm va chạm không ngừng.
Trong tiếng kiếm đánh, Lục Nguyên quát:
- Hai tên ăn hàng, muốn giành ăn cũng đừng rõ ràng vậy chứ! Yên tâm, lần này ta bắt ba con thỏ, có phần các ngươi!
Nghe nói vậy kiếm quang lập tức ngừng.
Hai thiếu niên hiện ra.
Một thiếu niên vóc dáng tròn trịa. Một thiếu niên gầy gò, diện mạo bình thường.
Hai người này tên tròn tròn là Diệp Viên, tên gầy kêu Diệp Phương.
Người tên Diệp Phương có sư phụ là Quân Tử Kiếm Phương Nho trong Bắc phong lục kiếm tiên. Gã ở trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hàng chín. Diệp Viên tròn trịa có sư phụ là Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung trong Bắc phong lục kiếm tiên, Diệp Viên ở trong thập đại đệ tử chân truyền xếp hàng mười. Cho nên hai người này là cửu sư đệ, thập sư đệ của hắn.
Bắc phong nổi danh nhất là sáu vị, xưng làm Bắc phong lục kiếm tiên. Sư phụ Lý Nguyên Bạch của hắn, sư phụ Quân Tử Kiếm Phương Nho của Diệp Phương, sư phụ Viên Dung Kiếm Tiên Diệp Dương Dung của Diệp Viên đều có trong đó.
Lại nói kỳ thực hai tên Diệp Phương, Diệp Viên cũng là ăn hàng.
Lục Nguyên luôn thích hăn, hai huynh đệ Diệp Phương, Diệp Viên cũng giống nhau. Ngẫu nhiên một lần hai bên gặp gỡ kết thành bằng hữu. Bởi vì nguyên nhân ngưu tầm ngưu, mã tầm mã khiến quan hệ ba người không tệ lắm.
Giống như mới rồi vì con thỏ nướng hai người cầm kiếm đánh lén cướp thực vật không phải chuyện lần đầu xảy ra. Đương nhiên nếu Diệp Phương, Diệp Viên nướng cái gì thì hắn cũng sẽ không chút do dự đi cướp. Mọi người giành tới giật lui, vui ngất trời.
Diệp Phương cười hì hì nói:
- Có rượu có thịt thật là dễ chịu.
Đúng thế, ngày có rượu có thịt đương nhiên là thoải mái.
Rảnh rỗi đấu kiếm, nướng gà rừng, thỏ hoang cái gì, ngẫu nhiên tu hành hoặc ở dưới ánh nắng ngủ, thật là đoạn năm tháng thiếu niên vô tư.
← Ch. 0002 | Ch. 0004 → |