Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoa Sơn Tiên Môn - Chương 0972

Hoa Sơn Tiên Môn
Trọn bộ 1147 chương
Chương 0972: Văn minh chi thư
0.00
(0 votes)


Chương (1-1147)

Siêu sale Shopee


Nhưng quyển sách của Lý Thái Sử mặc dù chưa mở lại có hơi thở văn minh. Văn minh bao gồm đạo lý, đạo lý chỉ là một phần nhỏ trong văn minh, thư lập ngôn phải thăng thêm mấy cấp bậc cực kỳ khó mới đến được đẳng cấp Văn Minh Chi Thư, thế mà nay trong tay Lý Thái Sử lại xuất hiện Văn Minh Chi Thư, có lầm hay không vậy?

Làm sao có thể xuất hiện Văn Minh Chi Thư!

Nhưng nó thực sự có hơi thở văn minh.

Tuy rằng hơi đơn sơ, hiển nhiên Văn Minh Chi Thư chưa hoàn toàn thành công nhưng nó đích thực có hơi thở văn minhđạo lý, sinh linh, thiên lý, địa lý, cùng với nhân lý, vân vân và vân vân, tất cảđều bao gồm trong Văn Minh Chi Thư, là càn quét tất cả.

'Thiên Lý Thư' và 'Chu Tử Chi Thư' của Chu Nhân Dục còn cố chống trên không trung. Không thể nào, không thể là Văn Minh Chi Thư được. Văn Minh Chi Thư vô cùng hiếm hoi, hơn nữa tại trung ương thiên triều có không ít ngụy Văn Minh Chi Thư, xem như là một loại ngụy pháp bảo. Chắc là bây giờ mình gặp ngụy Văn Minh Chi Thư thôi. Loại ngụy Văn Minh Chi Thư này chỉ nhìn khí thế thì khiến người sợ hãi nhưng một khi giở ra sẽ không có gì ghê gớm, bên trong là trống rỗng. Vậy nên chỉ cần mình có thể chống công kích ban đầu của ngụy Văn Minh Chi Thư, mặt sau hắn không có thủ đoạn gì cả. Chu Nhân Dục thật sự không tin đối phương có thể lấy ra Văn Minh Chi Thư thật sự.

Văn Minh Chi Thư quá hiếm hoi thấy, hiếm đến không thể tưởng.

Chu Nhân Dục không có, Khổng Ni không có, Mạnh Vi không có, Túc Nguyệt Miên không có, những người khác cũng không. Thứ này quá thưa thớt, không tin được Lý Thái Sử sẽ có.

Đối với 'Thiên Lý Thư', 'Chu Tử Chi Thư' của Chu Nhân Dục cố chống, Lục Nguyên nhẹ giở trang thứ nhất Văn Minh Chi Thư ra. Tất cả Văn Minh Chi Thư trang thứ nhất đều giống nhau, đều là thời đại hồng hoang hoang dã, đa phần văn minh cũng bắt đầu từđây. Tất nhiên Lục Nguyên không thể giởi mặt sau quyển sách, vì đó là kiếm chi văn minh, một khi mở ra sẽ lộ thân phận thật ngay, khiến người nghi ngờ.

Nhưng lật một tờđã đủ rồi.

Văn Minh Chi Thư trang thứ nhất hơi thở hồng hoang hoang dã chớp mắt triệt đểđè bẹp 'Thiên Lý Thư', 'Chu Tử Chi Thư', Chu Nhân Dục cũng bị trang thứ nhất Văn Minh Chi Thư khổng lồ đánh liên tục lùi lại. Gã biến sắc mặt, tâm huyết tế luyện ra hai thư tịch đều bị trang thứ nhất Văn Minh Chi Thư hủy diệt, không chịu đựng nổi gã hộc máu.

Cùng lúc đó, Chu Nhân Dục hiểu bằng mình thua một cách thảm hại, giờ xuất hiện cả trang thứ nhất Văn Minh Chi Thư thì đương nhiên không khả năng là giả, không phải ngụy Văn Minh Chi Thư.

Mình là chính khí cửu tầng, cực hạn dưới văn minh cảnh, nhưng đối phương lại phá tan cực hạn, tới chính khí thập tầng.

Mình đến tình trạng thư lập ngôn, là rất giỏi dưới văn minh cảnh rồi, nhưng đối phương luyện thành Văn Minh Chi Thư, dù là gì cũng đè đầu mình.

Văn Minh Chi Thư!

Lục Nguyên dùng rõ ràng là Văn Minh Chi Thư!

Đối mặt Văn Minh Chi Thư, Chu Nhân Dục bị nặng nềđánh lùi.

Đến đây thì Chu Nhân Dục dù là mặt chính khí hay thư tịch đều thua.

Thất bại thảm hại.

Thật ra Chu Nhân Dục ở chính khí và thư tịch đều rất mạnh, bất đắc dĩ Lục Nguyên càng mạnh hơn nên gã chỉ có thể thua.

Chu Nhân Dục rơi xuống đất nhìn đỉnh đầu Lục Nguyên Văn Minh Chi Thư trang thứ nhất mở ra hồng hoang hoang dã, thấy không cam lòng và khao khát. Không cam lòng là mình đã thua, khát vọng là phải chi có thể cướp Văn Minh Chi Thư của Lục Nguyên. Văn Minh Chi Thư này còn chưa tế luyện thành công nhưng có uy lực tăng năm phần mười trùng kích văn minh cảnh, thật là thật vật. Tuy nhiên dù gã có muốn ra tay cỡ nào cũng chịu bó tay, dù gì bên đối phương có ba văn minh cảnh trấn, dù là ai trong số họ đều có thể nghiền gã như nghiền con kiến.

Vậy nên gã chỉđạnh tạm thời chặt đứt hy vọng.

Thiên Lý phó chủ văn minh nhìn chằm chằm Lục Nguyên, rất nghiêm túc đánh giá. Lấy thực lực văn minh cảnh như gã rất hiếm khi đánh giá một thế giới cảnh.

Gã vô cùng nghiêm nghị nhìn Lục Nguyên, nói:

- Ngươi tên Lý Thái Sửđúng không? Ta sẽ nhớ tên ngươi, ngươi nên thấy vô cùng vinh hạnh.

Đúng vậy, có thể bịđường đường là Thiên Lý phó chủ văn minh như gã ghi nhớ thì là vinh hạnh rất lớn rồi.

Thiên Lý phó chủ văn minh lại nhìn hướng Nho Chi phó chủ văn minh, nói:

- Không ngờ trước khi ngươi chết còn thu một quan môn đệ tử, xem ra ngươi thu rất đệ tử này rất tốt đây, thuật nhìn người không tệ nhưng vậy thì sao? Vài ngày nữa là ngươi sẽ chết, nho chi văn minh có thể chặn công kích của ta bao lâu?

Thiên Lý phó chủ văn minh cười to, bộ dạng huênh hoang.

Đúng vậy, một lần này tiểu cục diện gã thua hoàn toàn.

Nhưng mà đại cục diện thì gã phải thắng.

Nho Chi phó chủ văn minh chết rồi, Tam Thư phó chủ văn minh yếu hơn gã chút, Khí Tiết phó chủ văn minh mới thăng lên thiên cấp linh thạch không lâu, thua xa gã.

Vậy nên Thiên Lý phó chủ văn minh cho rằng mình thắng chắc rồi.

Đại cục sẽ thắng, vậy nên gã mới kiêu ngạo như vậy.

Chu Nhân Dục nhìn Lục Nguyên, nói:

- Lý Thái Sử, Chu Nhân Dục ta ít nhớ tên người nhưng hôm nay ta sẽ nhớ tên ngươi. À mà Văn Minh Chi Thư của ngươi không tệ, ta muốn nó, hy vọng ngươi có thểđi Văn Minh Thánh Địa, đến lúc đó ta sẽ cướp Văn Minh Chi Thư của ngươi.

Gã không sốt ruột, cảm thấy mình có thời gian. Mấy tháng sau hành trình Văn Minh Thánh Địa, khi đó gã sẽ cướp Văn Minh Chi Thư của Lý Thái Sử vào tay mình.

Khổng Ni đứng dậy nói:

- Chu Nhân Dục, lần này hai mặt chính khí và thư tịch đúng là ngươi thắng một bậc, nhưng năng lực chiến đấu thật sự giữa chúng ta còn chưa biết ai cao ai thấp. Đến Văn Minh Thánh Địa rồi chúng ta hãy quyết đấu một trận đi.

Thường ngày Khổng Ni là một tiên sinh nho nhã, nhưng có lễđộ cỡ nào lần này thua trong tay Chu Nhân Dục, còn suýt chút mất đi chính tự khiến nó rơi vào tay tà ma ngoại đạo, gã rất tức giận, lòng dấy lửa, muốn ở Văn Minh Thánh Địa cùng Chu Nhân Dục tranh đấu một trận.

Chu Nhân Dục nhìn Lục Nguyên lại ngó Khổng Ni, nói:

- Tốt lắm.

Thiên Lý phó chủ văn minh giơ tay lên, nói:

- Chu Nhân Dục, chúng ta đi.

Mấy người đến chớp mắt biến mất trên không trung trống rỗng.

Một kiếp này rốt cuộc qua đi.

Nhưng Lục Nguyên phát hiện mình bị rất nhiều ánh mắt tò mò nhìn.

Trong đó có ánh mắt tò mò của Khổng Ni, Mạnh Vi, Túc Nguyệt Miên. Ba người rất thắc mắc, họ rõ ràng thấy Lý sư đệ Lý Thái Sử học chính khí tốc độ khá chậm, học thư tịch cũng rất chậm, tại sao chớp mắt đã là chính khí thập tầng, thư tịch thì đến mức Văn Minh Chi Thư? Lý sư đệ này trưởng thành như thế nào vậy?

Tam Thư phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh tò mò đánh giá Lục Nguyên, họ không tưởng tượng được sẽ xuất hiện tiểu tử như vậy. Chính khí thập tầng, Văn Minh Chi Thư, tiểu tử này ở nho chi văn minh e rằng thành tựu sau này sẽ rất lớn.

Lý Thái Sử tiềm lực vô hạn!

Đây là đánh giá của Tam Thư phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh đối với Lý Thái Sử.

Tiếc rằng nhân tài như vậy ở môn hạ của Nho Chi phó chủ văn minh.

Qua chốc lát Tam Thư phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh đều từ biệt.

Nho Chi phó chủ văn minh chỉ vào Lục Nguyên, nói:

- Thái Sử, ngươi đi theo ta một chút.

Gã dẫn Lục Nguyên vào một thiên điện, xung quanh không có một ai mới nói:

- Lục Nguyên, ngươi làm sao được?

Lục Nguyên ngây ra, hỏi lại:

- Làm được cái gì?

Nho Chi phó chủ văn minh nói:

- Chính khí thập tầng và Văn Minh Chi Thư.

- Trước đó ta dùng thời gian thiết tắc làm giảm tốc độ chảy của thời gian rồi mất năm vạn thiên cấp linh thạch luyện đến chính khí cửu tầng, mới nãy từ lúc Túc sư tỷ đấu với đối phương thì ta ngay trận đột phá, không biết tại sao đến chính khí thập tầng nữa. Ta luôn là ở trong trận đột phá không à.

Hắn nói làm Nho Chi phó chủ văn minh cảm thán vô cùng. Nhân vật cấp Khí Vận Thất Tử không uổng là cấp Khí Vận Thất Tử, trong trận đột phá đơn giản giống như uống nước.

Lục Nguyên nhún vai nói:

- Còn Văn Minh Chi Thư thì ta có đi đường tắt nhanh. Ví dụ như tiểu thiên thế giới tàn phá kiếm quyển chính là kiếm chi văn minh suy vong, còn có loại kỳ tích, vậy nên thành tựu đa phần Văn Minh Chi Thư.

Chuyện hắn cùng Kiếm Chi Tử tranh đoạt kiếm quyển không phải bí mật, cho nên Nho Chi phó chủ văn minh cũng là chuyện bình thường.

Nho Chi phó chủ văn minh nói:

- Thì ra là vậy, quả nhiên là kẻ có đại cơ duyên.

Nho Chi phó chủ văn minh đột nhiên nghiêm túc nói:

- Vậy bây giờ ta bắt đầu truyền ban đầu văn tự chính tự cho ngươi.

Nghe Nho Chi phó chủ văn minh nói vậy thì Lục Nguyên giật mình.

- Kinh ngạc cái gì? Ban đầu văn tự chính tự của ta sớm muộn gì phải truyền, dù sao mạng sống của ta đã đi tới cuối, truyền trễ không bằng sớm làm xong. Bình thường sẽ không truyền cho ngươi sớm như vậy, tránh cho ngươi bị người truy sát. Nhưng nay thân phận của ngươi là Lý Thái Sử, chỉ cần đổi lại làm Lục Nguyên thì có ai biết ngươi được chính tự chứ. Tuy nhiên, lúc ở thân phận Lục Nguyên ngươi chỉ có thể dùng chính tự phòng thủ, không được tấn công, tránh cho có người phát hiện ra chính tự, nghĩđến ngươi và Lý Thái Sử là một người. Có khi phải chia ra hai thân phận làm việc, không cần việc gì cũng phải dùng một thân phận làm, tránh cho đầu sóng quá lớn, cây to đón gió sẽ bị quật ngã.

Nho Chi phó chủ văn minh dạy cho Lục Nguyên.

- Chính tự có thể diệt tất cả tà ma ngoại đạo, được ban đầu văn tự chính tự là ngươi có thể không chịu bất cứ tà ma ngoại đạo quấy nhiễu, năng lực khắc chế tà ma ngoại đạo cũng tăng lên, khiến ngươi đối mặt tà ma ngoại đạo thì lực sát thương tăng thêm. Sau này nếu ngươi đối địch với tà ma ngoại đạo ở di thất địa liền sẽ phát hiện tuyệt đại sát lực của chính tự.

Nho Chi phó chủ văn minh giơ tay lên, đột nhiên chính tự thu vào tay gã, rồi gã lại nâng tay, đỉnh Ức Vạn Thư Ốc lại xuất hiện một chính tự.

- Bây giờ chân thân ở trong tay ta, trên Ức Vạn Thư Ốc là giả chính tự, để người khác không biết chính tựđã rơi vào tay của ngươi.

- Bây giờ thì hấp thu chính tựđi.

Lục Nguyên đột nhiên hút chính tự vào tân kiếm thế giới của mình. Chính tự vừa vào tân kiếm thế giới liền thấy trên không trung một chữ chính từ từ dâng lên. Ban đầu văn tự vừa xuất hiện, Lục Nguyên trong thoáng chốc như thấy văn tự môn vô cùng to lớn.

Hình như mông lung một luồng ấn tích đánh vào tinh thầnm ình, là ấn tích văn tự môn. Mỗi khi được một ban đầu văn tự liền có được một ấn tích, nhưng Lục Nguyên không biết ấn tích này có tác dụng gì.

Lại nói Lục Nguyên có được chính tự, phút chốc chữ chính tỏa ánh sáng như mặt trời, che lấp đi cả ánh sáng của đạo tự phân thân.

Chính tự chính đại quang minh, chí cương chí đại.

Ánh sáng này không rực cháy bằng mặt trời, nhiệt độ cố định tỏa khắp bốn phương. Phút chốc tân kiếm thế giới của Lục Nguyên như xuất hiện hai mặt trời, trong lòng hắn cũng xẹt qua ngộ. Hắn được đến ban đầu văn tự chính tự có tác dụng to lớn.

Từ nay về sau mình có thể tiêu trừ hết tất cả tâm ma ngoại ma.

Trong đó, bao gồm trùng kích văn minh cảnh thiên kiếp, cửa tâm ma ngoại ma.

Không sai, ngay cả trùng kích văn minh cảnh thiên kiếp cửa tâm ma ngoại ma đáng sợ nhất đều bị tiêu trừ, đây chính là tác dụng to lớn của chính tự.

Nhiều ban đầu văn tự có được tác dụng này chỉ duy nhất chính tự.

Ban đầu văn tự khác có lẽ về lực công kích thì vượt qua chính tự nhưng tuyệt đối không có tác dụng như thế.

Lục Nguyên thở ra một hơi, được đến chính tự ban đầu văn tự thứ nhất có tác dụng to lớn, lại nhìn văn tự khác. Ban đầu văn tự phong tự còn kém tam cái nhị cấp văn tự, tiềm, linh, cùng với hùng tự là chưa thu gom đủ. Đạo tự phân thân thì là một phần đạo tự phân thân, khắc tự phân thân cũng là một phần.

Lục Nguyên phát hiện ban đầu văn tự chính tự giáng xuống, tân kiếm thế giới của mình bắt đầu biến rồi. Ánh nắng ôn hòa mà chính khí chiếu rọi, mặt đất mọc ra cỏ xanh hoang vắng, xuất hiện đủ các loại sinh mệnh thực vật, từng mảng sinh cơ hiện ra.

Lục Nguyên cảm giác rõ ràng ban đầu văn tự chính tựđang tăng nhanh tân kiếm thế giới diễn hóa.

Phải rồi, không biết tân kiếm thế giới của mình sẽ diễn hóa ra hình dạng gì nữa, chỉ cần diễn hóa xong là có thểđến thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh. Mình chờ trùng kích thế giới cảnh bát tầng chân giới cảnh đã lâu lắm rồi.

Lục Nguyên mở mắt ra. Nho Chi phó chủ văn minh cười khẽ, dường như gã già hơn chút.

- Lý sư đệ, nghe sư phụ khen năng lực cách đấu chiêu thức của ngươi giỏi lắm không bằng chúng ta so mấy chiêu đi?

Lục Nguyên vừa đi ra khỏi đại điện thì đụng phải nhị sư huynh Mạnh Vi. Nhị sư huynh Mạnh Vi lên tiếng khiêu chiến.

Khi Mạnh Vi nghe Nho Chi phó chủ văn minh nói chiêu thức của Lý Thái Sửđã đến đỉnh không cần dạy nữa thì rất kinh ngạc, mới rồi thấy Lý sư đệ ở chính khí và thư tịch đạt tới cảnh giới không thể tưởng tượng, chính khí thập tầng, Văn Minh Chi Thư trong lòng vừa kinh vừa sợ, nên muốn cùng Lý Thái Sử thử một lần năng lực chiêu thức cách đấu.

Lục Nguyên nghe thế thấy cũng được, tùy tiện so chiêu đi.

Khổng Ni, Túc Nguyệt Miên ở bên cạnh quan sát.

- Mạnh Vi, ngươi và Lý sư đệ giao đấu không ngại chúng ta đứng xem chứ?

Bỗng vang lên một thanh âm. Lục Nguyên nhìn qua, thấy người lên tiếng là một người đàn ông mặt ngọc tuấn tú, cao ráo phong lưu, tay cầm một cây quạt, giống lãng tử lưu luyến bụi hoa.

Thư sinh có rất nhiều loại, có một sách cứng nhắc đọc sách.

Có quân tử có đức có độ.

Có phong lưu tào tử lưu luyến bụi hoa.

Người này rõ ràng là loại hình phong lưu tài tử.

Lục Nguyên truyền âm hỏi Túc Nguyệt Miên.

"Người đó là?"

Túc Nguyệt Miên nói.

"Đại đệ tử của Tam Thư phó chủ văn minh, Khổng Minh Đức, nửa bước văn minh cảnh, cũng rất xuất sắc năng lực chiêu thức cách đấu."

Thì ra là đại đệ tử của Tam Thư phó chủ văn minh, Khổng Minh Đức, nửa bước văn minh cảnh. Đến không chỉ một mình Khổng Minh Đức mà còn mấy người khác, hoặc là đệ tử của Tam Thư phó chủ văn minh, hoặc là đệ tử của Khí Tiết phó chủ văn minh. Bọn họ đến xem náo nhiệt, mới rồi Thiên Lý phó chủ văn minh xuất hiện quá đột ngột nên Tam Thư phó chủ văn minh, Khí Tiết phó chủ văn minh bỗng tới. Khi Thiên Lý phó chủ văn minh đến thì Chu Nhân Dục và Lý Thái Sử giao đấu, Lý Thái Sử ở chính khí và thư tịch có năng lực kiệt xuất khiến hai phó chủ văn minh khen không dứt, hai người quay về rồi khen Lý Thái Sử rất nhiều.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1147)