← Ch.0717 | Ch.0719 → |
Thanh cao sơn giản của Trương Quân Khả biết thành từng đợt sát ảnh, như rồng như rắn, như ma như thần ập hướng Lục Nguyên. Từng đợt đồng ảnh toàn là dùng để phá kiếm. Nếu nói hồng hoang khắc chế kiếm là trời sinh áp chế, bây giờ trong chiêu thức của Trương Quân Khả áp chế kiếm là vì quá quen thuộc với kiếm. Trong kỷ nguyên này, quen thuộc kiếm nhất tuyệt đối không phải nhân vật như Kiếm Chủ Kiếm Môn, Ẩn Kiếm tông Kiếm Như Hải mà nên là phó chủ giản chi văn minh. Không có bất cứ ai hiểu kiếm như gã, chính vì quá hiểu biết nên dễ dàng phá kiếm, áp kiếm.
Đối mặt vô tận bóng giản của Trương Quân Khả, phút chốc Lục Nguyên thấy phiền phức. Những chiêu thức này mới nhìn không có gì, nhưng khắp nơi đều khắc chế mình, khiến người cực kỳ khó chịu. Giản Phệ Kiếm Lưu ư? Mình sẽ nhớ kỹ tên này. Thật ra mấy chiêu thức của Trương Quân Khả lấy năng lực âm dương mà Lục Nguyên nắm giữ có thể dễ dàng phá, nhưng mà hắn không vội làm.
Mình cần gì vội vã phá! Người như Trương Quân Khả dùng Giản Phệ Kiếm Lưu đúng là khá non, nhưng bản thân Giản Phệ Kiếm Lưu là thứ phó chủ giản chi văn minh sáng tạo ra, không đơn giản, sau này mình nhất định sẽ gặp kiếm chiêu này nữa, vậy nên trước tiên nhìn và học từ chỗ Trương Quân Khả, về sau dễ đối phó.
Trương Quân Khả thấy Lục Nguyên đối mặt Giản Phệ Kiếm Lưu của mình quả nhiên bị tầng tầng bóng giản đè ép khó thể đánh lại, thầm cười trong bụng.
- Lục Nguyên, bây giờ ngươi biết giản chi văn minh đáng sợ rồi chưa? Phải rồi, hiện tại ta phải thêm vào luân hồi thiết tắc!
Trương Quân Khả là hỗn động cảnh thất tầng, hay còn gọi là chí tôn. Chí tôn bình thường đều nắm giữ một thiết tắc, dựa theo cách nói kiếm đạo chính là kiếm hoàng, dĩ nhiên trong giản chi văn minh gọi là giản hoàng!
Trương Quân Khả phát hiện Lục Nguyên đối mặt Giản Phệ Kiếm Lưu của mình khó thể chống đỡ, đã không làm thì thôi, làm rồi thì phải đến cùng. Gã sử dụng luân hồi thiết tắc tấn công Lục Nguyên, muốn đánh vỡ chút phòng ngự cuối cùng của hắn.
- Lục Nguyên, ngươi hoàn toàn bị ta đánh bại đi!
- Lục Nguyên, bây giờ chắc ngươi đã biết ngươi được gọi là tuyệt thế thiên tài Kiếm Môn đụng phải tuyệt thế thiên tài giản chi văn minh thì yếu ớt bao nhiêu rồi chứ?
Trương Quân Khả cười to. Đệ nhất trí giả Giản Quân Sầu còn đem người này định vị tai họa lơns của giản chi văn minh, thật nực cười. Người như Lục Nguyên cũng xứng làm tai họa? Để một mình ta giải quyết mối họa này.
Bóng giản của gã thế công như núi, chẳng mấy chốc đã dùng gần hết Giản Phệ Kiếm Lưu. Nhưng không sao, lại dùng một lần, lần này chắc chắn khiến Lục Nguyên tiêu đời.
Khi Trương Quân Khả tràn đầy tự tin thì Lục Nguyên lạnh nhạt hỏi:
- Ồ, ngươi chỉ có những chiêu thức thế sao?
- Cái gì?
Trương Quân Khả ngây ra:
- Nhiêu đó đủ đánh bại ngươi rồi.
- Vậy hả?
Lục Nguyên ra một kiếm. Một kiếm chỉ hướng đôi mắt Giản Khởi Lơng Xà, đôi mắt là nhược điểm của nó. Lại một kiếm đụng vào giản của Trương Quân Khả, lấy hung phá hung, lấy hiểm trừ hiểm, cứng rắn phá chiêu Lấy Giản Phá Kiếm này. Cùng lúc đó kiếm như thái sơn áp đỉnh phá chiêu Kiếm Đỉnh Có Giản. Lục Nguyên tùy tay xuất kiếm, tùy tiện thành kiếm phá giản pháp của Trương Quân Khả.
Trương Quân Khả liên tục hét thầm, sao có thể! Mình học Giản Phệ Kiếm Lưu chuyên phá kiếm pháp, sao có thể bị Lục Nguyên phá được. Nhưng may là mình còn có luân hồi thiết tắc, lực luân hồi còn đó!
- Ngươi muốn chơi luân hồi bàn hả? Lạc hậu quá, xem sinh tử luân hồi bàn của ta đây!
Lục Nguyên đánh ra sinh tử luân hồi bàn, cường đại hơn cả luân hồi bàn của Trương Quân Khả. Sinh tử luân hồi bàn khổng lồ lấy thế vô cùng bá đạo giáng xuống, đè lên luân hồi bàn yếu ớt của Trương Quân Khả. Lần này chẳng những có lực luân hồi, còn có sinh tử luân hồi lực, cứng rắn hao mòn tuổi thọ của Trương Quân Khả.
Trương Quân Khả biến sắc mặt, hai tuyệt kỹ Giản Phệ Kiếm Lưu của gã bị phá, luân hồi thiết tắc còn bị luân hồi thiết tắc của đối phương đánh bại! Gã lập tức muốn lùi lại! Nhưng chạy gì được, Lục Nguyên tiến lên, đầu tiên liên tục đánh năm cú đấm, mỗi nắm đấm mục tiêu ngay mặt. Sau đó liên tục đạp năm cước, mỗi cước đạp trên người, trên mặt gã, đạp như là đạp rác rưởi vậy.
- Người như ngươi cũng xứng chơi với ta?
Lục Nguyên cười lạnh nhìn Trương Quân Khả như nhìn rác rưởi, nói:
- Đúng rồi, quên cho ngươi biết, rồi sẽ có một ngày ta sẽ phá hết Giản Phệ Kiếm Lưu!
Ăn nói to tát!
Cái gì là ăn to nói lớn?
Chính là đây!
Câu này thật là huênh hoang cùng cực.
Giản Phệ Kiếm Lưu, đây là thứ phó chủ giản chi văn minh sáng tạo ra.
Muốn phá Giản Phệ Kiếm Lưu, tức là nói Lục Nguyên muốn thắng phó chủ giản chi văn minh. Nếu không thắng thì sao phá Giản Phệ Kiếm Lưu được?
Muốn thắng phó chủ văn minh! Đây đúng là nói giỡn chơi, dù là một thiên tôn đứng trên đỉnh cao nhất đương thời nói ra câu này cũng bị cho rằng giỡn chơi.
Tuyệt đối là nói giỡn thôi!
Nhưng không biết tại sao, Lục Nguyên đứng đó nói ra câu này cho người cảm giác hắn thật sự làm được.
Ánh mặt trời đang dâng lên, chiếu trên khuôn mặt người thanh niên.
Câu nói đó như chém đinh chặt sắt.
Pháp Tiêu Đế Tử, Pháp Cường Đế Tử đứng ở góc độ vừa lúc ánh nắng cheiues vào mặt thanh niên.
Cảm xúc trong lòng hai đế tử vào giây phút này là, người thanh niên này tương lai sẽ không bình thường.
Lục Nguyên lại một cước đạp Trương Quân Khả dưới đế giày mình, nói:
- Vốn ta không định ra sân, cũng không đến lượt ta. Nhưng Phong Tam Thập dám cướp binh khí của ta, Trương Quân Khả khiêu khích ta, nếu ta đã đứng ra rồi vậy cứ chiến đấu tiếp.
Câu này nói là thật, nếu không phải Phong Tam Thập ra vẻ ta đây cướp kiếm của Lục Nguyên thì e rằng hắn sẽ không lên sân.
Coi như là vì Phong Tam Thập lên sân, nếu gã thua rồi không ai khiêu chiến thì coi như là cuộc chiến sĩ diện thôi.
Cố tình Trương Quân Khả bước ra, lại khiêu chiến Lục Nguyên.
Vậy nên diễn biến thành tình huống này, Bại Giả Tổ Lục Nguyên khiêu chiến Thắng Giả Tổ.
Nhớ kỹ, Bại Giả Tổ! Kẻ bại thắng!
Lục Nguyên quát một tiếng:
- Vậy tiếp theo là ai?
Nếu nói lúc trước Phong Tam Thập một đấu năm, một mình đánh bại năm người Phó Cừu Bại Giả Tổ thì bây giờ Lục Nguyên cũng sẽ làm chuyện tương tự.
Nếu đã đứng ra ứng chiến rồi, vậy hãy để mình đấu thật đã đi! Máu dang sôi lên!
Vốn Thắng Giả Tổ hỗn động cảnh thất tầng đấu với Bại Giả Tổ hỗn động cảnh thất tầng, năm chọi năm đã kết thúc, nhưng vì một số chuyện ngoài ý muốn đã dây vào Lục Nguyên.
Vậy nên, cuộc chiến vẫn còn tiếp.
Lục Nguyên quát dài:
- Vậy thì kế tiếp là ai?
- Tiếp theo là ai.
Bạch y y giả bước ra, chính là Hải Thanh Cảnh trong tổ năm người Thắng Giả Tổ. Hải Thanh Cảnh cao gầy, tỏa mùi thuốc, mùi y. Gã đứng đó, gã và Lục Nguyên đương nhiên không có cuộc chiến thù mới hận cũ giống giống như Trương Quân Khả, chẳng qua gã là Thắng Giả Tổ, đương nhiên muốn đấu cùng Lục Nguyên Bại Giả Tổ chỉ vì muốn thắng hắn mà thôi.
Thắng Giả Tổ có tôn nghiêm của Thắng Giả Tổ.
Hải Thanh Cảnh đi tới trước mặt Lục Nguyên ba trượng, nói:
- Ta sẽ không để ngươi liên tục thắng năm trận.
← Ch. 0717 | Ch. 0719 → |