Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0443

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0443: Di Thất chi địa (thượng)
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Lazada


Trong ba người đã có hai là tửu quỷ, mặc dù Phó Ưng không phải là tửu quỷ nhưng cũng là người có tửu lượng lớn, hắn ở Đông Phương Mạc Bắc lạnh khủng khiếp, nơi đó khi mùa đông tới vô cùng lạnh, từ trước đến giờ hắn vẫn lấy rượu sưởi ấm, tửu lượng sao có thể kém được, ba người bắt đầu đấu rượu với nhau.

Lục Nguyên cũng cực kỳ thống khoái, không ngừng uống rượu, thật là sảng khoái, thời điểm ở Tấn Quốc chưa từng có người uống rượu nổi với hắn, mặc dù Diệp Phương, Diệp Viên là bạn tốt, nhưng mà tửu lượng của bọn hắn kém chút ít, nói trắng ra là không cùng cấp bậc với mình, hiện tại rốt cục cũng đụng phải một tửu quỷ.

Thống khoái!

Ba người cứ nâng chén uống cạn cả đêm!

...

- Người Bắc Phương Đại Cổ Quốc vào thành.

Chẳng biết lúc nào truyền đến thanh âm như vậy, lập tức ở ven đường tụ tập không biết bao nhiêu người, nhiều người tụ hội chung một chỗ như vậy, tất cả đều muốn nhìn phong thái của người Bắc Phương Đại Cổ Quốc, ba người Tiêu Phong Hùng, Phó Ưng, Lục Nguyên cũng dừng chén rượu trong tay lại, đi xem người Bắc Phương Đại Cổ Quốc một chút.

Thật ra thì người Bắc Phương, đối ngoại đều gọi là người Bắc Phương Đại Cổ Quốc, đến chưa chắc là xuất thân từ Đại Cổ Quốc, tỷ như ở bên ngoài, Lục Nguyên liền được gọi là người Nam Phương Đại Dung Quốc, đây là một thói quen thường gọi thôi.

Ba người dừng uống rượu nhìn lại, quả nhiên có một đội Vân Liễn bay tới, mà người ngồi ở đầu Vân Liễn, bên hông có một hồ lô rượu, trong tay cầm mộc đao, đang gọt pho tượng mộc nhân, ánh mắt của hắn vô cùng chuyên chú, tựa hồ thanh âm ngoại giới tuyệt không có thể ảnh hưởng đến hắn.

Người này chính là Tiểu Lý Phi Đao Lý Tầm Hoan xếp hàng thứ nhất của Bắc Phương Đại Cổ Quốc, nghe nói phi đao của người này vô ảnh vô tung, ở bên cạnh hắn ngồi một thanh niên có một vỏ kiếm chỉ bằng hai tấm gỗ, mà xa hơn một chút có một thanh niên như lang, còn có một thanh niên tinh linh cổ quái, cùng với một nam tử trẻ tuổi tướng mạo tuyệt mỹ.

Còn có một người lớn lên anh tuấn, mang theo vài phần tự nhiên, hắn khẽ phất phất cây quạt trong tay, khinh công của người này được xưng đệ nhất ngoài Trung Ương Thiên Triều.

Lục Nguyên còn thấy một thanh niên có bốn đuôi lông mày.

Dĩ nhiên, cũng không chỉ có người tiêu sái, cũng có một người mặt đầy sầu khổ cúi đầu, thấy không rõ mặt mũi, chỉ thấy tay trắng như tuyết, đao đen nhánh.

Những thứ này, cũng là những nhân vật xếp hạng tương đối gần trước của Bắc Phương Đại Cổ Quốc, trong đó tửu quỷ không ít, nghe thấy được mùi rượu không khỏi híp híp mắt.

Đến đây, bốn cảnh ngoài Trung Ương Thiên Triều, đã có Tam Cảnh đến. :

Ở trong Hoàng thành Đại Dung thành, có năm tòa Thiên Tài Lâu. Này năm tòa Thiên Tài Lâu này đều cực kỳ khổng lồ. Mà hiện tại đã có ba tòa Thiên Tài Lâu có tới người.

Cao thủ. Cao thủ, cùng với cao thủ.

Thiên tài! Thiên tài! Cùng với tuyệt thế thiên tài!

Bây giờ Lục Nguyên mới hoàn toàn cảm giác được cái gì gọi là thiên tài như mưa, tuyệt thế thiên tài cũng như mưa, thời điểm mình ở Tấn Quốc là độc cành độc tú, mà bây giờ đang ở nơi này, mới hiểu được nguyên lai thiên tài thế gian nhiều như thế, người Đại Dung Quốc bên này, Đại Cổ Quốc, Đại Dịch Quốc, rất nhiều tuyệt thế thiên tài a.

Thế gian này có nhiều tuyệt thế thiên tài như vậy, cũng sẽ có khá nhiều kiếm pháp bất phàm. Thật là thiên tài không tịch mịch.

Hiện tại Lục Nguyên chỉ cảm thấy cực kỳ thống khoái.

Có nhiều hào khách thích rượu như vậy, có nhiều kiếm pháp phấn khích như vậy, làm sao không thoải mái chứ, những ngày này ở bên trong vài toà Thiên Tài Lâu, cũng dẫn phát một chút tranh đấu, những thiên tài, tuyệt thế thiên tài này, người nào mà không phải là nhân vật mắt cao hơn đầu, phần lớn đều là hạng người tâm cao khí ngạo, mặc dù Đại Dung Thành có quy định không được giao thủ, nhưng mà bọn hắn có thể bay ra ngoài Đại Dung Thành giao thủ.

Nghe nói đánh nhau cũng tương đối phấn khích, mà cường giả các cảnh xếp hạng trước mười, cũng cho thấy thực lực cường đại của mình.

Hiện tại công nhận mạnh nhất cũng chính là ba vị Đại Đạo Cảnh Bát tầng kia, một cảnh có một vị, Nam Cảnh Tiêu Phong Hùng, Bắc Cảnh Lý Tầm Hoan, Đông Cảnh Phó Ưng.

Đại Thụy Quốc đang trên đường chạy tới, sẽ lập tức đến Đại Dung Thành, mà lúc bắt đầu khảo hạch cuối cùng cũng không phải tối nay, khảo hạch cuối cùng bắt đầu vào giờ Thìn sáng mai.

Mà Đại Dung Hoàng Thành nơi này, tất cả mọi người đã bắt đầu tập hợp.

Tuyệt thế thiên tài Nam Phương Đại Dung Quốc! Tổng cộng hai trăm bốn mươi chín thiên tài. Tuyệt thế thiên tài của Bắc Phương Đại Cổ Quốc là hai trăm năm mươi người! Đông Phương Đại Dịch Quốc cũng hai trăm năm mươi người, toàn bộ đến đông đủ.

Lúc trước đã nói quá, quảng trường phía trước Hoàng cung Đại Dung tương đối lớn, dung nạp một vạn người cũng đủ sức!

Nhưng mà hiện tại bảy trăm năm mươi người ở nơi đây, cũng đã cảm giác được hơi chật chội, thật ra thì khoảng cách giữa người với người tương đối xa, rất nhiều người cách nhau tới bảy tám trượng. Nhưng mà mỗi một thiên tài, tuyệt thế thiên tài quá mạnh mẻ, khí thế, khí tràng to lớn, mạnh đến nổi cách xa nhau như thế. Cũng làm người ta không thể tiếp nhận.

- Tây Phương Đại Thụy Quốc đến rồi.

Mọi người cũng nhìn sang. Đại Thụy Quốc cũng là một trong bốn Đại Cường Quốc, người cầm đầu tựa hồ không có bao nhiêu khí thế. Đến là một nam tử trẻ tuổi bình thường, ôn nhuận như ngọc, mày kiếm mắt sáng, Đại Dung Quốc Tiêu Phong Hùng dũng cảm vô song, Đại Dịch Quốc Phó Ưng giống như Chiến Thần, Đại Cổ Quốc Lý Tầm Hoan khí chất u buồn, mà người cầm đầu Đại Thụy Quốc cư nhiên ôn nhuận như ngọc, khí chất bình thường, làm cho người ta kinh ngạc.

Bất quá, mọi người cũng biết, người này tuyệt không bình thường, Kinh Thiên Nhất Kiếm Cố Thu Thủy, cũng là vị cường giả Đại Đạo Cảnh Bát tầng, tuyệt thế thiên tài áp đảo trên những thứ khác, có thể nổi danh cùng đám người Tiêu Phong Hùng, Phó Ưng, Lý Tầm Hoan.

Mà ở phía sau Cố Thu Thủy, cũng có một chút nhân vật tương đối chói mắt.

Có một công tử bạch y tuấn tú, ôn nhuận. Có một công tử không ngừng ho khan, một vị nam tử trẻ tuổi như người mất hồn, còn có một thanh niên mặt lạnh như tiền, cũng có một trung niên nam tử u buồn cầm bầu rượu trong tay, một đại hán trung hậu ôm lấy hai tay thô to, di, còn có một công tử ngồi trên xe lăn nữa.

Cao thủ Đại Thụy Quốc quả thật có sắc thái riêng, hiển nhiên bất phàm.

Thời điểm mọi người đang đánh giá cao thủ Đại Thụy Quốc, thì lúc này trên đỉnh đầu xuất hiện một Truyền Tống Trận tỏa ra ánh sáng. Chẳng qua là cái Truyền Tống Trận này khác hẳn Truyền Tống Trận lúc trước mà Lục Nguyên đã thấy, kiến thức của Lục Nguyên không coi là nhiều, tự nhiên không biết ra sao. Sư Phi Tiên của Đại Dịch Quốc quát lên:

- Vực Ngoại Truyền Tống Trận.

Vực Ngoại Truyền Tống Trận, như vậy, là người của Di Thất Chi Địa sao?

Cũng chỉ có Di Thất Chi Địa mới dùng Vực Ngoại Truyền Tống Trận, dùng Vực Ngoại Truyền Tống Trận này một lần, giá tiền gấp cả vạn lần so với trên đại địa, thậm chí có thể mười vạn lần. Trong tình hình chung như thế, ai dám bỏ tiền sử dụng Vực Ngoại Truyền Tống Trận.

Hơn hai trăm người hạ xuống, cầm đầu không phải một người, mà là hai.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1147)