Vay nóng Tinvay

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0912

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0912: Giết phụ tử họ Lăng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Đầu sư tử bên trái nói:

- Thanh danh Cổ Cổ Thú tộc thông minh của chúng ta bị hai người đánh mất hết.

Hai đầu sư tử khác không phục, ba đầu sư tử lại bắt đầu cãi nhau, rốt cuộc là ai làm mất danh tiếng Cổ Cổ Thú ba đầu sư tử thông minh.

Lục Nguyên nhún vai. Cổ Cổ Thú tộc thật là quái, rõ ràng chỉ số thông minh không cao mà cứ tự cho rằng tộc mình rất thông minh.

Nhưng mà, đại thế giới không gì không có, xuất hiện Cổ Cổ Thú kỳ lạ như vậy cũng bình thường.

Xem ra Cổ Cổ Thú ba đầu sư tử không có ý định ngừng, còn đang khắc khẩu, nhưng chúng nó có một điều đồng ý là sẽ không làm trái lời hứa. Chúng nó khắc khẩu nhưng không để ý Lục Nguyên nữa, mặc kệ hắn đi lung tung trên Cổ Cổ tuyệt địa của chúng.

Lục Nguyên không suy nghĩ gì khác nữa, giờ phải làm một chuyện chính là trùng kích thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh.

Thật ra luyện xong một trăm hai mươi loại nguyên tố trên đời rồi xông thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh không phải việc gì khó khăn, ít nhất thì đối với Lục Nguyên bây giờ chinsh là vậy. Lục Nguyên tích góp pháp lực trùng kích lên trên, trong thiên địa tất cả hạn chế đều mở, mặc kệ Lục Nguyên trùng kích thế giới cảnh tứ tầng.

Phút chốc dường như một trăm hai mươi loại nguyên tố xuất hiện bên cạnh Lục Nguyên, tay phải hắn nắm kiếm tổ thành, tay trái cầm pháp lực to lớn.

Trùng kích!

*Bùm!*

Dường như có một cánh cửa to lớn bị đụng mở. Lục Nguyên phát hiện chính mình đi tới một cảnh giới mới, trong cảnh giới mới hắn cảm giác tất cả vật thể xung quanh như bùn đất, không khí đều có thể bị mình biến đổi. Lục Nguyên giơ tay lên, chỉ thấy không khí xung quanh bị hắn chuyển đổi thành nowcs chảy. Tay chỉ uống dưới, đất dưới chân biến thành bông.

Đúng rồi, thử đá thành vàng xem sao. Lục Nguyên ngón tay động, chớp mắt phía xa một tảng đá to nặng vạn cân biến thành haòng kim một vạn cân. Chỉ bằng ngón nghề này có thể làm mưa làm sở ở thế giới nhân gian rồi, biến đá thành vàng a.

Đây chính là thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh. Đến thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh rồi đối mặt đối thủ dưới cảnh giới càng đơn giản, trực tiếp biến odoids phương thành động vật là kẻ địch không phát huy ra được thực lực gì, sẽ dễ dàng bi gìđánh bại, đây chính là năng lực thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh.

Lục Nguyên bắt đầu thí nghiệm cái khác, chính là dịch chuyển mặt khác.

Dịch chuyển hình thể yêu thú, dù gì trong Cổ Cổ tuyệt địa có một số yêu thú quái dị, như là yêu mã tám chân bị Cổ Cổ Thú đùa. Lục Nguyên đi tới cạnh yêu mã tám chân biến hình dạng yêu mã, từ yêu mã thành con nhện tám chân, vậy mà cũng được? Năng lực biến cảnh vật đúng là không tệ nhỉ. Nhưng khi biến đổi thì hắn phát hiện biến giống loại pháp lực cường thì cần pháp lực nhiều hơn chút, sau đó hắn biến yêu mã trở lại thành yêu mã bốn chân. Yêu mã hồi phục hình dạng vô cùng cảm kích hắn.

Lục Nguyên chơi một lát thì ngẫm nghĩ, bây giờ mình có thể biến đổi đồ vật, không biết có thể biến hóa mình được không? Lục Nguyên liền biến đổi bản thân, trước hóa thành một tảng đá, rồi hóa thành một con ong mật, rồi hóa thành một con bươm bướm, sau đó hóa thành một hồ lô rượu. Thân thể chuyển hóa rất kỳ lạ, năng lực biến cảnh vật không bình thường, khá là thú vị.

Đương nhiên Lục Nguyên cũng phát hiện, tiến vào dịch vật cảnh rồi được đến không chỉ là năng lực biến cảnh vật, pháp lực cũng tăng rất mạnh, so với thế giới cảnh tam tầng mạnh hơn nhiều, bản thân thêm cứng cỏi.

Rốt cuộc đến thế giới cảnh tứ tầng, Lục Nguyên cảm thán xong bắt đầu lĩnh ngộ kiếm ý.

Không sai, đã lâu không có lĩnh ngộ kiếm ý.

Lần này muốn lĩnh ngộ bốn sinh tử luân hồi bàn.

Vạn! Vật! Quy! Bản!

Không sai, chính là bốn kiếm ý này.

Lý do bây giờ mới lĩnh ngộ vạn! Vật! Quy! Bản! Cũng rất đơn giản. Bởi vì bốn kiếm ý là căn nguyên vật chất, bản thân hắn lĩnh ngộ một trăm hai mươi loại nguyên tố rồi, nói trắng ra chính là căn nguyên vật chất. Tất cả vật chất đều ngộ ra từ một trăm hai mươi loại nguyên tố.

Cho nên bốn kiếm ý vạn! Vật! Quy! Bản! Không cần lĩnh ngộ tự động hiểu.

Đỉnh đầu Lục Nguyên cùng bay lên bốn thượng cổ phù chú, mặt trên có bốn chữ to lĩnh ngộ vạn! Vật! Quy! Bản!

Lại thành công bốn loại kiếm ý.

Trật tự thiết tắc tổng cộng cần mười hai loại kiếm ý là vạn! Vật! Quy! Bản! Chiến! Tranh! Hòa! Bình! Phồn! Vinh! Suy! Lạc! Bây giờ mình đã lĩnh ngộ chín kiếm ý vạn! Vật! Quy! Bản! Phồn! Suy! Chiến! Tranh! Bình! Chỉ kém ba kiếm ý hòa! Vinh! Lạc! Là học xong trật tự thiết tắc.

Thiết tắc là phải luyện, nso liên quan đến kiếm thuật, rất quan trọng.

Bây giờ mình đã học bốn thiết tắc gồm âm dương! Không gian! Thời gian! Còn có hai thiết tắc là nhân quả thiết tắc và trật tự thiết tắc thì kém một chút mới được.

Bây giờ Lục Nguyên bị hỏi á khẩu.

Cuyện là như vầy, mới rồi Lục Nguyên đến thế giới cảnh tứ tầng dịch vật cảnh cũng nắm giữ bốn loại kiếm ý mới, đang định lên đường.

Kết quả bùm một tiếng, Cổ Cổ Thú ba đầu sư tử đáp xuống trước mặt Lục Nguyên.

Uy nhiếp cấp thiên tôn hiện rõ vô cùng.

Đầu sư tử bên trái nói:

- Nhân loại, ta cảm thấy vấn đề của ba chúng ta không làm khó được ngươi, ngươi là một người thông minh, thông minh giống như Cổ Cổ Thú chúng ta.

Đầu chính giữa nói:

- Đúng rồi, lần tới chúng ta làm khó người khác thì nên dùng cách gì mới tốt?

Đầu bên phải gật gù bảo:

- Không làm khó được ngươi, nhất định phải làm khó nhân loại tiếp theo để thể hiện Cổ Cổ Thú chúng ta thông minh.

Cho nên Lục Nguyên bị á khẩu, trong phút chốc làm ra ba vấn đề khó khăn không dễ, huống chi hắn không muốn giúp Cổ Cổ Thú. Cổ Cổ Thú hơi ngu chút nhưng bản thân có thực lực mạnh mẽ, còn ăn thịt người, Lục Nguyên không làm đồng lão với kẻ ác. Nhưng vấn đề là thực lực Cổ Cổ Thú ba đầu sư tử mạnh hơn hắn rất nhiều.

Đầu óc Lục Nguyên xoay chuyển, nói:

- Các ngươi là Cổ Cổ Thú vĩ đại mà thông minh, sao mà không nghĩ ra cách thông minh đặc biệt mới lạ được? Nếu hỏi một nhân loại thì chẳng phải là bình thường lắm ư?

Đầu sư tử bên trái lập tức gật mạnh:

- Cũng đứng, chúng ta là Cổ Cổ Thú vĩ đại!

Đầu sư tử chính giữa nói:

- Sao chúng ta có thể hỏi nhân loại!

Đầu sư tử bên phải cũng gật đầu bảo:

- Đúng lắm, đúng lắm. Cổ Cổ Thú vĩ đại chúng ta nhất định sẽ nghĩ ra ba vấn đề thật khó khăn, tuyệt đối không cho nhân loại tiếp theo đáp được câu hỏi, chúng ta phải ăn nhân loại không đáp được đề!

Ba cái đầu không thèm để ý Lục Nguyên nữa, ở một bên bàn bạc nên chọn ba vấn đề khó khăn nào.

Lục Nguyên phủi bụi trên người, trải qua hàng loạt phong ba, áo xanh của hắn hơi cũ nát, lại vỗ trường kiếm, định rời khỏi Cổ Cổ tuyệt địa.

Lát sau, trên đường chính.

Lăng Hùng Thiên, Lăng Thanh Vân đang chờ đợi.

Lăng Thanh Vân sớm bày xong pháp bảo la võng, đợi Lục Nguyên đi ra đụng vào la võng của gã. Lăng Hùng Thiên tay cầm trường thương vô cùng tĩnh lặng.

Lăng Thanh Vân nói:

- Lục Nguyên tiến vào Cổ Cổ tuyệt địa lâu như vậy chắc đã chết ở bên trong rồi.

Lăng Hùng Thiên gật đầu nói:

- Chắc đã nên chết rồi, nhưng lo đến chuyện ngoài ý muốn, chúng ta ở đây thêm một trăm ngày. Môjt trăm ngày mà vẫn không đi ra thì Lục Nguyên chết bên trong rồi, sau đó giá họa chuyện cho Kiếm Chi Tử, tình hình hiện giờ nói Kiếm Chi Tử không giết người sẽ không ai tin tưởng.

Lăng Thanh Vân cười khẽ nói:

- Rất đúng. Kiếm Chi Tử và Lục Nguyên đều bị ta âm chết. Lăng Thanh Vân ta chính là người sẽ chấp chưởng quyền to nho chi văn minh.

Hai phụ tử đắc ý cười.

Họ đúng là đắc ý, hai phụ tử đã chơi một chiêu rất hay, sau này Lăng Thanh Vân rất có khả năng nắm quyền to nho chi văn minh, hơn nữa việc này có thể hoàn mỹ giá họa, giết Lục Nguyên rồi lấy tình độ nổi danh của hắn thì bảo vật trên người sẽ không ít. Lăng Hùng Thiên líu lưỡi, rất hy vọng Lục Nguyên chết dưới tya gã mà không phải do Cổ Cổ Thú, thế thì có thể cướp sạch tài bảo trên người hắn.

Lăng Hùng Thiên, Lăng Thanh Vân hai phụ tử mặt ngoài là nhã nhặn quân tử, bình thường ngụy trang rất tốt nhưng bây giờ không có hai, chỉ có hai phụ tử nên lộ rõ một phần bản tính.

Họ là ngụy quân tử chính xác mười phần mười.

Đang lúc họ suy tư thì một luồng sáng xanh xẹt qua.

Luồng sáng xanh từ ngoài đường chính đánh đến, sát ý ngút trời. Đối mặt luồng sáng xanh, Lăng Hùng Thiên không dám lơ là, tay đâm ra trường thương, một chiêu Quân Tử Hạo Nhiên. Chiêu này là tính tình ngay thẳng bùng phát, Quân Tử Bách Kích có nhiều chiêu âm hiểm nhưng cũng có kiếm chiêu đánh bừa mạnh mẽ.

Ánh sáng xanh và thương quang va nhau.

Chớp mắt này nở rộ vô số ánh sáng.

Lăng Hùng Thiên và ánh sáng xanh vừa tiếp xúc thì trong lòng vững vàng, rõ ràng phát hiện pháp lực án hsangs xanh kém mình một bậc cho nên gã yên tâm dám va chạm. Nhưng gã lập tức phát hiện không thích hợp, ánh sáng xanh của đối phương không ngừng tan rã pháp lực của gã, khiến phe gã ngày càng yếu.

*Bùm!*

Lăng Hùng Thiên biến sắc mặt bắn ngược ra sau, trên vai có một vệt kiếm thương, mặt hơi tái. Đây là ai? Rõ ràng pháp lực không bằng mình lại cứng rắn dùng kiếm chiêu lấy lại thế yếu, cuối dùng dựa vào kiếm chiêu tổn thương mình, sẽ là ai có tu vi kiếm chiêu kinh người như thế.

Đối thủ rốt cuộc là ai? Không lẽ là Lục Nguyên? Không đúng, không thể nào.

Lăng Hùng Thiên đã thấy rõ đối thủ, mặc áo xanh, vai khiêng trường kiếm sáng choang, đấy không phải Lục Nguyên thì là ai? Chết tiệt, đúng là Lục Nguyên rồi, không ngờ hắn trùng kích đến thế giới cảnh tứ tầng, mà khi lên cấp rồi thì bùng phát sức chiến đấu cường đại như vahyaj.

Lục Nguyên nhún vai nói:

- Lăng Hùng Thiên, Lăng Thanh Vân, phụ tử các ngươi, hai tên ngụy quân tử muốn làm khó ta, giết chết ta hả? Thật không may, các ngươi không có cơ hội.

- Vậy sao? Lăng Hùng Thiên không uổng là thế giới cảnh ngũ tầng, người này nếu đặt ở trong văn minh thì cũng có một khoảnh trời. Toàn thân gã bốc lên chiến ý cường đại!

- Tốt thôi, ngày hôm nay để hai ta đấu một trận, nhìn xem là ngươi mới thăng lên tứ tầng mạnh, hay là ta thế giới cảnh ngũ tầng nổi danh đã lâu cường.

- Phải không? Vậy ngươi thử ra tay đi.

Lục Nguyên một kiếm đâm Lăng Hùng Thiên.

Lăng Hùng Thiên trở tay đâm ra một thương, chớp mắt đâm trúng Lục Nguyên nhưng gã chợt phát hiện không thích hợp. Bởi vì mặc dù gã đâm trúng Lục Nguyên nhưng dường như không phải thể thật của hắn, lại là phù sinh nhược mộng chết tiệt. Lăng Hùng Thiên lập tức muốn sử dụng đủ các cách phá đi phù sinh nhược mộng.

Gã đâm! Lại đâm!

Trong tay gã Quân Tử thương không ngừng đánh ra các thương pháp, đâm trúng Lục Nguyên nhưng đều là người giả chứ không phải hắn thật sự.

Quân Tử Bách Kích ra mấy chục kích, đủ các loại âm độc đều dùng đến mà vẫn không đụng được sợi tóc của Lục Nguyên.

Ngược lại trên người Lăng Hùng Thiên vết thương ngày càng nhiều, càng nặng.

Lăng Hùng Thiên càng đánh càng thấy khủng bố, đáng sợ.

Gã phát hiện dù có công kích cỡ nào, dùng kiếm chiêu gì đều đánh không trúng Lục Nguyên, gã đã thử hết các cách. Lục Nguyên thì không ngừng tạo vết thương cho gã, trận này không thể đánh nổi. Xem như Lăng Hùng Thiên đã hiểu cái gì là phù sinh nhược mộng. Loại kiếm chiêu làm người tuyệt vọng này, kiếm chiêu đánh không trúng này, sao mà có loại kiếm chiêu như vậy chứ!

Lăng Hùng Thiên hiểu gã thua rồi! Gã không có khả năng thắng được Lục Nguyên.

Lăng hùng Thiên hiểu rõ mình sắp thua, chỉ thấy tay gã ấn không khí, lập tức dưới chân xuất hiện quyển sách. Quyển sách tỏa ra khí lưu trắng, bao trùm toàn thân Lăng Hùng Thiên. Lục Nguyên một kiếm chém vào khí lưu trắng nhưng không xâm nhập vào được.

Đây là? Lục Nguyên nổi lên nghi ngờ. Kiếm quang của mình chém vào khí lưu trắng dường như bị vô tận chướng ngại không thể đi vào.

Lăng Hùng Thiên nhìn Lục Nguyên, cười lạnh nói:

- Lục Nguyên, Lăng Hùng Thiên ta tung hoành một đời, làm ngụy quân tử một đời, bày mưu tính kế đủ thứ, sao có thể dễ dàng thua trong tay ngươi? Trước khi ngươi đến tập kích thì ta đã tính rồi, lỡ ngươi đột phá thế giới cảnh tứ tầng rồi dùng thực lực thắng ta thì nên làm sao.

Lăng Hùng Thiên cười khẩy nói:

- Vậy nên ta sớm chuẩn bị ngụy pháp bảo! Tam Tự Kinh.

Tam Tự Kinh chính là một trong pháp bảo của nho chi văn minh. Tam giác là hình dạng ổn định nhất, Tam Tự Kinh do vô số tiểu tam giác gộp tành đại tam giác, đại tam giác gộp thành tam giác càng lớn, hình dạng vô cùng vững chắc, lực phòng ngự Tam Tự Kinh thật sự rất kinh khủng. Từng có phó chủ văn minh một kích đánh về phái hỗn động cảnh được Tam Tự Kinh bảo vệ, không ngờ có chuyện không tin nổi là chẳng tổn hao một sợi tóc.

Từ nay về sau Tam Tự Kinh được ca tụng cho rằng là pháp bảo phòng ngự rất mạnh. Lực phòng ngự của pháp bảo này mạnh không kém gì đỉnh cấp pháp bảo của phật chi văn minh.

Đương nhiên Lăng Hùng Thiên không khả năng có Tam Tự Kinh bản thật sự, nhưng nho chi văn minh có một ít ngụy Tam Tự Kinh, bây giờ gã lấy ra chính là ngụy Tam Tự Kinh! Ngay từ đầu gã đã có chuẩn bị, ngụy quân tử gian xảo như gã sao có thể khiến mình rơi vào nguy hiểm được.

Lục Nguyên một kiếm lại một kiếm chém tới, đủ các loại kiếm pháp cùng sử dụng, có đại chí cương kiếm pháp, có chí nhu chí âm kiếm pháp, nhưng là kiếm pháp gì đều không thể phá phòng ngự của ngụy Tam Tự Kinh.

Bản thân Lăng Hùng Thiên ở trong vòng bảo hộ của ngụy Tam Tự Kinh, chân đạp lên quyển sách thì cười cạnh nói:

- Vậy thì Lục Nguyên, tạm biệt, ngươi hãy chờ lần sau ta tính kế ngươi đi.

Gã nói vậy là có lý do, phải chọc giận Lục Nguyên, nếu hắn tức giận đến khi về Kiếm Môn, đấu với Kiếm Chi Tử, không thể tâm tình bình tĩnh thì hắn tiêu đời rồi.

Lăng Hùng Thiên sẽ từ mỗi một mặt đả kích Lục Nguyên.

Lăng Hùng Thiên chính là kẻ âm hiểm xảo trá như vậy đấy.

Gã vận khí ở dưới chân đạp quyển sách định rời đi.

Lục Nguyên cười lạnh, lần thứ hai quét kiếm chắn trước mặt Lăng Hùng Thiên. Một người một kiếm, áo xanh tung bay, kiếm quang sắc nhọn.

Lăng Hùng Thiên cười khẩy nói:

- Ngươi không thể tổn thương được ta, còn muốn thử cái gì hả?

- Vậy sao?

Lục Nguyên cười lạnh nói:

- Vậy ta thử một chiêu này xem, kiếm linh, xuyên tâm nhất kiếm!

Từ trong Tháp Nguyên Tố luyện ra kiếm linh, ở Cổ Cổ tuyệt địa luyện kiếm linh, luyện kiếm linh lâu như vậy rốt cuộc có đất cho nó phát huy. Một luồng kiếm quang lẫm liệt dường như có tính phóng xạ từ Dưỡng Ngô tiên kiếm của Lục Nguyên bắn ra, mang theo mấy phần ngạo thị không gò bó đâm hướng Lăng Hùng Thiên.

Một kiếm của Lục Nguyên ánh sáng lạnh lẽo như cầu vồng rạch giới hạn, như có phi long đang nuốt mây phun sương.

Thật là một kiếm ngạo thị thiên hạ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1147)