← Ch.0794 | Ch.0796 → |
Thiếu nữ tóc bạc tên Thường Nga tay động, đã ngồi trên đầu cây quế, xem trò hay. Bàn tay thuôn thò vào không trung, lấy ra một hoa quế cao, đây là hứng thú của nàng, thích ăn hoa quế cao. Nàng ăn hoa quế cao, tóc bạc rũ xuống, không trung tỏa mùi hương thơm mát tự nhiên.
Thật là một cô gái xinh đẹp cực kỳ, rõ ràng chỉ mười hai, mười ba tuổi mà hành động cử chỉ làm tim người đập nhanh, dường như có sức quyến rũ tự nhiên.
Trên Quyết Đấu phong, Lục Nguyên ừng ực uống hớp rượu, nói:
- Đối thủ tiếp theo đâu?
- Đối thủ tiếp theo là ta!
Lại một người nhảy lên Quyết Đấu phong, đặt xuống một lượng nguyên khí thế giới.
Người này hét:
- Thú Võ Môn, Lệ Phóng!
không cần đẩy, bởi vì thư khiêu chiến sớm phát ra, giờ dựa theo trình tự phát thư khiêu chiến. Lệ Phóng xuất thân Thú Võ Môn toàn thân như biến thành yêu thú viễn cổ. Thú Võ Môn này là dung hợp hình phách yêu thú viễn cổ, khiến bản thân sinh ra công kích to lớn, môn phái quái lạ, giờ loại yêu thú gã dung hợp có tên là đế giang điểu.
Loại đế giang điểu này nổi tiếng về tốc độ.
Nghe nói thượng cổ thời đại đế giang tốc độ nhanh đến cực điểm.
Bây giờ tốc độ của Lệ Phóng cũng nhanh tới cực hạn.
Vô số tàn ảnh xuất hiện trong không tủng, có mấy chục Lệ Phóng xuất hiện.
Rốt cuộc cái nào mới là Lệ Phóng?
Đây chính là Lệ Phóng này một chiêu hư thực, nếu Lục Nguyên đánh trúng tàn ảnh thì Lệ Phóng có thể nhân lúc thế chưa thu mà công kích hắn, lấy được thắng lợi. Lệ Phóng rất tự tin tốc độ và tàn ảnh của mình, không tin Lục Nguyên có thể trong khoảnh khắc tìm ra bóng dáng của mình.
Chính trong chớp mắt này, Lục Nguyên bùm một chonwgr đánh tới trước mặt Lệ Phóng, Lệ Phóng đó biến thành hư vô, là hư ảnh.
Lệ Phóng thật bắt chặt cơ hội khoảnh khắc, dùng tốc độ nhanh nhất xẹt hướng Lục Nguyên, trong chớp mắt đó, gã kẹt, đây là! Tỏa định không gian!
Lục Nguyên lật tay một kiếm chém tới, Lệ Phóng chưa kịp phản ứng đã bị hắn đánh trúng. .
Trận thắng thứ ba ba trăm hai mươi mốt xuất hiện, cùng lúc đó, Lục Nguyên lấy được lượng nguyên khí thế giới thứ ba.
- Người mới Lục Nguyên đó lại thắng.
- Đúng vậy, lần này dùng là không gian thiết tắc.
- Phải rồi, các ngươi phát hiện không? Lục Nguyên liên tục đấu ba trận đều chỉ ra một kiếm, không có kiếm thứ hai.
- Đúng vậy, ngươi không nói ra quên mất, chỉ dùng một kiếm thôi.
- Người mới lợi hại quá, các ngươi nói khi nào thì hắn sẽ dùng kiếm thứ hai?
- Không biết là ai có thể đánh vỡ truyền thuyết Lục Nguyên một kiếm đây.
Đối thủ thứ bốn đi lên, đó là cao thủ Thiên Thủy môn, nhưng Lục Nguyên vẫn dùng một kiếm giải quyết cuộc chiến.
Đối thủ thứ năm đi lên, là cao thủ Ngự Hỏa môn, ra chiêu thì lửa múa chín tầng trời, đánh ra chiêu thức tinh hỏa liễu nguyên, có thể xưng là nhất tuyệt. Người như vậy vẫn bị hắn đánh bại, truyền thuyết Lục Nguyên một kiếm vẫn đang tiếp tục.
Cuộc chiến thứ ba mươi lăm, mới bắt đầu Lục Nguyên không ra tay, chỉ né tránh, nhưng né một lúc rồi một kiếm đánh ra, vẫn là một kiếm.
Cuộc chiến thứ sáu mươi bảy, Lục Nguyên vẫn không ra tay, chỉ né tránh, tới lúc thì một kiếm quang kinh hồng lóe lên, một kiếm này thật sự chiếu sáng cả Quyết Đấu phong, khiến đối thủ đến từ Tiễn môn chịu thua.
Cuộc chiến thứ chín mươi chín Lục Nguyên đánh ra một kiếm liền thắng đối thủ.
Cuộc chiến thứ chín mươi chín đợi đối thủ cường công ba mươi chiêu, Lục Nguyên ra một kiếm quang như điện đánh vào, kết thúc trận chiến, cũng giành được nguyên khí thế giới thứ chín mươi chín.
Cuộc chiến thứ một trăm ba mươi lăm, đối thủ lần này là người Thiên Sơn môn nổi danh phòng ngự. Người Thiên Sơn môn bắt đầu hối hận khiêu chiến với người mới Lục Nguyên. Nhưng dù là ai thì ban đầu không ngờ người mới này sẽ khủng như thế, một trăm ba mươi bốn người trước không ai khiến hắn ra được kiếm thứ hai, ngay cả kiếmd thứ hai cũng không có.
Người Thiên Sơn môn tuy luyện là Thiên Sơn pháp lực nổi danh phòng ngự nhưng bản thân không thuộc mình, cứ nghĩvayaj thì, phải rồi, mấy người trước không chống được một kiếm của Lục Nguyên, nếu mình cố chống qua chẳng phải nói coi như tiêu thành danh rồi? Thiên Sơn Quy Nhất của mình sở trường nhất là phòng ngự. Nghĩ vậy, người Thiên Sơn môn vững bụng.
Đúng vậy, tập tủng phòng ngự, kết quả chờ gã bày ra bộ dạng phòng ngự tập trung chống qua kiếm thứ nhất, đến kiếm thứ hai, ai dè lần này hắn dùng là kiếm thế vô cùng nặng nề. Kiếm thế to lớn như ngọn núi to nặng vô cùng đập xuống, đánh người Thiên Sơn môn hôn mê bất tỉnh, trận chiến này vẫn là một kiếm.
Nhất kiếm, nhất kiếm.
Vẫn là nhất kiếm.
Đối phó một trăm ba mươi lăm cái đối thủ, đều chỉ dùng một kiếm.
Đây là đáng sợ cỡ nào.
Từ khi nào Kiếm Môn ra người mới đáng sợ như vậy?
Hơn nữa rốt cuộc là ai có thể phá truyền thuyết Lục Nguyên một kiếm?
Cuộc chiến một trăm chín mươi chín, đối thủ là người Khôi Lỗi môn. Khôi Lỗi môn là khá mạnh trong Vô Thượng Đại Giáo, xếp mười hàng đầu. Môn phái này con rối là chính, dùng con rối xuất chiến, nhân vật cùng đẳng cấp khó thể là đối thủ của họ, lại dùng khôi lỗi thế thân thuật, khiến công kích chém vào người mình chuyển sang khôi lỗi thế thân. Rồi còn khôi lỗi tự bạo thuật, trước dùng con rối đánh với ngươi, đánh rồi tự nổ.
Người đến từ Khôi Lỗi môn đáp xuống trước mặt Lục Nguyên, tay động bày ra ba con rối hỗn động cảnh thập tầng tấn công Lục Nguyên, hiển nhiên luyện người làm rối. Mới bắt đầu Lục Nguyên né tránh, chợt lóe thì đột nhiên một thuấn di, bỗng xuất kiếm.
Sắp thắng sao? Không đúng, là con rối thế thân thuật.
Lục Nguyên nhích người, lại một kiếm chém trúng, vẫn là khôi lỗi thế thân thuật.
Đối thủ ở đâu? Lục Nguyên bỗng phát hiện quan hệ giữa con rối và chủ nhân, vì tiểu nhân quả thiết tắc phát huy tác dụng. Lần này hắn chém một kiếm, người Khôi Lỗi môn còn muốn dùng khôi lỗi thế thân thuật để trốn nhưng bỗng kẹt, là vì tiểu nhân quả thiết tắc phát huy tác dụng chuyển sang thế thân của gã.
Chân bị chuyển dời đến con rối, bản thân là một loại nhânquar, cho nên bị tiểu nhân quả thiết tắc khắc chế.
Đến đây thì trận chiến thứ một trăm chín mươi chín, Lục Nguyên thắng.
Nhưng cuộc chiến này khác với một trăm chín mươi tám trận trước.
Vì trận chiến này Lục Nguyên dùng vài kiếm, không còn là lấy một kiếm chiến đâu nữa.
Truyền thuyết Lục Nguyên chỉ dùng một kiếm đối địch thủ rốt cuộc ở một trăm chín mươi chín trận bị phá vỡ.
Lúc này, thiếu nữ tóc trắng quyến rũ tự nhiên Thường Nga đang ăn hoa quết cao trong mắt có ý cười:
- Người thú vị, trời sinh chiến ý cường đại, rất giống người kia.
Nàng thậm nhủ: "Có lẽ người này có thể giúp bổn tọa, hoàn thành kinh thiên đại nghịch chuyển của bổn tọa."
Dường như thiếu nữ đến từ cổ văn minh, là đại nhân vật chuyển thế mấy kỷ nguyên trước có bí mật.
"Không đúng, không phải chiến ý cường đại, là kiếm thuật và tín niệm quá cường."
Thiếu nữ tóc bạc Thường Nga rõ ràng bộ dáng chỉ có mười hai, mười ba tuổi nhưng không biết tại sao thể nhìn thấu lòng người. Không biết mấy kỷ nguyên trước nàng rốt cuộc là thần linh gì, thiên tôn gì mà có thể làm được điều này.
"Mặc kệ mặc kệ, dù sao xem ra có khả năng giúp được bổn tọa."
Tóc bạc rũ xuống, thiếu nữ chân trần trắng nõn nhẹ đạp thân cây hoa quế.
Hương quế nhè nhẹ tỏa bốn phía.
← Ch. 0794 | Ch. 0796 → |